Cô không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trong điện thoại, anh nói rất bận có nhiều chuyện cần giải quyết. Cô hiểu anh, cho nên hoàn toàn không oán giận mà chỉ lặng lẽ chờ đợi, cô tin Ngự Giao sẽ không rời khỏi mình.
Hơn nữa, để lấy được thuốc anh đã phải nhọc lòng suy tính đem chính tập đoàn của gia tộc giao cho Mục Quang. Cho nên, Băng Dao nghĩ, chắc chắn anh đang bận rộn những chuyện này.
Mỗi lần gọi điện thoại, câu nói cuối cùng của anh luôn là, “Băng Dao, chờ anh”
Mấy ngày nay chỉ có Đồng Bội thỉnh thoảng đến thăm cô, nhưng hoàn toàn không nhắc tới Tô Y Thu. Một hôm Đồng Bội mua về rất nhiều đồ ăn vặt sang thăm Tiểu Diệc, nhưng thằng bé đang ở nhà trẻ, vì vậy Băng Dao giữ cô lại ăn cơm trưa.
Sau buổi cơm trưa, cuối cùng Băng Dao hỏi chuyện mình quan tâm nhất, “Y Thu, cậu ấy có khỏe không?” vừa mở miệng, trong lòng đã thầm cười nhạo bản thân. Liệu cô ấy có khỏe được không? Là chính mày đã cướp chồng của cô ấy, hiện giờ mày còn hỏi như vậy sao?
Nhưng… cô thực sự quan tâm Y Thu, hoàn toàn không có ý gì khác.
Đồng Bội ấp úng, cười hì hì: “Khỏe, tất nhiên là khỏe rồi”
Đồng Bội là một người thẳng thắn, Doãn Băng Dao và Tô Y Thu đều hiểu rõ tính cách này của cô, nên chỉ cần chớp mắt liền biết cô đang nói dối hay không.
“Đồng Đồng, cậu đừng gạt tớ”
“Tớ gạt cậu điều gì?”
“Hôm đó Y Thu tới, chỉ hận không thể giết chết tớ thì làm sao cậu ấy có thể khỏe. Hiện giờ chắc chắn cậu ấy rất đau khổ” không biết Ngự Giao có về thăm cô ấy không.
Đồng Bội rơi vào trầm tư, mấy ngày trước đúng là cô có tới thăm Y Thu, sau khi nghe cô ấy nói đang mang thai, cô rất khiếρ sợ.
“Y Thu, không phải là cậu nói không có thai, cho nên mới muốn thụ tinh nhân tạo sao?” dn không thể tin.
Hôm đó trên gương mặt Tô Y Thu hoàn toàn không có vẻ khổ sở mà là nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, cô ấy còn kéo tay cô vui vẻ nói: “Kinh nguyệt của tớ bị chậm, sau đó tớ tới bệnh viện kiểm tra, kết quả là mang thai. Lần trước là do bệnh viện nhầm tớ với một cô gái cũng đi khám thai”
“Là do bác sĩ nhầm?” Đồng Bội kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Đúng vậy, hôm đó tớ cho rằng mình không có thai, trong lòng rất thất vọng nên không nhìn kỹ họ tên trên tờ giấy xét nghiệm” Tô Y Thu đưa tay xoa bụng, “Tớ có thai một tháng rồi, chính là lần trước cùng Giao… Dù sao hiện giờ tớ cũng có thai rồi….”
Đồng Bội không biết nên cảm thấy vui mừng hay đau buồn cho Tô Y Thu, vì Ngự Giao cương quyết muốn ly hôn.
“Đồng Đồng, chẳng lẽ cậu không mừng cho tớ sao?”
“Tớ… tất nhiên là tớ mừng rồi, nhưng Y Thu quan hệ giữa cậu và Ngự Giao….”
Tô Y Thu lắc đầu, “Không cần lo, tớ rất yêu anh ấy, chỉ cần có đứa bé này tớ đã thỏa mãn rồi, tuy anh ấy không quan tâm tớ và đứa trẻ này, tớ vẫn sẽ yêu thương nuôi dưỡng đứa trẻ này thành người” hôm đó cô thật sự bị thứ tình cảm cuồng dại chấp nhất của Tô Y Thu làm cho cảm động, nhưng Băng Dao cũng rất yêu Giao.
Đồng Bội suy đi nghĩ lại, cảm thấy trong hai người chị em tốt của mình, ai cũng không làm sai, nguyên nhân của sai lầm là Ngự Giao!
Do anh ta có gương mặt quá tuấn mỹ, lại có tiền có thế, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ bị anh ta thu hút. Haiz, thật không biết rốt cuộc tương lai của Băng Dao và Y Thu ra sao? Bọn họ đều có đứa con của Ngự Giao…
“Đồng Đồng?”
Doãn Băng Dao thấy Đồng Bội ngẩn người, khẽ gọi mấy tiếng vẫn không thấy cô phản ứng, vì vậy đập nhẹ lên bả vai cô, “Đồng Đồng, cậu đang nghĩ gì đó?”
Đồng Bội đột nhiên lấy lại tinh thần, cô có chút khó xử nhíu mày nhìn Băng Dao.
“Đồng Đồng, có phải cậu có điều gì muốn nói với tớ không?”
“Băng Dao… tớ….” cô nghĩ tới nghĩ lui, thật không biết có nên nói chuyện Y Thu mang thai cho Băng Dao nghe hay không.
“Có gì cậu cứ nói ra đi”
Đồng Bội phiền não vò tóc, “Ôi trời, hai người các cậu làm tớ phiền đến chết mất, thực sự không biết nên làm thế nào”
Doãn Băng Dao ngẩn người, áy náy cụp mắt, “Xin lỗi”
“Băng Dao, đừng nói xin lỗi với tớ, tớ thực sự không biết có nên nói với cậu hay không. Cậu và Y Thu đều là chị em tốt của tớ, tớ không muốn ai trong hai người phải chịu tổn thương. Tớ biết các cậu đều yêu Ngự Giao, nhưng hiện giờ Y Thu cần Ngự Giao. Nhưng mặt khác cũng cảm thấy cậu rất cần anh ta, Y Thu còn có gia đình giàu có, nhưng cậu chỉ lẻ loi hiu quạnh cực khổ nuôi lớn Tiểu Diệc những năm qua….”
“Đồng Đồng, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Cậu ấy có thai rồi”
“Cái gì” Doãn Băng Dao cả kinh.
“Hôm trước cậu ấy mới nói cho tớ biết ”
Ngự Giao ngơ ngác ngồi ở trên ghế, trong đầu đột nhiên hiện lên những hình ảnh rất lâu trước đây, khi đó cô đang làm việc trong tiệm hoa, Y Thu tới và nói có thai. Nhưng hiện giờ bọn họ không có đứa con nào, hơn nữa Ngự Giao nói trước kia anh hoàn toàn không chạm vào người Tô Y Thu.
“Đồng Đồng, liệu có phải cậu nghe lầm hay không?” lần này cô thực sự không thể tin.
“Không đâu, Băng Dao những lời tớ nói đều là sự thật”
“Sao….” ánh mắt cô tràn đầy mất mát, cười tự giễu, tuy Ngự Giao nói chưa từng chạm vào người Tô Y Thu, nhưng làm sao cô có thể tin là thật? Hiện giờ Đồng Bội cũng nói Y Thu mang thai, mà chắc chắn không có chuyện Y Thu lừa Đồng Bội. Hơn nữa bọn họ đã kết hôn sáu năm, làm sao có thể chưa từng xảy ra quan hệ… Cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngây thơ.
Cảm nhận được sự không vui của Băng Dao, Đồng Bội đưa tay tự vả vào miệng mình: “Tớ đúng là nhiều chuyện”
Doãn Băng Dao kéo tay cô nói: “Không nên trách cậu, cậu nói cho tớ biết là đúng”
“Cậu đừng suy nghĩ nhiều. Thực ra chuyện giữa ba người, người ngoài như tớ không thể hiểu nên tớ cũng sẽ không khuyên cậu điều gì, càng không khuyên Y Thu. Tớ biết người Ngự Giao yêu là câu. Băng Dao, hi vọng cậu có thể giải quyết tốt những mối quan hệ này”
“ừm, tớ hiểu, cậu yên tâm đi”
“Vậy tớ về trước, chủ nhật Tiểu Diệc được nghỉ tớ lại tới thăm hai mẹ con cậu”
“Ừ”
Sau khi Đồng Bội đi, Băng Dao ngồi thất thần không cả buổi chiều. Y Thu mang thai, cô nên làm gì bây giờ? Giao đã biết chuyện này chưa? Anh sẽ làm gì? Tất cả những câu hỏi này không ngừng đan xen chồng chéo trong đầu. Cô gọi điện thoại cho Ngự Giao nhưng đều tắt máy. Trong lòng càng ngày càng hoảng loạn, càng lúc càng không biết làm sao…
Trong đầu không khỏi phỏng đoán, liệu có phải Giao đang ở bên cạnh Y Thu? cô ấy đang mang thai chắc chắn rất cần anh ở bên cạnh, cho nên mấy ngày hôm nay anh mới không tới?