Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma » Phần 185

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Phần 185

Trải qua tình huống vừa rồi, trong lòng Ngự Giao có hơi lo lắng, nếu tiếp tục gặp mặt người quen, nhất định sẽ lại hỏi đông hỏi tây.

Hai người ngồi xuống một bàn trống, bắt đầu gọi đồ ăn.

Cái miệng nhỏ của Tiết Tiểu Diệc hoạt động không ngừng, cậu vừa ăn vừa nói chuyện với Ngự Giao, mà những câu hỏi của cậu thường khiến Ngự Giao không phản bác được

Ví dụ:

“Chú không có con sao?”

“Không có”

“Tại sao không có ạ?”

“Vì tạm thời không muốn có con”

“Tại sao tạm thời không muốn ạ?”

“….”

Ngự Giao im lặng, ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Tiểu Diệc đang nháy mắt nhìn anh lắc đầu nói: “Haiz, thật không biết mấy người lớn muốn gì, tại sao suy nghĩ lại phức tạp như vậy”

“Chẳng lẽ cháu không biết vừa ăn cơm vừa nói chuyện là rất khiếm nhã thiếu lịch sự sao?”

cậu bé vội vàng che miệng nói, “Noãn Nhi chưa từng nói ạ”

“Được rồi, cháu ăn đi, sau này khi ăn thì không nên nói, nhất là khi ăn cùng với chú càng không được nói”

Tiết Tiểu Diệc liền ngoan ngoãn nghe lời ngậm miệng, bắt đầu tập mải miết ăn cơm. Ăn cơm xong, để dao dĩa xuống, cậu bé giơ tay ra hiệu.

Bị dáng vẻ của cậu bé chọc cười, Ngự Giao nói: “Nói đi, chuyện gì”

“Cháu muốn đi tiểu”

“Chú dẫn cháu đi”

“Không cần, cháu tự đi được”

“Được không?”

“Chú đừng coi thường cháu”

“Vậy cháu cẩn thận một chút”

“Vâng”

Tiết Tiểu Diệc nhảy xuống ghế, đi về phía toilet.

“Khoan đã” Ngự Giao gọi lại, kéo cậu bé qua, rút khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc: “Đồ ăn dính miệng mà không biết lau này” ánh mắt anh rất dịu dàng, động tác rất nhẹ.

Cậu nhóc cười hì hì với anh, “Chú Thẩm giống người bố quá”

Trong phút chốc trên trán Ngự Giao hiện đầy vạch đen, tên nhóc này nói chuyện không làm người khác sợ chết thì không vui à.

“Được rồi, vào phòng vệ sinh nhanh đi, chú phải đưa cháu về nhà sớm không mẹ cháu về nhà không nhìn thấy cháu sẽ lo lắng:

“Vâng ạ”

Tiết Tiểu Diệc đi về phía phòng vệ sinh, hôm nay cậu rất vui. Ở bên cạnh chú Thẩm, cậu có thể cảm nhận được bóng dáng của người bố.

Một người phụ vụ bưng ly từ phòng bên đi ra. Tiểu Diệc không chú ý liền va vào, nước nóng trong ly lập tức rơi xuống đất

“A” cậu bé kêu lên một tiếng thảm thiết, tất cả những ly nước nóng đều rơi trúng cánh tay cậu.

Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tiểu Diệc, Ngự Giao vội vàng đứng lên chạy về phía tiếng kêu.

“Hu hu… đau quá” Tiểu Diệc bật khóc thành tiếng, cánh tay bị nước nóng rơi trúng đau không nhúc nhích.

“Xảy ra chuyện gì?” Ngự Giao lao tới, nhìn thấy cậu bé đau đớn nhăn mặt, lập tức bế lên trừng mắt nhìn người phục vụ. Sau đó chạy ra ngoài, chạy thẳng về hướng bệnh viện.

Cánh tay của Tiết Tiểu Diệc bị bỏng, ngoại trừ lúc đầu có khóc một lúc còn về sau cậu nhóc không rơi một giọt nước mắt, Khi bác sĩ chữa trị, cậu chỉ nhíu mày cắn chặt răng.

Ngồi bên cạnh, Ngự Giao nói: “Đau quá thì khóc lên”

Tiết Tiểu Diệc lắc đầu, hàng lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, khiến Ngự Giao nhìn mà đau lòng. Bế Tiểu Diệc lên xe, Ngự Giao thắt dây an toàn cho cậu bé, sau đó khởi động xe, “Khi nãy chú đã gọi điện thoại báo cho mẹ cháu biết rồi”

“Chú đừng nói cho Noãn Nhi biết việc hôm nay cháu đã khóc được không” nhìn Ngự Giao bằng ánh mắt tội nghiệp cầu xin.

Hôm nay lúc bị nước nóng rội trúng, không nhịn được cậu đã bật khóc. Bây giờ nhớ lại đúng là hối hận muốn chết.

“Tại sao?” Ngự Giao không hiểu

“Cháu là đàn ông con trai, không thể yếu ớt, Noãn Nhi biết sẽ rất đau lòng. Để Noãn Nhi được vui vẻ, cháu phải kiên cường, phải lạc quan”

Ngự Giao không nói được câu nào, trong lòng có một cảm giác đau lòng không nói được thành lời, cười cười: “Được, chú đồng ý”

“Vậy chúng ta ngoéo tay”

“Là đàn ông chú không nói hai lời đâu”

Tiết Tiểu Diệc cười cười với Ngự Giao, lộ ra hàm răng trắng đều đáng yêu.

Vừa nhận được điện thoại, Tiết Noãn Nhi lập tức vội vàng chạy về, vậy mà vị khách kia còn quấn lấy cô, phải nói chuyện một hồi, cô mới có thể rời đi.

Về đến nhà cô vội vàng mở cửa phòng, nhìn thấy Ngự Giao trong phòng khách. Anh đứng lên đi về phía cô.

Bỏ túi xách xuống, Tiết Noãn Nhi từng mắt nhìn người đối diện, đẩy anh ta ra, chạy thẳng lên phòng con trai, mở cửa phòng ra thấy con trai đã ngủ say. Nhìn cánh tay con trai quấn băng trắng, sống mũi cô cay cay, không kìm được ngồi bên mép giường bật khóc.

Ngự Giao đứng ở cửa, nhìn bóng lưng run lên vì khóc, muốn bước tới an ủi nhưng lại sợ cô cự tuyệt.

Tiết Noãn Nhi đưa tay vuốt ve gương mặt con trai, thầm nói tất cả đều do mẹ không tốt, mẹ không tới đón con nên mới xảy ra chuyện này.

Khóc một hồi, Tiết Noãn Nhi lau nước mắt, xoay người lại nhìn thấy Ngự Giao đang đứng trước cửa.

Cô đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

“Chỉ là bỏng nhẹ thôi, không nghiêm trọng lắm đâu”

Ngự Giao đi theo cô xuống lầu nói. Tiết Noãn Nhi không lên tiếng, đi một mạch xuống lầu.

“Tôi xin lỗi” trong lòng Ngự Giao hơi áy náy, nếu hôm nay anh không dẫn Tiểu Diệc ra ngoài ăn cơm, sẽ không xảy ra chuyện này, nếu như anh đi cùng Tiểu Diệc vào phòng vệ sinh, cũng sẽ không xảy ra chuyện này.

Xuống tới lầu dưới, Tiết Noãn Nhi mới dừng lại, quay đầu lớn tiếng nói: “Ngự Giao! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” cô tức giận hét lên.

Khi Ngự Giao còn chưa hiểu gì, cô liền đẩy anh ta một cái thật mạnh, “Tất cả đều tại anh! Tại anh! Anh đã gây ra quá nhiều tổn thương cho tôi, khiến tôi phải mất đi rất nhiều thứ. Tại sao đến bây giờ ngay cả Tiểu Diệc cũng không bỏ qua! Không những tổn thương tôi, còn tổn thương tới con trai tôi! Anh là tên khốn kiếp”

Ngự Giao càng không hiểu, anh không hiểu những câu nói mất kiểm soát này của cô: “Tôi đã khiến cô mất đi điều gì?” không phải bọn họ mới quen biết nhau sao.

Trước câu hỏi của Ngự Giao, Tiết Noãn Nhi ngẩn người, vội vàng lau nước mắt không biết chảy xuống từ bao giờ, nói: “Không có gì, anh đi đi”

Ngự Giao có thể nhận ra một tia kỳ lạ lóe lên trong mắt cô. Tại sao cô ấy lại nói như vậy?

“Anh đi đi! Phiền anh sau này đừng quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con chúng tôi” Tiết Noãn Nhi căm phẫn chỉ thẳng ra cửa.

“Tôi chưa bao giờ muốn quấy rầy cuộc sống của hai người, hôm nay tôi tình cờ gặp con trai cô trên đường, thấy Tiểu Diệc có một mình, có lòng dẫn cậu bé đi ăn bữa tôi, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý mốn”

Tiết Noãn Nhi chế giễu cười: “Ai biết rốt cuộc đây có phải là ngoài ý muốn hay không”

“Cô có ý gì?” Ngự Giao tức giận, không người nào dám nói với anh bằng giọng điệu đó. Hơn nữa anh hoàn toàn không cần thiết đi tổn thương một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu.

“Trên thế giới này, có chuyện gì mà Ngự Giao anh không làm được”

Ngự Giao kinh ngạc, Băng Dao cũng đã từng nói những lời này! Nhìn nét mặt và nghe giọng nói này của cô, hoàn toàn giống Băng Dao như đúc

Anh kìm lòng không được thềm gọi tên Băng Dao.

“Băng Dao…”

Cơ thể Tiết Noãn Nhi run lên, xoay người nói: “Tổng giám đốc, mời anh đi cho, mấy người thân phận thấp kém như chúng tôi không dám tiếp xúc nhiều với ngài, tổn thọ lắm. Cảm ơn anh hôm nay đã có lòng tốt dẫn con trai tôi đi ăn bữa tôi. Nhưng sau này, phiền anh đừng qua lại nữa” Giọng nói của Tiết Noãn Nhi trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng từng câu từng chữ vẫn sắc bén như trước.

Ngự Giao lấy lại tinh thần, đi ra cửa, mở cửa ra, quay đầu nhìn lại, thấy Tiết Noãn Nhi vẫn đang quay lưng về phía mình. Thầm thở dài một cái, bước ra khỏi căn hộ của Tiết Noãn Nhi.

Đi tới căn phòng ngay sát bên cạnh, mở cửa. Anh đi thẳng tới bên cửa sổ, nhìn chăm chú vào ô cửa sổ phòng đối diện.

Nơi đó, Băng Dao đã từng ở.

“Băng Dao, có đúng như cô ấy nói, em hận anh lắm sao?” Ngự Giao lẩm bẩm, nghĩ lại khóe miệng cong lên mỉm cười tự giễu.

Trước đây cô thà chết, thà tự hủy đi chính gương mặt của mình cũng không muốn ở bên anh, cho nên chắc chắn cô vô cùng căm hận anh. Nhưng tại sao Tiết Noãn Nhi cũng căm hận anh như thế? Tuy Tiết Noãn Nhi không nói ra miệng, nhưng từ trong ánh mắt của cô, anh có thể nhìn ra được, cô căm hận anh.

Tuy Tiết Noãn Nhi dường như có bí mật nào đó, nhưng nếu nói cô là Băng Dao, là chuyện rất khó tin.

Nhưng…. cô luôn có anh một cảm giác, cô chính là Băng Dao, chỉ là hai gương mặt không giống nhau mà thôi, còn dáng vẻ giọng điệu nét mặt đều giống nhau vô cùng.

Trong lòng Ngự Giao rất nghi ngờ.

Cứ tiếp tục như này, anh sẽ điên mất, nhất định phải làm rõ Tiết Noãn Nhi rốt cuộc có phải Băng Dao hay không! Ngự Giao châm một điếu thuốc, nhìn thẳng tòa chung cư đối diện, những căn phòng bên đều sáng đèn ấm áp, chỉ duy nhất căn hộ anh mua cho Băng Dao, vẫn tối đen như một vực sâu không đáy.

Hút một hơi thuốc, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, suy nghĩ làm thế nào để làm rõ chuyện Tiết Noãn Nhi rốt cuộc có phải là Băng Dao không.

Đột nhiên anh nẩy lên một ý nghĩ, khóe miệng cong lên đôi mắt sáng giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh. Chỉ cần có thể làm rõ Tiết Noãn Nhi có phải là Băng Dao hay không, dù tổn thương người khác cũng không sao cả…. Để tìm ra Băng Dao, anh không tiếc bất cứ giá nào.

Ngày mai, anh sẽ bắt đầu kế hoạch này của mình, ép doãn Băng Dao phải lộ thân phận.

Nhà họ Thẩm

Tô Y Thu đứng ở ban công trên lầu nhìn chằm chằm về phía cánh cổng lớn.

Tại sao Ngạn Bằng vẫn chưa về? Trong thời gian này anh không còn tới khu chung cư kia nữa, mỗi này đều trở về nhà, hôm nay cô đã chuẩn bị một nữa tối lãng mạn có rượu và hoa hồng, muốn cùng anh trải qua, nhưng đã muộn như này thế này vẫn chưa thấy anh trở về.

Có người vỗ nhẹ lên vai cô. Tô Y Thu sợ hết hồn quay đầu lại nhìn thấy là Phùng Quân Bình, “Mẹ”

“Y Thu, mẹ muốn tìm con nói chuyện một lát” khóe miệng Phùng Quân Bình nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng rất nghiêm túc.

“Vâng, chúng ta vào trong ngồi đi ạ” trong lòng Tô Y Thu hơi thắc mặc, bình thường cô và mẹ chồng không tiếp xúc với nhau nhiều, tại sao hôm nay mẹ chồng muốn tìm cô nói chuyện?

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất