Nhưng thái độ của nó chẳng khác gì xỉ vả em là thằng tội đồ vậy.
Thà nó cứ trách móc đánh đấm, hiếp dâm em luôn đi cho được việc, đằng này nó cứ cái kiểu lạnh lùng thạch sùng. Mày cách cmn xa bà ra 1 vạn 8 ngàn dặm đi.
Thì em cũng đành chịu…
Em đã thử vài lần nhắn tin, hỏi han quan tâm đủ thứ. Nhưng cái thứ đầu đá óc si măng răng cốt thép thì bố ai ép được nó. Cũng chẳng biết làm thế nào cho vừa.
Thời gian cứ thế trôi qua, không khí tết đến xuân về tràn ngập không gian. Đi đâu cũng thấy hoa đào với quất, đợt đó là 22 tháng 12 âm lịch. Em được nghỉ học, nên từ trên trường về để nghỉ tết. Em với lão troll 2 thằng lượn lờ ngắm gái, đang phóng như bay thì em phanh kít 1 cái gấp gáp.
– Cái lề gì thốn?
– Kia kìa…
Em chỉ tay về hướng 1 đôi nam nữ đang đứng cãi vã giữa đường. Nam chỉ thẳng mặt nữ chì chiết, nữ chỉ lạnh lùng khoanh tay đứng đó.
– Làm sao, chúng nó cãi nhau thì kệ cmn nhà nó liên quan gì đến thân mày?
– Đm, người yêu cũ em đấy.
– Vl…
– Không thể cứ đứng nhìn nó mắng chửi người yêu em được anh ạ…
– Ừ, vào kia ngồi uống nước xem cho đỡ mỏi chân…
Nói chuyện với cái loại lão này tốn calo vãi, em cũng tính vào can, nhưng đm nhìn thằng kia nó cao to đi li bơ ti. Nhìn lại 2 anh em dân nghiện game, nhìn như 2 thằng bệnh tật. Giờ mà chạy ra, nó lại vã cho không phát nào dưới cằm thôi.
– Anh xem có cách nào không, giúp em lần này đi.
– Được chú nghe đây… abc… xyz…
Vừa bàn xong, 2 anh em kéo áo khoác lên. Lấy mũ trùm đầu vào, 1 thằng chạy 1 thằng đuổi theo chửi bởi…
– Đm thằng kia, đứng lại mày chết với bố mày hôm nay.
Em vừa ôm đầu vừa chạy, nhằm ngay hướng đôi nam nữ kia mà đâm thẳng. Quả nhiên 2 đứa phải tách nhau ra.
Thằng kia bực mình nhưng cũng không làm gì được.
Em chạy vờn vờn loanh quanh thằng đó, ông anh em giả vờ tức giận liều mạng. Mà các bác đã biết rồi đấy, trai tráng thì sợ du côn du côn lại sợ giang hồ, giạng hồ lại khiếp vía bọn liều mạng.
Em ôm chầm lấy hai tay thằng kia van nài.
– Anh ơi cứu em với, không nó đánh em chết mất.
– Đm đừng tưởng có người cứu mà thoát. Hôm nay mày có chạy đằng trời.
Lão troll lấy tay chỉ thẳng mặt em, rồi dơ nắm đấm tung thẳng vào giữa mặt thằng kia. Thằng này cũng muốn giơ tay lên đỡ, nhưng chợt nhận ra hai tay đã bị em giữ chặt. Hành động bấu víu là giả, còn kìm hãm nó mới là thật.
Bốp! Thôi sơn quyền giữa mặt, choáng váng bất ngờ. Thằng kia gào lên tức giận.
– Ôi anh ơi em xin lỗi, em nhầm. Anh tha lỗi cho em.
Em biết giờ ở lại thì chỉ có nước chết. Giả vờ ôm đầu chạy, ông anh em biết ý lẩn luôn.
Để lại 1 thằng đầu óc choáng váng…
Chả còn tâm trí cãi vã, thằng li bơ ti bực dọc lên xe phóng vút đi. Để lại con X đứng bơ vơ ở đó.
Tất cả em đều nhìn thấy hết, quay ra bảo ông anh.
– Anh về sau nhé, em có việc.
– Việc gia tăng dân số à.
Mặc kệ cái ánh mắt mờ ám của lão. Em chạy xe lại gần hỏi.
– Vừa rồi có việc gì thế?
– Không cần mày lo…
Em cũng không nhiều lời với nó làm gì cả, lấy túi nó treo lên xe…
– Lên xe đi, tao đưa mày về.
– Tao không cần.
– Đm lên đi.
Em trừng mắt lên phun ra câu chửi bậy. Loại thân lừa ưa nặng, mời mọc ngọt ngào thì éo nghe. Cứ ăn chửi mới chịu.
Nó lên xe, em không nói gì đèo nó về nhà. Đang đi ngang đường thì thấy tiếng động lạ đằng sau. Ngoảnh ra thấy con X đang châm điếu thuốc hút phì phèo.
Mẹ nó biết thừa em ghét nhất mùi thuốc, mà nó còn trêu ngươi kiểu đó.
– Tắt thuốc đi.
– Không tắt.
– Tao bảo tắt đi cơ mà.
Hình như con này nó rất thích chống đối em thì phải, ngày xưa nó ngoan bao nhiêu. Thì bây giờ nó làm tất cả những thứ em ghét, từ hút thuốc, đong đưa với mấy thằng con trai cho đến cách nói chuyện, ăn mặc.
– Tao hỏi lần cuối m có tắt thuốc không thì bảo?
– …
Em bực lắm rồi, tính em nó nóng thì khiếp lắm. Em quay đầu xe lại, phóng vút đi như bay về phía cầu Vĩnh Tuy. Mới đầu con X còn cứng đầu, không thèm nói năng gì cả.
Một lúc sau mới mở mồm hỏi:
– Mày điên à, mày đi đâu thế này.
Em không thèm đáp, cứ thế đóng 70 km/h qua đường 5 về thằng Bắc Ninh quê em luôn. Lúc đó em tức lắm, máu nóng lên đầu. Cũng tại nó cứ thử thách giới hạn của em, đánh nó thì em không đánh được em không bao giờ đánh con gái. Đặc biệt là người con gái em yêu, chửi thì cũng không ích gì.
Thượng lộ bình an – Hạ lộ nằm im. Cuối cùng thì em cũng về đến nhà, căn nhà tầng cao to bề thế với hàng 5 cây dừa nhìn đẹp như tranh vẽ.
Nhà em được bác em đầu tư, nên nhìn hoành tráng lắm (khoe tí thôi hí hí)
Nhà cửa dù 8 tháng nay em không ở nhà nhưng thỉnh thoảng bà ngoại em vẫn vào lau dọn nên vẫn sạch sẽ lắm.
Em chỉ tay vào nhà:
– Nhà tao đấy, vào đi.
– Mày bị điên rồi.
Nó vùng vằng xách túi vào nhà ngồi.
– Tại sao mày lại thành thế này hả…
– Liên quan gì đến mày, đừng lo chuyện bao đồng. Đưa tao về Hà Nội ngay.
– Tao biết mày trách tao, nhưng đây đâu phải lỗi của tao chứ?
– Trách mày? Mày đang ảo tưởng về mình quá đấy…
– Mày bỏ cái lối sống này đi, mày nhìn lại mình xem. Có khác gì những đứa đứng đường không?
Nó trang điểm lòe loẹt, trời thì lạnh mà đi mặc váy ngắn, che chỗ này thì hở chỗ kia. Áo thì trắng đm lại mặc cóc sê đen, tay thì phì phèo điếu thuốc, thực sự thì em không thể nào chấp nhận.
– Mày nghe lời tao, thì tao đưa mày về! Tắt thuốc đi, thay quần áo đi. Không thể chấp nhận nổi…
– Ai bắt mày nhìn làm gì, mà tao cũng chả có quần áo mà thay.
Em chạy vào trong tủ, lấy bộ quần áo của mẹ em ra vứt cho nó.
– Mặc vào.
– Không mặc…
– Có mặc không?
– Không đấy.
Em cũng không hỏi nữa, ra cầm cái gáo nước, hất thẳng vào người. Rồi bỏ ra ngoài 1 lúc, quay lại thì nó đã không chịu được mà phải mặc quần áo mẹ em vào.
Thực sự lúc đó em muốn cười lắm, mà éo dám cười.
Nhìn nó mặc quần áo thôn quê, cái quần dài mẹ em thì nó mặc thành cái quần lửng. Nhìn lúa hơn cả lúa.
Em bấm bụng cười, nó thì trừng trừng mắt nhìn em.
– Được chưa, đưa tao về HN đi.
– Còn phải xem thái độ mày thế nào nữa.
Nhà em không có ai cả, nên trưa hôm đó em đưa nó ra nhà ngoại ăn cơm. Cậu mợ em cũng dễ tính, chỉ cười rồi hỏi qua loa. Riêng mấy đứa em líu nhíu thì cứ bấu lấy trêu bằng được.
“Anh N cũng tốt, chị kia cũng xinh, hai bên dập dình định làm đám cưới…”
Bố tiên sư, học hành không lo toàn học mấy cái vè đồng dao xàm, ĐM nào đã được dập dình phát nào cơ chứ.
Con này cũng thuộc loại dễ ăn, đánh liền tù tì 2 bát cơm. Rồi chẳng nói chẳng rằng, ra phòng khách ngồi xem ti vi. Em cười ngại…
– Con này nó nó vô phép, cậu mợ với bà đừng giận.
Ăn cơm xong, nghỉ trưa đến gần 3h chiều thì em gọi nó.
– Ra đây với tao.
– Đi đâu?
– Đi thì biết.
Em dẫn nó ra nghĩa trang của làng, đến đứng trước một ngôi mộ nhỏ bé, nằm cô đơn riêng một góc khuất…
– Ai đây?
Nó khẽ hỏi em…
– Bố tao đấy.
– Ơ…
Nó giật mình bất ngờ, em chậm rãi kể.
– Bố tao mất rồi, ngày đó tao phải về quê cũng vì thế. Mẹ tao không muốn tao ở HN nữa, nhà chỉ còn mấy mẹ con. Bà ấy muốn tao về… tao từ chối làm sao được. Mày đừng trách ai cả, không phải trách mày, trách chú mày, trách tao hay trách số phận. Ai cũng có những nỗi buồn của riêng mình, nhưng không phải bấu víu vào nó mà để mà làm buồn lòng những người quan tâm lo lắng yêu thương đến mày. Hiểu không?
Nó im lặng, lần đầu tiên mà em nói nó không cãi. Em và nó cứ đứng như thế, im lặng đến mức nghe rõ được cả tiếng chim chóc kêu.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện