Thì ra Giao và Y Thu xảy ra quan hệ là vì Y Thu và Phương Chính Đông dùng thủ đoạn, tất nhiên điều này khiến cô rất vui, ít nhất Giao không lừa cô, anh thực sự chưa từng chạm vào người cô ấy. Nhưng, dù sao Y Thu đã có thai…
Cô vốn kiên định muốn ở bên người đàn ông kia, nhưng lúc này lại quyết định muốn buông tay. Mặc dù, cô trong lòng rất không muốn từ bỏ.
Y Thu rất yêu Ngự Giao, nhưng tình yêu của cô dành cho anh cũng tuyệt đối không kém Y Thu. Nhưng bây giờ, cô không thể ích kỷ như vậy, bây giờ Y Thu đang mang thai nên so với cô, cô ấy cần Ngự Giao hơn.
Hơn nữa, còn tình bạn giữa cô và Tô Y Thu bao năm qua, nếu cô còn tiếp tục ở bên Ngự Giao, sau khi chết có lẽ sẽ phải xuống địa ngục.
Giao, em xin lỗi, em không thể đợi anh, anh đừng hận việc em từ bỏ, hãy sống thật tốt bên Y Thu, cô ấy rất cần anh. Doãn Băng Dao nghĩ như vậy, nhưng sâu thẳm trong trái tim lại đau đớn khôn cùng.
Doãn Băng Dao chạy thục mạng về phía trước, cô không biết mình muốn chạy tới đâu, nhưng dừng như cứ chạy như thế này là có thể nhìn thấy ánh sáng rạng rỡ, có thể xua tan những tình cảm đau khổ này.
Đột nhiên, một tiếng còi chói tai vang lên, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt đau nhói, theo bản năng giơ tay lên ngăn ánh sáng đó chiếu vào mắt. Đột nhiên có một lực rất lớn kéo cô ra, một chiếc xe vụt qua kéo theo con gió lạnh buốt.
Doãn Băng Dao bị lực kéo ngã xuống mặt đất, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, ngược lại bên dưới có cảm giác mềm mại.
“Băng Dao, cô đừng làm chuyện dại dột” giọng nói của Lang Long đầy lo lắng.
Doãn Băng Dao mở mắt ra, nhìn thấy mình đang nằm đè lên người Lang Long, vội vã ngồi thẳng dậy.
Phạm Khiết Phàm thở hổn hển chạy tới.
“Không phải” Doãn Băng Dao đứng lên, lúng túng nói.
Dù trời sập xuống, cô cũng không mềm yếu không sợ hãi. Làm sao cô có thể tìm tới cái chết, làm sao có thể nghĩ không thông suốt. Cô còn có Tiểu Diệc, Tiểu Diệc không thể không có mẹ, cô không thẻ rời Tiểu Diệc”
Cho nên, dù rời xa Ngự Giao có đau đớn không muốn sống, nhưng cô sẽ không nghĩ tới cái chết, cô sẽ kiên cường. Trong lòng cô không ngừng tự nhủ với mình, Doãn Băng Dao kiên cường nhất, không có chuyện gì có thể hạ gục được cô.
Lang Long giữ tay Băng Dao, “Băng Dao, Cô muốn đi đâu?”
“Tôi muốn về nhà” tránh không nhìn vào mắt anh, tuy ép bản thân kiên cường, nhưng biểu hiện của cô mềm yếu khiến người khác đau lòng.
Lang Long nắm tay cô không buông, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì. Nếu bây giờ Doãn Băng Dao soi gương, nhất định sẽ nhận thấy dáng vẻ mình rất đáng sợ, cả người cô giống như một cái xác không hồn, ánh mắt bi thương như nhìn rõ hồng trần, bất luận ai cũng không tin cô rất kiên cường.
“Chúng tôi đưa cô về” Lang Long nói.
Phạm Khiết Phàm đứng bên cạnh Ngự Giao Lang Long đau lòng và quan tâm hết mực với Doãn Băng Dao, cô thầm thở dài một tiếng.
Chung quy vẫn là con người, cô là Lang Long làm sao có thể trong một thời gian ngắn ngủi mà quên được người mình yêu thương, tuy hiện giờ hai người đang thử qua lại với nhau, nhưng Phạm Khiết Phàm biết dù mình và Lang Long từ từ bồi dưỡng tình cảm, nhưng tình yêu với Ngự Giao vẫn không thể dễ dàng vướt bỏ. Mối tình này sẽ mãi mãi được chôn sâu trong lòng, cho đến chết.
Doãn Băng Dao lắc đầu, “Không cần, tôi tự về được” lúc này cô muốn được ở một mình để suy nghĩ thật kỹ, để cho bản thân từ từ chấp nhận sự thực đau khổ này.
Đợi khi về đến nhà nhìn thấy Tiểu Diệc, cô sẽ biểu hiện rất vui vẻ rất kiên cường, giống như trước đây đối với lăng diệc vậy. Bất kể trong lòng có đau khổ nhiều tới đâu, nhưng khi ở trước mặt lăng diệc không bao giờ thể hiện ra bên ngoài.
Lang Long làm sao có thể yên tâm để cô về nhà một mình, anh khăng khăng muốn đưa cô về. “Cô thế này làm sao tôi có thể yên tâm để cô về nhà một mình, để tôi đưa cô về” quay sang nói với Phạm Khiết Phàm, “Khiết Phàm, cậu lái xe tới đây giúp mình”
“Ừ”
Phạm Khiết Phàm đi lấy xe, Lang Long kéo Doãn Băng Dao lại không cho đi.
Hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh trâm trạng của mình, cô miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười này càng khiến Lang Long thêm đau lòng.
“Lang Long, cảm ơn anh quan tâm tôi, nhưng tôi không sao thật mà. Tin tôi được không? Để tôi được yên tĩnh một mình, tôi tự về nhà” cố gắng nở nụ cười: “Năm đó xảy ra chuyện, không phải tôi vẫn rất kiên cường sao, nên hiện giờ chút vấn để nhỏ này đối với tôi mà nói càng không thành vấn đề”
Lang Long lắc đầu, “Không, tôi không yên tâm, tuy bây giờ cô không sao, nhưng năm đó không phải cô đã mất tích sao? ngay cả sống thế nào cũng không ai hay”
Năm đó Doãn Băng Dao mất tích, Ngự Giao điên cuồng tìm kiếm, bề ngoài anh bình tĩnh giúp đỡ Ngự Giao tìm kiếm. Nhưng trong lòng rất suốt ruột và lo lắng.
“Lang Long, anh phải tin tôi, tôi không sao mà. Tôi không còn là Doãn Băng Dao năm xưa, không dễ dàng bị gã gục như vậy. Hơn nữa, bây giờ tôi còn có Tiểu Diệc, con trai đáng yêu của tôi, làm sao tôi có thể bỏ con trai mình lại” cố gắng hết sức để thuyết phục Lang Long, không muốn để anh đưa về nhà.
Cô thực sự muốn yên tĩnh một mình.
Những khi đau lòng, cô không cần người khác an ủi, người khác an ủi cũng không có bất kỳ tác dụng gì, từ nhỏ tới lớn cô đã tập thành thói quen tự mình nuốt tất cả đau khổ vào trong, cũng quen một mình trốn ở một góc nào đó từ từ liếm vết thương, trái tim sẽ từ từ tiêu hóa những nỗi đau đó.
Lang Long nghe lời cô nói cũng có đạo lý, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng, “Một mình cô có thật là tự về được không?”
“Được mà, yên tâm đi” Doãn Băng Dao kiên định gật đầu. Cô có thể, với cô không chuyện gì là không thể.
Lang Long lo lắng nhìn bóng lưng Doãn Băng Dao rời đi.
Bóng lưng mảnh khảnh gầy yếu của cô trong bóng đêm trông càng gầy yếu, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ thổi cô đi.
Anh không thể rời mắt khỏi bóng lưng cô. Băng Dao, tôi thực sự hi vọng em được hạnh phúc, nhưng bản thân lại không thể mang hạnh phúc tới cho em. Nếu người đàn ông khiến em đau khổ không phải là Giao, tôi nhất định sẽ liều lĩnh theo đuổi em, bảo vệ em, không cho bất kỳ kẻ nào tổn thương em. Nhưng Giao là anh em tốt của tôi, cho nên tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn em đau lòng mà không làm được gì.
Bóng lưng Doãn Băng Dao dần dần biến mất trong màn đêm, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng cô đi. Nhìn mãi, cho đến khi Phạm Khiết Phàm kais xe tới, bấm còi. Anh mới lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt của mình.