Cả người Doãn Băng Dao cứng đờ, không có phản ứng. Cô đã từng yêu người đàn ông rực rỡ như ánh mặt trời này, nhưng hiện giờ tất cả đều đã quá muộn…
Thẩm Hiên Bạch ôm chặt cô vào lòng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp chan chứa nước mắt.
Trái tim Băng Dao nhói đau.
“Hiên Bạch, anh… anh đừng như vậy” Giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt anh.
Cô thích nhìn anh cười, khi anh cười sẽ lộ ra hàm răng trắng đều, rực rỡ giống như ánh mặt trời, có thể khiến trái tim lạnh lẽo của cô trở nên ấm áp.
“Băng Dao, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh có cảm giác em thay đổi rất nhiều, tại sao muốn trốn tránh anh?” Thẩm Hiên Bạch run run hỏi.
Doãn Băng Dao là một cô gái lạnh lùng, tuy trên gương mặt luôn nở nụ cười thản nhiên, nhưng cô luôn giữ khoảng cách với mọi người, đối với anh thì khác trước đây cô luôn vui vẻ tươi cười trước mặt anh.
Doãn Băng Dao quay đầu, không biết phải nói gì. Hơn nữa, không biết rốt cuộc giữa Thẩm Hiên Bạch và Ngự Giao có quan hệ gì.
“Băng Dao, chẳng lẽ… em không còn yêu anh nữa?” Hai giọt nước mắt từ đôi mắt anh chảy xuống.
Từ trước đến giờ, đây là lần thứ hai Doãn Băng Dao nhìn thấy anh khóc, lần đầu tiên là vào một ngày của rất nhiều năm về trước, anh giữ chặt tay cô khóc nói: “Chờ anh trở về, sẽ để em làm cô dâu đẹp nhất”
“Em…” Cô không biết phải nói như thế nào.
Chẳng lẽ thực sự không còn yêu anh nữa? Cô từng coi anh là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Thẩm Hiên Bạch kích động nâng cằm cô lên.
Doãn Băng Dao ngẩn người. Anh cúi xuống, phủ môi lên cánh môi cô, nụ hôn mạnh mẽ đầy mãnh liệt, tựa như muốn “thức tỉnh trí nhớ” trong con người cô.
Cô không đẩy anh ra, chỉ nhắm hai mắt lại. Bản thân cũng muốn biết, rốt cuộc trái tim mình muốn gì. Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt của anh nhẹ nhàng cạy môi cô ra, đầu lưỡi đưa dọc theo bờ môi, mang theo hương vị của mặc trời.
Khóe mắt Băng Dao lặng lẽ chảy xuống hai hàng nước mắt, đột nhiên mở to mắt, đẩy Thẩm Hiên Bạch ra.
Không phải cảm giác này!
Khi Ngự Giao hôn, trái tim cô sẽ đập thình thịch. Cảm giác đó khiến người ta giống như ngừng thở. Nhưng khi Thẩm Hiên Bạch hôn, cô hoàn toàn không có cảm giác này.
“Băng Dao, em sao vậy?” Thẩm Hiên Bạch nhìn bằng ánh mắt không thể tin.
Doãn Băng Dao có chút hoảng sợ, lắc đầu nói: “Xin lỗi… em… em yêu người khác…”