Đời kể cũng buồn, vì cảm thấy HN thiếu nó như thiếu đi một phần của cuốc sống. Nhưng cuộc sống cứ vẫn phải tiếp diễn, tình yêu với em chỉ là một phần rất nhỏ thôi.
Năm 2015… ngày 20 âm tháng chạp Việt Nam quốc, Khâm Thiên Phố.
Em đang trên đường lái xe đến nhà Thắng, nói cho cùng thì cũng chỉ còn nó làm bạn, người ta nói quả không sai “Áo nào bằng áo mới, bạn nào bằng bạn cũ”
Vừa đến trước cửa nhà thì đã có một thằng oắt con nhìn em ra vẻ lạnh nhạt, em dựng xe xuống trừng mắt nhìn.
– Cháu chào chú.
– Chú là chú thế nào, mày phải gọi tao bằng bác. Tao hơn bố mày bốn mươi tư ngày tuổi đấy.
Thằng con bạn em qua mấy năm uống sữa từ bầu ngực 90 lớn nhanh như thổi, từ một thằng oắt con nay đã thành một thằng oắt con to hơn, cao hơn và dĩ nhiên là cũng bố láo hơn.
– Chú là người xấu!
Nó quẳng ra một câu không đầu không đuôi.
– WTF, sao tự nhiên lại nói chú thế.
– Mẹ cháu bảo thế, mẹ cháu bảo chú không phải hạng tốt lành gì.
– Mẹ mày nói đúng đấy, tao mà tử tế thì còn lâu mới chơi với cái loại như bố mày…
– E hèm…
Bỗng nhiên thì em thấy thằng Thắng đã đứng cạnh từ lúc nào, mặt đen như đít nồi nhìn em. Bạn nói xấu người khác không sao, nhưng đừng nói xấu mà để người ta nghe thấy. Nói xấu vĩnh viễn nên ở sau lưng, vì một hàm răng chắc khỏe.
Em vội vàng trưng ra vẻ mặt niềm nở, muốn bao nhiêu vui vẻ ắt có bấy nhiêu.
– Ông chấp gì mấy câu tôi đùa với trẻ con, vào nhà đi. Ở ngoài lạnh lắm rồi đấy, rét thế này mà cứ để con ở ngoài. Bố gì đoảng, nào lại đấy chú sưởi ấm cho.
Em vội vàng đánh trống lảng, định dùng thân nhiệt để lấy lòng thằng con được lòng thằng bố
– Thôi đi, mày sang đây có việc gì
– Tao nghỉ học rồi, về quê chơi với tao đi.
– Tao về làm đéo gì, ở đây còn bao nhiêu là việc…
Thằng mặt người tính chó này lại bắt đầu giở giọng, em biết thừa nó làm quái gì có cái việc gì ngoài trông cái cửa hàng của gia đình vài tiếng rồi lại lăn quay ra ngủ, ngủ chán thì chơi game với em.”Mày cứ giả vờ đi, nhất định là mày đang giả vờ đừng nghĩ ai cũng ngu như mày”
– Về vài hôm, ở đây chán vcc ra ý. Về quê tao vui cực, về đỡ hộ tao cái. Mấy thằng bạn ở quê nó uống khỏe vcl, năm ngoái nó cho tao bê xê lết mấy ngày không tỉnh được. Nó bảo chấp cả HN cũng không thằng nào uống lại tụi nó.
Em giả bộ khích tướng, chứ làm gì có vụ nào chấp cả HN đâu.
– Lời mày là thật?
– Tuyệt không một câu dối trả.
– Chính xác chứ?
– Mày không tin vào tao thì cũng phải tin nhân cách tao chứ.
Thằng Thắng nhìn em một cách khinh miệt…
– Phi… tao nhổ vào cái nhân cách của mày.
Em nài nỉ, nó mà không về em chắc không lết được ra HN mất. Mà 24 tết này X về, em muốn ra sân bay đón nó. Về quê không uống không được, toàn anh em chiến hữu, mà uống vào chắc đi bằng đầu gối từ nông thôn ra thành thị mất.
Mà thằng Thắng thì uống rượu thuộc loại thùng không đáy rồi, nhiều lúc em tự hỏi có phải thằng này súc miệng buổi sáng bằng vodka, điểm tâm trưa bằng nếp cái và đánh răng tối bằng rượu chivas không nữa. Tửu lượng thuộc loại top rồi.
– Được, tao phải cho bọn nhà quê đó biết thế nào là uống rượu…
– Phải đấy, chứng tỏ dâm uy Hà Thành đi…
Em ở bên cổ vũ, thằng này chỉ cần 3 câu là đã bị đánh cho hiện nguyên hình một thằng ngu ngốc.
– Nói hay lắm Trần Thủ Đoạn!!
Em nghe xong mà tức anh ách, éo biết nó từ đâu nghĩ ra cái biệt danh này cho em. Cái tên này quả thực là quá dìm hàng mà…
Em họ Trần thật nhưng không liên quan đến Thủ Đoạn hay Thủ Độ gì hết.
Qua sông thì phải lụy đò thôi, em nhịn. Đợi qua sông xong thì đấm buồi vào sóng, ấy chết có đấm thì đấm buồi nó, ngu sao đấm buồi mình, đau chết.
– Thế bao giờ mày về?
– Chiều nay, thằng bạn tao mời mai ăn nhà mới. Đkm nhà thằng này làm bằng lá hay sao ý. Một năm xây nhà đến 4 lần, bọn nó toàn kiếm cớ để hạ tao trên bàn rượu thôi…
– Yên tâm, lần này anh sẽ cho chúng nó đo ván hết…
– Thật đấy?
– Tuyệt không một câu dối trá
– Mà mày xin vợ mày chưa…
– Cái này…
Mặt thằng này bỗng trắng bệch lại, cả em và nó đều quên một điều quan trọng nhất. Chưa hề hỏi ý kiến con sư tử Hà Hơi Chín Chuối…
– Cái này… mày phải giúp tao… này đkm đi đâu đấy… mày bỏ bạn à…
– Ông tự lo đi, hứa với tôi rồi. Thất hứa là đéo xong đâu, phải chứng tỏ dâm uy đất Hà thành nhé…
Em leo lên xe chạy vội, chuẩn bị một chuyến về quê bão táp!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện