Ngự Giao cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, đã kéo cô về phòng, “rầm ” một cái, cánh cửa phòng đóng lại.
“Từ nay về sau, cô không được phép đi lại lung tung trong nhà này” Ngự Giao tức giận quát cô.
Trong lòng Doãn Băng Dao vô cùng ấm ức, xiết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, dùng tất cả sức lực gào lên: “Anh dựa vào cái gì mà sắp xếp cuộc đời của tôi! Là anh muốn tôi đến nhà anh ở, không cho tôi đi lại! Như vậy không phải là anh giam lỏng tôi thì là cái gì?” Cứ như thế này, cô sẽ phát điên mất!
Ngự Giao, nếu anh cứ áp bức tôi như vậy, chuyện gì tôi cũng có thể làm!
Ngự Giao không ngờ cô đột nhiên phản kháng mạnh mẽ như vậy, hơi ngây ngẩn một lúc, bước đến tóm lấy tay cô: “Cô im ngay cho tôi”
“Không, tại sao tôi phải nghe lời anh! Tôi muốn đi! Tôi muốn rời khỏi căn nhà này, rời khỏi tên ác ma như anh” Mặc dù cố gắng chịu đựng sẽ tránh được những rắc rối này, nhưng cô càng chịu đựng càng nhường nhịn, anh ta càng quá đáng!
Vùng ra khỏi bàn tay Ngự Giao, cô định mở cửa đi ra.
“Cô quay lại cho tôi” Ngự Giao tóm được cánh tay cô.
“Thiếu gia” quản gia Từ xuất hiện ở trước cửa, nhìn thấy cảnh trước mặt, có chút khó xử.
“Chuyện gì, ông nói đi”
“Không biết bà chủ chạy đi đâu…” Quản gia Từ sợ sệt cúi đầu.
“Các ông đi tìm trước đi, lát nữa tôi sẽ đến” Ngự Giao giữ chặt cánh Doãn Băng Dao, sau đó đóng cửa rầm một cái.
Đẩy Băng Dao ngã xuống sofa, gương mặt anh tuấn cau có: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có gây thêm rắc rối cho tôi! Nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa đâu” Mày kiếm chíu chặt. Trong đôi mắt đen nháy tràn đầy lửa giận
“Ngoan ngoãn ngồi yên trong này, cấm không được đi đâu, lát tôi quay lại nói chuyện với cô sau” Nói xong liền bỏ đi.
Doãn Băng Dao ngồi một mình trong căn phòng mờ tối, cả người mệt mỏi không chút sức lực tựa người vào thành ghế sofa. Nếu như không có Lăng Diệc, cô sẽ rời khỏi người đàn ông này không cần do dự…
Ngự Giao đi ra khỏi phòng, quản gia Từ đã chờ sẵn ở bên ngoài. Anh đi nhanh ra phía vườn hoa: “Đã tìm ngoài vừa hoa chưa?”
“Mọi người đang tìm ở ngoài đó”
Quản gia Từ đi theo sau Ngự Giao, ngập ngừng nói: “Thiếu, thiếu gia, có chuyện tôi muốn nói với cậu…”
“Ông nói đi”
“Cô Doãn, cô ấy hình như không thích hợp sống ở đây, ngày nào cũng ầm ĩ như vậy, sợ sẽ đánh thức lão gia. Hơn nữa, nếu có một ngày bà chủ biết được việc này, vậy nhà họ Thẩm….”
Ngự Giao giơ tay lên cắt ngang lời quản gia Từ. “Tôi biết mình nên làm thế nào, không cần ông phải lo lắng”
Quản gia Từ ngoan ngoãn ngậm miệng lại
****
Doãn Băng Dao đợi rất lâu, không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết vầng trăng sáng lập ló ẩn hiện trong đám mây không biết bao nhiêu lần, cửa phòng mới được mở ra.