“Băng Dao, cạn ly” một người chưa bao giờ uống rượu như Y Thu, không ngờ lại chủ động cạn ly với Doãn Băng Dao.
Tô Y Thu đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh Băng Dao, kéo tay cô làm nũng: “Băng Dao, không hiểu vì sao dạo này tớ có cảm giác cậu rất lạnh nhạt với tớ, có phải tớ đã sai chỗ nào, khiến cậu không vui?”
Trước kia, ba người mỗi ngày đều tụ tập gặp mặt nhau, nhưng mấy ngày nay, Doãn Băng Dao trở nên rất xa lạ với cô.
Doãn Băng Dao có chút kinh ngạc, cô nhìn nụ cười ngọt ngào trên gương mặt Tô Y Thu, trong lòng không khỏi chua xót, “Làm gì có, cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu giới thiệu cho tớ một công việc tốt như vậy, tớ cảm ơn cậu còn không kịp, làm sao có thể giận dỗi”
Đúng vậy, cô cố tình giữ khoảng cách với Tô Y Thu.
Nhưng việc này là do cảm giác áy náy trong lòng, cô cảm thấy bản thân không có mặt mũi nào đối mặt với sự đơn thuần của Tô Y Thu.
“Y Thu, nếu có một ngày, tớ làm chuyện gì đó có lỗi với cậu, cậu có tha thứ cho tớ không?” Uống một hớp rượu, Doãn Băng Dao dũng cảm hỏi
Tô Y Thu cười nói: “Tất nhiên là tha thứ rồi, mà cậu tốt như vậy, làm sao có thể làm chuyện có lỗi được, cho dù là có thì cũng chỉ là chuyện không đáng nói, ba người chúng ta là chị em tốt, không có chuyện gì không thể tha thứ được”
Tô Y Thu không hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Băng Dao mới nói như vậy. Nếu một ngày nào đó, cô biết Doãn Băng Dao là kẻ thứ ba giữa cô và Ngự Giao, cô còn có thể nói như vậy không?
“Được lắm, hai người coi tớ là người tàng hình đó hả, đừng có nói chuyện tha thứ nọ kia được không, cho dù đến ngày tận thế năm 2012, chúng ta cũng vẫn sẽ nắm chặt tay nhau, hì hì.”
Những người con gái 21 tuổi, luôn xem tình bạn là tình cảm cao quý nhất.
***
Những ngày tháng yên bình trở lại, hàng ngày Doãn Băng Dao đi làm cả ngày, công việc rất bận rộn, nhưng vẫn muốn tìm thêm một công việc khác.
Cô muốn bản thân sớm trở nên mạnh mẽ, tự đứng lên đôi chân của mình.
Mặc dù cô biết, bản thân đã yêu Ngự Giao, nhưng cô cũng luôn tự nhắc mình không thể yêu anh ta.
Cho nên, mỗi ngày trôi qua cô đều tìm cách, rời khỏi người đàn ông đó.
Trong phòng hóa trang, Doãn Băng Dao đang tẩy trang cho Thẩm Hiên Bạch, anh nhận một cuộc điện thoại, sau đó nói với cô, “Em đi ăn tối với anh, anh muốn giới thiệu cho em làm quen với một người”
Bàn tay Băng Dao thoáng sững lại: “Đợi đến tối rồi nói sau”
Nếu Ngự Giao biết cô ra ngoài ăn cơm cùng người đàn ông khác, chắc chắn sẽ lại nổi cơn thịnh nộ.
Sự bá đạo và ép buộc của Ngự Giao, đôi lúc khiến cô cảm giác ngột thở
Vưu Trung Tĩnh đứng bên cạnh, nhìn Thẩm Hiên Bạch đang nhìn Doãn Băng Dao bằng ánh mắt thâm tình. Cô ta cũng đưa mắt nhìn về phía Doãn Băng Dao, ánh mắt trở nên âm trầm…
Sau khi hết giờ làm, Doãn Băng Dao vừa đi tới cửa, đang chuẩn bị vẫy taxi về nhà, một chiếc Benz dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của người đàn ông.