Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Những người con gái tôi không thể quên » Phần 21

Những người con gái tôi không thể quên

Phần 21

Đến cổng cơ quan chị, thấy mọi người ra vào tấp nập. Chắc hôm nay gần tết nên các chi đoàn xã lên nên đông người vậy. Tôi ngại dừng cách cổng hơn 20m và xuống xe kéo áo quần cho chỉnh tề, vuốt lại tóc do đi đường bị mất hết nếp. Nghĩ bụng mấy tháng không gặp nhau bây giờ phải để chị trông mình tử tế tý. Nhìn phía cổng thấy có 1 chú người dong dỏng, ngồi trên con viva mặt tươi hơn hớn. Chú này có vẻ đang ngóng vào cơ quan đợi ai. Thầm nghĩ lại một chú đồng cảnh ngộ đây. Đang cúi xuống xem món quà thế nào thì thấy tiếng gọi.

– Mai Anh đây đây.

Giật mình. Một ý nghĩ thoáng qua. Có lẽ nào chú này cũng đợi chị. Không phải đợi lâu. Chỉ sau vài giây, chị xuất hiện. Chị đi vội vã đến gần cậu viva. Tôi thấy chị cười nhưng có vẻ khách sáo.

– Anh đến lâu chưa.

– Mới có một lúc thôi…

– Thôi có khi em không đến được đâu, em ngại lắm.

– Cả nhà anh đang đợi, hôm nay kiểu gì em cũng phải đến chơi.

Tôi thấy chị tần ngần. Chú viva vội vã dắt xe và ngồi lên xe. Chị có vẻ không muốn đi lắm nhưng rồi cũng miễn cưỡng ngồi lên xe chú này. Tôi lúc này không hiểu sao không nói được lên lời. Định gọi chị rồi lại thôi. Mọi thứ trong tôi lúc này không ra làm sao cả. Đầu óc tôi mọi khi cũng khá nhanh nhạy mà sao lúc này bùng nhùng, bung bét. Tôi đần thối ra. Tận đến khi xe nổ máy đi thì tôi mới tỉnh ra và lên xe đi theo xe của chị.

Tôi đi theo chỉ muốn xem chị đi với anh chàng này đi đâu và làm gì. Tôi muốn biết. Tôi lặng lẽ đi sau xe. Nhìn từ xa tôi thấy chú viva có vẻ rất hứng khởi chân tay khùa khoạng loạn lên. Còn chị, tôi chỉ thấy chị gật đầu và ngồi khá giữ khoảng cách với chú. Mấy lần định vọt lên nhưng nghĩ sao thấy thôi cứ đi sau xem sao. Đến ngõ rẽ vào nhà chị xe lại vượt qua và đi tiếp. Tôi không biết thế nào nên vẫn tiếp tục đi theo. Khoảng hơn 1km sau xe dừng lại trước một ngôi nhà khá to mặt đường. Hình như việc chị đến đây là có sự chuẩn bị trước. Có hai ba người ra đón chị và chú viva với vẻ mặt rất vui mừng đon đả.

Đứng từ xa tôi thấy chị lễ phép chào mọi người và lặng lẽ theo chú viva vào nhà. Chú này cứ lon ta lon ton sao lúc đó nhìn chú mình thấy ghét thế.

Lại đợi, còn biết làm gì hơn là đợi. Người tôi yêu gần tôi đây mà sao xa vời vợi. Tất cả các ý nghĩ các phương án được tôi đưa ra mà sao chả thấy cái nào hợp lý. Các câu hỏi tại sao được đưa ra rồi lại không có câu trả lời. Tôi nằm trong mê cung của các câu hỏi. Những là thư kia, những lời dặn dò. Tất cả chỉ nói lên chị mong chờ tôi từng ngày, nỗi nhớ tôi của chị cũng không kém gì nỗi nhớ chị của tôi. Hay chị nói dối tôi…

Nó làm cho tôi gần như phát điên lên. Trời mùa đông về chiều càng lạnh hơn. Gió thổi vun νút. Còn tôi ngồi thu lu một mình đến tội nghiệp. Thỉnh thoảng có người đi qua. Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy lạ lùng. Đói, rét, cô đơn trống trải là cảm giác của tôi lúc này. Tôi giận chị, tôi không hiểu sao lúc đó tôi chỉ muốn hét lên.

Đương nhiên nghĩ là nghĩ như thế nhưng mắt vẫn hóng vào ngôi nhà kia nơi có chị đang hiện hữu. Chắc giờ chị vui lắm. Càng nghĩ tôi càng giận chị hơn. Thời gian cứ nặng nề trôi qua, trời thì ngày càng xám xịt. Con đường càng vắng người. Vào buổi trư giá rét chả ai muốn ra đường lúc này. Nửa tiếng trôi qua, một tiếng trôi qua rồi hai tiếng trôi qua. Vẫn không có gì thay đổi. Tôi vẫn co ro đợi và đợi. Sờ tay lên mặt đã thấy lạnh cóng không còn cảm giác. Mệt mỏi và chán trường nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi ngôi nhà. Các bác biết không sau bao nhiêu năm bây giờ kể lại tôi vẫn nhớ như in ngôi nhà đó. Một ngôi nhà mới được sửa sang để đón tết. Đứng giữa các ngôi nhà khác nó kiêu kỳ sang trọng hơn hẳn. Một cái cổng to, hòn non bộ và mấy cây cảnh trước nhà. Trên tầng 2 treo mấy lồng chim được bịt kín bằng vải. Một tổ chim bồ câu bằng gỗ ở trái nhà và mấy cây ăn quả lâu năm. Có thể nói đây là một ngôi nhà mà gia chủ khá giầu có.

Sự chờ đợi của tôi gần như đã cạn thì những tiếng cười nói lố nhố từ ngôi nhà vọng ra làm tôi tỉnh lại. Chị lại líu ríu đi ra cùng với chú viva. Theo sau là mấy người già có, trung niên có, trẻ có. Mọi người đều tươi cười hớn hở. Có một bà cụ già tay bắt tay chị có vẻ rất quý và thân mật. Còn chú viva thì cười tươi hết cỡ. Mặt chú có vẻ rất mãn nguyện. Tôi thấy chị chào mọi người và lên xe chú viva hướng về phía cơ quan chị.

Tôi lại vội vàng nổ máy đi theo chị. Trên đường tôi thấy chú viva muốn cầm tay chị nhưng chị tránh chú lại thôi. Vẫn giáng điệu nghênh ngang, tay chân khua loạn. Sao mà lúc đó nhìn ghét thế, chỉ muốn lên cà khịa đánh nhau với chú một trận. Chỉ nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn giữ khoảng cách với xe chị. Khi qua lối rẽ vào nhà chị tôi thấy xe đi thẳng qua. Chắc chắn rằng chị về cơ quan nên tôi vọt xe qua. Khi ngang qua tôi nhìn sang chị. Hình như chị đang nghĩ ngợi gì nên không nhận ra tôi. Tôi thất vọng và chạy thẳng xe lên cổng cơ quan chị và quay đầu xe lại đứng dưới gốc cây. Phải một lúc sau mới thấy xe chầm chậm đến gần. Hình như chú kia muốn chở chị lâu nên đi xe chậm như rùa bò. Dừng xe chị xuống. Chị vẫn không nhìn ra tôi. Có lẽ vì tôi lúc đó mặc chiếc áo phao, đầu đội mũ liền áo cho đỡ lạnh nên không nhận ra.

– Chào em, anh đi làm đây.

– Vâng chào anh.

– Tối anh đến chơi nhé.

Chị không nói gì. Chú cười hết cỡ nổ máy và phóng xe qua tôi. Khi ngang qua tôi đồng chí liếc sang nhìn tôi đừng đậy du dũ cái quần và ngồi xuống. Chị vẫn không nhận ra tôi nên rảo bước quay vào cơ quan. Tôi gọi.

– Mai… Anh…

Chị sững sờ quay lại. Lúc này chị bối rối ngỡ ngàng hết cỡ. Chị chôn chân nhìn. Tôi cảm thấy tay chân chị như líu ríu vào nhau mà không nhấc đi nổi. Chị nhìn tôi không chớp mắt. Trong ánh mắt của chị thay đổi liên tục. Nó thể hiện sự bối rối đến tột cùng. Chị có thái độ như kẻ trộm bị bắt quả tang. Chị ú ớ không nói lên lời. Tôi lặng lẽ xách túi quà và tiến gần chỗ chị.

– Anh… về… hôm… qua…

Tôi nói như thở không ra hơi nhát gừng từng tiếng một.

– Anh… đến… đây… từ… trưa…

– Anh… theo… em… đến… nhà… đó…

– Anh… xuống đây… tặng quà… cho em…

Tôi nói mà giọng nghẹn ngào. Lúc đó thực sự tôi chỉ biết nói liên tục như thế. Tôi dúi quà vào tay chị. Chị vẫn nhìn tôi và vô hồn cầm lấy quà. Hai tay chị buông thõng xách túi quà. Chị vẫn chưa nói lên lời. Hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên má chị. Mặt tôi tím tái, hai tay run rấy. Giọng tôi lúc này còn nghẹn ngào hơn. Tôi nói như chực khóc.

– Thôi… anh… về… đây.

Tôi nặng nề lê bước về chiếc xe máy. Lên xe nổ máy quay đầu xe. Tiếng xe làm chị sực tỉnh.

– Anh đứng lại.

Chị nói như quát lên.

Tôi vẫn lặng lẽ quay đầu xe không nói. Tôi đã rơi nước mắt. Chị dậm mạnh chân…

– Anh đứng lại ngay.

Chị vẫn nói như quát.

Tôi dừng xe quay đầu lại nói.

– Thôi em vào làm đi muộn rồi, anh phải về đây. Anh đi từ sáng.

– Nếu anh không dừng lại thì đừng gặp em nữa.

Chị nói trong thoảng thốt.

Tôi dừng lại không quay đầu mà mặt ngửa lên trời. Tôi đã khóc thật sự. Tôi khóc không thành tiếng. Thật sự tôi không ngờ ngày gặp lại nhau sau mấy tháng trời lại như vậy. Tất cả sự vui mừng hứng khởi của lúc ra đi đã bay mất. Thay vào đó là sự trống trải vô hạn. Tôi biết chị vừa đi đâu. Đó là lần đầu chị đến ra mắt nhà người ta. Tôi đau đớn đến tột cùng. Những giọt nước mắt của tôi đã nói lên tất cả. Chị vội vàng chạy đến xe tôi chị ngồi lên đằng sau xe gục đầu vào vai tôi.

– Anh đi đi. Anh đưa em đi đâu cũng được.

Viết đến đây tôi lại nhớ đến bài hát của Phan Đình Tùng “Cuộc tình phôi pha”. Tôi xin chép nguyên lời bài hát để các bạn dùng đọc.
Chuyện tình buồn đâu ai muốn…

Giữa người đang yêu và người đến sau…

Làm người đâu ai muốn khỗ đau đến với mình…

Và tinh yêu đâu ai muốn sớt chia cho người, thà cô đơn thà lẽ loi…

Ngày xưa yêu em anh nào biết có hôm nay…

Đễ giờ đây anh bơ vơ anh lạc lõng giữa biển khơi…

Và hôm nay anh đơn côi anh tiếc nuồi ngày qua đã không giữ được em…

Nắng mưa đã xoá mờ cuộc tình phôi pha…

Tiếng sét đánh ân tình xé tan làm đôi…

Tiếc chi nữa hỡi người mình hai con đường riêng…

Người thứ ba đã chia cách đôi dòng lệ rơi
Đúng thế, con trai ai cũng ích kỷ trong tình yêu. Và tôi không ngoại lệ. Chứng kiến người yêu của mình đi với người khác lòng đau như cắt. Và tình yêu đâu ai muốn sớt chia cho người, thà cô đơn thà lẽ loi. Tình yêu là không thể sẻ chia được. Lúc chị đi với người khác tôi đứng bơ vơ lạc lõng, lạnh lẽo và đầy đau khổ.

Tôi chở chị đi với tâm trạng rối bời. Chị vẫn nức nở sau lưng tôi còn tôi lặng lẽ đi trong vô định. Chiếc xe cứ đi, cứ đi mà không biết đi đâu.

– Em xin lỗi… em sai rồi. Đó là những lời đầu tiên chị nói sau một hồi nức nở.

– Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.

– Anh đừng nghĩ sai về em, mẹ ép em.

Tôi vẫn lặng lẽ không nói. Chị đấm thùm thụp vào lưng tôi vẫn nức nở chị nói.

– Mà lúc nào cũng bất ngờ cơ. Chỉ thích bất ngờ rồi làm khổ người ta. Về không gọi điện cho người ta một tiếng. Hư…

– Người đâu mà ít lời nhát như cáy, thấy người ta thì gọi để người ta không phải đi. Lại còn đi theo, không tin người ta. Hư…

– Cứ tự làm khổ mình thôi. Hư hư…

Chị cứ nói còn tôi thì vẫn im lặng nuốt lệ vào trong.

– Đi biền biệt mấy tháng trời có biết người ta ở nhà khổ lắm không. Không giám nói chỉ sợ sao nhãng học hành. Về còn cứ bầy trò, người ta không thích đâu. Hư hư.

– Chỉ cần gọi điện báo là người ta lên ngay, người ta đã trốn nhà lên rồi mà cứ còn không biết. Cứ thích bất ngờ. Người ta mong ngày mong đêm để được gặp mặt mà còn cứ lắm trò. Hư hư…

– Hai ngày nay không liên lạc rồi mà vẫn không nhớ người ta. Người ta thì nhớ phát điên lên.

– Hôm nay thấy mấy đứa đi học đại học về người ta chờ cả sáng không thấy gọi điện. Gọi điện về nhà thì không thấy ai nhấc máy làm cho người ta lo lắng. Hư hư…

– Thôi cho anh xin lỗi, em đừng khóc nữa. Anh biết lỗi rồi.

Khi nghe tôi nói chị oà khóc to hơn.

– Thế mà còn định bỏ về, định bỏ người ta. Anh ác lắm.

– Ừ anh xin lỗi lúc đó anh giận em lắm.

– Thì cũng phải hỏi kỹ xem sao cứ đùng đùng bỏ về.

– Hôm nay em đến nhà đó làm gì.

– Mẹ bắt em đến đó ăn ông công ông táo. Em không muốn đi nhưng sợ mẹ giận mà tết rồi em sợ không khí gia đình căng thẳng thì ăn tết mất ngon. Đây là lần đầu tiên em đi với anh ấy thì anh gặp.

– Anh tên là gì.

– Anh tên là Trung, con bạn mẹ em anh làm ở phòng giáo du͙c. Anh thích em được mẹ ủng hộ nên cứ cách ngày lại đến nhà.

– Thế em không nói là em có người yêu rồi à.

– Em nói rồi nhưng anh nghĩ em chưa thích anh nên nói vậy nên cứ đến, em mệt mỏi lắm.

– Thế tối nào hắn cũng đến nhà em.

– Vâng, em không tiếp thì khổ với mẹ mà tiếp thì nhạt nhẽo, toàn khoe linh tinh. Mà anh lì lắm cơ. Em chán bỏ lên nhà thì ngồi nói chuyện với bố mẹ em đến khuya mới về. Đợt này em như tù giam lỏng.

– Lần sau nhớ tâm sự với anh đừng dấu làm gì cho khổ.

– Người ta sợ sao nhãng học hành nên không nói.

– Chết đến Bỉm Sơn rồi, thôi quay lại về thôi.

– Anh chưa ăn gì à.

– Ừ từ sáng đến giờ mới được cái bánh mỳ.

– Vậy về thị xã ăn bát phở, chết chưa, lắm trò vào.

– Thì biết làm sao được, vừa đến nơi thì thấy em lên xe người khác anh còn biết làm gì lúc đó nữa.

– Thương thế cơ. Tại em, em xin lỗi. Thôi quên đi anh nhé.

Chị ôm chặt tôi…

– Ừ, em mà thấy anh đèo đứa khác thì em cũng phát điên lên.

– Lại còn không, xong cái thằng ấy lại khoa chân múa tay mới điên. Lúc đi qua còn liếc liếc đứng dậy nhìn hãm tài.

– Nó gớm lắm đấy anh ạ. Ở thị xã này nó nổi tiếng đấy, nhà nó thì rất giầu nên tinh tinh tướng tướng em ghét thằng này nhất. Nhưng mẹ em thì mê nó như điếu đổ. Tức không chịu được. Lúc nào cũng các con sau này thế này, các con sau này thế kia. Em cứ lộn hết cả ruột lên.

– Thế mà lúc nẫy nghe anh anh em em ngọt sớt. Tối nay chàng lại hẹn đến nhà cơ đấy.

– Thôi không nói nó nữa. Cứ nghĩ đến nó là mệt hết cả người. Anh vào đây ăn đi.

Chị chỉ một quán ăn ven đường hai chúng tôi tạt vào. Nói thật nước mắt có lẽ luôn là thứ thần dược cho mọi sầu muộn. Sau khi rơi lệ chúng tôi cũng nhẹ lòng đi phần nào. Dĩ nhiên chúng tôi vui lên hơn thôi chứ còn chưa thật sự trở lại bình thường. Hai chị em ngồi đối diện nhau, lúc này tôi mới nhìn kỹ chị. Thương quá chắc khóc nhiều nên mắt bây giờ vẫn đỏ. Một vài giọt nước mắt chưa kịp khô vẫn còn trên mí mắt. Trên hai má hằn rõ dòng nước mắt vì chị hay trang điểm nên dấu vết của nó để lại càng rõ nét. Tôi đưa tay lên gạt mấy giọt nước mắt còn lại trên mi. Chị ngượng ngùng thì thào nói sợ mọi người nghe thấy.

– Chắc em khóc mắt còn đỏ à.

– Ừ mặt lấm lem trên má ý. Em đi rửa mặt đi.

Tôi thì thào lại.

– Tại anh cả đấy.

Chị lườm yêu tôi.

– Thế em có ăn nữa không để anh gọi.

– Vâng cho em bát phở gà, em cũng đang đói meo đây. Lúc nẫy có ăn uống được gì đâu.

Tôi gọi hai bát phở gà. Nhìn lên đồng hồ thấy đã hơn 3h. Không ngờ thời gian đi nhanh vậy, chả bù cho lúc nẫy. Chị rửa mặt xong quay lại mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều.

– Trông em thế nào.

– Ừ xinh hơn rồi.

– Lại nịnh, thế anh tặng em quà gì đấy.

– Lúc nào em mở ra thì biết. Bí mật.

– Lại bất ngờ, cứ thế. Cái tính không thể bỏ được.

Chị lườm tôi âu yếm.

– Em muốn biết thì mở ra đi.

– Thôi thế thì lúc nào anh về em mới mở.

– Thôi ăn nhanh lên anh còn về 3h hơn rồi.

– Ừ làm gì mà vội thế. Đã nói được chuyện gì đâu.

– Anh phải về không chiều bố mẹ lên không thấy anh ở nhà lại lo. Mà chiều nay em nghỉ làm à.

– Ừ trốn nhà lên với anh còn được. Nghỉ làm thì đã làm sao.

– Ghê thế.

– Em nói đùa vậy thôi, những ngày cuối năm chỉ mấy sếp và bọn tài chính kế toán là bận. Bọn em chả có việc gì làm, nghỉ thoải mái chả ai nói sao đâu.

Tôi cười không nói gì. Hai chị em lại cúi xuống ăn nhanh hơn cho xong bát phở. Tôi ăn xong trước nên đứng dậy trả tiền. Sau đó chị cũng ăn xong. Hai đứa uống nhanh cốc nước tráng miệng rồi ra lấy xe đi về thị xã.

– Lần đầu tiên được người yêu dẫn đi ăn. Dạo này đi dậy học có tiền có khác.

– Em lại trêu anh.

– Thế thầy dậy có tán tỉnh gì hai cô học trò không đấy.

– Không anh nghiêm túc. Chỉ bọn nó trêu anh thôi.

– Có mà nhát ý. Không tin lắm.

– Em biết thừa anh rồi còn gì. À cuối tuần này em có rỗi không.

– Có việc gì vậy anh.

– Em lên thị xã mình đi chợ hoa. Bố mẹ anh đi Hà Nội hai ngày giao anh nhiệm vụ mua quất. Em lên đi mua với anh nhé.

– Ừ, em tuân lệnh người yêu.

– Bây giờ anh chở em về cơ quan nhé rồi anh còn về.

– Không, em chưa cho anh về, anh còn thiếu một việc với em anh chưa về được.

– Em vẫn còn giận anh à. Anh xin lỗi rồi đấy thôi.

– Đúng là đồ ngố thế không biết.

Tôi lúng túng không biết mình còn thiếu cái gì. Đang suy nghĩ chị cốc vào đầu tôi rồi tiếp.

– Chỉ được mỗi cái học và đánh cờ thôi. Đã ôm em chưa, đã hôn em chưa mà đòi về.

Tôi cười bẽn lẽn không nói. Đúng mình ngố thật. Lúc đi thì nghĩ đên nhiều nhất là được ôm chị vào lòng và đặt một nụ hôn cho thoả nỗi nhớ nhung. Thế mà bây giờ quên khuấy mất.

Dĩ nhiên chúng tôi quẹo vào điểm hẹn và tôi ôm xiết chị trong lòng. Đặt lên môi chị một nụ hôn dài cho thoả bao ngày nhung nhớ. Chị đáp lại với sự nhiệt tình không kém. Nhưng thời gian cũng không còn nhiều. Tôi và chị bắt buộc phải dứt ra. Tôi chở chị về cơ quan và tạm biệt. Hai đứa không muốn xa nhau chút nào. Nhưng biết làm sao được. Tôi quay xe trở về. Chị vẫn đứng yên nhìn theo tôi không dứt. Cứ được một đoạn tôi lại quay đầu lại nhìn chị. Chị lại vẫy vẫy tay tạm biệt tôi. Phải một lúc khá xa tôi mới không quay lại và chăm chú vào đường để về nhà. Trên đường đi thực sự lúc này tôi mới nghĩ lại mọi chuyện xảy ra. Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự khó khăn trong tình yêu chúng tôi.

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất