Doãn Băng Dao nói tiếp: “Anh ta sẽ không chịu trách với mình, mà mình cũng không cần anh ta phải chịu trách nhiệm. Mình đã hứa với cậu sẽ rời khỏi anh ta. Cho nên, tớ mới lén lút xóa bỏ đứa bé này, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Băng Dao….” Đồng Bội bước lên nắm chặt tay người chị em tốt, có chút không đành lòng, “Làm như vậy rất bất công với cậu.”
Doãn Băng Dao cười cười, “Không có gì là bất công hết, đây là báo ứng của mình”
“Đừng nói như vậy.”
“Dù sao đứa bé cũng tuyệt đối không thể giữ lại, tớ không muốn nó phá hoại hạnh phúc của Y Thu.” Cô không muốn đưa một sinh linh đến cái thế giới đen tối này để chịu tội
“Được rồi, tớ đi làm phẫu thuật cùng cậu”
Cho dù trong lòng Đồng Bội rất thương Doãn Băng Dao, nhưng cô cũng biết những điều Doãn Băng Dao nói hoàn toàn đúng.
Trong cuộc đời này chuyện giữa cô và Ngự Giao là điều không thể, chỉ có Y Thu mới là người vợ tương lai của anh ta, cho nên đứa bé này, thật sự không nên tồn tại tại trên thế giới này.
Đứa bé đáng thương.
Hai người lặng lẽ ngồi trên băng ghế dài ở hành lang trầm mặc. Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng nặng nề, Doãn Băng Dao chuyển đề tài câu chuyện.
“Đồng Đồng, sao cậu lại tới bệnh vện?”
“À, có một người bạn học xảy ra tai nạn xe, tớ đến thăm cô ấy.”
“Là ai vậy? Có nghiêm trọng không?” Doãn Băng Dao sốt ruột hỏi, cô là bạn học cùng Đồng Bội từ thời cấp ba đến đại học, cho nên vừa nghe bạn học xảy ra tai nạn xe, liền lo lắng.
“Không nghiêm trọng lắm, cậu không biết người đó đâu.”
“Vậy à.”
“Nhà cậu ấy rất khó khăn, cho nên hôm nay tớ tới là để giúp cậu ấy ít tiền.”
“Đồng Đồng, cậu thực lương thiện.”
“Còn không phải là do bị nhiễm từ cậu sao.” Trước đây cô là một cô gái vô cùng kiêu căng, sau khi quen biết Băng Dao mới thay đổi rất nhiều.
Đồng Bội nhìn xung quanh bệnh viện, “Băng Dao, bệnh viện này nhỏ lại cũ như vậy, nhìn qua không sạch sẽ chút nào, làm phẫu thuật ở đây được không? Hay là đổi sang bệnh viện lớn hơn một chút đi.”
“Không cần đâu, bệnh viện này là được rồi.” Doãn Băng Dao vội vàng cự tuyệt, chỗ này khá hẻo lánh không dễ gặp người quen.
Hơn nữa, chi phí thuốc thang ở đây cũng rất thấp.
Đồng Bội thở dài.
“Ai là Doãn Băng Dao? Mau vào phòng phẫu thuật.” Cửa phòng phẫu thuật mở ra, một nữ y tá bước ra gọi to.
Doãn Băng Dao vội vàng đứng lên, Đồng Bội đi theo sau.
“Người nhà hãy chờ ở bên ngoài.” Đồng Bội bị ngăn lại.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của bác sĩ, cô chỉ hận không thể san bằng cái bệnh viện này. Đúng là bệnh viện rách nát, ngay cả trình độ của bác sĩ cũng rách nát như vậy.
Doãn Băng Dao nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ bảo cô cởi quần, đặt hai chân lên bàn gác chân.
Tư thế xấu hổ này, đem nơi tư mật không hề che đậy phơi bày trước mặt những người xa lạ, loại cảm giác nhục nhã này khiến cô hận không thể lập tức rời khỏi nơi này.
“Vì lý do cơ thể, nên không thể gây mê toàn thân. Cô Doãn, phiền cô thả lỏng người một chút.” Một nữ bác sĩ khách khí nói với Doãn Băng Dao.
Doãn Băng Dao hít thở sâu mấy hơi, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Những tiếng va chạm của các dụng cụ vang lên bên tai, còn có tiếng tán gẫu hết sức thoải mái của các bác sĩ.
Nửa người dưới của cô bị gây tê, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, có thể biết rõ từng chi tiết của toàn bộ quá trình, các loại dụng cụ tiến vào bên trong cơ thể, khuấy đảo….
Dường như muốn vét sạch cơ thể của cô.
Trong lòng Doãn Băng Dao vô cùng sợ hãi, vội vã xoa bụng. Con à, mẹ xin lỗi….
Đâu ngờ, do lượng thuốc gây mê quá ít, Doãn Băng Dao nhanh chóng cảm giác được sự đau đớn phía dưới cơ thể, hơn nữa còn cảm nhận rõ ràng được cảm giác khi những dụng cụ kim loại lạnh lẽo kia đang khuấy đảo bên dưới cơ thể mình.
“A….” Cô đau đến thét lên một tiếng chói tai, hay tay nắm chặt lấy gara giường. Giờ phút này, cô căm hận người đàn ông kia, căm hận Ngự Giao, càng căm hận bản thân.
Quá trình đau đớn dài dằng dặc đó cuối cùng cũng đi qua….
Doãn Băng Dao cố gắng bước từng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Đồng Bội vội vàng chạy tới đỡ.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Đồng Bội lo lắng đến khóc lóc nức nở, “Băng Dao, cậu đừng làm tớ sợ, cậu đừng làm tớ sợ mà. Bác sĩ! bác sĩ”, vội vàng gọi to.
Một nữ bác sĩ trung niên chạy từ phòng làm việc, bà ta nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Bạn tôi, tại sao sắc mặt cô ấy lại tái nhợt như vậy.”
“Ai phá thai cũng đều như vậy thôi, đúng là chuyện bé xé ra to.” Người bác sĩ hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại phòng làm việc của mình.
Phần lớn các bác sĩ đều có thái độ khinh thường đối với những cô gái trẻ tuổi nạo phá thai.
“Bà!”
“Đồng Đồng….” Doãn Băng Dao giữ chặt Đồng Bội khi thấy cô ấy đang định “xử lý” người bác sĩ kia, cô lắc đầu yếu ớt nói: “Đưa tớ về nhà đi.”
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng này, muốn chạy nhanh về nhà….
Cho dù ngôi nhà kia là một cái nhà tù, thì nơi đó cũng còn có Lăng Diệc.
“Được, chúng ta đi về” Giọng Đồng Bội có chút nghẹn ngào, cô dìu Băng Dao, ngồi lên xe của mình.
Trở về nhà, Doãn Băng Dao liền lên giường nghỉ ngơi. Đồng Bội kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
“Lăng Diệc, chị em bị bệnh, không thể đụng vào nước lạnh, cũng không được xuống khỏi giường. Mấy ngày tới, em phải chăm sóc cho chị mình thật tốt, ngày mai chị sẽ đến.”
“Chị em bị bệnh sao? Em muốn vào trong thăm chị.”
“Chị em nghỉ rồi, em để chị em nghỉ ngơi một chút. Đừng làm phiền chị ấy.”
“Vâng, em biết rồi.” Lăng Diệc mỉm cười gật đầu.
Doãn Băng Dao nằm mê man trên giường, giống như đã quên mất thời gian, quên mất bản thân.
Bị tiếng bước chân dồn dập đánh thức, cô cố hết sức mở mắt ra, nghe thấy cánh cửa mở ra thật mạnh, trong ánh mắt lờ mờ, cô nhìn thấy bóng dáng cao ngạo của người đàn ông lạnh lùng kia…
Hình như anh ta đang rất tức giận.
Tai họa dường như lại muốn phủ xuống người cô lần nữa….