Đứng sau lưng cô, chính là Phương Chính Đông.
Phương Chính Đông vỗ vỗ trán, thầm nghĩ, lần này xong rồi.
Về chuyện của Ngự Giao, anh là người hiểu rõ nhất.
Doãn Băng Dao sững sờ mất giây, vội vàng rút tay ra khỏi tay Ngự Giao, việc lôi kéo càng khiến vết thương chảy nhiều máu hơn.
“Cậu…. hai người….” Đồng Bội nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngự Giao, lại nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Doãn Băng Dao, trong chốc lát không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngự Giao hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Đồng Bội, kéo Doãn Băng Dao lại: “Hộp cứu thương để đâu?”
Ánh mắt anh đầy vẻ sốt ruột, còn ánh mắt của Doãn Băng Dao là trốn tránh, cuối cùng cũng khiến Đồng Bội hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Thật quá đáng” Cô bỏ lại những lời này trừng mắt nhìn Doãn Băng Dao, chạy ra ngoài
“Đồng Đồng”
Doãn Băng Dao muốn đuổi theo, bị Ngự Giao kéo lại, va vào lồng ngực rắn chắc của anh.
“Để tôi đuổi theo cô ấy” Phương Chính Đông vội vàng chạy ra ngoài.
Ngự Giao chỉ mói một câu, “Chính Đông, chắc cậu biết nên xử lý như thế nào”
Phương Chính Đông quay đầu, “Ừm, mình hiểu rồi”
“Anh buông tôi ra! Tôi phải chạy theo giải thích với Đồng Đồng.” Doãn Băng Dao lo lắng giãy giụa, giọng nói nức nở như muốn khóc. Cô không muốn bị người chị em tốt của mình chán ghét, cô rất sợ bị hai người chị em tốt nhất chán ghé.
Nhưng không ngờ, cái ngày đó vẫn sẽ tới.
Ngự Giao nắm chặt cổ tay cô không buông, buồn cười hỏi: “Giải thích? Cô muốn giải thích chuyện gì? Quan hệ giữa hai chúng ta là sự thật”
Doãn Băng Dao trố mắt, trong hốc mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Anh giơ tay giữ chặt hai vai cô, nhìn đôi mắt mờ mịt nước mắt của cô. “Không được khóc, chẳng lẽ cô muốn khóc trước mặt em trai mình sao? Chẳng lẽ cô muốn làm lớn chuyện này để cậu ta phát hiện ra sao?”
Doãn Băng Dao nhìn về phía phòng khách, từ trong đó truyền ra tiếng phim hoạt hình, cùng tiếng cười của Doãn Lăng Diệc.
Cô mở to mắt ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén nước mắt, nở nụ cười tươi.
Nhìn dáng vẻ kiên cường của cô, trong lòng Ngự Giao như có thứ gì đó đang dần dần hòa tan. Ngữ điệu của anh cũng nhẹ nhàng hơn, mày kiếm khẽ nhíu lại: “Đi, tôi dẫn cô đi xử lý vết thương, cô yên tâm, Chính Đông sẽ xử lý tốt chuyện này”
Cô còn có thể nói gì được nữa? Còn có thể làm gì khác?
Đi theo Ngự Giao vào phòng khách, Doãn Băng Dao vẫn cười đầy thản nhiên.
“Chị, vừa nãy chị Đồng Đồng đến đây, em ra mở cửa, chị ấy còn đi cùng một anh gì ý.” Doãn Lăng Diệc nghe thấy tiếng bước chân của chị gái, quay đầu nói.
“Ừ, chị biết rồi”
“Ơ, chị Đồng Đồng đi đâu rồi ạ? Rõ ràng vừa nãy chị ấy vào phòng bếp tìm chị mà.” Doãn Lăng Diệc khó hiểu nhìn xung quanh.
“Chị ấy đi rồi. Lăng Diệc, lấy cho chị hộp cứu thương ở phía trên ngăn tủ ti v.i”
Lúc này Doãn Lăng Diệc mới chú ý tới ngón tay chảy máu của Doãn Băng Dao, cậu hốt hoảng chạy tới: “Máu! Chị! Chị chảy máu rồi”
“Đừng có cuống lên, cậu đi lấy hộp cứu thương ra đây, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có chuyện gì đâu” Ngự Giao trấn an nói.
Doãn Lăng Diệc lật đật chạy đi tìm hộp cứu thương.
Ngự Giao cầm bông băng thấm cồn lau vết thương của cô, Doãn Băng Dao hít sâu một hơi, mày liễu nhíu lại.
“Đau lắm sao?” Ngự Giao hỏi.
“Không, không đau” Cô dùng hết sức lực mỉm cười.
Doãn Lăng Diệc ngồi xổm dưới đất, nhìn Ngự Giao xử lý vết thương cho chị cậu, bĩu môi giọng nói như sắp khóc, “Chắc chắn là chị rất đau….”
Doãn Băng Dao vươn tay ôm dịu dàng xoa đầu em trai: “Không đau, em thấy chị có khóc đâu, chị cũng giống em mỗi khi đau sẽ khóc ”
Cuộc sống đã dậy cho cô biết che dấu nỗi đau của bản thân.
Cho nên khi ở trước mặt cậu em trai yêu quý nhất của mình, cô luôn đeo lên mình một chiếc mặt nạ ngụy trang. Bởi vậy cô ở trước mặt Doãn Lăng Diệc cô luôn tươi cười, tất cả những ấm ức, đau khổ, đều giữ lại trong tận đáy lòng.
Ngự Giao nhìn ánh mắt dịu dàng của cô khi nhìn em trai. Anh dần phát hiện, người phụ nữ này dường như không giống như tưởng tượng trước đây của anh.
Cô không phải loại người phụ nữ vô tình máu lạnh?
Một lát sau, cửa được mở ra, Phương Chính Đông kéo Đồng Bội bước vào.
Vẻ mặt Đồng Bội có chút tức giận. Nhìn thấy dáng vẻ Ngự Giao cẩn thận xử lý vết thương cho Doãn Băng Dao, cô quay đầu vẻ mặt không vui.
“Đồng Đồng, cậu ngồi xuống trước đã.” Doãn Băng Dao xấu hổ nói.
“Chị Đồng Đồng, em đi rót nước cho chị” Doãn Lăng Diệc ngoan ngoãn đi rót nước.
Đồng Bội há miệng thở dốc, định nói gì đó, nhưng kìm lại. Cô lo lắng cho Doãn Lăng Diệc, cô biết việc này không thể để Lăng Diệc biết.
“Xong rồi, mấy ngày tới cô không được chạm tay vào nước, ngày mai tôi sẽ cho mấy người giúp việc tới.” Ngự Giao đậy hộp cứu thương nói.
Cô không ngờ một người đàn ông như anh ta cũng biết xử lý vết thương.
Đồng Bội bước tới, kéo Doãn Băng Dao: “Đi, chúng ta lên lầu, tớ có chuyện muốn nói với cậu”
Ngự Giao châm một điếu thuốc, nhìn bóng lưng đi lên lầu của hai người, “Cậu nói với cô ta rồi hả?”
Phương Chính Đông chống tay lên thành sofa, nhảy qua ngồi bên cạnh Ngự Giao, “Ừ, vừa giải thích xong, đúng là một người đứa trẻ nóng tính. Chuyện hôm nay thật ngại quá, nếu biết trước cậu tới dây, tôi đã không đồng ý đi cùng cô ấy tới đây rồi”
Ngự Giao phả ra một làn khói: “Không sao”
Đồng Bội vào phòng Doãn Băng Dao, sau đó đóng cửa thật mạnh.
“Đồng Bội….” Doãn Băng Dao dè dặt gọi một câu.
Bình thường cô không quan tâm tới người ngoài nhìn cô thế nào, nhưng luôn để ý đến những người thân bên cạnh mình.
Đồng Bội quay lưng về phía Doãn Băng Dao.
Doãn Băng Dao không biết thái độ của cô ấy, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô ấy sẽ mắng chửi thóa mạ cô, hay lập tức gọi điện thoại nói cho Y Thu, hay là thông cảm với cô?