– Alô.
– Hi hi về đến nhà rồi à.
– Ừ một lúc rồi.
– Cám ơn người yêu nha. Mua quà cho em xịn thế.
– Em ở nhà hay ở cơ quan đấy.
– Vẫn đang ở cơ quan. Em thích lắm nhất là đôi dầy. Sao anh biết em thích đôi dầy này mà mua.
– Anh nhìn thấy nó và nghĩ em sẽ thích nên anh mua.
– Đang mốt ở Hà Nội đấy, em có đứa bạn mới mua một đôi, em thích lắm, bây giờ có rồi cám ơn người yêu nha.
– Thế em không thích cái khăn à.
– Điệu quá, em thích lắm, em sẽ dùng nó vào dịp tết này.
– Thế người yêu thích gì em mua cho. – Chị tiếp lời.
– Anh có đủ rồi, thôi không mua bán gì nữa tốn tiền em ạ. Hôm nhập học mọi người cho bao nhiêu áo, quần vẫn còn đầy đã mặc hết đâu.
– Chê quà quê à. Giận luôn rồi đấy.
– Vậy em mua cho anh đôi dầy cũng được. Hơi tý là dỗi.
– Ừm, cuối tuần em lên, mình đi mua nha.
– Mắt còn đỏ không.
– Không nói chuyện đó nữa. Bây giờ em đang thích lắm đây. Em về sẽ thử bộ quần áo luôn.
– Thế đôi dầy đi có vừa không.
– Vừa in khin khít, người yêu giỏi thế.
– Hình như bố mẹ anh về rồi, thế thôi nhé.
– Chán thế đang muốn nói chuyện. Thôi tối em gọi sau khi thử xong quần áo nhé.
– Ừ nhớ mặc bộ quần áo đẹp đón chàng nhé.
– Lại trêu người ta, hôm nay em cho nó leo cây luôn.
– Thôi nhé bye bye.
– Bye, hôn anh nhiều.
Đặt máy điện thoại tôi ra mở cửa đón bố mẹ. Hai ông bà lên hơi muộn. Lỉnh kỉnh đồ đạc, tôi và bố mẹ nhanh chóng xắp xếp để còn cúng ông công ông táo. Rồi mọi việc theo đúng tuần tự và lễ nghi bình thường cũng xong. Tôi đem con cá chép ra Núi Kỳ Lân phóng sinh. Quay về cả nhà ăn uống luôn.
Hôm đó do buổi trưa bố tôi có vẻ uống hơi nhiều, mẹ thì mệt nên hai ông bà chỉ 8 rưỡi tối đã đi nghỉ. Còn tôi một mình theo hẹn ngồi chờ điện thoại của chị. Bên ngoài trời hôm nay gió mùa đông bấc thổi mạnh. Từng cơ gió rít qua khe cửa. Mặc dù khi đông về bố tôi đã bịt các ô thoáng nhưng hơi lạnh vẫn tràn ngập phòng khách. Tôi rùng mình vì hơi lạnh ngày một tăng. Ngồi xem tivi mà đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện của tôi và chị. Tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự.
Việc chị đồng ý đến nhà đó ăn một phần nào đó nói lên sự đầu hàng của chị. Mặc dù chưa phải là điều gì quan trọng nhưng nó là dấu hiệu của sự bất ổn. Tôi bắt đầu nghĩ đến những kế hoạch cụ thể nhằm bảo vệ tình yêu của tôi. Đầu tiên là nghĩ quẩn với kế hoạch hai chị em rủ nhau trốn đi, xây dựng hạnh phúc ở chân trời mới. Rồi nghĩ tiếp thấy mình thật ngây thơ. Sau đó là kế hoạch nói thật với bố mẹ về tình cảm hai chị em. Kế hoạch này tôi vô cùng trăn trở. Tôi thấy không ổn chút nào.
Cái gì cũng không được cả. Mọi phương án đưa ra đều thấy chúng tôi sẽ không thể thành công và chị sẽ còn đau khổ hơn nhiều. Cuối cùng tôi cũng vạch ra kế hoạch mà tôi cho là mỹ mãn. Trước khi về tết, lên văn phòng trường tôi thấy thông báo về việc tiêu chuẩn được xét đi học nước ngoài. So sánh với những thứ mình đang có thì thấy mình nằm trong tiêu chuẩn. Chỉ còn ngoại ngữ là phải học thêm. Tôi lên ngay kế hoạch ra tết lên cày ngoại ngữ để hi vọng mình được đi học nước ngoài. Sau đó khi tôi ổn định sẽ đưa chị sang đó và hai chúng tôi sẽ thành vợ thành chồng bên đó. Khi trở về mọi sự đã rồi, bố mẹ hai bên sẽ đồng ý thôi. Nghĩ thế và tôi thấy kế hoạch này thật hoàn hảo. Đang mơ mộng với kế hoạch mình đặt ra thì điện thoại reo. Chắc là chị gọi tôi nhấc máy ngay.
– Alô ai đấy ạ.
– Em đây, bây giờ mới thoát được ra.
– Sao muộn thế. Em đang ở đâu.
– Em nhờ bạn em gọi điện đến để lấy cớ ra khỏi nhà nhưng tận bây giờ nó mới từ nhà ông bà về nên bây giờ em mới gọi được cho anh.
– Hôm nay ông ấy có đến không.
– Có đến từ 7h. Hãm thế, cứ ngồi lù lù. Cả nhà ăn cơm thì cứ ngồi bật bật tivi thỉnh thoảng chêm vào vài câu.
– Thế sau đó sao.
– Lúc em đi đòi đi theo. Em cho một câu mặt tiu nghỉu không ho hoe gì.
– Đanh đá thế, câu gì vậy.
– Em bảo vô duyên, em đi nói chuyện con gái mà đòi theo.
– Vui thế, lúc em đi chú có về không.
– Còn lâu, còn ngồi tán chuyện với mẹ em chán mới về. Hôm nào chả thế. Dai như đỉa.
– Thế sao em không mắng vào mặt hắn vài câu.
– Anh chỉ xui dại em, làm vậy ngày mai điếc tai với mẹ. Ngồi nói chuyện ông nói gì kệ ông em chỉ dạ vâng cho xong.
– Bố này trơ thật. Thế em mặc bộ quần áo có vừa không.
– Khai thật ra anh nhờ đứa nào con gái đi mua hộ phải không, em không tin anh có thể mua được như vậy. Quá vừa, đẹp mà áo, quần, áo len, khăn rất hợp với nhau.
– Anh chọn hết tất cả đấy, anh phải đi nửa ngày mới chọn được.
– Em không tin. Anh mua cho anh còn kém, em biết đây phải là người sành sỏi mới mua được.
– Thôi anh khai thật anh nhờ cái Hương nó đi mua cùng.
– Học trò của anh à.
– Ừ nó ăn mặc sành điệu lắm, nhà giầu nên nó biết rất nhiều chỗ mua.
– Em biết ngay mà, anh không thể chọn được như vậy.
– Với lại nó có phom người tựa như em nên anh nhờ nó thử luôn.
– Ghê thế, em nghi ngờ anh rồi đấy. Léng phéng là chết với em.
– Cả em nữa. Anh chưa nói đâu.
– Hì hì thôi không nói chuyện đó nữa. Đầu tiên em nghĩ anh nhờ H nó đi mua.
– H á, nó biết cái gì mà mua, đường Hà Nội còn không thuộc mà đòi đi đâu.
– Cuối tuần em mặc cả bộ lên cho anh xem nhé.
– Ừ, em thích là anh vui rồi.
– Em thích lắm, cám ơn người yêu một lần nữa nhe.
– Thôi, bây giờ trời lạnh rồi em về nhà nghỉ đi không ốm.
– Em không muốn về. Em về cũng chả nghỉ được, nói chuyện chút đi.
– Em đang ở đâu vậy.
– Ở cơ quan, nói chuyện thoải mái.
– Tối này mà bảo vệ cũng cho vào cơ à.
– Em phải nói dối chứ ngố thế. Dạo này từ khi yêu anh em nói dối hơi nhiều rồi đấy.
– Cứ đừng nói dối anh là được. – Tôi tiếp lời…
– Cuối tuần lên anh đang có kế hoạch này bàn với em.
– Kế hoạch gì nói luôn đi.
– Thôi để lên nói trực tiếp qua điện thoại không tiện.
– Lại bí mật. Anh lúc nào cũng bí mật.
– Đừng dỗi. Chuyện quan trọng mình phải bàn kỹ mới được.
– Hết giận em chưa.
– Chưa, vẫn còn giận.
– Thôi cuối tuần em lên, em bù.
Chúng tôi còn nói gần nửa tiếng nữa mới dứt ra được. Vậy là 1 ngày nữa tôi và chị lại gặp nhau.