Sau khi vệ sinh và đi ăn sáng về, tôi gọi điện thoại đến nhà mấy chiến hữu xem có ở nhà không để gặp nhau hàn huyên. Gọi một hồi cũng được 4 chú nữa, anh em hẹn nhau ra quán cafe ngồi uống và tán phét. Khoá cửa trèo lên con mini Nhật đến chỗ hẹn. Đến nơi đã có 2 đồng chí, một lúc sau thì cũng đông đủ cả bọn. Ngồi nói chuyện, toàn chuyện trường tao, trường mày, các môn học, chúng tôi nổ vang.
Đúng phong cách của mấy anh sinh viên mới về. Tán phét một lúc mà đã 11h, cả bọn trao đổi địa chỉ nhà ở Hà Nội cho nhau để lên trên đó còn thăm thú và rủ nhau đi chơi. Tôi về nhà thì mẹ đã về rồi. Bà đang làm cơm trong nhà, tôi phụ giúp. Được một lúc thì bố và mấy bác cơ quan cùng về ăn uống. Qua câu chuyện tôi biết chiều nay toàn bộ sẽ về Yên Khánh họp nên tiện về nhà tôi theo lời mời của bố tôi ăn cơm cho vui. Đến 1h thì mọi người đi hết, mẹ cũng đi làm nên tôi khoá cửa vào nhà gọi điện cho chị.
– A lô bác cho cháu gặp Mai Anh được không ạ.
– Bác không cho gặp Mai Anh thì sao.
– Mai Anh à, có phải Mai Anh không.
– Không phải, Mai Anh hôm nay không đi làm.
– Cứ đùa, có phải Mai Anh đấy không.
– Sáng nay đi đâu mà gọi điện thoại không được. Đi chơi với em nào mà bây giờ mới về.
– Đi tán phét với bọn bạn từ sáng đến trưa.
– Bạn nào, bạn trai hay bạn gái.
– 4 Thằng đực rựa, em biết thừa anh không chơi với bọn con gái rồi còn gì.
– Tạm tin thế, đang làm gì đấy.
– Mọi người vừa ăn cơm xong và đi làm, bây giờ mới rỗi gọi cho em.
– Hết người nói chuyện thì mới nhớ đến em gì.
– Cứ thế, anh nhớ em nên gọi cho em.
– Nhớ nhiều không, đã thâm mắt chưa.
– Ngồi mỗi mình buồn quá hay xuống đây chơi đi.
– Không, em còn đang làm việc. Tối ăn cơm xong em xuống.
– Thế em đi xin nghỉ đi xuống đây chơi.
– Để em nghĩ đã. Cứ thế nhá, bây giờ em đi làm đây, có tình hình gì mới em gọi lại cho, đừng đi đâu chơi nhé.
Thế rồi chị đặt máy. Tôi lại ngồi một mình, hơi buồn lấy mấy tờ báo ra đọc cho giết thời gian. Được 15 phút chị gọi điện lại.
– Hì hì alô, alô…
– Blô blô tôi đang nghe đây tình hình thế nào rồi.
– Không được rồi, em xin nghỉ nhưng chị Loan không cho.
– Chán thế nhỉ vậy anh đi ngủ đây tối mấy giờ xuống.
– Không biết, cứ ở nhà lúc nào xuống em vào em đón.
– Thì bây giờ còn biết đi đâu, tối đi chơi nhé.
– Ừ tạm biệt, cô đơn không, cho chết.
– Đi ngủ đây, ngủ rồi quên hết. Đi làm nhé, chẹp chẹp… mình được ngủ… có người phải đi làm.
– Ờ thế thì cứ đi ngủ đi, không thèm nói chuyện nữa.
Chị đặt máy, tôi hẫng hụt định gọi điện lại nhưng lại thôi. Tôi tiếp tục đọc báo và xem tivi. Được một lúc thấy chán nằm dài ra ghế nghĩ ngợi lung tung. Nhanh thế, chiều mai lại phải quay lại Hà Nội học rồi. Sau lần này chắc phải tết mới về được. Đến đây lại nghĩ đến chị. Thương chị quá, yêu mình nên cứ phải chờ đợi mà không được gì. Mình thấy mình không làm được việc gì cả cho chị, thời gian này chỉ đem lại cho chị những giọt nước mắt. Gặp nhau được vài phút rồi lại chia tay ngay, thân con gái mà cứ phải lặn lội mới gặp được người yêu. Người ta mà có người yêu thì hãnh diện đem đi khoe khoang còn chị thì phải giấu giấu diếm diếm không giám cho ai biết kể cả mấy đứa bạn thân. Rồi nghĩ quẩn hay mình chia tay chị để chị tìm được người con trai khác xứng đáng hơn, hợp hơn với chị. Đang nghĩ ngợi linh tinh thì có tiếng gõ cửa. Chắc mấy thằng bạn rủ đi chơi nên từ từ ra mở cửa.
– Ơ em… à trả thù nhau gì. Đồ con gái thù dai.
– Thế là công bằng rồi nhé. Mà cứ còn đứng ngây người ra dắt hộ người ta cái xe vào.
– Quên quên… Xin lỗi xin lỗi tiểu thư thù dai.
– Em xin nghỉ chị Loan cho luôn, định gọi báo cho anh nhưng nghĩ mối thù hôm qua nên lừa người yêu tý. Cho em cốc nước.
– Ờ cốc to hay cốc bé.
– Cốc to nước lạnh nhé, em đang khát.
Tôi lấy cốc nước ra cho chị, chị đang phủi phủi quần áo và chỉnh lại mái tóc. Ngày đó Ninh Bình rất bụi do nhà máy điện và ô tô. Chỉ đi ra ngoài đường tý là người đã đầy bụi. Chị nhận cốc nước của tôi, miệng cười tươi roi rói…
– Em xin… Phủi hộ em bụi sau lưng.
Tôi vừa phủi vừa nghĩ. Đúng là mình nghĩ quẩn, đó mới là tình yêu. Nếu mình nói lời chia tay thì chị còn khổ hơn nhiều. Chị còn phải rơi nhiều nước mắt. Đang nghĩ ngợi linh tinh.
– Này, này nghĩ gì mà tay đập vào không khí vậy.
Chị tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi ngượng ngịu chống chế.
– Tại lưng em đẹp quá nên anh ngắm.
– Đến lưng mà cũng khen đẹp, anh đúng là đồ nịnh đầm.
– Người ta bảo nhất dáng nhì da, thì anh thấy dáng em đẹp thì anh nhìn. Mà em thấy anh nhìn ngây người ra đấy là gì.
– Có mà anh là đồ ngố tàu thì có.
– Á à dám bảo anh ngố tàu à.
Tôi vồ lấy eo chị kéo lại và ôm chặt. Cằm tôi đì vào vai chị và cù cho chị buồn.
– Buồn bỏ em ra.
Chị vừa nói vừa dẫy dụa và cười.
– Buồn quá em xin, anh đừng có cậy sức đàn ông mà ăn hiếρ em.
– Bây giờ anh bỏ em ra em phải đính chính lại.
– Ừ em xin, anh không ngố tàu.
Tôi nới lỏng tay, chị thoát ra chạy ra xa tôi chị lại trêu.
– Lêu lêu ngố vẫn hoàn ngố lêu lêu.
Lúc đó nhìn chị sao ngộ nghĩnh ngây thơ và đáng yêu thế. Nói thật ở trường tôi một đống đứa con gái mà đứa nào cũng kiểu cách. Đứa thì mặt lạnh như tiền, đứa thì thấy con trai nép vào một góc. Còn mấy em khối C, D thì xinh xinh một tý thì kiêu và điệu chảy ra. Thực ra không phải nói xấu chúng nó nhưng có lẽ với bọn con trai chúng tôi chúng nó hoặc không để ý hoặc chưa nghĩ gì đến chuyện yêu đương nên vậy. Chứ có lẽ gặp một anh chàng khác mà chúng nó yêu thì cũng sẽ có những hành động như chị thôi.
Tôi đuổi theo chị và dồn chị vào một góc tường. Tôi lại ôm chặt lấy chị nhưng lần này tôi bịt miệng chị một nụ hôn nồng nàn. Và trong tôi có một sức mạnh bất ngờ, tôi bế bổng chị lên hai tay và đưa thẳng chị lên gác xép. Chúng tôi quấn vào nhau đầy mãnh liệt. Lúc này thời gian và không gian không còn ý nghĩa với chúng tôi. Chúng tôi quên hết mọi thứ và chỉ dành cho nhau những cảm xúc vô bờ bến. Không biết từ lúc nào, mà chúng tôi đã hoàn toàn nguyên thuỷ rồi nhập vào nhau.
Sức mạnh của 2 tháng không gặp như dồn nén trong buổi chiều nay. Cả tôi và chị mạnh mẽ đến bất ngờ. Tôi ngấu nghiến chị, nâng chị lên, đặt chị xuống đầy sức mạnh. Chị rên xiết sau mỗi lần mạnh mẽ của tôi. Chưa bao giờ trong một cuộc yêu dài của chúng tôi mà lại toàn những tiếng hoan hỉ đầy sung sướng.
Bình thường ít nhất còn có vài lời hỏi han như em có sướng không, hay anh làm em có thích không, hay anh ơi từ từ nhé em đang sướng lắm đây… Nhưng lần này là tuyệt đối im lặng, chúng tôi cảm nhận sự sung sướng đang co giật và lan toả từng thớ thịt. Đầu óc tôi như muốn nổ tung còn chị thì chủ động mạnh mẽ đến bất ngờ. Người ta nói quả không sai: Trên giường thì người vợ phải dâm đãng nhất. Đúng thế lúc này chúng tôi trao cho nhau tất cả những gì là nhục du͙c, kỹ thuật chỉ mong muốn sao đối phương được thoả mãn tuyệt đỉnh. Cho đến tận khi tôi bùng nổ thì tôi và chị vẫn miệt mài dập dìu.
Chỉ đến tận khi những giọt mồ hôi lan toả, sự cương cứng không còn hiện hữu thì chúng tôi mới trở về thực tại. Tôi lại ôm xiết chị vùi mặt vào cặp nhũ hoa như muốn thưởng thức lại những dư âm của cuộc chiến vừa qua. Cũng như tôi chị cũng không muốn cảm giác sung sướng mất đi và chúng tôi cố níu kéo nó bằng những hành động âu yếm với nhau.
Dù ngoài trời rất mát dịu do thời tiết đã vào những ngày cuối thu, nhưng cái nóng hừng hực đang hiện hữu trong tôi và chị. Nó tác động làm cho chúng tôi rời ra khỏi nhau. Chị bẹo má tôi đầy mãn nguyện.
– Hôm nay người yêu em khoẻ thế, nhưng nóng quá anh ơi, bật em cái quạt.
Đó là tiếng nói đầu tiên bật ra sau cuộc chiến.
– Ừ anh cũng đang nóng chết đây.
– Eo quần áo vất lung tung ghê chết.
– Ừ nhỉ không biết mình ném nó đi lúc nào.
– Hôm nay như hổ báo muốn ăn tươi nuốt sống người ta à.
– Thế em có thích không.
Chị nhìn tôi bằng hai con mắt hình lưỡi liềm.
– Còn phải hỏi, mà anh hỏi vô duyên thế.
– Hì hì chắc là thích rồi đúng không.
– Không nói với anh nữa, anh vô duyên lắm. Bế em đi tắm đi.
– Em biết không, anh lên học đại học anh được mấy anh khoá trên kể cho một truyện cười anh kể cho em nghe nhé.
– Anh kể đi.
Tôi từ từ kế chuyện cho chị nghe:
Trong giờ sinh vât học, thầy giáo giảng:
+ Khi người ta hoạt động sinh lý, thì người ta đã tiêu hao 1 năng lượng đáng kể. Mỗi lần như vậy tương đương với việc xúc 1 tấn than…
Bỗng nhìn thấy ở cuối lớp có học sinh đang ngáp ngắn ngáp dài, thầy giáo bực mình quá quát:
+ Cậu kia, tối qua làm gì mà bây giờ ngồi ngáp?
+ Dạ thưa thầy tối qua em xúc 3 tấn than ạ!
Chị cười ngặt nghẽo. Tôi tiếp lời…
– Em có biết vừa rồi anh xúc mấy tấn than không.
– Nửa tấn chứ mấy.
– Này coi thường nhau quá đấy, phải 2 tấn hơn mọi lần bình thường.
– Thế thì anh yếu xìu, vậy có bế em xuống không.
– Anh vừa lao động cực nhọc như vậy mà em vẫn hành anh, thôi anh cõng nhé.
– Thế cũng được, thu dọn quần áo em cầm cho, anh cõng em xuống nhà.
Tôi cõng chị trên lưng xuống nhà. Thực ra chị chỉ muốn áp vào người tôi, muốn nũng nịu tôi vì thời gian như thế này bên nhau bây giờ làm gì còn mấy. Mai tôi lại đi biền biệt mấy tháng nữa mới về. Mọi thương nhớ chỉ bằng thư và điện thoại nên chị muốn tận dụng thời gian bên nhau được nũng nịu, được vuốt ve được gần gũi người yêu.
Tôi đọc trên mục tâm sự của mấy tờ báo, có một bạn gái, bẩy năm yêu nhau mà chỉ cho người yêu sờ soạn và quan hệ bên ngoài. Sau đó người yêu của bạn gái đó chán và tìm kiếm một tình yêu mới. Đúng là quá ấu trĩ. Bởi người con gái đó muốn giữ mình còn trinh khi cưới nhưng bạn đó không hiểu về khái niện còn trinh này. Đối với một người con gái có một khái niệm ” trinh tiết ” để đánh giá phẩm hạnh. Người con gái phải hiểu chữ trinh tiết được bao gồm bởi hai từ là ” trinh ” và ” tiết “. Nếu trinh là khái niệm sinh học bình thường là màng trinh. Màng trinh chỉ đơn thuần là miếng da chắn ở cửa âm đạo với một hay nhiều lỗ để kinh nguyệt thoát ra, độ dày mỏng khác nhau tùy theo từng người. Còn tiết ở đây mới quan trọng. Là khái niệm xã hội học, hoặc tâm lý học. Nó thay đổi tùy theo quan điểm của từng người, và thường không liên can gì đến màng trinh cả.
Đối với đại thi hào Nguyễn Du thì Thuý Kiều đối với Kim Trọng dù đã từng ở lầu xanh thì vẫn là cô gái trinh nguyên. Vấn đề trinh tiết hiện nay vẫn còn được nhận định ở nhiều góc độ khác nhau. Tuy nhiên, dù dưới góc độ nào thì cũng chỉ dựa vào việc tin tưởng ở nhau là chính. Và chữ tiết ở đây mới quan trọng. Khi người ta yêu nhau thì người ta có thể trao mọi thứ cho nhau bao hàm cả việc quan hệ tình du͙c. Bởi tình du͙c làm cả hai thoả mãn. Còn nếu hai người yêu nhau mà một người có ý tưởng dù chỉ là ngoại tình tư tưởng thì khái niệm trinh tiết không còn nữa. Có chăng thì chỉ là chúng ta giấu diếm giỏi.
Tôi có một ông anh cùng làng là bác sỹ khoa ngoại. Anh bảo anh làm nghề sướng nhất trên đời đối với một người đàn ông đó là vá trinh. Một ngày anh vá cho khoảng 14 – 20 người con gái mà chủ yếu là 9x đời đầu và 8x đời cuối. Có lẽ nghề này là nghề mơ ước của anh em truyenngontinh.net của chúng ta được sờ, nắn không biết bao nhiêu lần mà họ lại phải trả tiền. Mà toàn các em trẻ đẹp mới chết.
Tuy nhiên anh cũng bảo, làm nghề này thì có bệnh nghề nghiệp là không còn thích sờ soạng vợ nữa. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Vậy nên tiết hạnh của người con gái mới quan trọng và việc quan hệ tình du͙c là hoàn toàn đúng đắn trong tình yêu và chỉ có quan hệ tình du͙c với nhau rồi thì yêu càng thêm yêu, nhớ càng thêm nhớ. Tình yêu sẽ sâu sắc hơn khi có tình du͙c đi cùng.
Còn việc có người vẫn kêu ca anh ấy con ong đã tỏ đường đi lối về bây giờ anh chán anh bỏ em. Sai lầm, đó là do tình yêu đã chết chứ không phải do quan hệ tình du͙c nhiều mà chán. Đàn ông chúng ta hoàn toàn có thể đi quan hệ với gái làng chơi mà có chán đâu. Tình du͙c là nhu cầu, là bản năng. Nó chỉ mất đi khi bị bệnh hoặc hết tuổi. Còn tình yêu mới là thứ bị mất mà khi mất tình yêu thì tình du͙c cũng không còn quan trọng gì. Tại sao tôi lại nói nhiều về vấn đề này vì với tôi và chị do có tình du͙c trong tình yêu nên chúng tôi càng nhớ nhau da diết. Chúng tôi luôn mong muốn được ở bên nhau được yêu nhau mãi mãi. Cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại thì nó luôn là ký ức tươi đẹp nhất còn đọng lại trong tôi về những kỷ niệm với chị.