Tô Y Thu căm phẫn nhìn người phía trước, trên mặt vẫn còn ướt nước mắt.
“Đê tiện”
Tiết Noãn Nhi ngẩn người, không ngờ hai từ thô lỗ này lại được phát ra từ một người luôn dịu dàng lịch sự như Tô Y Thu
“Bốp” Tô Y Thu bước tới vung tay tát một cái thật mạnh lên má Tiết Noãn Nhi.
Lang Long, Phương Chính Đông và Đồng Bội tới bệnh viện thăm Ngự Giao đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Phương Chính Đông và Ngự Giao bước nhanh về phía trước, không hẹn mà cùng nhau bước tới che trước mặt Tiết Noãn Nhi.
Tiết Noãn Nhi ôm mặt không nói gì, cô vẫn rất áy náy vì những chuyện trước đây, năm đó những hành động của cô đã tổn thương Y Thu, hiện giờ đổi lại người bị tổn thương là cô là đúng lắm.
Nhưng Y Thu à, xin cậu hãi tin tớ, tớ chưa bao giờ muốn gây tổn thương cho cậu.
Nhìn thấy Lang Long và Phương Chính Đông cùng nhau che trước mặt Tiết Noãn Nhi, Tô Y Thu càng thêm tức giận, “Cô ta là niềm vui mới của Giao, nên các người đều bảo vệ cô ta sao?” Tô Y Thu giận đên cả giọng nói cũng run run.
Đồng Bội đứng bên cạnh Tô Y Thu nói: “Y Thu, xảy ra chuyện gì? Cô ta bắt nạt cậu sao?”
“Cô ta quyến rũ Giao! Cô ta muốn phá hoại hạnh phúc của tớ” Tô Y Thu giận dữ chỉ vào Tiết Noãn Nhi, mất kiểm soát hét to.
Những người xung quanh lập tức nhìn sang đầy tò mò.
Lang Long và Phương Chính Đông trầm mặt nhìn, trong lòng Phương Chính Đông thầm hiểu nói với Tiết Noãn Nhi: “Đi thôi, tôi đưa cô về”
Tô Y Thu muốn bước tới tóm tay Tiết Noãn Nhi, lập tức bị Lang Long chặn lại. Đồng Bội thấy thế quát lên: “Chính Đông, rốt cuộc anh đứng về bên nào”
Phương Chính Đông vô tội nói: “Đồng Đồng, em đừng hiểu lầm, trước mắt em nên đưa Tô Y Thu về đi, để cô ta yên tĩnh suy nghĩ”
Đồng Bội ghét nhất chính là loại tiểu tam chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, cô căm tức nhìn Tiết Noãn Nhi: “Cái gì mà hiểu lầm, em đã sớm nghe Y Thu nói rồi”
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa” Phương Chính Đông có chút bất đắc dĩ
Lang Long bước tới kéo tay Tiết Noãn Nhi, trước khi đi anh nhỏ giọng nói với Phương Chính Đông: “Cậu ở lại giải thích với Đồng Bội đi, tớ đưa cô ấy về”
“Ừ”
Đồng Bội và Tô Y Thu định chạy theo ngăn cản, liền bị Phương Chính Đông ngăn lại
Lang Long dẫn Tiết Noãn Nhi nhanh chóng rời đi, tới nơi đỗ xe, Tiết Noãn Nhi nhẹ nhàng rút tay ra, “Cảm ơn”
“Đau không?” xoay người lại, Lang Long đau lòng nhìn cô hỏi
“Không đau”
Nhưng Lang Long biết cô cứng miệng nói vậy thôi, vì bên má trái của cô đã đỏ bừng, năm ngón tay hiện rõ ràng, có thể thấy được Tô Y Thu tát mạnh như thế nào.
“Đừng buồn”
“Không buồn, chẳng qua là cảm thấy rất buồn cười…”
“Buồn cười cái gì?”
“Không có gì” cô lắc đầu, đem tất cả những ấm ức giấu hết vào trong lòng.
Năm đó, cô không muốn làm người thứ ba phá hoại tình yêu của người khác, nhưng vẫn bị ép buộc không còn cách nào khác. Còn hôm nay, cô và Ngự Giao hoàn toàn trong sạch, nhưng lại bị bai người bạn thân nhất coi là tiểu tam phá hoại gia đình người ta. Chẳng lẽ, cả đời này Băng Dao chỉ bị người đời căm hận hay sao?
Đôi mắt đỏ ửng, nước mắt lấp loáng trong hốc mắt.
“Noãn nhi…” Lang Long luống cuống chân tay, không biết nên an ủi cô thế nào.
Tiết Noãn Nhi hơi cúi đầu, muốn dùng tóc che khuất những giọt nước mắt, vội vàng xoay người giả bộ bình tĩnh nói: “Tôi không sao, không làm phiền anh nữa, tôi tự về được rồi”
Cô nhấc chân đi về phía trước, Lang Long nhấc chân bước theo lập tức rụt trở về. Anh có thể dùng tư cách nào để an ủi cô đây? nhíu mày, hít sâu một hơi
Nếu như không phải là Giao, anh nhất định sẽ bảo về Tiết Noãn Nhi thật tốt, nhưng bây giờ anh không có tư cách bảo vệ cô. Lang Long xoay người trở lại bệnh viện thăm Ngự Giao.
Tiết Noãn Nhi đi một mình trên đường, nước mắt rơi lã chã. Cô đau lòng vì bị hai người bạn thân mắng chửi, đau lòng vì mình lại khiến Y Thu tổn thương, càng đau lòng hơn vì mối quan hệ trước đâu của mình với Ngự Giao. Nhưng nỗi đau đớn thống khổ này, cô không thể nói ra với bất kỳ ai, không ai biết thân phận thật sự của cô, cho nên tuyệt đối không thể nói ra bất kỳ điều gì. Dù có đau khổ tới đâu, chỉ có thể trốn tới một nơi nào đó khóc một mình.
Phương Chính Đông và Đồng Bội đưa Tô Y Thu về, dọc đường đi Tô Y Thu ngồi ở phía sau khóc lóc sướt mướt, kể lể tất cả mọi chuyện xảy ra trọng bệnh viện: “Người phụ nữ tên Tiết Noãn Nhi kia luôn miệng nói giữa cô ta và Giao không có bất cứ quan hệ gì, nhưng hôm nay Giao thà để cô ta đút cơm cho anh ấy cũng không thèm để ý tới tớ. Trước đây anh ấy không như vậy, không biết rốt cuộc Tiết Noãn Nhi đã dùng thủ đoạn gì, tại sao Giao đột nhiên thay đổi như vậy…”
Đồng Bội một tay đưa khăn giấy một tay vỗ nhẹ lên lưng người bạn thân: “Y Thu đừng khóc nữa, tớ nhất định sẽ trút giận giúp cậu. Cậu yên tâm, cô ta sẽ tuyệt đối không dám có quan hệ gì với Ngự Giao. Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, Y Thu nhà chúng ta xinh đẹp xuất chúng như thế này, cô ta làm sao sánh bằng
Phương Chính Đông đang lái xe, đưa mắt nhìn hai người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng lúc Đồng Bội ngẩng đầu lên liền hung dữ trợ mắt nhìn anh.
Tô Y Thu dựa vào vai Đồng Bội khóc lóc: “Đồng Đồng, tớ không biết nên làm gì bây giờ, tớ không thể mất Giao…”
“Ngoan, không có chuyện đó đâu. Cậu yên tâm đi, Ngự Giao chỉ mê loạn trong nhất thời mà thôi, anh ấy sẽ không bao giờ rung động thật sự” miệng an ủi Tô Y Thu như vậy, nhưng trong lòng cô tràn đầy lo lắng nghi ngờ.
Thật ra cô biết rõ Ngự Giao vẫn luôn yêu Băng Dao, cho nên cuộc sống hôn nhân của anh ta và Y Thu mấy năm qua không hề tốt đạp. Nhưng tại sao bây giờ anh ta lại đột nhiên thay đổi đi thích người phụ nữ tên Tiết Noãn Nhi kia? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta có ngoại hình giống Băng Dao? Đồng Bội cô không phải là người không biết phải trái, Băng Dao không còn ở đây, giờ cô chỉ còn Tô Y Thu là người bạn thân duy nhất, cho nên nhìn thấy Tô Y Thu đau lòng như vậy, cô cũng rất khổ sở.
Sau khi đưa Tô Y Thu về nhà, số phận Phương Chính Đông liền vô cùng thê thảm. Đồng Bội mở cửa xe ngồi lên ghế phụ giơ tay véo tai anh: “Tên đàn ông thúi này! Anh dám đứng về phe tiểu tam”
Phương Chính Đông đau đến nhe răng trợn mắt, nghiêng đầu theo nói: “Em yêu, buông tay ra đi! Có gì từ từ nói, từ từ nói
“Tiểu tam gì chứ, em đừng nói những lời khó nghe như vậy”
“Á à, đúng là anh muốn đứng về phe cô ta chứ gì? Thành thật khai báo đi, có phải mấy tên đàn ông các anh đã giở trò quỷ gì rồi đúng không, có phải anh đã sớm biết người gọi là Tiết Noãn Nhi kia có quan hệ với Ngự Giao rồi đúng không, cho nên mới đứng về phe cô ta?
“Không phải như thế” Kho khăn lắm mới thoát được ma trảo của Đồng Bội, anh xoa xoa tai nói
“Vậy rốt cuộc là thế nào?”
“Chuyện này…. ôi, chuyện này không thể nói được” anh không biết nên nói như thế nào với người yêu nữa.
“Không thể nói rõ ràng, vật chắc chăn là có vấn đề, trước đây em còn tưởng Ngự Giao là một người đàn ông si tình, trong mấy năm qua vẫn luôn nhơ tới Băng Dao, nhưng bây giờ xem ra em đã nhầm, đúng là đám đàn ông không có một ai là người tốt! Em nghĩ Băng Dao và Y Thu đều không nên yêu một người đàn ông như Ngự Giao! Đúng là một tên khốn kiếp” Đồng Bội tức giận mắng trửi.
“Chuyện hoàn toàn không phải như em nghĩ đâu? Em không hiểu đầu đuôi câu chuyện thì đừng suy đoán lung tung, anh tin chắc Giao vẫn luôn chỉ yêu một mình Doãn Băng Dao, còn về chuyện giữa cậu ấy và Tô Y Thu từ trước tới giờ đều là do cô ấy tự nguyện, không thể trách Giao được”
“Không phải bây giờ anh ta và Tiết Noãn Nhi đang gian ríu với nhau đó sao?”
“Em đừng nói khó nghe như vậy”
“Nhưng sự thật chính là như vậy, em biết rõ hai người đó lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhau một bước không rời, hơn nữa Giao còn đưa đón con trai cô ta tới nhà trẻ. Nếu như quan hệ của bọn họ đơn thuần chỉ là đồng nghiệp, vậy việc gì phải kè kè với nhau như vậy? Anh ta chính là kẻ bạc tình” càng nói càng tức.
“Cậu ấy không phải loại người đó”
“Anh ta chính là loại người đó”
“Tiết Noãn Nhi rất có ý nghĩa với cậu ấy”
“Nói láo”
“Em mới nói láo! vốn dĩ em hoàn toàn không hiểu chuyện gì” Phương Chính Đông cũng nổi giận
“Em biết, chuyện gì em cũng biết”
“Em thì biết cái gì, biết Tiết Noãn Nhi chính là Doãn Băng Dao sao?” lời vừa ra khỏi miệng, Phương Chính Đông lập tức giật mình. Phút chốc bầu không khí yên lặng như tờ.
Đồng Bội kinh hãi, Phương Chính Đông vội vàng đưa tay bịt miệng mình. “Anh… anh vừa nói gì? Tiết Noãn Nhi chính là Băng Dao?” cô không dám tin nhìn Phương Chính Đông.
Phương Chính Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, lảng sang chuyện khác: “Có sao? anh có nói vậy sao? Thôi đừng nói nữa, anh đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi”
“Anh đừng có lảng sang chuyện khác” Đồng Bội nhào tới túm cổ áo anh: “Nói mau, vừa nãy em nghe rất rõ ràng! Em khẳng định mình không nghe nhầm”
Ánh mắt Phương Chính Đông tránh né cái nhìn trực diện của người yêu.
Đồng Bội dùng sức véo tay anh, uy hiếρ” “Nói hay không?”
“Không… nói” Phương Chính Đông đau đến nhíu mày
“Nói hay không?” tiếp tục nhéo mạnh hơn
“Không… nói” vẫn giãy giụa
Đồng Bội cắn răng, dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể nhéo vào bắp thịt người yêu.
“A….” Phương Chính Đông hét lên thảm thiết: “Anh nói, anh nói….”
“Nói sớm có phải tốt hơn không” Đồng Bội buông tay, ngồi trở lại ghế phụ phẩy tay một cái.
“Anh nói nhưng em tuyệt đối không được để cho Tô Y Thu biết chuyện này, cũng không được cho người khác biết. Tiết Noãn Nhi chính là Băng Dao, còn về phần tại sao Tiết Noãn Nhi lại chính là Băng Dao anh cũng không biết rõ lắm, chuyện này anh cũng mới biết tối hôm qua”
“Vậy Giao và cô cậu ấy….”
“Cô ấy vẫn chưa biết chuyện bọn anh đã biết được thân phận thật của cô ấy, Giao vẫn chưa nói với cô ấy”
Đồng Bội bị bí mật này làm hoảng sợ suy ngất.
“Hiểu chưa?”
“Hình như hiểu chút chút?” Đồng Bội vẫn đang trong trạng thái hoảng sợ.
“Giống như anh nói đó, tình hình cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm, hiện giờ bí mật này chỉ có mấy người chúng ta biết nên em tuyệt đối không được đi tìm Tiết Noãn Nhi, cứ coi như không biết chuyện gì”
“Nhưng… không phải Giao vẫn luôn tìm kiếm cậu ấy sao? Tại sao bây giờ lại làm bộ không biết?”
“Anh cũng không hiểu” Phương Chính Đông cảm giác vô cùng rắc rối, “Được rồi, chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa, anh sắp bị phiền chết rồi. Đúng là lòng hiếu kỳ sẽ giết chết con người ta, biết thế này tối hôm qua anh đã không hỏi” Nếu Đồng Bội nói với Tô Y Thu chuyện này, vậy chắc chắn anh sẽ chết rất thảm.
Đồng Bội gật đầu, trong lòng cô tràn đầy nghi ngờ, nhưng nhất thời không thể làm rõ ràng mọi chuyện.