“Mời cô đi theo tôi” Người lái xe xuống xe, mở cửa xe cho Băng Dao, sau đó dẫn cô đi vào
Đi đến trước cửa một căn phòng người lái xe mở cửa, Băng Dao đứng ở cửa, nhìn thấy trong phòng có một nữ ba nam, tất cả đều có khí chất phi phàm hơn người.
Ngự Giao ngồi ở giữa, vốn định uống rượu cùng người đàn ông ngồi bên cạnh, sau khi nhìn thấy Băng Dao, anh ta liền bỏ ly rượu trong tay xuống, ngón tay trỏ thon dài, ngoắc ngoắc về phía Băng Dao.
Đối mặt với những ánh mắt sắc bén trong căn phòng, cả người Băng Dao cảm giác không được tự nhiên.
Những người ngồi trong phòng, hình như cũng không phải là người bình thường
“Lại đây” ánh mắt anh ta luôn sáng ngời trong bóng tối, giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Băng Dao đi tới, người đàn ông ngồi bên cạnh Ngự Giao vội vàng ngồi sang một trống của chiếc sofa.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng của Ngự Giao vang lên, “Tôi có bảo cô ngồi sao?”
Cả người cô cứng đờ, vừa ngước mắt lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt khinh thường của anh ta.
Người phụ nữ và người đàn ông ngồi phía bên kia của Ngự Giao, khóe miệng người phụ nữ khẽ mỉm cười, vui mừng khi thấy người gặp họa.
Người đàn ông vừa nhường chỗ cho cô cười hai tiếng, nói: “Giao, người đẹp đi giày cao gót, đứng lâu sẽ đau chân đó. Cậu đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà”
Người đàn ông nói chuyện tên Phương Chính Đông, là bạn thân của Ngự Giao, đồng thời là người hợp tác với anh. Dáng vẻ lúc nào cũng đùa đùa cợt cợt.
Còn đôi nam nữ ngồi phía bên kia là trợ thủ đắc lực của Ngự Giao, cũng là bạn học thời đại học của anh, nam tên Lang Long, nữ tên Phạm Khiết Phàm.
Lúc còn học trong trường, chỉ cần nghe đến tên bốn người bọn họ đã khiến người ta sợ mất mật, tình cảm của bốn người bọn họ rất thân thiết.
Ngự Giao không để ý đến lời nói của Phương Chính Đông, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Băng Dao một lượt, nhấp ngụm rượu đỏ, nói: “Cởi áo khoác ra.”
Không khí trong phòng quả thực không lạnh lắm, nhưng bên trong cô đang mặc bộ quần áo…. hở hang như vậy”
Băng Dao nắm chặt cổ áo, có chút do dự.
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ hai” Anh ta liếc cô một cái, giọng nói lạnh lùng khiến người nghe không thể phản kháng.
Cởi từng cúc áo một, cuối cùng cô cởi chiếc áo khoác ngoài xuống lộ ra thân hình kiều diễm nóng bỏng, ánh mắt hai người đàn ông còn lại trong phòng không tự chủ được bị thu hút bởi vóc dáng của cô…. đây là bản tính của đàn ông.
Bộ quần áo lộ liễu nóng bỏng, càng khiến cơ thể cô xinh đẹp hơn, làn da trắng nõn dưới sự phản chiếu của ánh đèn trở nên kiều diễm
Bộ ngực căng tràn không được chiếc áo che hết, giống như muốn nhảy ra ngoài thoát khỏi sự trói buộc của chiếc áo, làm cho người đàn ông không kìm được muốn chơi đùa.
Khóe miệng Ngự Giao khẽ nở nụ cười hài lòng, anh đặt ly rượu xuống, kéo tay Băng Dao, “Tốt lắm, ngồi xuống đi” Thuận tay ôm eo cô, để cơ thể cô dán chặt vào cơ thể của anh.
Cơ thể hoàn mỹ, không nằm ngoài dự đoán của anh. Mặc dù đã trải qua cái đêm tình cảm mãnh liệt kia….
Anh lại có chút hối hận đã để cô ăn mặc lộ liễu như vậy, khiến người đàn ông khác nhìn không dời mắt.
Phạm Khiết Phàm nghi ngờ mở miệng hỏi: “Giao, cô ta là…”
“Người tình mới”
Ba chữ ngắn ngủn, khiến lồng ngực Băng Dao rét buốt.
“Có vẻ Giao rất thích cô ấy, những người phụ nữ anh thích, chưa bao giờ vượt quá một tuần” Người anh em tốt Phương Chính Đông, là người hiểu rõ nhất sự hứng thú của Ngự Giao đối với phụ nữ.
Ngự Giao nghiêng đầu, khẽ cắn lên vành tai Băng Dao, ánh mắt lóe lên tia sáng ma mị: “Tôi còn chưa dùng qua cô ta đâu”
“Ha ha…”
Khi nghe những lời này, trong lòng Băng Dao như có nhát dao xuyên qua.
Giống như cô chỉ là một thứ đồ vật, không che đậy để bọn họ bình phẩm.
Bọn họ không hề tôn trọng nhân cách và danh sự của cô. Cô muốn giáng cho người đàn ông bên cạnh hai cái bạt tai thật đau, và rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng… vì em trai, vì tính mạng. Cô nhịn…
Hai bàn tay nắm chặt, những đầu ngón tay không ngừng đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.