Phùng Quân Bình thấy thế nói: “Một mình con đi mẹ cũng không yên tâm, để cô ta đi cùng con đi. Hơn nữa còn là do Ngạn Bằng cử đến, xem ra trong lòng nó vẫn có con”
Tô Y Thu cười khổ, chỉ có cô mới biết nguyên nhân thực sự Ngự Giao làm như vậy, chỉ là do không tin lời cô nói mà thôi chứ hoàn toàn không phải là quan tâm gì cô. Từ trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn ra trong lòng anh đã không có cô, hoặc nói cho tới bây giờ chưa từng có cô. Tất cả đều do Doãn Băng Dao! Là cô ta đã phá hoại hạnh phúc của cô, nghĩ tới Doãn Băng Dao, đôi mắt ánh lên sự phẫn hận.
Đưa tay sờ bụng mình, nếu như thật sự mang thai, vậy cô sẽ không phải rời khỏi ngôi nhà này. Tô Y Thu nhìn về phía Phạm Khiết Phàm, mỉm cười gật đầu: “Được rồi, vậy phiền cô Phạm rồi” Bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Đến bệnh viện, Tô Y Thu đi kiểm tra, Phạm Khiết Phàm vẫn không rời một bước. Khi ở trong phòng làm việc của bác sĩ chờ đợi kết quả, Tô Y Thu đột nhiên nói với Phạm Khiết Phàm: “Mấy người đều biết rồi đúng không?”
Phạm Khiết Phàm hơi bất ngờ, không hiểu nói: “Biết cái gì?”
“Biết Tiết Noãn Nhi chính là Doãn Băng Dao”
“Đúng vậy” Phạm Khiết Phàm gật đầu, không nói gì thêm
Khóe miệng Tô Y Thu khẽ nhếch lên nở nụ cười châm chọc, tất cả mọi người trên thế giới này đều lừa gạt cô, tất cả mọi người ở trên thế giới này đều có lỗi với cô!
Cô căm hận bọn họ!
“Cô Tô, chúc mừng, cô đã có thai” người bác sĩ mặc áo blus trắng đi tới trước mặt hai người, cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm của Tô Y Thu.
Phạm Khiết Phàm cầm lấy tờ giấy xét nghiệm trước, kiểm tra. Tô Y Thu ngẩn người, cô không nghe lầm chứ: “Ông nói gì?”
“Tôi nói cô mang thai, cho nên từ nay về sau tâm trạng phải lạc quan hơn nếu không sẽ ảnh hưởng tới thai nhi”
Gương mặt Tô Y Thu thoáng hiện lên sự kinh ngạc sau đó vui mừng lập tức thế chỗ. Cuối cùng ông trời cũng có mắt, ban cho cô một đứa bé, đây chính là công cụ tốt nhất để giữ vững cuộc hôn nhân của cô, giật tờ giấy xét nghiệm từ trên tay Phạm Khiết Phàm, tâm trạng vô cùng kich động.
“Cô Tô, cô đã mang thai…”
“Tôi biết, cảm ơn ông” Tô Y Thu lập tức cắt ngang lời bác sĩ, lo lắng rằng thầy thuốc nói thêm nữa sẽ lộ ra một số chuyện. Nếu Phạm Khiết Phàm biết thời gian cô mang thai chắc chắn Ngự Giao cũng sẽ biết, như vậy thân phận thực sự của đứa bé này sẽ bại lộ.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, đứa bé này chính là của người đàn ông tối hôm đó, hình như tên là âu hương hoa gì đó….
“Cô Tô, nếu có cỗ nào không khỏe, nhớ phải tới bệnh viện kiểm tra”
“Vâng, Tôi biết rồi, cả ơn ông”
Người bác sĩ gật đầu, “Không có gì”
Gương mặt Tô Y Thu nở nụ cười, quay đầu nhìn vẻ mặt bình thản như trước của Phạm Khiết Phàm, “Cô Phạm, cảm ơn cô đã đi cùng Tôi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành có thể trở về báo cáo với Ngạn Bằng rồi” dứt lời, cầm túi xách kiêu ngạo xoay người, mỉm cười rực rỡ rời đi.
Phạm Khiết Phàm nhìn theo bóng lưng Tô Y Thu rời đi, âm thầm thở dài. Mặc du Tô Y Thu không chiếm được trái tim của Ngự Giao nhưng so với cô, cô ta vẫn rất hạnh phúc ít nhất là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, ít nhất đã mang trong mình đứa con của Ngự Giao. Thật ra cô rất ngưỡng mộ, bởi quen biết Ngự Giao từ thời đại học, biết anh là người đàn ông chân chính, rất có sức quyến rũ, nên trong mắt cô không thể tồn tại người đàn ông khác.
Ngự Giao rất ưu tú, bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh anh đều không thể chấp nhận được người đàn ông khác.
***
Ngự Giao, Phạm Khiết Phàm và Lang Long ở trong phòng làm việc của Băng Dao bàn công việc, anh chủ động gọi điện thoại cho Mục Quang.
“Thứ ông muốn, Tôi sẽ cho ông. Bảy giờ tối hôm nay gặp nhau ở khách sạn Vương Triều, ông giao thuốc cho Tôi, Tôi sẽ lập tức giao hợp đồng cho ông” điện thoại vừa được kết nối, Ngự Giao không để ông ta lên tiếng bình tĩnh nói. Vừa nói xong, đầu điện thoại bên kia im lặng.
Mục Quang ngẩn người, không ngờ mới một hai ngày Ngự Giao đã đồng ý, hơn nữa còn đồng ý thoải mái như vậy.
“Được, Ngự Giao quả nhiên danh bất hư truyền, rất thoải mái. Bảy giờ tối, Tôi sẽ ở đó chờ cậu”
Ngự Giao cúp điện thoại, khóe miệng kẽ cong lên. So với anh, lão già Mục Quang đó vẫn còn kém cỏi lắm. Lần này anh sẽ nhìn ông ta thê thảm tới mức nào!
Lang Long thấy anh cúp điện thoại, liền vội vàng hỏi: “Ông ta nói thế nào?”
“Ông ta còn có thể nói gì, tất nhiên là đồng ý”
Kể từ khi Doãn Băng Dao bị tiêm virut, không vạn bất đắc dĩ, chắc chắn Ngự Giao sẽ không rời nửa bước. Anh vẫn luôn tranh thủ ở đây giải quyết những tài liệu của công ty, tất cả đều là Phạm Khiết Phàm chuyển tới.
“Trước bảy giờ tối nay hai người phải chuẩn bị xong tất cả, đặt súng túi sách, sau đó lập tức tiêm thuốc khống chế lão, tránh việc ông ta giở quẻ”
“Ừm, chúng ta có cần dẫn người theo không?” Phạm Khiết Phàm hỏi.
Ngự Giao lắc đầu: “Không cần, tối nay chỉ cần hai cậu và tớ tới đó là được”
Khả năng của ba người rất tốt, dối phó với hai ba mươi người không thành vấn đê.f Hơn nữa hẹn gặp ở quán rượu vào buổi tối tin rằng Mục Quang sẽ không dám dẫn theo quá nhiều người, cho nên về mặt này anh hoàn toàn không lo lắng.
Sau khi bàn xong chuyện này, Phạm Khiết Phàm suy nghĩ do dự rất lâu mới nhắc tới tên Tô Y Thu: “Giao, về phần Tô Y Thu….”
Anh lập tức giơ tay cắt ngang lời cô, “Tớ không muốn nghe tới tên cô ta”
“Nhưng…” Phạm Khiết Phàm muốn nói lại thôi, “Nhưng tớ không thể không nói, chuyện cậu bảo tớ đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra”
Ngự Giao nhìn về phía Phương Chính Đông, “Kiểm tra?”
“Đúng vậy, cậu quên rồi à? Không phải cô ta nói đang có thai sao”
“À, tớ nhớ ra rồi, kết quả thế nào?” gần đây tâm trí của anh luôn đặt trên người Băng Dao, gần như đã quên chuyện này.
“Cô ta… cô ta thực sự mang thai”
“Cái gì?”
Người đàn ông khác nghe được tin vợ mình mang thai, gương mặt sẽ lộ ra niềm vui sướng, vui sướng vì mình đã được làm bố. Nhưng Ngự Giao lại nhíu mày.
Lang Long nhìn ánh mắt của anh cũng có chút lo lắng, như vậy liệu anh có ly hôn với Tô Y Thu không?
“Giao, cậu định làm thế nào?” Lang Long hỏi.
“Trước mắt cứ để chuyện này qua một bên, chúng ta hãy chuyển bị cho giao dịch tối nay đi đã, phải dùng mọi cách lấy được thứ vacxin đặc trị kia”
“Được”