Một tiếng phanh sắc bén vang lên trên con đường cao tốc vùng ngoại thành.
Chiếc xe dừng lại bên ven đường.
Ngự Giao giống như một thứ gông xiềng trên cơ thể Doãn Băng Dao, ra sức chiếm đoạt môi cô.
Doãn Băng Dao bắt đầu phản kháng, “Đừng đụng vào tôi.”
Khóe miệng anh khẽ cong lên, nhìn thấu tâm tư cô. “Vì vừa rồi tôi đã hôn Y Thu, nên cô không muốn tôi chạm vào người cô đúng không?”
Doãn Băng Dao quay đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt anh ta luôn sắc bén như vậy, có thể dễ dàng nhìn thấu con người cô.
“Các cô không phải là chị em tốt sao? Cái này thì có là gì.” Anh nhẹ nhàng cắn vành tai cô.
“Là chị em tốt thì không thể cùng chia sẻ một người đàn ông, nếu như Y Thu biết được quan hệ giữa cô và tôi. Theo cô, cô ấy có hận cô không?” Một cảm giác tê dại từ vành tai cô truyền đến toàn thân.
Anh nhẹ giọng cười cười, “Người đầu tiên cô ấy hận, chắc hẳn là cô, là cô đã ngã vào lòng tôi.”
“Không! Ngự Giao, anh biết quan hệ giữa chúng ta không phải như vậy, là do anh ép buộc tôi.”
“Nhưng những người khác không biết, cô nghĩ thử xem, một người đàn ông như tôi, có vô số phụ nữ muốn ngã vào lòng tôi.” Đôi mắt đầy vẻ tính toán, anh nghiêng người, áp sát cơ thể mình vào người cô.
“Chúng ta đang ở trong xe.” Doãn Băng Dao dùng cố gắng đẩy ngực anh ra.
“Tôi không quan tâm.”
Doãn Băng Dao sợ hãi run rẩy.
Anh ta chính là như vậy, ngang ngược bá đạo chỉ cần bất cứ khi nào anh ta muốn, cho dù là chỗ nào cũng sẽ không quan tâm đến cảm giác của cô, sẽ tàn nhẫn ép buộc chiếm đoạt cô.
Cô biết, đây là anh ta cố ý sỉ nhục mình.
“Nếu cô không quá xinh đẹp, nếu cô không quá quật cường, tôi chắc chắn sẽ không muốn cô như vậy.” Ngự Giao khẽ cắn lên tai cô.
Sau đó, đứng thẳng, ôm Doãn Băng Dao vào lòng, ép cô giạng hai chân trên đùi anh lạnh lùng nói: “Lấy lòng tôi.”
Doãn Băng Dao kinh ngạc, nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng may đây là vùng ngoại ô, không có nhiều người qua lại.
“Cô vẫn còn ngượng ngùng sao? Lần đầu tiên gặp cô ở quán rượu, đêm hôm đó, cô đã nhiệt tình như lửa.”
Đêm hôm đó, cô uống rất nhiều đến ngày hôm sau không thể nhớ nổi đêm hôm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Bình thường vào những lúc như này, Doãn Băng Dao biết mình có phản kháng cũng vô ích.
Từ miệng anh phát ra một tiếng gầm thỏa mãn, rất hài lòng nhìn cô, “Càng ngày cô càng biết quyến rũ tôi.”
Doãn Băng Dao không lên tiếng, điều người đàn ông này muốn, chỉ đơn giản muốn tra tấn cô, khiến cô phải nhục nhã. Mặc dù trong phương diện ân ái giữa nam nữ, so với trước kia có kinh nghiệm hơn, nhưng động tác của cô vẫn có chút vụng về.
Ngự Giao bị động tác vụng về của cô khiến du͙c hỏa thiêu đốt, cuối cùng không chịu nổi, hai tay nắm chặt vòng eo của cô, nâng lên sau đó từ từ hạ xuống.
“Kêu lên, cô bị câm sao?” Anh bất mãn chỉ trích.
Doãn Băng Dao lắc đầu, cô không muốn bản thân trở nên dâm đãng như vậy.
“Doãn Băng Dao, cô thích tôi làm như vậy sao?” Anh không ngừng nói ra những lời khiến Doãn Băng Dao cảm thấy xấu hổ.
Không, không thích, đây là nỗi nhục nhã lớn nhất. Nhưng mỗi lần một lần, dưới sự ra vào của anh ta khiến cơ thể cô bất giác trở nên tê dại mềm nhũn.
Cô đã dần dần chìm sâu vào vực sâu tội ác.
Trong xe, không khí tràn ngập mùi giao hoan của nam nữ.
“Nói, nói cô thích” Anh uy hiếρ “Nếu cô không nói, hôm nay tôi sẽ không dừng lại.”
Cánh tay của anh dùng lực rất lớn, hơn nữa giống như không biết mệt mỏi, nắm chặt vòng eo thon của cô, không ngừng nâng lên hạ xuống.
Khoái cảm không ngừng kéo tới, Doãn Băng Dao ngập ngừng nói, “Ưm, thích….”
Anh hài lòng nở nụ cười.
Băng Dao ngửa đầu, mái tóc dài xõa tung xuống bờ vai, mấy sợi tóc dính vào gò má ẩm ướt. Cần cổ cong lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Anh chưa bao giờ sử dụng biện pháp phòng tránh. Mặc dù vì anh cô đã từng phải phá bỏ cái thai. Trước kia cô không hiểu biết nên không dùng đến biện pháp phòng tránh, nhưng bây giờ cô đã hiểu, phải đối xử tốt với cơ thể của chính mình, cũng không muốn tàn nhẫn phá bỏ thai nhi một lần nữa.
Sau khi xong việc, Doãn Băng Dao lấy một vỉ thuốc trong túi xách, còn có một chai nước suối.
Ngự Giao mở cửa sổ xe, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc lá thơm.
“Thuốc gì?” Anh tùy tiện hỏi.
“Thuốc tránh thai, anh không dùng biện pháp phòng tránh, vậy tôi phải làm thôi.”
Anh vội vã giơ tay, giật lấy vỉ thuốc, ném ra ngoài cửa xe.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Không được uống.”
“Tôi không muốn lại phải đi phá thai, tôi không muốn phải vào bệnh viện.”
Ngày phá thai hôm đó đã khiến tinh thần và cơ thể cô phải chịu sự hành hạ đau đớn, cả đời này cô sẽ không quên, cũng không muốn trải qua thêm bất kỳ lần nào.
“Ai bảo cô phải phá thai, sinh ra là được.” Anh phả ra một làn khói, cánh tay đặt bên ngoài cửa sổ xe, đầu ngón tay tao nhã gẩy tàn thuốc.
“Sinh ra?” Doãn Băng Dao kinh ngạc, khóe miệng chợt mỉm cười tự giễu, “Sinh ra để làm gì? Tôi không muốn con tôi cũng giống tôi không thể phải sống một cách bí mật.” Cô không muốn đưa một sinh linh đến cái thế giới dơ bẩn này, cũng không muốn con cô biết, bố của nó là một người đàn ông đáng sợ.
Ngự Giao ném đầu thuốc ra xa, đầu thuốc đỏ rực, tạo thành một đường cong duyên dáng trong không trung, rồi rơi xuống đất, từ từ lụi tàn.