Lang Long biết mình đã lỡ lời, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ….”
“Không sao” Cô nở nụ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Những câu hỏi tương tự như vậy cô thường xuyên gặp, mọi người đều hỏi chồng cô đâu. Mỗi khi nói với người khác mình là bà mẹ đơn thân, sẽ có người nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, cũng có người nhìn bằng ánh mắt đồng tình. Nhưng trong ánh mắt Lang Long không có kinh bỉ hay đồng tình, điều này khiến trong lòng Tiết Noãn Nhi cảm thấy rất dễ chịu.
Tiết Tiểu Diệc ngồi hàng ghế sau vẫn luôn chăm chú nhìn Lang Long, bề ngoài giống như đang nhìn đông ngó tây bên ngoài cửa sổ, nhưng thật ra hai tay cậu đang dựng lên để nghe thấy kỹ những lời hai người phía trước đang nói.
“Anh định làm gì vào chủ nhật?” Giọng nói của Tiết Noãn Nhi phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong xe.
“Tôi không định làm gì hết.” Lang Long nhún vai nói.
“Anh không gặp gỡ hay uống rượu với bạn bè sao?”
Lang Long lắc đầu “Không, chủ nhật tôi đều ở nhà hoặc là bận rộn với công việc”
“Nhưng…”
“Sao?” Lang Long khó hiểu nhìn cô.
“Không có gì” cô vội vàng lắc đầu.
Tiết Noãn Nhi đôt nhiên cảm giác, trong sáu năm cô rời khỏi nơi này chắc chắn đã có rất nhiều chuyện xảy ra, giống như tất cả mọi người đều thay đổi. Nhớ trước kia, gần như mỗi ngày mấy người bạn thân của Ngự Giao và Lang Long đều gặp nhau uống rượu. Khi đó cô còn thầm rủa sẽ có một ngày Ngự Giao uống rượu đến ngộ độc mà chết.
Tiết Tiểu Diệc thò cái đầu nhỏ lên, lễ phép nói với Lang Long “Nếu chú không làm gì, vậy chú có thể tới công viên trò chơi cùng hai mẹ con cháu”
“Tiểu Diệc” Tiết Noãn Nhi nhỏ giọng gắt “Chú Lang làm gì có thời gian tới công viên trò chơi cùng chúng ta” Cô biết trong hồ lô của con trai đang bán thuốc gì.
“Nhưng vừa rồi chú đã nói không làm gì mà.”
Hai mẹ con nhìn nhau như trao đổi thông tin, Lang Long nhìn mà không hiểu gì.
“Tôi rất vui nếu được tới công viên trò chơi cùng hai mẹ con cô.” Anh thản nhiên cười.
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, không ngờ Lang Long lại nhanh chóng đồng ý như vậy. Trước đây cô biết, Lang Long là một người lạnh lùng bình thường không thích nói nhiều, mặc dù không có vẻ mặt lạnh lùng như Ngự Giao, nhưng dáng vẻ luôn giống như mọi chuyện không liên quan tới mình. Hiện giờ, không ngờ anh ta có thể mỉm cười nói muốn cùng hai mẹ con cô tới công viên trò chơi.”
“Không cần đâu, nơi đó chỉ dành cho trẻ con, sẽ không có cảm giác vui vẻ đâu” Sau khoảnh khắc kinh ngạc, cô vội vàng từ chối.
Chẳng qua Tiết Tiểu Diệc đang giở trò mà thôi, cô lo Lang Long bị tên nhóc kia trêu chọc. Hơn nữa, cũng không muốn quá thân thiết với bạn tốt của Ngự Giao.
“Noãn Nhi! Người ta đã đồng ý rồi, mẹ còn từ chối nữa sẽ là không phải phép đó.” Tiết Tiểu Diệc hừ một tiếng.
Mỗi lần Tiết Noãn Nhi đấu với cậu đều sẽ bị thua thảm hại, lần này cũng không ngoại lệ
“Không sao, dù sao tôi cũng không có việc gì để làm, hôm nay tôi sẽ làm tài xế cho hai mẹ con cô” Trong lòng anh giống như đột nhiên có một đóa hoa mập mờ nở rộ
Tiết Noãn Nhi không nói gì cười cười, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiết Tiểu Diệc. Cậu bé cũng thè lưỡi làm mặt quỷ với cô. Những năm qua, cậu thật sự muốn có một người bố ở bên cạnh, cho nên khi có người đàn ông nào đó tiếp cận mẹ, cậu đều chú ý cẩn thận quan sát. Tất nhiên, yêu cầu của cậu rất cao, những người có thể lọt vào mắt cậu, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chẳng hạn như người tên là Ngự Giao, còn có chú gì đó tên gọi Lang Long ngày hôm nay. Trong đầu cậu nghĩ, hai người đàn ông này thực không tệ, cho nên rất muốn tạo cơ hội cho bọn họ, hi vọng Noãn Nhi có thể tìm được cho mình một người bạn đời. Cậu từng nói với Tiết Noãn Nhi: “Con nhất định sẽ tìm cho Noãn Nhi một người chồng thật tốt, như vậy con mới có thể yên tâm. Nếu không lúc không có mặt con, Noãn Nhi làm sao có thể chăm sóc cho mình”
Thực ra Tiết Noãn Nhi là một người rất độc lập rất biết chăm sóc cho bản thân, vì lý do gia đình, cô từng vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi Lăng Diệc lớn lên. Nhưng từ nhỏ tính cách Tiết Tiểu Diệc đã rất bá đạo, ở trước mặt cậu bé, có đôi lúc Tiết Noãn Nhi thật sự giống như một cô bé.
Ba người đến công viên trò chơi, đột nhiên có thêm một người đàn ông điều này khiến Tiết Noãn Nhi cảm thấy rất quái dị, nhưng lại có một loại cảm giác khác. Ít nhất trong tình huống hiện tại, sự có mặt của Lang Long có tác dụng rất lớn, ví dụ như bọn họ mua rất nhiều thứ, nhưng cả cô và Tiết Tiểu Diệc đều không phải động tay, hay như hạn chế những người đàn ông muốn làm quen vì ham mê vẻ xinh đẹp của Tiết Noãn Nhi, hoặc…
Tóm lại, hôm nay Tiết Noãn Nhi hoàn toàn cảm nhận được, tầm quan trọng của người đàn ông trong gia đình.
Trong gia đình có đàn ông và không có đàn ông, thực sự rất khác nhau.
Hôm nay Tiết Tiểu Diệc chơi rất vui vẻ, trong công viên có vô số trò chơi Tiết Noãn Nhi không dám chơi, đều là Lang Long chơi cùng cậu bé. Nhìn con trai cười vui vẻ, trong lòng cô tràn ngập mọi cảm xúc khác nhau. Nếu như cô thực sự tìm cho Tiểu Diệc một người bố, nhất định Tiểu Diệc sẽ rất vui, khi đó con trai cũng có thể lớn lên trong một gia đình bình thường.
Người đó tuyệt đối không phải là Ngự Giao, nhưng trong lòng cô mãi mãi không cách nào đón nhận những người đàn ông khác. Có lẽ vì Ngự Giao, nên cô luôn có cảm giác chán ghét đối với đàn ông.
Khi Tiết Tiểu Diệc và Lang Long cùng chơi trò đụng xe, Tiết Noãn Nhi vào nhà vệ sinh công cộng cách đó khá xa phải đi vòng qua một vườn hoa. Khi đi qua vườn hoa, bất chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Cô vội vã núp sau lùm cây, thò đầu ra nhìn để chắn chắn mình không nhận nhầm người.
Thực sự là Thi Lục Đình! Bà ta đang lôi lôi kéo kéo một người đàn ông, mà người kia không phải là Doãn Lực!
Tiết Noãn Nhi kinh ngạc, tại sao bà ta lại ở đây?
Sau năm rồi, Thi Lục Đình cũng đã trên năm mươi tuổi, nhưng nhìn ra bà ta không khác sáu năm trước là mấy vẫn là dáng vẻ thướt tha thùy mị đó, quả nhiên thịt độc lắm khuẩn, hoàn toàn không giống một người phụ nữ trên năm mươi tuổi. Mà người đàn ông bà ta đang lôi kéo, nhìn qua mới chỉ tầm ba mươi tuổi, dáng vẻ của bọn họ rất mờ ám.
Trong lúc Tiết Noãn Nhi đang nghi ngờ, hai người đó đột nhiêm ôm chặt nhau, xúc động hôn thắm thiết.
“Trời ạ” Tiết Noãn Nhi kinh hô, vội vàng bịt miệng mình. Tại sao Thi Lục Đình có thể ở đây liếc mắt đưa tình với một người đàn ông nhỏ hơn bà ta hai mươi mấy tuổi. Trong lòng đã đoán được ít nhiều, bắt đầu lo lắng cho người bố của cô… Khi cô đang do dự không biết có nên bước ra hay không, tiếng chuông điện thoại di động của cô liền vang lên, lấy điện thoại ra, trên màn hình ba chữ “Tổng giám đốc” đang nhấp nháy, là Ngự Giao.