Thẩm Hiên Bạch buông Doãn Băng Dao, quay đầu lại, “Trung Tĩnh, cô đến rồi à”
Vưu Trung Tĩnh đi tới, gương mặt từ từ nở nụ cười, dịu dàng nói: “Ừm, tôi đến thăm cô Doãn, xem sức khỏe đã khá lên chút nào chưa”
Doãn Băng Dao cảm giác Vưu Trung Tĩnh rất chán ghét mình, ngại ngùng nở nụ cười: “Cảm ơn cô Vưu, sức khỏe của tôi khá hơn nhiều rồi”
Thẩm Hiên Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người đều là bạn tốt của tôi, cho nên cũng là bạn tốt của nhau, đừng dùng cách xưng hô xa lạ như vậy”
Vưu Trung Tĩnh khẽ cười vài tiếng, ngồi xuống chiếc ghế tựa phía bên kia giường “Được, vậy từ nay về sau tôi sẽ gọi là Băng Dao, không biết cô có ý kiến gì không”
“Tất nhiên là không rồi.” Doãn Băng Dao dịu dàng cười.
“Đúng rồi, Hiên Bạch, ông Vương đang chờ anh đó, anh mau đi đi. Vừa rồi anh đi vội như vậy, sợ rằng ông ấy sẽ không vui. Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Băng Dao.” Vưu Trung Tĩnh nhìn Thẩm Hiên Bạch nói.
Thẩm Hiên Bạch nhìn Băng Dao nói “Băng Dao, anh có cuộc họp phải đi trước, tối nay anh lại tới thăm em”
“Vâng, anh đi đi” cô yếu ớt nói.
Sau khi Thẩm Hiên Bạch rời đi, nụ cười trên gương mặt Vưu Trung Tĩnh từ từ biến mất, nhìn Băng Dao bằng ánh mắt chán ghét: “Sao cô lại tới đây? Không phải đã đồng ý với tôi, rời khỏi anh ấy sao?”
Doãn Băng Dao hơi kinh ngạc, cô gái này thật biết diễn kịch.
Nhìn ra cảnh biển bên ngoài cửa sổ, “Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại tới nơi này, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ rời đi”
“Cô hiểu là được rồi, Doãn Băng Dao không phải là tôi nhằm vào cô, tất cả những điều tôi làm đều là vì Thẩm Hiên Bạch” Ánh mắt Vưu Trung Tĩnh rất nghiêm túc.
Doãn Băng Dao nhìn cô ta “Cô thật sự yêu anh ấy sao?”
Vưu Trung Tĩnh tròn mắt nhìn “Tôi…. đúng, tôi yêu anh ấy”
“Hiên Bạch là một người đàn ông tốt, cô yên tâm, tôi biết mình nên làm gì” Cô sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của người khác, đợi một thời gian nữa khi sức khỏe khá hơn một chút, cô sẽ rời khỏi nơi này.
“Chỉ mong cô biết bản thân nên làm như thế nào, tóm lại tôi sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu bước chân của Thẩm Hiên Bạch” Vưu Trung Tĩnh đứng lên “Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài trước”
Doãn Băng Dao nhìn bóng lưng rời đi của Vưu Trung Tĩnh. Cô không thể trách cô ta, tình yêu khiến cho người ta trở thành một người ích kỷ nhỏ nhen.
Đưa tay xoa bụng, một bóng mây đen hiện lên trong đầu Doãn Băng Dao. Trước đây từng nghe bác sĩ nói, trong vòng một đến hai tháng sau khi phá thai, miệng tử cung mở rộng, rất dễ có thai lại. Nhưng Ngự Giao chưa bao giờ sử dụng bất kỳ một phương pháp tránh thai nào. Nghĩ tới đây, bàn tay cô bất giác ấn chặt xuống bụng, trong mắt hiện lên sự căm phẫn.
Tất cả đều do tên ác quỷ Ngự Giao, do anh ta phá tan cuộc sống yên ổn của cô. Chuyện tới nước này, cô nên đi về đâu….
***
Buổi tối, Thẩm Hiên Bạch lại tới thăm Doãn Băng Dao. Trên tay anh cầm một bộ quần áo “Băng Dao, em thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ừm, em cảm thấy khá hơn rồi”
“Anh mua cho em bộ quần áo, không biết có vừa không, em mặc thử xem. Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng, chúng ta sẽ tới đó dùng cơm tối.” Trong ánh mắt anh tràn ngập vui sướng.
Anh cảm thấy, đây chính là ông trời đưa doãn Băng Dao tới bên cạnh anh.
Cô gật đầu, anh đặt túi quần áo xuống sau đó liền đi ra ngoài.
Là một chiếc váy màu lam, điểm nhấn là chiếc thắt lưng to bản ở phần eo. Cô thay đồ xong, đứng trước gương chải qua mái tóc dài đen nhánh, trong gương là khuôn mặt tiều tụy hốc hác.
“Băng Dao, em xong chưa?” Thẩm Hiên Bạch gõ cửa phòng.
“Vâng, em xong rồi” Cô mở cửa bước ra.
Nhìn cô bước ra từ phía sau cánh cửa, trong mắt Thẩm Hiên Bạch tràn ngập sự tán thưởng, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên thành một đường vô cùng đẹp mắt.
“Băng Dao, em lúc nào cũng rất xinh đẹp”
“Anh vẫn khéo miệng như trước đây”
“Những lời anh nói đều là thật”
“Không nói nữa, chúng ta đi thôi”
Hai người cùng bước ra bên ngoài, thì ra căn biệt thự rộng lớn này nằm bên bờ biển. Không ngờ Thẩm Hiên Bạch lại có một căn biệt thự lộng lẫy ra hoa tại một nơi như thế này. Hơn nữa thường trong biệt thự có vệ sĩ bảo vệ 24/24, trong lòng Doãn Băng Dao không khỏi nghi hoặc “Không phải anh đang ở Paris, đóng phim sao? Tại sao lại ở đây?”
Thẩm Hiên Bạch né tránh ánh mắt cô “Anh muốn đến đây nghỉ ngơi một thời gian, để bản thân được thanh tĩnh một chút”
Doãn Băng Dao không hỏi thêm nhưng trong lòng không ngừng lóe lên những nghi hoặc.
Khi tới nhà hàng bên bờ biển, màn đêm đã buông xuống. Thẩm Hiên Bạch nắm tay Doãn Băng Dao, ngồi xuống một chiếc bàn tình nhân trên bờ cát.
Doãn Băng Dao kinh ngạc nhìn xung quanh nhà hàng, chỉ có một chiếc bàn hai người đang ngồi, cách một đoạn khá xa mới thấy những chiếc bàn khác, trên bãi cát là những ngọn nến đỏ thẳm được thắp sáng lung linh, ánh nến nhẹ nhàng lay động theo từng con gió biển mơn man.
“Nơi này đẹp quá”
“Đây là nhà hàng một nhà hàng rất đặc biệt, anh biết em thích yên tĩnh, nên mới đưa em tới đây, thích không?” Nhìn nụ cười của cô, trong lòng anh tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
“Vâng, em rất thích.”
Khi dùng cơm, Thẩm Hiên Bạch luôn nhìn Doãn Băng Dao bằng ánh mắt say mê. Trước đây tuy ánh mắt cô bình tĩnh một cách lạnh lùng nhưng đó là một ánh mắt trong veo thuần khiết, còn hiện giờ trong mắt cô tràn ngập bi thương u buồn khiến anh rất đau lòng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
“Băng Dao, đứa trẻ trong bụng em….”
Bàn tay cầm dĩa của Doãn Băng Dao cứng đờ trong phút chốc, cô cắn môi dưới, “Chuyện này….”
“Là của anh ta đúng không?”
“Vâng”
Thẩm Hiên Bạch đứng lên, kéo chiếc ghế đến bên cạnh cô, ngồi xuống: “Băng Dao, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu em không muốn, anh sẽ không hỏi. Nhưng chuyện đứa bé không thể không nói tới.”
“Vâng, em hiểu”
“Em định tiếp theo sẽ làm gì?” Anh biết Ngự Giao nhất định sẽ lấy Tô Y Thu
“Em không biết.” khẽ lắc đầu, thật sự cô không biết tiếp theo phải làm gì
Sự căm hận với Ngự Giao trong lòng cô là điều không thể nghi ngờ. Nhưng đứa trẻ là vô tội, mất đi đứa bé đầu tiên đã khiến cô vô cùng đau lòng, thật sự không thể nào một lần nữa tàn nhẫn vứt bỏ một sinh linh vô tội chưa chào đời. Trong vô thức, Doãn Băng Dao đưa tay xoa bụng, theo bản năng yêu thương của một người mẹ.
Đây là đứa con của cô và Ngự Giao.
Thẩm Hiên Bạch vươn tay nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay trên bụng cô, nói: “Sinh ra là được mà”
“Cái gì?” Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Những ánh nến lung linh phản chiếu trong ánh mắt dịu dàng của anh, ánh mắt dịu dàng như nước, tựa như dòng nước nhẹ nhàng phủ lên bờ cát.
“Em không được rời khỏi đây, anh cũng sẽ không để em rời khỏi mình một lần nữa. Hãy ở lại đây chăm sóc cơ thể thật tốt, sau đó sinh ra một đứa trẻ mập mạp khỏe mạnh. Anh sẽ làm bố của đứa trẻ” Giọng nói dịu dàng của anh như hòa trong gió biển nhưng lại khiến Doãn Băng Dao hoảng sợ.
Cô vội vàng hất tay anh ra, đứng bật dậy.