Ngự Giao liền nói: “Mọi người ra ngoài trước đi”
Trong căn phòng khách xa hoa rộng lớn, chỉ còn bác sĩ Robert và Ngự Giao.
“Được rồi, ông nói đi”
“Bệnh tình của bà chủ rất kỳ lạ, tôi tiến hành làm các kiểm tra với bà ấy, theo các kết quả kiểm tra thần kinh thì rất bình thường không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề ở đây là, trong lúc tôi cho bà ấy làm các bài kiểm tra đơn giản về tâm lý, các chọn lựa của bà ấy đều rất gượng ép. Tổng giám đốc Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, bởi vì không có cách nào hiểu được những vẫn đề thực sự trong lòng bà ấy nên, tôi không thể kê đơn thuốc điều trị” bác sĩ Robert áy náy nói.
Từ khi hành nghề ý đến giờ, đây là bệnh nhân kỳ lạ nhất ông từng gặp.
Ngự Giao suy nghĩ một lát, hỏi: “Vậy ông có cho rằng, bà ấy giả điên?”
“Chuyện này…. cũng rất khó nói” vẻ mặt bác sĩ Robert không thể tin, “Bởi vì sau khi con trai qua đời bà ấy mới trở thành như vậy. Vậy chắc chắn trong lòng bà ấy, tai nạn xe cộ là một nỗi ám ảnh rất lớn. Tôi đã cố ý kich thích bà ấy để quan sát các biểu hiện, mặc dù rất hoảng sợ, nhưng ánh mắt của bà ấy lại rất kỳ lạ”
Ngự Giao gật đầu, “Tôi biết rồi. Bác sĩ Robert, ông hãy nghỉ lại đây đêm nay. Tôi đã sắp xếp phòng xong, ngày mai máy bay sẽ đưa các ông về nước”
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Thẩm”
Rời khỏi phòng khách Ngự Giao đi đến khu nhà khác thăm Phùng Quân Bình.
Mở cửa ra, nhìn thấy Phùng Quân Bình đang ngây ngô ngồi khoanh chân trên ghế sofa. Anh bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt bà, dịu dàng mỉm cười, “Mẹ”
Phùng Quân Bình lấy lại tinh thần, bà vương tay vuốt khuôn mặt anh, “Gia Hạo, con tới thăm mẹ rồi”
“Mẹ, con không phải Gia Hạo, con là Ngạn Bằng”
“Con là Gia Hạo, con trai mẹ sinh ra, làm sao mẹ có thể không nhận ra”
Ngự Giao im lặng một lát, nói: “Vâng, vậy con chính là Gia Hạo. Mẹ có thể nói cho con biết, tại sao mẹ lại chán ghét Doãn Băng Dao như vậy không? Tại sao mẹ nhất định phải đuổi cô ấy đi”
Nhắc đến Doãn Băng Dao, vẻ mặt Phùng Quân Bình liền hiện lên sự tức giận: “Mẹ nằm mơ, mơ thấy cô ta là người xấu, cô ta sẽ khắc chết mọi người trong nhà chúng ta” Bà kich động nắm chặt hai tay Ngự Giao, “Con trai, con nhất định phải đuổi cô ta đi, không được để cho cô ta ở trong nhà chúng ta”
Anh vỗ nhè nhẹ lên tay mẹ: “Mẹ yên tâm đi, cô ấy đã đi rồi”
“Đi rồi? ha ha, vậy thì tốt quá” Phùng Quân Bình ngây ngô cười.
Sau khi rời khỏi phòng mẹ. Ngự Giao liền gọi điện thoại cho Lang Long.
“Long, tìm giúp tớ mấy người chuyên gắn camera theo dõi bí mật ở nhà tớ”
“Gắn ở đâu? Bên ngoài và trên hành lang nhà cậu, không phải đều được gắn camera theo dõi rồi sao?” Lang Long khó hiểu
“Tớ muốn gắn ở phòng thờ em trai và phòng ba mẹ tớ. Thôi, cậu đừng hỏi nhiều nữa, tìm cho tớ mấy người đó là được”
“Được, tớ sẽ tìm ngay”
Khi Doãn Băng Dao còn bên cạnh, anh không tin những lời cô nói. Hiện giờ mất đi cô, anh mới suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Mặc kệ mẹ điên thật hay điên giả, anh đều phải điều tra.
Hiệu suất làm việc của Lang Long rất cao, rất nhanh một nhóm người chuyên gắn camera theo dõi bị mật được điều đến. Nhân lúc Ngự Giao dẫn Phùng Quân Bình đi dạo trong hoa viên, bọn họ tranh thủ thời gian gắn thiết bị.
Buổi tối, Ngự Giao giữ Lang Long ở lại ăn cơm chiều.
Bác sĩ Robert cũng vừa hay từ trên lầu đi xuống, khi mọi người đang chuẩn bị dùng cơm, một người giúp việc vội vàng chạy vào.
“Cậu chủ” anh ta hốt hoảng gọi.
Ngự Giao trợn mắt nhìn, anh ta vội vã ngậm miệng lại, đi đến bên cạnh Ngự Giao nhỏ giọng nói gì đó.
Anh gật đầu, “Ừ, tôi biết rồi”
“Bác sĩ Robert, tôi có chút chuyện phải đi trước. Ông cứ dùng cơm trước, hãy tự nhiên đừng khách sáo” Ngự Giao đứng lên, nhìn Lang Long ra hiệu.
Lang Long liền đứng lên, đi cùng anh ra ngoài.
Là Đồng Bội đang gào thét ầm ĩ bên ngoài, đòi vào gặp Ngự Giao, nhưng bị bảo vệ ngăn không cho vào.
Kể từ sau khi nhà họ Thẩm liên tiêp xẩy ra những chuyện không may, bất luận kẻ nào ra vào nhà họ Thẩm đều phải được sự cho phép của Ngự Giao.
Nhưng nhóm bảo vệ lại đều biết, Đồng Bội là con gái ngài thị trưởng, nên cũng không dám ra mặt ngăn cản.
Khi Ngự Giao là Lang Long đi ra, thấy Đồng Bội đang trèo trên cánh cổng sắt chạm chổ, vừa trèo vừa hét: “Các người không mở cửa cho tôi vào, tôi sẽ tự mình trèo vào”
“Đồng Bội” Ngự Giao lạnh lùng quát một tiếng.
Cô nhìn xuống, “Ngự Giao! Cuối cùng anh cũng dám ra gặp tôi rồi sao”
“Đường đường là con gái ngài thị trưởng mà không biết giữ hình tượng, vừa leo cổng vừa gào thét trước cổng nhà tôi. Không biết nếu ngày mai các báo đưa tin này, sẽ như thế nào” khóe miệng Ngự Giao khẽ nhếch lên cười lạnh.
“Ngự Giao! Anh dám!”
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Lang Long vội vàng gọi điện thoại cho Phương Chính Đông. Sau đó lên tiếng khuyên nhủ: “Đồng Bội, cô có chuyện gì mà nhất định phải leo cửa đòi vào như vậy?”
“Còn không phải vì thứ chó giữ cửa này, nhất quyết không mở cửa cho tôi vào” cô mắng.
Ngự Giao nhíu mày, vẻ mặt âm u. Anh không cho phép người khác coi thường người của anh, cho dù là một người bảo vệ giữ cửa.
“Cô xuống” anh nhỏ giọng ra lệnh.
Đồng Bội đã trèo lên đến đỉnh cánh cổng, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên hai chân nhũn ra, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mẹ ơi, sao lại cao như vậy”
Đây chính là người gần đây Phương Chính Đông luôn nhớ nhớ thương thương đó sao? nhìn cảnh tượng trước mặt Lang Long không khỏi bật cười
“Không được cười” cô quát lên.
“Cô tìm tôi có chuyện gì, mau nói đi” Ngự Giao không kiên nhẫn nói.
“Tôi…. tôi…..” Đồng Bội há miệng thở dốc, muốn nói, nhưng thấy bên dưới có nhiều người như vậy lại thôi. Vấn đề cô nói tới tương đối nhạy cảm, làm sao có thể nói ra trước mặt nhiều người như vậy.
Phương Chính Đông lái phóng xe tới, dừng ngay trước cổng, anh mở cửa xuống xe, nhìn Đồng Bội đang trèo chót vót trên nóc cổng, “Ôi chúa ơi! Em yêu à, em trèo cao như vậy làm gì, có chuyện gì xuống dưới rồi hãy nói”
“Chính Đông! Sao anh lại tới đây, tôi, tôi không xuống được” hai chân cô bắt đầu run run.
Phương Chính Đông giơ hai tay về phía trước, nói: “Em cứ từ từ trèo xuống, anh sẽ ở dưới này đỡ em, không có chuyện gì đâu”
Ngự Giao lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn phủ kín mây đen: “Nhảm nhí”
Anh xoay người, đi vào nhà, Lang Long đi theo phía sau.
“Ngự Giao! Anh không được đi, tôi có chuyện muốn nói với anh” Đồng Bội vội vàng kêu lên.
“Em yêu, trong nhà Giao đang có khách. Em cứ xuống đây trước đã, rồi anh sẽ dẫn em vào nhà, có chuyện gì từ từ nói”
Đồng Bội phân tâm, trượt chân, lập tức giẫm hụt.
“A……..”
Cô ngã lăn xuống đất, nhưng sao cái nền đất này lại mềm vậy, không ngờ ngã cao như vậy mà không thấy đau chút nào.
Ngay sau đó, cô lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn: “Đau…. đau quá…..”
Đồng Bội liền cúi đầu, hóa ra cô ngã lên trên người Phương Chính Đông, vội vàng đứng dậy, đỏ bừng mặt.
Nửa tiếng sau…..
Trong đại sảnh trên lầu, Phương Chính Đông và Đồng Bội ngồi trên ghế sofa, đối diện hai người chính là Ngự Giao và Lang Long.
Không khí có chút nặng nề, sắc mặt Ngự Giao u ám, khó coi đến cực điểm.