Mặc dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn gặp mặt Tô Y Thu.
Không phải do tình cảm của cô đối với Tô Y Thu không còn như lúc trước, chỉ là mỗi lần đối diện với cô ấy, trong lòng cô giống như chịu sự tra tấn.
Vẫn là quán bar cũ, vẫn là ba người chị em thân thiết. Chẳng qua đã vật đổi sao rời, trong lòng mỗi người đều có những bí mật riêng.
Doãn Băng Dao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tô Y Thu, cô thấy Tô Y Thu đã uống đến mặt đỏ ửng, “Có chuyện gì buồn mà cậu uống nhiều rượu vậy?” Cô vừa ngồi xuống, vừa thở hổn hển hỏi.
Tô Y Thu nhìn Doãn Băng Dao chằm chằm, rất muốn hỏi, cậu và Ngự Giao bắt đầu quan hệ với nhau từ khi nào?
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Doãn Băng Dao đã từng hỏi cô một vấn đề, nếu như có một ngày tớ làm sai chuyện gì đó, cậu có tha thứ cho tớ không?
Chẳng lẽ, bọn họ đã có quan hệ với nhau từ khi đó? Cô bị lừa lâu như vậy rồi sao.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt Tô Y Thu nở nụ cười châm chọc.
Đồng Bội và Doãn Băng Dao đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cảm giác tối hôm nay Tô Y Thu rất khác thường, bình thường cô ấy không bao giờ uống nhiều rượu như vậy.
“Băng Dao, cậu với bạn trai cậu thế nào rồi?”
“Hả? sao tự nhiên cậu hỏi vậy.” Doãn Băng Dao có chút kinh ngạc
“Chỉ là quan tâm chuyện tình cảm của cậu thôi, bạn trai cậu đối xử với cậu tốt như vậy, mua cho cậu một ngôi nhà đắt tiền nhưng anh ta lại không ở bên cạnh cậu, mà ở nước ngoài. Cậu không cảm thấy cô đơn sao?” Tô Y Thu đã uống đến nói không rõ tiếng.
Doãn Băng Dao xấu hổ cúi đầu uống rượu, “Cũng tàm tạm, không có gì gọi là cô đơn, dù sao từ nhỏ tớ cũng quen một mình rồi.”
“Ha ha ha….” Tô Y Thu cười khúc khích.
Đồng Bội giằng ly rượu trong tay cô, “Được rồi, cậu đừng uống nữa”
“Không được! Tớ muốn uống rượu với Doãn Băng Dao, lâu lắm rồi chúng ta không ngồi nói chuyện tán gẫu với nhau.” Tô Y Thu nắm chặt ly rượu trong tay nhất quyết không buông.
Doãn Băng Dao nhìn Đồng Bội nói, “Để cho cậu ấy uống đi, chỉ cần cậu ấy thấy vui là được.”
“Hì hì, vẫn là Băng Dao tốt nhất.” Tô Y Thu nghiêng người qua, tựa đầu vào vai Băng Dao, “Sau này tớ và anh Bằng kết hôn, hai cậu đều phải làm phù dâu cho tớ đó.”
“Được, được.” Đồng Bội có chút bất dắc dĩ
“Băng Dao, cậu thì sao? Có làm phù dâu cho tớ và anh Bằng không?” Tô Y Thu ngẩng đầu lên hỏi.
“Được chứ, trước đây không phải chúng ta từng nói, mặc kệ tục lệ ra sao, khi một người kết hôn hai người còn lại nhất định phải làm phù dâu. ” Doãn Băng Dao mỉm cười bắt đầu lo lắng.
Tình cảm giữa ba người từng tốt đẹp biết bao, cô thật không dám tưởng tượng, sau khi Tô Y Thu biết chuyện giữa mình và Ngự Giao, tình cảm giữa hai người, sẽ trở nên như thế nào?
Ba người vừa uống vừa tán gẫu, tán gẫu về bạn trai xong lại nhắc lại cuộc sống thời còn học đại học.
Vui vẻ biết bao, hồn nhiên biết bao, bây giờ nhắc lại trong lòng mỗi người đều đau đớn như có kim đâm.
Trong lòng Doãn Băng Dao thầm nói trăm ngàn lời xin lỗi với Tô Y Thu, rất xin lỗi, rất xin lỗi….
Mãi cho đến mười hai giờ đêm, tiếng chuông điện thoại di động của Doãn Băng Dao vang lên, không biết bao lâu cô mới phát hiện.
Lấy điện thoại ra nhìn, là Ngự Giao.
Do dự một lúc, không biết nên làm thế nào. Cuối cùng cắn răng, nhận điện thoại. Nếu như cô cố tình không nghe, sẽ càng khiến Y Thu thêm nghi ngờ.
“Alo”
“Khốn kiếp! Tại sao bây giờ mới nghe điện thoại.” Ngự Giao gầm lên.
“Trong quán rượu ồn ào quá, chúng tôi vẫn đang ở quán rượu.”
“Muộn vậy à.”
Tô Y Thu thấy Doãn Băng Dao nghe điện thoại, liền vội vàng hỏi: “Là ai vậy? Là anh Bằng sao?”
Doãn Băng Dao gật đầu, nói với đầu dây điện thoại bên kia, “Y Thu hỏi anh”
“Đưa điện thoại cho cô ấy.”
Doãn Băng Dao đưa điện thoại cho Tô Y Thu, nhận điện thoại vừa nghe thấy giọng Ngự Giao, Tô Y Thu liền bật khóc: “Anh Bằng, em rất nhớ anh….”
Những lời như vậy, bình thường cô chưa bao giờ nói với Ngự Giao. Bình thường bọn họ đều tương kính như tân, rất giống hai anh em.
“Được rồi, đừng khóc, anh lập tức tới chỗ mọi người.”
“Mọi người?”
“Ừm, không phải Băng Dao cũng ở đó sao?”
Tất cả mọi người không chú ý tới trong đáy mắt của Tô Y Thu có vẻ khác thường, cô cười cười “À vâng, em quên mất, bây giờ Băng Dao là người giúp việc trong nhà anh Bằng, cho nên anh Bằng cũng muốn đưa cậu ấy về.” Trong câu nói của cô như có điều gì đó.
“Vậy anh lập tức tới đó.”
Sau khi cúp điện thoại, cô đưa điện thoại di động cho Doãn Băng Dao, tò mò hỏi: “Băng Dao, cậu nói xem tại sao anh Bằng lại gọi điện thoại cho cậu, mà không phải là gọi cho tớ?”
“Có lẽ anh ta gọi cho cậu nhưng cậu không nghe thấy, dù sao chỗ này ồn ào như vậy, ngay cả điện thoại của tớ kêu mãi tớ mới biết đó.” Doãn Băng Dao uống một ngụm rượu, cứ có cảm giác ánh mắt Tô Y Thu nhìn cô như muốn xuyên thấu con người mình vậy.
“Thật sao?” Tô Y Thu nghi ngờ, vội vàng mở túi xách của mình, lấy điện thoại ra. Cô nhìn nhìn, nói: “Không có, anh ấy không có gọi điện thoại cho tớ.”
Đồng Bội không kìm được vội vàng nói: “Ôi trời, đây chỉ là một chuyện nhỏ như hạt đậu hạt mè thôi mà, có thể vì đúng lúc anh ta nhìn thấy số điện thoại của Băng Dao cũng nên, đúng không?”
“Hì hì, cũng đúng nha.” Tô Y Thu ngây ngốc cười cười, hình tượng thục nữ đã hoàn toàn biến mất. Cô ấy uống quá nhiều, bộ dạng cũng trở nên ngốc nghếch đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Y Thu, trong lòng Doãn Băng Dao không khỏi đau đớn.
Doãn Băng Dao thấy vẻ mặt của Đồng Bội có chút buồn rầu, cô biết bản thân đã làm liên lụy tới Đồng Đồng, vì cô mà Đồng Bội phải nói dối, trong lòng nhất định cảm thấy rất hổ thẹn với Y Thu
Chưa đầy mấy phút sau, Ngự Giao đã bước vào quán. Anh vẫn anh tuấn như vậy, mỗi bước chân tiến vào trong quán, đều khiến cho những cô gái thét chói tai, có không ít phụ nữ tiến lên bắt chuyện cùng anh.
Nhưng tất cả đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho khiếρ sợ không dám tiến lên.
Anh nhanh chóng đi tới chiếc bàn có ba người phụ nữ, thấy Băng Dao ngồi cùng Tô Y Thu, anh vừa giơ tay ra, lại do tự một chút.
Thiếu chút nữa, anh đã theo thói quen muốn ôm Doãn Băng Dao đã uống đến ngồi không vững vào lòng.
Dừng lại vài giây, mới chuyển sang hướng Tô Y Thu, từ phía sau ôm Tô Y Thu vào lòng, “Chúng ta đi thôi.”
Động tác nhỏ này của anh không dễ dàng phát hiện, hai người phụ nữ đang quay lưng về phía anh cũng không thấy. Nhưng một người ngồi đối diện giỏi quan sát như Đồng Bội, chỉ nhìn động tác và ánh mắt anh ta, trong lòng liền xuất hiện cảm giác nghi ngờ.
Dáng vẻ vừa rồi của Ngự Giao, rõ ràng chính là muốn hướng về phía Băng Dao, hơn nữa anh ta vừa đi tới đã muốn ôm lấy Băng Dao, nhưng ánh mắt anh ta lại đột nhiên lóe lên.
Không phải Phương Chính Đông nói rằng Ngự Giao ở cùng Doãn Băng Dao là để trả thù sao?
Nhưng tại sao cô lại có cảm giác, trong ánh mắt của Ngự Giao hoàn toàn không đơn giản như vậy?
Tô Y Thu không biết Ngự Giao tới từ lúc nào, khi cơ thể đột nhiên bị ôm vào lòng, hoảng hốt kêu lên một tiếng, sau đó tựa vào vai anh “Anh Bằng, cuối cùng anh cũng đến.”