Một buổi tối đặc biệt, 1 buổi tối đánh dấu bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ của em với HB…
Như bình thường, bọn em vẫn lên phòng HB xem phim kinh dị. Cơ mà có vẻ hôm nay em thiếu ngủ thì phải, xem phim mà mắt em cứ nặng trĩu, chỉ trực cụp xuống. Mệt quá, thôi thì nằm xuống xem phim vậy (nằm cạnh HB nhé, tất nhiên rồi) Điều gì đến cũng đến, nằm xuống được 1 lúc thì em thiếp đi lúc nào không hay. Hết phim, HB gọi em dậy, trong phòng chỉ còn HB, HM và em…
– Ơ, thằng T đâu – em hỏi…
– C với M đến đón T đi rồi (2 thằng bạn hay đến đón bọn em đi chơi đêm đã kể)
– Thế bọn nó không gọi tớ à (em nghĩ chắc bọn nó cũng biết ý, để em lại đây rồi, biết em FA từ bé mà, đúng là những người bạn tốt)
– Không.
– Thế là hôm nay lại phải ngủ 1 mình nữa rồi.
– Hay ngủ đây với bọn tớ đi.
Cái đếu gì vậy (em nghĩ) nói chơi hay thiệt đây, em cũng chả biết sao, không nói gì cả. Chính xác là chả biết phải nói gì. Ngay lập tức, HB kéo em xuống giường vào bảo. Đây, cậu nằm giữa bọn tớ. Quay sang nhìn HM, HM cũng không có phản ứng gì…
Vừa kéo em ngồi xuống giường, HB chạy ra đóng chốt cửa phòng lại, cởi áo con ra (ôi cái dẹt) trong khi vẫn mặc bồ đồ ngủ cẹc ci đó. Đẩy em nằm xuống giường và bảo “Ngủ đi”.
Ngủ thế mẹ nào được (em nghĩ) Em nằm đấy, giữa 2 người con gái. Nằm trong tư thế thẳng đứng, mặt nhìn lên trần. HM nằm trong cùng, bên tay trái em, quay lưng lại phía em, úp mặt vào tường ngủ (chắc cũng ngại, tất nhiên rồi, em còn ngại bỏ mịa ra được) HB nằm bên phải, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, chính xác là áo ngủ và quần sê lếp, không mặc áo con. Đang ôm lấy tay em. Đúng như các bác tưởng tượng đấy, tất cả những gì lồi ra lõm vào trên cơ thể HB em đều cảm nhận được xuyên suốt dọc cánh tay của em. Nhưng em cũng chỉ nằm im như thế, vẫn tư thế ấy. Và phải đến nửa đêm, em mới ngủ được, vâng chỉ ngủ thôi các bác ạ, không làm bất kỳ điều gì khác cả…
(Nghĩ lại cũng thấy hồi đó mình ngu thiệt)
…
1/5/2009…
Trưa nay HB nghỉ học, hay nói chính xác là trốn học. Chỉ có HM đi học, thằng T thì ra quán net chơi, vậy là chỉ còn có em và HB ở phòng (Thời gian này, ngủ tối với nhau thì chưa dám, nhưng ngủ trưa đã là chuyện bình thường. Tất nhiên là chỉ ngủ thôi) Em và HB đang nằm đấy, chung trên 1 chiếc giường. HB mặc chiếc áo liền váy (chính là chiếc váy hồi trước em nói)
“Cậu xoa bụng cho tớ ngủ nhé” – HB nói…
(Cô ấy rất thích được em xoa bụng, kể bây giờ vẫn vậy) Không nói gì, em đưa tay lên vào xoa bụng cho HB, qua lớp áo ấy. HB liền tự tay vén chiếc váy liền ngắn cũn đó lên, để lộ ra phần bụng trắng nõn “trở xuống” và đặt tay em lên bụng “Xoa thế này cơ”. Hoảng hốt đi liền với sự vui sướng, em không nói gì, chỉ tiếp tục xoa bụng cho HB. Được vài phút, không chịu nổi nữa rồi, em lấy hết dũng cảm, đưa bàn tay đang xoa bụng lên trên, gần đến vùng cần lên thì lại hết cmn dũng cảm, em liền biến chiêu, vòng luôn tay luôn ra sau lưng và ôm chặt lấy HB. Sau khi nằm ôm HB 1 lúc, thực sự là ban căng lắm rồi (vừa gõ vừa hình dung lại giây phút em cũng thấy rạo rực) HB liền đưa tay lên, kéo cái khuy áo xuống trễ hơn, để lộ ra bầu ngực. Em càng ôm chặt lấy HB hơn, và úp mặt vô giữa khe vú.
Chưa thỏa mãn với những gì đang diễn ra. Đã phần nào mất đi sự kiểm soát bản thân, em đưa tay lên và kéo nốt phần khóa còn lại đến hết và tiếp tục… Em đang đê mê với những cảm xúc mà từ bé đến giờ chưa từng được trải qua, thực sự là rất… “tít tít”. Tiếng chuông điện thoại của HB reo lên làm em giật hết cả nẩy. Đành phải tạm ngưng mọi việc lại, HB nghe điện thoại. Thì ra là HM gọi, nói là hôm nay lớp kiểm tra, lên làm bài ngay (Từ chỗ trọ đến trường HB mất có 5p đi bộ thôi) HB liền dậy vào phòng vệ sinh thay đồ, còn em thì xuống lấy chiếc xe đạp huyền thoại ra và lại HB đến trường. Để lại bãi chiến trường ngổn ngang trên cơ thể em.
20/5/2009…
Hôm nay vẫn là 1 ngày bình thường của em và thằng T, chỉ khác là tối về, không thấy HB đâu. Chà chà, 1 ngày hơi khác với mọi ngày, cũng định nhấc đt lên để gọi xem HB đang ở đâu, đang làm gì… Nhưng nghĩ lại, mình có là cái mịa gì của người ta đâu. Đem 1 nỗi buồn nhẹ trong lòng, lên gác bật máy và chơi dota (thời gian này em đã có lap, 1 con DELL) Xem ra tâm trạng của mình vẫn không ảnh hưởng gì mấy đến trình độ của mình cả vẫn xanh như trái banh. Và khoảng time trong game thực sự làm em quên đi hình ảnh HB trong đầu 1 phần nào.
Nhưng việc lên bảng đếm số cũng là điều không tránh khỏi, trong lúc đếm số, hình ảnh HB lại hiện lên trong đầu em cùng hàng loạt câu hỏi không thể giải đáp: HB đang đi đâu, đang ở đâu, đi với ai, đang làm gì… Bỗng “tít tít…” Điện thoại của em reo lên, vội vàng cầm máy và đúng như mong đợi, người gọi là HB. Ngay lập tức nhấc máy, nhưng không vội hỏi những câu hỏi đang ngổn ngang trong đầu em, chỉ từ tốn nói chuyện bình thường.
HB bảo đang ở nhà bác, đêm nay không về, chỉ có mình HM ở nhà. HM vừa gọi cho HB bảo là sợ chuột (phòng HB là tầng trên, gác mái chuột chạy như đi hội) không ngủ được, nên HB nhờ em lên phòng đại khái là cho HM ngủ. Cũng hơi hoảng hốt 1 tẹo, cơ mà cũng đồng ý ngay mà không hề lưỡng lự.
Lúc này cũng đã hơn 10h, nói là làm, không lề mề, em nhờ thằng T chơi giúp em nốt game, còn em ngay lập tức lên phòng cho HM ngủ (lúc này em chỉ nghĩ là mình làm việc tốt, lên giúp HM ngủ thôi chứ không có ý gì khác, cũng không phải là vì HB nhờ em mới lên) Em đối với HM cứ như 2 thằng bạn vậy, ăn nói bốp chát, đá xoáy nhau các kiểu. Vừa vào cửa phòng, em phủ đầu ngay 1 câu:
– To khỏe thế này mà sợ mấy con chuột nhép à.
– Người ta con gái chân yếu tay mềm sợ chuột có gì đâu.
– Ọe, yếu mịa gì, ngày thường bẻ tay tôi như thú cơ mà, thôi ngủ đê.
Không nói gì nữa, HM nằm luôn vào góc giường ngủ, còn em thì bật cái máy bàn huyền thoại mà cả lũ vẫn hay dùng để xem phim ma lên, vào mạng làm mấy thứ linh tinh. Được 1 lúc thì em cũng thấy buồn ngủ, nhưng không thể không làm tròn bổn phận của 1 người bạn tốt, em cũng ra giường nằm… dưới đất. Định ngả lưng nghỉ ngơi tí thôi mà em ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau dậy, phát hiện ra tối qua mình ngủ quên nên chưa đóng cửa, đúng lúc đó, chị ở phòng bên đi qua nhìn thấy mình, thốt luôn 1 câu: “Bọn này ăn chung ngủ chung à” Mình chẳng nói gì, chỉ gãi đầu cười trừ. Mình cũng chả sợ, mình có làm gì có lỗi với ai đâu mà sợ người ngoài nói xấu gì về mình chứ. Có vẻ như nghe thấy câu nói vừa rồi, HM cũng tỉnh dậy.
– Dậy rồi à, chào buổi sáng, thôi tôi xuống phòng đây. Không kịp để HM nói gì, em phi ngay xuống phòng để chuẩn bị cho 1 ngày mới. Không quên nhấc điện thoại lên gọi cho HB hỏi thăm xem bao giờ về. Nguyên ngày không gặp rồi, nhớ quá…
…
14/8/2009…
Mới sáng sớm đã nghe tiếng HB gọi cửa, giọng có vẻ hoảng hốt gấp gáp lắm làm cho em cũng thấy lo lo. Xuống mở cửa cho HB, vẫn còn đang ngái ngủ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì HB đã lao vào ôm chặt lấy mình, khóc nức nở. Khi mình hỏi HB có chuyện gì thì mới biết là người nhà vừa điện lên báo bố HB mất. Mình cũng rất ngỡ ngàng khi biết điều này. Sau câu nói, HB càng khóc to hơn, ôm chặt mình hơn. Mình thực sự bối rối, không có sự chuẩn bị, không biết làm gì ngoài việc ôm nhẹ lấy HB vào trong lòng và nói vài câu an ủi. Sau một lúc, HM mới lách cách vác 1 vali xuống. Lúc này HB cũng đã bình tĩnh hơn và nói:
– Bây giờ giờ tớ phải về quê đây.
– Ừm, thế cậu đi đường cẩn thận, về tới nhớ nhắn tin cho tớ nhé.
– Lần này tớ về chả biết bao giờ mới lên.
– Tớ lai cậu ra bến xe nhé (ngày ấy em có chiếc xe đạp địa hình, vẫn hay chở HB đi đâu đó)
– Thôi tớ đi taxi cho nhanh.
– Ừ, thế cũng được, về tới nhớ nhắn tin cho tớ đấy…
Một nỗi buồn thoáng qua, buồn vì sự ra đi của bố HB, buồn vì phải xa HB 1 thời gian vô định.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện