Nhưng trong lòng, có một bỗng có một cảm giác bất an.
Im lặng một lúc lâu, Doãn Băng Dao phát hiện chiếc xe không đi vào nội thành, mà đang đi theo hướng ngoại thành.
“Chúng ta đi ăn tối ở đâu?”
“Đến nhà tôi” Anh lạnh lùng trả lời.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, phải là bạn bè như thế nào mới đến nhà Ngự Giao?
Bình thường anh ta không để bạn mình đến nhà, vì trong nhà họ Thẩm, hình như có một bí mật không muốn để người khác biết.
Ví dụ như người phụ nữ tóc tai rối tung cười điên loạn giữa đêm khuya hôm đó…
Doãn Băng Dao từng suy đoán thân phận của người phụ nữ đó, cảm giác rất có thể người phụ nữ đó chính là người bị Ngự Giao nhốt đến phát điên.
Giống như cô ta, cuộc sống hiện giờ của cô, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến cô phát điên.
“Hình như cô có vẻ không thích?” Ngự Giao hơi nhíu mày hỏi.
“Không”
“Vậy thì đừng có trưng ra bộ mặt sa sầm đó, lát nữa tôi muốn cô phải cười thật tươi” anh bá đạo ra lệnh.
Doãn Băng Dao không lên tiếng, xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô chỉ là một người tình bí mật mà thôi, việc gì phải giới thiệu bạn bè với cô.
Trong lúc Băng Dao đang buồn bực, chiếc xe đã chạy tới nhà họ Thẩm.
Sau khi xuống xe, anh đi tới thân mật ôm eo cô, trên gương mặt lộ ra nụ cười như có như không. Điều này khiến Băng Dao có chút khó hiểu.
Đi thẳng tới phòng ăn, Doãn Băng Dao nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh bàn ăn, người đàn ông đó ngồi quay lưng về phía bọ họ, thân hình to lớn cao ngạo, có chút quen mắt.
“Hiên Bạch, để cậu chờ lâu rồi, tôi đi đón bạn gái nên mất chút thời gian”
Ngự Giao ôm Doãn Băng Dao tiến lên phía trước.
Khi Doãn Băng Dao nghe thấy hai chữ “Hiên Bạch”, hai chân lập tức nặng như chì, không thể nhấc chân bước về phía trước.
Là Thẩm Hiên Bạch sao?
Trên khuôn mặt Ngự Giao vẫn là nụ cười như có như không, bàn tay anh ta hơi dùng sức một chút, kéo Băng Dao đi về phía trước.
Thẩm Hiên Bạch đứng lên, trong nháy mắt xoay người, nụ cười trên mặt liền đông cứng.
Nhìn thấy người con gái mình yêu nhất, giống như không tin vào mắt mình, “Băng Dao?”
Giờ phút này, Băng Dao hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Hai người quen nhau?” Ngự Giao kinh ngạc hỏi.
Doãn Băng Dao quay đầu, tránh ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Hiên Bạch.
Cô sợ nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của anh.
Mặc dù không còn yêu anh nữa, nhưng dù sao giữa hai người cũng từng có tình cảm.
Gương mặt anh tuấn của Thẩm Hiên Bạch tái nhợt, anh nhăn mày, giống như bị một con dao nhọn đâm thẳng vào trong tim, anh có thể nghe thấy tiếng máu chảy, rất đau.
Cơ thể Băng Dao cứng đờ tại chỗ, Ngự Giao vẫn đứng nhìn như không có gì, bàn tay lặng lẽ xiết chặt thành nắm đấm.