Doãn Băng Dao vẫn nhắm chặt hai mắt, không có bất kỳ một phản ứng nào.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta là người chồng chưa cưới của Tô Y Thu, trong lòng cô đau đớn như dao cứa, giống như rơi vào vực sâu của tội lỗi.
Cho nên, mặc dù cảm giác kich thích trên cơ thể có lớn tới đâu, cô cũng không cho phép bản thân có bất kỳ một chút phản ứng.
“Tôi không thích cá chết” anh nhẹ giọng nói một câu.
Doãn Băng Dao đau đớn bật ra một tiếng rên, cô không biết làm thế nào để lấy lòng người đàn ông ở trên giường, càng không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.
“Nhưng không sao, cô sẽ có phản ứng ngay thôi”
Anh muốn từ từ chơi, anh không tin, người phụ nữ này có thể chống lại sự kich thích mãnh liệt trên cơ thể.
Mãi cho đến khi nhìn thấy nét mặt ửng hồng có chút khổ sở lại có chút vui thích của cô, anh mới nở nụ cười hài lòng.
Người phụ nữ này khiến cô chán ghét, nhưng cơ thể của cô, lại khiến anh không kìm được lún sâu.
Băng Dao nắm chặt ga giường, miệng vẫn kìm nén không bật ra bất kỳ âm thanh nào.
“Nói cô yêu tôi” Anh vừa không ngừng kich thích cô, vừa ra lệnh.
Doãn Băng Dao lắc đầu, đã mất đi cơ thể, cô không muốn lại mất đi danh dự.
Cô không nói, anh càng điên cuồng muốn cô, mãi cho đến khi cơ thể cô thật sự không chịu nổi từng đợt từng đợt sóng kich thích kéo tới.
“Nói!” Anh quát khẽ, dường như càng lúc càng mất khống chế.
Doãn Băng Dao mửo to mắt, thấy hốc mắt anh đỏ ửng.
Nếu vẫn tiếp tục phản kháng, cơ thể cô sớm muộn cũng không chịu nổi.
Hơn nữa, em trai nhất định sẽ bị đánh thức.
Cô nhẹ nhàng nói ra một tiếng, “Tôi… yêu anh”
Nhưng tôi càng hận anh hơn!
Nếu như đây là điều anh ta muốn nghe, vậy cô sẽ làm như anh ta muốn.
Nhưng những lời này không hề xuất phát từ trái tim cô.
Cuối cùng trên mặt Ngự Giao nở nụ cười hài lòng.
“Ha ha… vậy mới thông minh, cô phải biết rằng phản kháng lại tôi sẽ chỉ khiến cô khổ sở hơn thôi” tiếng cười ma quỷ quanh quẩn bên tai cô.
Doãn Băng Dao thầm thề ở trong lòng, Ngự Giao, một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi anh!
***
Tầng cao nhất của tập đoàn Thẩm thị, phòng làm việc tổng giám đốc.
Trong phòng làm việc ô thoáng trên trần nhà, cửa sổ sát đất, cửa ra vào tất cả đều được rèm cửa che kín.
Mặc dù bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng trong phòng làm việc của Ngự Giao lại mờ tối.
Từ trước tới giờ, anh luôn thích bóng tối.
Bóng tối có thể khiến cho anh có cảm giác an toàn.
“Giao, cậu khẳng định, việc đó trách nhiệm hoàn toàn thuộc về Doãn Băng Dao sao?”
Trong bóng tối, Lang Long ngồi trên ghế sofa hút thuốc lá, mở miệng hỏi.