“Ngự Giao đã biết em đang ở chỗ anh” khi nói những lời này, Thẩm Hiên Bạch cố gắng quan sát thái độ của cô.
Doãn Băng Dao cả kinh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Nhịp tim cũng nhanh hơn. Người đàn ông giống như ác ma kia, chỉ cần nghe đến tên anh ta, cũng khiến cô sợ hãi run rẩy
Thẩm Hiên Bạch nắm tay cô, “Có vẻ em rất sợ anh ta”
“Em…. em….” cô hoảng loạn, “Em muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này”
Nhất định phải rời khỏi đây, tuyệt không để anh ta tìm được. Cô nhớ rõ trước khi nhảy xuống biển, vẻ mặt anh ta tuyệt vọng và tức giận tới cực điểm, nếu bị anh ta tìm được, chắc chắn sẽ không buông tha cô!
Thẩm Hiên Bạch kéo tay Doãn Băng Dao: “Băng Dao, em đừng đi”
“Hiên Bạch, anh buông em ra… em phải rời khỏi đây”
“Anh không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng Băng Dao hãy nghe anh nói, chỉ cần anh còn ở đây, bất luận kẻ nào cũng không ép buộc được em, yên tâm, anh sẽ bảo vệ em” Anh tiến sát lại gần cô, nhẹ nhàng an ủi.
Doãn Băng Dao kinh hoảng ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm cẩn của anh.
“Băng Dao, tin anh được không? Anh sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương tới em. Nếu có người muốn tổn thương đến em, kẻ đó phải bước qua cửa ải của anh trước, cho dù là anh họ anh cũng không được”
Doãn Băng Dao do dự một lúc, vẫn rất lo lắng: “Hiên Bạch, chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu”
“Băng Dao, anh cũng không vô dụng như em nghĩ. Anh có thể bảo vệ người con gái mình yêu”
“Ý em không phải như vậy”
“Được rồi, em cứ yên tâm ở lại đây, dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ người con gái mình yêu”
Thẩm Hiên Bạch vươn tay, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên thái dương cô ra sau tai, lộ ra vành tai trắng nõn.
“Băng Dao, em nhất định phải tin anh, biết không?”
Cô nhìn sự dịu dàng lấp loáng trong đôi mắt anh, “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Anh sẽ có cách, đến lúc đó em cứ làm theo lời anh nói, anh ấy tuyệt đối sẽ không đến đây làm loạn”
“Vâng” Doãn Băng Dao gật đầu.
“Được rồi, chúng ta về đi, buổi tối ở đây gió lớn, cẩn thận đừng để bị cảm. Hiện giờ cơ thể của em không còn là của riêng em nữa, phải đối xử với bản thân thật tốt, như vậy mới có thể sinh ra một bé con trắng trẻo mập mạp” trên gương mặt trắng hồng của Thẩm Hiên Bạch hiện lên nụ cười hạnh phúc, giống như đứa trẻ trong bụng Doãn Băng Dao là con của anh.
Hai người đi về phía biệt thự, từ sau cây oliu một bóng người đi ra. Là Vưu Trung Tĩnh, cô ta phẫn hận nhìn bóng lưng hai người, bàn tay xiết chặt thành nắm đấm.
Doãn Băng Dao và Thẩm Hiên Bạch về đến biệt thự, vừa bước vào cửa, liền thấy mấy người đàn ông mặc vest màu đen, vẻ mặt vô cảm.
“Cậu Thẩm, Mục tiên sinh muốn cậu lập tức qua đó một chuyến” một người đàn ông hơi khom người, cung kính nói với Thẩm Hiên Bạch.
Thẩm Hiên Bạch gật đầu, quay lại nói với Doãn Băng Dao: “Băng Dao, anh có chút việc, không dùng cơm chiều với em được, em ăn cơm một mình nhé, tối anh sẽ trở về”
“Vâng”
Thẩm Hiên Bạch đi theo mấy người đàn ông kia lên một chiếc xe dài phiên bản limousine
Doãn Băng Dao có chút nghi hoặc, không phải Hiên Bạch nói đến đây để được yên tĩnh nghỉ ngơi sao? Nhưng sao cứ có cảm giác mỗi ngày anh đều bận rộn với biết bao công việc, mà mấy chuyện này hoàn toàn không liền quan đến giới giải trí.
Người gọi là Mục tiên sinh kia là ai? Tại sao ông ta luôn đến tìm Hiên Bạch.
****
Thành phố A
Đã nhiều ngày, Phương Chính Đông chưa tới tìm, trong lòng Đồng Bội đột nhiên có chút cảm giác khó chịu, vì thế liền gọi điện thoại cho Phương Chính Đông, nhưng gọi mãi điện thoại của anh ta vẫn không có người bắt máy.
Vì thế cô ra ngoài tìm anh ta, mỗi lần đi tìm anh ta, chỉ cần tới quán rượu kia nhất định sẽ tìm thấy.
Lúc này, cũng không ngoại lệ
Đồng Bội lại tìm được anh trong quán rượu, chỉ là lần này anh rất ngoan ngoãn, không có thân mật thắm thiết cùng người phụ nữ khác.
Cô bước tới, “Phương đại thiếu gia, hôm nay tới đây uống rượu sao không tìm một em trẻ đẹp nào ngồi cùng”
Phương Chính Đông ngẩng đầu lên, thấy Đồng Bội đứng trước mặt, cười cười nói: “Còn không phải là đang chờ em sao”
“Bớt nói nhảm đi” cô ngồi xuống đối diện, hỏi: “Không phải anh thích tặng hoa cho tôi lắm sao? Tại sao mấy ngày nay không thấy tới tặng nữa?”
“Dù sao em nhận rồi cũng sẽ ném đi, vậy thì chi bằng anh đem những bó hoa đó tặng cho người phụ nữ cần nó”
“Anh” Đồng Bội nổi đóa, nhẫn nhịn hỏi: “Gần đây có tin tức gì về Băng Dao không?”
“Có” Phương Chính Đông nhấp một ngụm rượu, hờ hững đáp
Đồng Bội vui mừng mở to hai mắt: “Thật không? Mau nói cho tôi biết, Băng Dao sao rồi?”
Phương Chính Đông không lên tiếng, tiếp tục rót rượu. Đồng Bội sốt ruột ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay áo anh giục: “Anh nói nhanh đi, Băng Dao sao rồi?”
“Khi không cần Đồng đại tiểu thư liền đá tôi ra thật xa, dáng vẻ hiện giờ của cô, thật khiến tôi bất ngờ nha” Phương Chính Đông xoay người sang chỗ khác.
“Anh đừng vòng vo nữa, mau nói cho tôi biết đi”
“Không nói”
“Anh nói đó nha”
“Tôi có thể nói, trừ phi….”
“Trừ phi cái gì?”
“Cô hôn tôi một cái” Anh đắc ý nói.
Đồng Bội đập tay lên đầu Phương Chính Đông, “Anh còn không nói, tôi sẽ đến hỏi thẳng Ngự Giao” đứng lên muốn đi.
“Được rồi, được rồi, tôi nói” Phương Chính Đông vội vàng kéo cô lại.
Bây giờ đến phiên Đồng Bội nở nụ cười đắc ý
Anh buồn rầu lắc đầu, “Xem ra cô đúng là khắc tinh của tôi”
“Bớt nói nhảm đi, mau nói”
“Giao đã tìm được Doãn Băng Dao, cô ấy ở Hawai, không có thương tổn gì. Hơn nữa Giao còn đích thân đến đó tìm” Phương Chính Đông thở dài.
“Đây là chuyện tốt, sao không thấy cô vui mừng gì vậy?”
“Cô biết không? Nếu Giao tự mình đi tìm Doãn Băng Dao, cậu ấy có thể bị nguy hiểm tới tính mạng”
“Tại sao?”
“Bởi vì Hawai là phạm vi thế lực của tổ chức TG, TG là một tổ chức khủng bố, bọn chúng vẫn luôn đối đầu với chúng tôi. Nếu lúc này bọn họ biết Giao tới Hawai, nhưng vậy không phải cậu ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?” Phương Chính Đông nhíu mày
“Vậy thì anh ta đừng đi, để tôi đi tón Băng Dao”
“Không được, cậu ấy nhất quyết muốn đi, hơn nữa cô cũng không biết nơi Băng Dao ở, chỉ có Giao biết thôi” anh lắc đầu, vẻ mặt lo lắng: “Giao đã phạm phải một đại kỵ”
“Đại kỵ gì” cô không hiểu
“Giao trở nên kich động như vậy chỉ vì một người phụ nữ, thật sự cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, trước kia Giao rất tỉnh táo, cho dù đối diện với chuyện của Thẩm Gia Hạo. Đây là lần đầu tiên, tôi thấy cậu ấy mất bình tĩnh như vậy. Một người đứng đầu gia tộc như cậu ấy, không thể để trái tim rung động”
Đồng Bội liếc mắt coi thương nhìn Phương Chính Đông, “Cái gì mà không thể rung động, đám đàn ông các anh, tất cả đều dối trá”
“Tại sao lại quay sang đổi tội lên đầu tôi?” Phương Chính Đông vô tội nói.
“Vốn dĩ là như vậy” Đồng Bội đứng lên, “Tôi có việc, đi trước”
“Tại sao lại có người phụ nữ như cô chứ? Lợi dụng tôi xong liền đá đi như vậy hả?” Phương Chính Đông lớn tiếng nói ở phía sau, Đồng Bội không thèm để ý, lập tức rời khỏi quán bar.