Ly rượu trên bàn bị đổ khi nãy, thấm vào miệng vết thương trên eo Doãn Băng Dao.
Miệng vết thương đau xót như bị sát muối, hơn nữa sức lực trên cánh tay anh khiến cô đau đớn như muốn ngất đi.
Cắn chặt môi, đến khi khóe miệng chảy ra máu tươi, cô cũng không để bản thân mình phát ra bất kỳ một tiếng kêu nào.
Vật đàn ông của anh ta như thanh kiếm sắc bén, đâm thật mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, một lần lại một lần, không chút lưu tình.
Hai cơ thể lăn từ trên bàn trà xuống dưới đất, cô càng không chịu khuất phục, càng không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào, anh ta càng dùng sức.
Mãi đến khi, cô hôn mê bất tỉnh, anh ta mới buông cô ra.
***
Cái đêm đau đớn khổ sở đó, cả đời này Doãn Băng Dao sẽ không bao giờ quên.
Người đàn ông đó như hoa anh túc khiến người ta say mê rồi lại lấy mạng người ta, cô không cẩn thận rung động, kết quả, ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Từ ánh mắt Ngự Giao nhìn cô, Băng Dao có cảm giác mục đích lúc đầu anh ta cứu hai chị em cô không đơn giản như vậy, nhưng suy nghĩ mãi, vẫn không tìm ra được lý do.
Nhưng cô có thể khẳng định, người đàn ông này là một kẻ nguy hiểm, cô càng phản kháng anh ta, anh ta sẽ khiến cô càng đau đớn.
Ánh mặt trời trải lên khắp hoa viên trong nhà họ Thẩm, một cảnh tượng tươi đẹp mê hoặc.
Cậu thiếu niên ngồi xích đu tắm ánh mặt trời, ngẩng đầu lên nhìn Doãn Băng Dao: “Chị, vết trên bả vai chị là vết răng đúng không? Ai cắn chị vậy”
Doãn Lăng Diệc nhíu mày, dướn cổ nhìn vùng bả vai Băng Dao lộ ra ngoài.
Cô vội vàng kéo áo che kín, “Không phải đâu, không phải dấu răng, chỉ là vết muỗi cắn thôi”
Trong phòng làm việc của tập đoàn Thẩm thị, Ngự Giao hắt hơi một cái rất to.
“Em ở đây chơi xích đu ngoan nha, chị đi ra ngoài một lát, mua đồ ăn ngon về cho em”
“Vâng, lăng sẽ nghe theo lời chị”
Mấy ngày trước, quản gia từ không còn cấm không cho chị em cô bước chân ra ngoài như mấy ngày đầu.
Tô Y Thu và Đồng Bội mỗi ngày đều gọi điện thoại hẹn cô ra ngoài, nếu hôm nay cô vẫn không tới nơi hẹn, sợ rằng hai người chị em tốt của cô sẽ nghị ngờ.
Những chuyện này, cô không muốn cho hai người đó biết.
Gọi điện thoại cho Ngự Giao, Băng Dao cất giọng lạnh nhạt, không có bất kỳ chút cảm xúc nào: “Tôi muốn ra ngoài gặp bạn”
“Được, không thành vấn đề” Giọng nói trầm thấp của anh ta từ đầu bên kia điện thoại truyền đến
Cô bỗng cảm thấy có chút khó chụ, nếu như trước đây cô muốn đi ra ngoài, anh ta sẽ nói nguy hiểm, nhưng bây giờ…
“Cô cứ ra ngoài di, tôi sẽ cho người đi theo bảo vệ cô”
Câu nói tiếp theo của Ngự Giao khiến cô sững người một chút.
Tại sao người đàn ông này luôn có những hành động khiến người khác khó hiểu…
***
Đến quán cà phê hai người chị em tốt của cô hẹn, thấy Đồng Bội đã chờ ở trong quán, còn Tô Y Thu chưa đến
“Đồng Đồng, sao cậu có vẻ không vui vậy?” Doãn Băng Dao có chút hoảng hốt nói: “Có phải vì mấy ngày nay tớ không đến gặp các cậu, nên cậu tức giận à?”
Đồng Bội tức giận lườm cô một cái, “Tớ còn tưởng rằng cậu chết ở đâu rồi ấy chứ, không ngờ cậu vẫn còn sống để đến trước mặt tớ, hôm gặp ở câu lạc bộ cậu đã vội vàng chạy mất”
“Thôi mà… cậu đừng tức giận nữa, thật sự gần đây tớ có việc bận, không phải chẳng mấy nữa tớ sẽ tốt nghiệp sao? Nên tớ phải nhanh chóng tìm việc. Hơn nữa, tớ còn phải chăm sóc em trai.”
Nhìn Doãn Băng Dao hơi nhíu mày, Đồng Bội không đành lòng giận cô.
Đúng lúc này, Tô Y Thu thở hổn hển chạy ào tới, không kịp thở hỏi, “Đồng Đồng rốt cuộc có chuyện gì mà tìm tớ gấp vậy?”
Đồng Bội rút ra một lá thư rất dày từ trong một phong thư, sau đó từ trong túi lấy ra một sấp ảnh bỏ lên trên bàn, khoanh tay trước ngực, thở dài nói: “Y Thu, cậu tự mình xem đi”
Doãn Băng Dao cầm một bức ảnh lên xem, khi ánh mắt vừa nhìn vào bức ảnh thì tay cô lập tức run lên, vẻ mặt tái nhợt