Đã mười giờ!
Cô ảo não nhìn xuống phía dưới, chạy xuống lầu: “Lăng Diệc! Lăng Diệc”
“Chị dậy rồi à?” Doãn Lăng Diệc đứng ở ban công phơi nắng.
“Chắc em đói bụng lắm rồi phải không, chị sẽ làm bữa sáng cho em ngay”
Gần đây cô thực sự không làm tròn trách nhiệm của một người chị, lúc đi làm thì quá bận rộn, bây giờ có thời gian nghỉ ngơi mấy ngày, lại ngủ nướng.
“Không cần đâu chị, em ăn rồi, trong tủ lạnh có đồ ăn mà.” Doãn Lăng Diệc mỉm cười lắc đầu, nhìn đôi mắt to, đôi lông mày đen của cậu rất đáng yêu.
Nói thật, khuôn mặt cậu thật ra rất tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, hàng lông mi rất dài. Chẳng qua đầu óc hơi chậm chạm, nên nhìn qua có vẻ ngây ngô ngốc nghếch.
Điện thoại di động lại vang lên, lần này là Ngự Giao gọi tới.
Doãn Băng Dao đi ra ban công, lo lắng nhìn ra bên ngoài, khi chắc chắn Y Thu và Đồng Bội chưa tới mới dám nhận điện thoại.
“Tôi sắp xếp mấy người giúp việc tới chỗ cô rồi, lát nữa bọn họ sẽ qua”
Vừa nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Ngự Giao liền truyền ra.
Từ trước đến nay, bình thường anh ta rất ít khi nói chuyện với cô, nói thẳng vào vấn đề.
“Không cần, anh đừng bảo người giúp việc tới”
“Tại sao?” Giọng nói của anh nghe có vẻ không vui.
Không có người nào dám từ chối anh, đặc biệt là ý tốt của anh.
“Tôi muốn được yên tĩnh” Doãn Băng Dao giải thích.
“Không phải trong nhà cần có người chăm sóc em trai cô sao?”
“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ chăm sóc cho em trai mình, hơn nữa bây giờ nó cũng tự chăm sóc được bản thân rồi, anh không cần phải cho người giúp việc tới, tôi không muốn có người tới quấy rầy cuộc sống của hai chị em tôi”
Giọng Doãn Băng Dao đầy khách sáo, khiến Ngự Giao nghe rất tức giận
“Tùy cô” Anh lạnh lùng quăng ra một câu, lập tức cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, chuông cửa liền vang lên.
Doãn Băng Dao vội vàng đi mở cửa, nhưng vẫn hoảng hốt nhìn qua phòng khách một lượt, sau khi chắc chắn không còn dấu vết, cô hít sâu một hơi, mỉm cười mở cửa.
“Băng Dao, đã lâu không gặp” Tô Y Thu nhìn thấy Băng Dao, ôm cô một cái thật chặt.
“Ừm, mau vào nhà đi”
Doãn Băng Dao kéo Tô Y Thu vào nhà, Đồng Bội đi phía sau.
Tô Y Thu quan sát căn nhà, oa một tiếng, sau đó vẻ mặt vui mừng nói: “Tốt quá, bây giờ thấy cậu hạnh phúc, tớ và Đồng Đồng cũng mừng thay cho cậu”
Doãn Băng Dao mỉm cười gật đầu.
“Đồng Đồng, trước đây chúng ta từng nói, cô gái tốt nhất định sẽ gặp đàn ông tốt, quả nhiên là đúng” Tô Y Thu quay đầu liếc mắt nhìn Đồng Bội.
Đồng Bội có vẻ không tự nhiên vò tóc nói, “Ừm, hì hì, đúng vậy”
“Ngồi xuống trước đã rồi hãy nói chuyện, tớ đi rót nước cho hai người” Doãn Băng Dao dẫn hai người tới ghế sofa
Lúc đi tót nước, nhìn vào tấm thủy tinh cố gắng tạo cho bản thân một nụ cười thật tươi
Tay cô cứng đờ, nụ cười dần dần biến mất.
Doãn Băng Dao, mày đúng là một đứa dối trá
Vậy mà cũng có thể biểu hiện như không có chuyện gì được.
Cầm hay ly nước trong tay, lúc xoay người, khuôn mặt khẽ nở nụ cười
“Trưa nay hai người ở lại đây ăn cơm, lâu lắm rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau” Doãn Băng Dao đưa nước cho hai người, nói.
Cô đi vào phòng bếp, Đồng Bội đi vào theo, giúp việc nhặt rau.
“Đồng Đồng…”
“Ừm?”
“Cậu cảm thấy tớ rất giả dối đúng không?”
“À….” Đồng Bội sửng sốt, “Tại sao lại nói như vậy?”
“Cậu xem cậu đi, có tâm sự gì cũng đều viết hết lên trên mặt, chắc Y Thu cũng đoán ra cậu có tâm sự. Nhưng tớ thì khác, tớ giả bộ tốt như vậy, hoàn toàn không giống như có chuyện gì đó” Cô cười khổ.
Đồng Bội là một cô gái thẳng tính, có tâm sự gì đều hiện rõ trên mặt.
Đồng Bội đang định mở miệng nói gì đó, ngoài cửa liền vang lên tiếng nói thanh thúy như chuông bạc của Tô Y Thu, “Hai cậu đang nói chuyện gì vậy? tớ cũng muốn vào giúp”
“Ôi trời, Tô đại tiểu thư của tôi ơi, việc này cậu không làm được đâu.” Đồng Bội bưng đồ ăn ra, không để Tô Y Thu chạm vào.
Mặc dù bố Đồng Bội là phó thị trưởng, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều là người độc lập. Nhưng Tô Y Thu lại không giống vậy, cô là tiểu thư nhà giàu danh gia vọng tộc, mười đầu ngón tay chưa từng nhúng nước.
Tô Y Thu đi đến bên cạnh Doãn Băng Dao, “Đồng Đồng thật đáng ghét, Băng Dao, cậu dạy tớ, ba chúng ta cùng làm”
“Đồng Đồng nói đúng đó, cậu đi ra ngoài trước đi, hai người chúng tớ làm được rồi”
“Không được! Tớ muốn học nấu ăn, sau này còn nấu cho anh Bằng ăn nữa chứ, tuy trong nhà có người giúp việc, nhưng không phải có câu nói rằng, muốn trói chặt một người đàn ông, trước hết phải trói chặt được dạ dày của anh ta sao?”
Quả cà chua trong tay Băng Dao, liền rơi xuống chậu nước. Đồng Bội nhìn khóe mắt nặng trĩu của cô
Không tiếp tục đuổi Tô Y Thu ra ngoài, Băng Dao bắt đầu dậy cô nấu ăn.
Cảnh tượng trong phòng bếp rất náo nhiệt như đi đánh giặc vậy, ba người con gái hi hi ha ha giống như những thiếu nữ ngây thơ.
Sự thật chứng minh, đúng như dự đoán, Tô Y Thu thực sự không thể nấu ăn, cô ấy làm một món ăn rất khó coi hơn nữa còn rất khó ăn, mà những món Doãn Băng Dao làm đều đầy đủ cả hương cả sắc.
“Băng Dao, cậu nấu ăn ngon quá, sau này tớ phải thường xuyên tới đây mới được, cậu dậy cho tớ được không”
Nhìn thấy Doãn Băng Dao không biết nên trả lời thế nào, Đồng Bội vội vàng nói: “Băng Dao phải chăm sóc em trai, lại phải đi làm nữa, làm sao có thời gian dạy cậu, hôm nào tớ và cậu đăng ký lớp dậy nấu ăn đi, đúng lúc tớ cũng muốn xuống bếp học nấu ăn”
“Cậu muốn học nấu ăn làm gì?” Tô Y Thu ngạc nhiên nhìn về phía cô
Đồng Bội vội vàng cúi đầu ăn cơm, nói bừa: “Tớ cũng giống cậu thôi”
Doãn Băng Dao cười cười, tất nhiên cô hiểu tâm tư Đồng Bội, đầu tiên là để đối phó với Y Thu, để tránh cô ấy thường xuyên tới đây, không cẩn thận chạm mặt với Ngự Giao, hơn nữa cô ấy cũng là một cô gái biết yêu rồi.
Có người phụ nữ nào không muốn nhìn người đàn ông mình yêu ăn những món ăn do mình làm ra.
Đột nhiên, Doãn Băng Dao cảm giác trọng bụng khó chịu, cô vội vã che miệng, đứng lên, chạy vào phòng vệ sinh.