Tính toán như thần… Khổng Minh tái thế…
16 chữ vàng này có lẽ sinh ra để dành cho em rồi. Hí hửng chạy vào phòng con X, nó ngẩng lên thấy em rồi lại cúi xuống ngẫm nghĩ cái gì ý.
– Ra hiên ngồi cho mát, ru rú trong phòng làm gì.
– Ừ.
Em với nó ra cái ban công ngồi, gió hiu hiu thổi. Em ngồi cạnh nó cảm giác ngày xưa lại ùa về, số phận dường như trêu ngươi hai đứa em vậy. Nó làm em với nó từ hai đứa xa lạ trở thành người yêu, rồi lại thành 2 người dưng xa lạ. Còn cái quan hệ hiện tại của em với nó thì cũng chẳng biết gọi là cái gì nữa, Bạn? Em không làm được… Người yêu? Nó đâu có đồng ý… Người yêu cũ? Em không cam tâm…
Cứ ngồi im lặng thế, em dựa đầu vào nó.
– Này!
– Gì?
– Tao hỏi thật nhé…
– Ừm…
– Mày không thể nói dài hơn 1 từ à…
– Không!
Nó trả lời cộc lốc mà chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của em…
– Mày vẫn giận tao à?
– Điên… mày đánh giá mình hơi cao đấy…
– Sao mày cứ lạnh nhạt với tao vậy?
– Tao thích thế.
– Thế mày còn yêu tao không?
– Không!
Em hỏi thẳng luôn, câu trả lời thì cũng chả có gì lấy làm bất ngờ em chạy ra ngồi đối diện nó…
– Tao đéo tin đấy…
– Kệ mày…
– Mày nhìn thẳng vào mắt tao đi…
– Mắt mày có tật à…
– Mày nhìn thẳng vào mắt tao rồi đó, tao yêu mày!
Nó buông lời cay đắng…
– Còn tao thì không…
Nhân lúc đang đối diện nó, đặt 2 tay lên má em giữ cho đầu nó không ngọ nguậy. Rồi nhẹ nhàng hôn 1 cái lên trán nó…
– Mày nghe rõ này, tao yêu mày nó là một câu khẳng định. Nó đếu phải câu hỏi. Nên dù câu trả lời của mày có là gì đi chăng nữa, thì cũng chẳng quan trọng đâu.
Con X sững sờ, em cười nhẹ. Lần tỏ tình thất bại toàn tập, may là có mấy câu chống chế cho đỡ ngượng. Hết cả hứng ở lại, em đuổi con cháu họ sang ngủ với con X, em về phòng cũ nằm.
Thôi thì vẫn biết là tình yêu không miễn cưỡng, nhưng giá mà miễn cưỡng để có được tình yêu thì tốt. Haizzz…
Một đêm buồn…
Sáng hôm sau dậy, cả nhà xuống ăn sáng ở nhà ăn khách sạn. Con X có vẻ thấy em buồn buồn (em giả vờ đấy) nên lấy cho em đĩa thức ăn rồi ngồi xuống bên cạnh.
– Sao sáng ra đã ủ rũ thế.
Nó cười cười hỏi em, em cũng trêu lại.
– Đang thất tình…
– Hihi.
– Cười cái éo gì mà cười.
– Vui thì cười…
Thực ra chỉ là phép thử thôi, chứ em biết gần như là tỏ tình phát đó là tạch rồi. Nếu bạn tỏ tình với gái, tuy nó từ chối nhưng lại không lảng tránh bạn thì bạn phải tiếp tục tấn công mạnh vào.
Hoặc là nó cũng thích bạn bỏ mẹ ra rồi nhưng nó ngại, hai là nó vẫn còn phân vân nhiều thứ. Kinh nghiệm của em đó các bác.
Ăn uống xong xuôi, cả đoàn người bắt đầu đi thăm quan. Điểm đến đầu tiên là cái chùa vàng, nhìn lóa mắt vcl. Lúc đó em chỉ muốn vác luôn cả cái chùa mang về thôi.
Vào bên trong, em với nó cùng khấn vái. Em thì theo học thuyết vô thần nên chẳng cầu khấn cái mẹ gì, được cái con này thành tâm vcl, nhắm mắt khấn vái như thật. Em ở một bên lầm bầm trêu.
– Con xin nguyện ý, dù sau này giàu có cũng như nhiều tiền. Khỏe mạnh cũng như không ốm yếu. Bất kể là trẻ hay vẫn còn thanh niên, con xin hứa sẽ luôn yêu thương người bên cạnh cho đến lúc nào gặp được đứa ngon hơn. Xin chúa làm ơn chứng giám, a di đà phật!
Con X phì cười, đấm em 1 cái rõ đau.
– Luyên thuyên, vớ vẩn.
Em cũng cười.
– Thế là thủ tục xong hết rồi nhé, bao giờ về Việt Nam ra phường đăng ký là xong.
– Mơ tưởng!
Đấy… lại vui như tết ngay, như chưa từng có cuộc tán tỉnh.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện