Trong phòng không bật đèn, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở của anh ta.
Ngự Giao nhấc chân bước vào phòng, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Anh ta đột một điếu thuốc, Doãn Băng Dao nhìn điếu thuốc từ từ bị đột cháy, bỗng nhiên cảm thấy số phận của bản của cô cũng giống như điếu thuốc đang cháy trên tay anh ta, giãy giụa trước khi chết, đến cuối cùng, vẫn sẽ bị anh ta hủy hoại hoàn toàn.
“Cô muốn tự do phải không?” anh mở miệng hỏi.
Doãn Băng Dao ừm một tiếng.
“Tôi có thể để cô được tự do, nhưng có một điều kiện”
“Điều kiện gì?” Doãn Băng Dao nhìn về phía anh ta, lúc anh ta hút thuốc, lửa hồng trên điếu thuốc sẽ sáng hơn, hơi chiếu sáng gương mặt hoàn mỹ của anh ta.
“Từ nay về sau mọi đường đi lối lại của cô đều phải cho tôi biết, hơn nữa, ngoài tôi ra không được tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác”
“Anh ngang ngược độc đoán quá rồi đó” Doãn Băng Dao tức giận nói
“Làm người phụ nữ của tôi, phải như vậy”
Doãn Băng Dao cảm thấy những lời này của anh ra rất châm biếm, cô hỏi ngược lại: “Anh coi tôi là người phụ nữ của anh sao? Không phải chính anh nói, tôi chẳng qua chỉ là công cụ thỏa mãn nhu cầu của anh thôi sao?”
Trong bóng tối mờ mờ, anh ngước mắt nhìn cô bằng ánh mắt có chút bi thương, trong lòng cô không hiểu tại sao khẽ run rẩy.
“Cô không có tư cách cò kè mặc cả với tôi, hoặc là đồng ý hoặc là cứ tiếp tục ở lại nơi này, không được bước ra khỏi cửa nửa bước!” giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc vang lên.
Ngay từ đầu lúc nhìn thấy anh, Doãn Băng Dao thừa nhận bản thân đã có chút rung động
Nhưng vào giờ phút này, cô thật sự căm hận người đàn ông bá đạo không phân rõ phải trái này.
“Anh làm như vậy là phạm pháp! Anh không có quyền giam giữ người khác”
Anh cười nhạo nói: “Ở trong mắt tôi, tiền tài và địa vị chính là pháp luật”
“Anh!” Doãn Băng Dao tức giận không nói thành lời.
Nhưng cô cũng tán thành lời nói của anh ta, đúng là trong xã hội dơ bẩn này, tiền tài và địa vị là hai thứ đại diện cho tất cả.
“Ngự Giao, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh?”
Cô biết, trước đây anh ta cứu cô, và sự độc đoán của anh ta với cô lúc này, đều không phải là vì yêu
Anh ta không yêu cô, từ trong mắt anh ta cô có thể nhận ra điều này.
Ngự Giao phả ra một làn khói thuốc, sau đó gẩy tàn thuốc xuống gạt tàn, ngồi xuống bên sang bên cạnh cô, nâng cằm cô lên nói: “Đúng vậy, cô đã đắc tội với tôi một chuyện, nhưng bây giờ có nói cho cô cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Sau này cô sẽ biết” trong ánh mắt nham hiểm độc ác mang theo sự thù hận sâu sắc.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, trước khi rời đi, bỏ lại một câu: “Tôi sẽ cho cô tự do, nhưng cô phải thực hiện được điều kiện tôi vừa nói, bằng không từ nay về sau cô đừng nói chuyện tự do với tôi”
Rời khỏi phòng Doãn Băng Dao, Ngự Giao đi ra vườn hoa bên ngoài.
Ngồi một mình trên ghế đá ngoài vườn hoa.
Đây là một thành phố biển, hiện giờ đang là mùa đông giá rét, thời tiết buổi tối đặc biệt rét lạnh.
Anh cởi áo khoác, đứng lên nhìn ánh trăng trên bầu trời. Loại rét lạnh thấu xương này có thể giúp anh tỉnh táo, nhớ đến những đau đớn người phụ nữ kia đem đến cho anh. Anh muốn ghi nhớ loại cảm giác này, để bản thân không mềm lòng.