– Bố cháu đâu.
Con bé chỉ vào trong nhà, rồi lại lủi thủi vào góc ngồi. Em chạy vào trong, vừa nhìn thấy lão ấy cơn giận tưởng như đã dịu lại bùng lên. Em lao vào nện một quả đấm giữa mặt lão.
Chú nó ăn đánh bất ngờ cũng không kịp né. Giận dữ lao vào em đánh nhau như hai đứa trẻ con.
Đứa bé thì sợ hãi một bên khóc thét lên, 2 người đàn ông vật lộn. Mới đầu em còn nghĩ đến hỏi cho ra nhẽ, nhưng nhìn cái bản mặt của lão thì thực sự không thể nói chuyện được rồi. Thù oán thì nên giải quyết bằng nắm đầu, có những người không thể dùng lý lẽ mà thuyết phục được.
Lão này có hơi men ra tay rất nặng, em thì không dám như thế. Càng đánh em càng bị lão tẩn cho 1 trận.
Đang ăn hành thì con X từ đâu chạy ra, chắc do con Hồng gọi điện bảo. Nó chay vào giữa can em với lão kia ra.
– Dừng lại, tất cả dừng lại cho tôi.
Em coi như gió thoảng bên tai, nhân lúc lão dừng tay sút một phát vào bụng. Con X ôm chặt lấy em.
– Mày về trước đi.
– Không được.
– Mày về đi, tao bảo mày về đi cơ mà…
Nó khóc, nước mắt rơi như mưa. Em sợ nhất là con gái khóc, lấy xe lúi cúi đi về. Trước khi đi còn không quên quay lại trừng mắt nhìn lão kia…
– Đkm chuyện này chưa xong đâu.
Tối về em có gọi điện hỏi thăm nhưng nó bảo mọi thứ ổn rồi, không cần em phải lo.
2 ngày sau…
Nó nhắn tin cho em…
– Mày sang đây.
– Làm gì?
– Thì cứ sang đi.
Sang đến nơi, thấy có con bé hôm nọ cũng ở đây. Em ngồi xuống xoa đầu, nhìn ở người thỉnh thoảng còn có vết bầm tím gương mặt xanh xao vàng vọt. Em xoa đầu bè.
– Chị đâu?
Nó chỉ tay lên tầng trên, em móc ra cái kẹo đưa cho nó. Tính em hảo ngọt đi đâu cũng hay cầm theo viên kẹo. Con bé thích lắm, nhờ em bóc hộ rồi ăn ngon lành.
Đợi 1 lúc thì con X đi xuống, em sửng sốt.
– Mày định làm gì?
– Nhìn mà không biết sao…
Nó giơ 2 cái vali đồ đạc lên rồi cười với em…
– Mày nói là mọi chuyện ổn rồi cơ mà…
– Thì ổn rồi đó…
– Thế sao mày còn đi đâu nữa…
Nó kể với em, nó muốn dẫn em nó đi. Tránh xa khỏi người bố rượu chè đó, căn nhà thì không cần, tiền cũng không cần. Nó để lại tất cả, chỉ cần chú nó đồng ý cho nó dẫn em nó đi mà thôi.
– Mày định đi đâu?
– Miền nam, tao mua vé tàu rồi. Có một người bạn của mẹ tao muốn tao vào ở cùng cô ấy. Tao nhận lời rồi…
Em buồn rầu ngồi xuống…
– Đáng lẽ mày nên đi từ lâu rồi. Đáng lẽ mày không nên chịu đựng những chuyện này…
– Tao muốn gặp mày một lần, mày bảo là sẽ quay về mà.
Nó cười, đây mới chính là người con gái em yêu. Nhẹ nhàng, dịu dàng và luôn mỉm cười dù đứng trước bao nhiêu sóng gió. Em còn biết nói gì nữa?
– Mấy giờ tàu chạy.
– 30Ph nữa.
Em đèo 2 chị em ra ga, đưa cho nó 2 cái vali.
– Tao về đây.
– Ừ.
Nó mìm cười, vẫy vẫy tay chào em…
Em không muốn ở lại nữa, em cũng không muốn quay lại. Chỉ muốn đi thật nhanh, để quên chuyện này đi.
Ký ức 7 năm trước lại hiện về, khoảnh khắc ly biệt luôn là lúc con người ta buồn nhất.
Nhưng có lẽ khác, không giống như năm xưa. Em quay lại, ôm lấy nó vào lòng. Nó tháo cái lắc em tặng ra, đeo nó vào tay em…
– Mày đeo nó đi, tao không muốn nhìn thấy nó, nhìn thấy nó tao lại nhớ về HN.
– Nhớ về HN chứ không nhớ tao sao…
– Hì…
Em chần chừ hỏi nhỏ…
– Mày sẽ quay lại chứ?
– Không đâu, mày đừng chờ tao làm gì…
– Ừ. Tao không yêu mày đâu, người ta nói không có tình yêu nào là mãi mãi cả. Mày làm bạn với tao nhé, con bạn thân. Tao không bao giờ quên mày đâu, đừng bắt tao đơi quá lâu.
Nó quay đi, giờ khắc ly biệt đã tới. 2 Đường thẳng song song ấy trải qua bao sóng gió vẫn vậy, xa cách chân trời…
Tháng 12/2013…
Con bạn thân, anh yêu em!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện