Nơi đây chỉ thấy bóng em xa dần mãi xa…
Anh đơn côi bên đường vắng xưa, ôm trong tim bao nhớ mong vơi đầy…’
Tôi rảo bước dọc bờ hồ để lặng nhìn mọi thứ xung quanh diễn ra một cách chậm chạp như một lữ khách đứng bên lề cuộc sống. Thành phố không phải của tôi, nhưng vẫn cảm giác bình yên, thành phố càng không phải của riêng ai nhưng vẫn thấy thân thuộc làm sao. Đôi chân tôi mệt nhoài, móc trong balo ra một chai nước suối người ta phát lúc trên xe, tôi mở nắp chai đổ thẳng lên đầu để xua tan những nặng nề của cái nắng trưa vương đầy mùi gió. Phải mất một lúc lâu tôi mới quyết định vẫy một chiếc taxi đi ngang qua.
– Anh chở em đi kiếm một khách sạn nhé.
Anh lái taxi đã khá đứng tuổi, gương mặt phúc hậu tươi cười quay lại nhìn tôi.
– Em muốn kiếm khách sạn kiểu nào?
– Dạ khách sạn bình thường thôi anh. Em là sinh viên chỉ đi có một mình.
– Được rồi anh biết một chỗ sạch và rẻ lắm. Em đi du lịch hay có việc gì trên này?
– Dạ em đi chơi thôi anh.
– Sao đi một mình buồn vậy? Em có ai quen trên này không?
– Dạ không!
– Xuất phát nhé! Em lên ngay mùa này thì khỏe, nhiều khách sạn giá vừa phải lắm. chút nữa đến em cứ hỏi trước giá rồi hãy quyết định.
Tôi im lặng, anh tài xế cũng không nói gì nửa, có lẽ anh cũng nhìn thấy trên gương mặt tôi lúc này, cảm xúc đã không tồn tại từ lâu. Có lẽ tôi gặp may, một chút may mắn còn sót lại xung quanh tôi lúc này. Anh tài xế tốt bụng đưa tôi đến một khách sạn nằm ở một con phố nhỏ, không xa lắm trung tâm mà giá phòng khá ổn. Anh tài xế hướng dẫn tôi vào tận lễ tân để nhận phòng, hình như đây là khách sạn gia đình và chủ có lẽ cũng quen biết anh. Sau khi tôi đồng ý nhận phòng, trong lúc chờ cô chủ tìm chìa khóa tôi quay qua cảm ơn anh tài xế.
– Cảm ơn anh nhiều nha.
– Có gì đâu, mà đây là số điện thoại của anh, em lên đây một mình đi chơi đâu có gì ủng hộ anh. Anh chạy xe cũng gần khu vực này thôi.
– Ủa không phải báo về tổng đài sao anh?
– Khỏi. Không sao đâu em.
– Dạ!
– Chào em nhé!
– Chào anh!
Anh tài xế vui vẻ đi ra cửa rời khỏi khách sạn, tôi vác balo đi lên lầu theo cô chủ nhận phòng. Phòng tôi ở là phòng đơn khá sạch sẽ dành cho hai người, mùa này ít khách du lịch nên giá khá tốt, có cả ban công nhìn ra phía dưới đường. Quăng balo vào góc phòng tôi cởi giày ngả mình luôn xuống giường nhắm mắt. Chẳng cần biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật sâu mà thôi.
Thức dậy, trời se lạnh, phải mất khá lâu tôi mới lấy lại phương hướng để làm quen với ánh sáng yếu ớt trong phòng. Bụng đói cồn cào, đầu óc quay cuồng vì mệt mỏi… tôi uể oải cầm ấy điện thoại xem giờ, cũng hơn 7h tối rồi chứ ít gì. Tôi ngồi dậy đi ra bên ngoài ban công, thành phố đã sáng đèn, chẳng còn nhìn thấy gì ở phía xa chân trời ngoài một màu đen mù mịt. Tôi rửa mặt, đánh răng cho tỉnh ngủ rồi xỏ giày vào, khoác vội cái áo đi xuống đường tìm gì đó để ăn. Một tô mỳ quảng nóng hổi giữa cái tiết trời se se có lẽ dễ nuốt hơn, một ly sữa nóng, vậy là xong bửa tối. Ngồi suy nghĩ một hồi tôi nhẹ nhàng bấm số điện thoại của anh tài xế.
– Alo anh nghe nè em trai.
– Anh đang ở đâu?
– May quá anh vừa trả khách xong, em cần đi đâu hả?
– Dạ!
– Vậy chờ chút anh đến ngay.
– Ok!
Tôi tính tiền quay trở về khách sạn ngồi chờ, khoảng mười phút anh tài xế đến.
– Giờ đi đâu em?
– Đà Lạt Night anh nhé.
– À! Có vẻ quen thuộc trên này, em hay đi du lịch ở đây sao?
– Dạ cũng vài lần thôi anh.
– Ok!
Xe chạy chầm chậm trên đường. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi đến thành phố này một mình và phương tiện di chuyển là một chiếc taxi, nghe có vẻ không phù hợp túi tiền của tôi chút nào, nhưng ngay giây phút này tôi cũng không có tâm trạng để mà tính toán, chỉ là có một ai đó quen ở thành phố này là tốt lắm rồi.
– Đến rồi! Em định khi nào về anh canh giờ quay lại, nếu anh bận anh sẽ gọi để em kêu taxi khác.
– Dạ khoảng 10h hơn.
– Cũng được, khi nào sắp về gọi anh trước nửa tiếng nhé.
– Dạ!
Anh tài xế vui vẻ lái xe đi, tôi bước vào caffe, cô bé phục vụ nhẹ nhàng hướng dẫn tìm cho tôi một vị trí theo ý thích của tôi. Một ly caffe đen, một bình trà nóng và dĩa hạt hướng dương có lẽ đủ cho một đêm dài phía trước. Tiếng đàn piano vang lên, một giọng hát của ai đó nhẹ nhàng, say đắm ở căn phòng phía ngoài cứ như sẵn sàng cho vị khách phương xa như tôi vậy.
‘… bước cứ bước không cần nghĩ suy…
Phố vắng xưa rêu đã xanh màu, chỉ còn lại mình anh vắng tênh…
Bóng dáng em khuất nơi trời xa, chiều nhạt nhòa anh không nhớ ai…
… rớt rơi những giọt sầu…’
Tôi im lặng tự hỏi liệu tiếp theo tôi nên làm gì, sẽ phải đối mặt như thế nào với cuộc sống ẩn chứa quá nhiều bất ngờ, quá nhiều khó khăn này. Một lần nửa tôi im lặng biến mất khỏi Sài Gòn, lần này không phải về quê, lần này là một thành phố xa lạ, nhưng có lẽ tôi thích thành phố này, yêu thành phố này mặc dù chỉ mới vài lần ghé qua. Tự nhiên trong tôi có một suy nghĩ kỳ cục rằng, liệu có ai đó tìm ra được tôi ở thành phố này… ai sẽ tìm ra nếu tôi biến mất như thế này nếu người đó không phải là em. Đà Lạt nhỏ lắm, nhỏ hơn so với Sài Gòn nhiều lắm… nhưng để tìm một người liệu có mấy ai làm được đâu.
Móc lá thư nhàu nát từ túi áo ra để lên bàn, tôi lặng nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ. Thành phố lấp lánh ánh đèn, gió thổi nhè nhẹ vào trong, không lạnh đâu nhưng… buốt lắm. Tôi đưa bàn tay xoa nhè nhẹ lên bức thư, lòng vụn vỡ như mảnh giấy không lành lặn, chi chít những vết xé dọc ngang, nhàu nát.
“Tiểu thư à! Em và họ… đang làm gì anh vậy hả?”
Nhấm một ngụm caffe đắng, miệng đắng mà lòng còn đắng rất nhiều lần… nên buồn, nên hy vọng hay vứt bỏ… giá mà có ai đó cho tôi một lời khuyên lúc này… giá mà… mọi thứ chưa bao giờ xảy ra thì tốt biết bao…
Con người ít nhiều ai cũng có tính tò mò, khi cầm được bức thư quan trọng như thế này theo lẽ bình thường tôi sẽ vội vã đọc ngay, nhưng lần này thì không. Chẳng phải tôi thờ ơ, mà vì tôi sợ con người bất cần trong mình sẽ lạnh lắm, điều nhỏ Hân nói, tôi không muốn đọc bức thư để chứng minh hay chí ít tôi muốn giữ cho riêng mình một điều gì đó để hy vọng. Dù lời nhỏ Hân nói với tôi là thật thì có lẽ cũng không thay đổi nhiều lắm sự thật em đã là vợ của người khác, em có quyền không cần giữ lời hứa, còn riêng tôi tôi cũng có quyền chọn con đường riêng của mình. Yêu tôi như thế nào, có trở về hay không là chuyện của em, tôi chỉ muốn làm việc mà mình muốn làm, chờ theo cách tôi muốn.
Tôi sẽ không đọc bức thư này, một dòng cuối thư là đủ. Điều quan trọng khiến tôi quyết định như vậy chính là tình cảm của nhỏ Hân và cả những điều “người đó” làm cho mình. Tôi không muốn nếu một ngày nào đó tôi yêu thương một ai đó bởi lý do tôi được em giải thoát khỏi lời hứa bằng bức thư nói lên sự thật này chứ không phải vì tôi thực sự yêu thương họ. Điều này đồng nghĩa với việc tôi vẫn sẽ tiếp tục giữ lời hứa cho riêng mình mà không quan tâm em có giữ hay không, càng không quan trọng trước kia em đến với tôi bằng cách nào… nghe có vẻ hơi cố chấp không chấp nhận sự thật… nhưng tôi muốn làm vậy vì tôi nghĩ… tôi vẫn yêu em.
Đêm phố núi, gió vi vu trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, bình trà nóng đã nguội tự bao giờ. Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ mỉm cười cảm ơn người nhân viên đến thay bình trà mới.
– Cho mình một ly caffe đá nửa nhé.
– Trời hơi lạnh, anh có chắc uống caffe đá không ạ?
– Ừ! Caffe đá không đường nhé.
– Dạ!
Cảm giác người nhân viên như một người bạn chứ không phải nhân viên với khách nửa, tuy nhiên tôi chỉ muốn uống caffe đá ngay lúc này, một chút đá cho cái đầu tỉnh táo hơn, dù sao trời mùa này cũng không quá lạnh. Nhận ly caffe từ người nhân viên tôi tu một hơi gần nửa ly, cổ họng lạnh ngắt và đắng chát. Caffe ngon hay dở cũng không quan trọng, coi như giải khát sau những vụn vỡ trong lòng, níu kéo một chút vui thay vì có điều gì đó vừa sụp đổ ấy mà. Chuẩn bị về được rồi, còn phải nếm vài món ăn vặt nửa chứ, ngay lúc này không thể gục ngã, đau lắm nhưng cuộc sống vẫn diễn ra… Nghỉ ngơi vào hôm rồi trở về Sài Gòn… mà liệu có ai tìm ra tôi ở đây không nhỉ?
Anh taxi đến trước cửa đón, tôi tính tiền lên xe về khách sạn, tiện đường tôi mời anh tài xế một tô hủ tiếu khuya rồi mới lên phòng cùng một bình trà nóng. Trước khi đi ngủ hoặc muốn suy nghĩ vu vơ thì cũng phải kiểm tra lại túi tiền đã. Tôi móc hết tiền trong balo ra đếm, cộng thêm tiền còn trong thẻ, nói chung có thể thoải mái vài ngày mà vẫn còn đủ tiền nhà, tiền sinh hoạt tháng sau. An tâm về việc chi tiêu tôi kéo cái ghế ra ngoài ban công ngồi uống trà, cắn hạt hướng dương giết thời gian. Không nỡ ngủ sớm vì lâu lâu mới có dịp đi đâu đó khỏi Sài Gòn kia mà. Trời về đêm càng lúc nhiệt độ càng xuống thấp, tuy nhiên vẫn chỉ se lạnh hơn so với đêm ở Sài Gòn chứ không lạnh như khoảng thời gian cuối năm. Giấc ngủ cũng ngon lành hơn dưới cái tiết trời này, tạm quên hết những suy nghĩ trong lòng, có lẽ cần thiết hơn việc tò mò đọc bức thư của em.
Sáng, tôi thuê một chiếc xe máy để có thể tự do đi loanh quanh thành phố, suốt cả ngày tôi chạy xe khắp nơi một cách vô định, thích đường nào là cứ chạy, thích chỗ nào thì ngừng lại nhìn ngắm, mệt thì uống nước, đói thì ghé quán ăn ven đường. Tôi cũng không thích những địa điểm du lịch nổi tiếng cụ thể nào, cứ đi và đi đại như vậy cho nên cũng không ngại việc lạc đường cho lắm. Đến khi trời sụp tối tôi mới hỏi đường quay trở lại khách sạn, trả xe cho đúng giờ, vệ sinh cá nhân xong xuôi gọi điện thoại cho anh tài xế đi caffe.
May quá, chỗ ngồi ưa thích vẫn còn trống, cứ như lần nào đến đây tôi cũng có duyên với vị trí này vậy. Caffe đá không đường, một dĩa hạt hướng dương cùng bình trà nóng, đơn giản như bao lần. Cứ vậy tôi ngồi đó hàng giờ đồng hồ, lặng ngắm thành phố đêm, siết chặt đôi bàn tay vào trong túi áo, nơi đó có bức thư nhàu nát của em mà tôi vẫn mang theo. Lòng tôi vẫn khó chịu lắm, cảm giác muốn đập vỡ hết mọi thứ trước mặt, xé nát mọi thứ tôi nhìn thấy, hét lên thật to… muốn đọc lắm nhưng lười hiểu sự thật, muốn biết rõ mọi thứ lắm nhưng ngại sẽ mất điều gì đó thực sự. Điều đáng sợ nhất lúc này chính là vẫn phải đấu tranh giữa hai suy nghĩ, sẽ tin và chờ đợi hay vứt bỏ để cuộc sống bước sang trang mới. Hình như có nhân viên quán đi đến bàn tôi, chắc là định thay trà, tôi nói nhỏ luôn:
– Một ly caffe đá không đường nửa nhé!
– Khuya rồi, không được uống nhiều caffe.
Cô nhân viên hôm nay sao vậy nhỉ, cứ như ra lệnh với khách. Một mùi hương quen thuộc, tôi chột dạ quay mặt qua nhìn, mắt tròn xoe, chưa kịp phản ứng đã bị ngay một cái nhéo mũi đau rớt nước mắt.
– Đồ đáng ghét! Dám trốn hả… đừng hòng thoát khỏi tay chị!
– Uiiidaaaaa đau đau!
– Cho chết! Dám bỏ chị đi chơi một mình, đáng ghét!
– Được rồi được rồi! Biết lỗi rồi… tha cho nhóc đi! Đau quá!
– Hứ!
Chị buông mũi tôi ra ngồi xuống bàn đối diện chống tay lên cằm chu miệng, nhăn mặt ra vẻ giận dỗi. Tôi xoa xoa mũi mỉm cười đưa mắt nhìn chị. Đúng là chị của tôi rồi, gương mặt, mùi hương và giọng nói không lẫn vào đâu được giữa biển người trên thế giới. Tôi có thể nhận ra chị một cách dễ dàng ở bất cứ đám đông nào, cũng như chỉ có chị là người duy nhất có thể tìm ra tôi ở đây. Ngày tôi quyết định biến mất khỏi Sài Gòn để lên đây, tôi đã tự nhủ rằng, người tìm thấy tôi ở đây chính là “người đó” mà nhỏ Hân nhắc đến. Tôi không cần đoán, càng không cần nhỏ Hân nói, vì chỉ có một người duy nhất hiểu tôi, có thể tìm được tôi ở bất cứ đâu mà thôi.
– Lên hồi nào vậy?
– Hỏi chi!
– Vậy sao biết nhóc ở đây mà kiếm vậy?
– Kệ chị!
– Lên sao không gọi điện thoại cho nhóc?
– Làm gì?
Tôi bật cười, thái độ cứ như trẻ con vậy, có vẻ còn giận tôi thì phải.
– Thôi! Cho xin lỗi đi, giận cái gì không biết!
– Ai thèm!
– Không thèm chứ lên đây làm gì?
– Kệ người ta!
– Giờ sao? Tính giận tới khuya luôn hả?
– Không biết!
Chị chu miệng quay mặt quay ra phía ngoài khung cửa kính, hơi thở chị phá vào làm kính mờ đi một khoảng khá to, chị từ từ lấy tay vẽ từng chữ cái lên khoảng mờ đục đó.
“Sorry”
Chị quay qua nhìn thẳng vào tôi, gương mặt không còn chu chu giận dỗi nửa mà thay vào đó đôi mắt long lanh.
– Nhóc ơi! Chị xin lỗi! Chị xin lỗi nhóc nhiều lắm! Nhóc đừng giận chị nha!
Một giọt nước mắt từ từ lăn khỏi má chị, cảm nhận chị đang cố kìm nén nhưng vẫn vụng về để rơi. Tôi vội đứng dậy đi qua ngồi cạnh kéo chị vào vai mình, tay quẹt vội giọt nước mắt ấy mìm cười.
– Khờ quá! Sao tự nhiên khóc rồi… Không phải đang giận nhóc sao, tự nhiên xin lỗi rồi khóc nhè xấu vậy nè.
– Nhóc sẽ không giận chị đúng không? Nhóc sẽ không bỏ mặc chị đúng không?
– Nói gì vậy, sao nhóc lại bỏ mặc chị được chứ?
– Tại… tại chị tự ý can thiệp vào chuyện của nhóc! Tại chị đã nói dối nhóc rất nhiều. Chị sợ nhóc sẽ giận chị.
Tôi cười nhẹ, có người đã tự thú rồi không cần tôi ép cung nửa.
– Ngốc quá! Có ai giận chị đâu! Chị là chị nhóc mà, thương còn không hết lấy gì giận.
– Thiệt hôn?
– Thiệt! Lớn rồi mà khóc nhè như con nít xấu lắm. Cười cái coi!
– Hihi!
Chị mỉm cười, tay dụi dụi mắt, nhanh khóc nhanh cười, như con nít.
– Đó vậy mới xinh! Làm chị mà khóc nhè là không được.
– Hihi chị là con gái mà. Nhóc phải biết dỗ chị chứ.
– Thì dỗ được rồi đó hay chưa.
– Hihi! Đáng ghét!
Tôi cũng cười, một nụ cười gượng gạo, tôi vui vì chị không còn khóc nửa, nhưng tôi cảm thấy mình tệ lắm, tệ hại vô cùng. Vì tôi mà chị đã làm rất nhiều rất nhiều, vậy mà giờ người khóc vì sợ tôi giận cũng là chị. Lúc nào cũng thề thốt sẽ quan tâm, sẽ lo lắng cho chị, nhưng đổi lại tôi chẳng làm được gì cho chị ngoài việc phải làm chị lo lắng, quan tâm ngược lại. Đã vậy còn chạy tuốt trên này để chị phải đi kiếm nửa chứ, chưa bao giờ tôi cảm thấy bản thân mình tồi tệ như lúc này.
– Chị ơi! Anh ngồi ngoài hỏi anh ấy vô được chưa?
– Ủa chị đi với ai nửa hả?
– Hihi! Em kêu ảnh vô giúp chị nha.
– Dạ!
Cô bé nhân viên gật đầu đi ra ngoài. Được vài phút thì bê khay đồ uống đi trước, sau lưng là anh Phong.
– Hi M!
– Dạ!
– Anh gì đó ơi, vậy anh có kêu thêm gì không ạ?
Nhỏ nhân viên nhẹ nhàng hỏi tôi.
– Được rồi! Chị này không cho anh uống caffe nửa em ơi. Khó tính lắm!
– Hihi anh chị vui tính quá.
Nhỏ vẫn nhìn tôi cười:
– Anh chị này ngồi ở đây từ sáng để chờ anh đó.
– Ừ! Vậy hả em. Chị này có nghịch phá gì không?
– Dạ không anh! Hihi vậy anh chị uống nước, em ra ngoài làm việc.
– Cảm ơn em!
Chị nhéo tôi một cái.
– Hứ! Nói ai khó tính hả? Nói ai nghịch phá hả?
– Chị chứ ai!
– Muốn chết hôn?
– Thôi thôi hai người quên có tui ở đây hả?
Anh Phong bật cười chen vào chị mới rời tôi ra.
– Sao?
– Sao là sao?
– Chịu thua chưa!
– Rồi! Coi như Phương giỏi được chưa!
– Phương hổng giỏi chứ ai giỏi. Giờ về nhà chuẩn bị tiền chung độ đi nha.
– Biết rồi biết rồi!
Tôi ngơ ngác không hiểu gì hết.
– Ủa hai người cá độ gì vậy?
– Chuyện kiếm được em đó. Bà cô này nói lên đây chắc chắn sẽ kiếm được em, anh không tin nên cá độ chơi. Ai ngờ thua. Nè hai đứa có thông đồng nhau không vậy?
– Xí! Ai thèm ăn gian Phong chứ. Nè cho kiểm tra nè, coi đi.
Chị chu miệng móc điện thoại trong túi tôi bấm bấm dí ra trước mặt cho anh Phong coi.
– Ờ! Đúng ha, đúng là không có cuộc gọi nào của Phương. Hay thiệt!
– Ai mà thèm ăn gian chứ! Chung độ đi hihi!
– Rồi! Về Sài Gòn sẽ chung.
Tôi mỉm cười theo, lờ mờ cũng đoán ra anh Phong nghi ngờ trước khi lên đây kiếm tôi chị đã liên lạc hỏi tôi ở đâu, giờ thì hiểu ra từ lúc tôi rời khỏi Sài Gòn không thấy chị gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho tôi. Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến lúc này vì chị đã tìm được tôi một cách nhanh chóng, đúng là tôi không bao giờ trốn thoát khỏi tay chị được. Cả ba người ngồi trò chuyện thêm một chút rồi rời khỏi quán đi ăn khuya, ngồi chờ tôi cả ngày trời chắc chị cũng đói lắm rồi vì anh Phong nói từ sáng giờ chị chỉ muốn chờ tôi chứ không chịu ăn gì hết. Về đến khách sạn, tôi định thuê thêm một phòng cạnh bên để cho chị ở nhưng chị từ chối.
– Không! Chị sẽ ở chung phòng với nhóc.
– Vậy sao được? Còn anh Phong nửa chi.
– Phong sẽ không ở đây đâu.
– Chứ anh Phong ở đâu?
– Hỏi hắn ấy.
Tôi ngơ ngác quay qua, anh Phong cười:
– À! Anh sẽ qua nhà bạn anh ở chơi một chút rồi quay trở về Sài Gòn, sáng mai anh có cuộc họp sớm với một đối tác rất quan trọng.
– Trời đất! Anh tính lái xe về Sài Gòn ngay trong đêm luôn hả?
– Ừ!
– Chạy được không anh? Hix em xin lỗi vì em mà làm anh chạy tới chạy lui mất công quá, bỏ bê công việc quan trọng nửa chứ.
– Có gì đâu! Ý Phương quan trọng hơn mà em!
Anh Phong cười tỉnh bơ cứ như không, ý chị quan trọng hơn, chắc chỉ có anh là suy nghĩ và làm được như vậy dù chị không phải là người yêu của anh.
– Phương ơi Phong về nha.
– Đi đâu đi đi! Hết cần Phong rồi!
– Phương vào phòng trước đi, cho Phong mượn nhóc M một chút nha.
– Đi đâu nửa?
– Ra phía trước nói chuyện một chút thôi.
– Nói gì đó!
– Chuyện con trai có gì đâu.
– Nghi lắm! Mà nè hổng được nói…
– Phong hiểu mà!
– Xí!
Anh Phong quay qua nháy mắt ra hiệu cho tôi đi theo:
– Chị vô phòng nằm nghỉ trước đi, chút nhóc mua sữa cho chị uống.
– Nhanh nhanh nha, chị không thích ở một mình chỗ lạ đâu.
– Ừ!
Anh Phong khoác vai tôi đi xuống đường, hai anh em lái xe đi kiếm một quán caffe cóc đêm ngoài chợ.
– Hân nói với em bao nhiêu chuyện rồi?
– Dạ! Nói một số chuyện về Thy, về chị.
– Tệ thiệt! Để em biết sớm quá. Không ngờ bé Hân say rượu nói hết với em rồi. Giờ em thấy sao?
– Sao là sao anh?
– Cảm giác của em, rồi em định làm gì tiếp theo?
– Em cũng chưa biết. Thấy khó chịu và bối rối lắm anh.
– Anh hiểu? Thực ra em cũng đừng suy nghĩ nhiều về Phương. Phương làm tất cả cũng vì Phương lo lắng cho em thôi. Anh biết tụi anh can thiệp vào chuyện tình cảm riêng của em là không nên, nhưng em cũng biết đó Phương muốn làm gì anh cũng phải ủng hộ.
– Dạ!
– Vậy nhé, giờ anh nói với em với tư cách một người đứng ngoài cuộc, có lẽ sẽ khách quan, sáng suốt hơn.
– Dạ!
– Đầu tiên chuyện của em và Thy. Phương chỉ muốn can thiệp vào lúc em bị thương ở ngực, anh cũng có khuyên Phương nên để cho em tự giải quyết chuyện tình cảm riêng của mình. Nhưng khi Phương tìm gặp Thy để chỉ cho em ấy chỗ em ở thì tụi anh mới phát hiện chuyện em ấy đi chung với anh Quang, Phương nói chuyện với Hân, rồi nói chuyện với Quang thì mới biết ngoài em, Thy đã quen anh Quang từ trước, ngoài ra em ấy cũng nhiều lần muốn chia tay em. Phương đã rất tức giận, nhưng khi nói chuyện với bé Thy Phương mới tin Thy yêu em thật, anh cũng nghĩ vậy. Phương động viên Thy rất nhiều, cuối cùng em ấy quyết định chọn em, cắt đứt quan hệ với anh Quang. Tiếp theo em cũng biết hết đó, nếu không có việc mẹ Thy tự tử thì chắc chắn Phương không để gia đình em ấy hay Quang dám làm phiền tới hai đứa, điều Phương không ngờ chính là việc em buông tay. Quang nói cho Phương biết chuyện, Phương vội vàng cùng với bé Hân gặp Thy kể lại. Thực ra nếu không có mẹ Thy tự tử, em ấy cũng sẽ chia tay em, Hân nói với anh như vậy, điều này thì anh cũng không chắc. Lần này em chủ động buông, Thy càng quyết tâm chia tay em vì em ấy không còn lo em sẽ suy sụp nửa. Chỉ có một người cố níu kéo đó là Phương, chị của em sợ em sẽ đau khổ, Phương có nói sao Thy cũng nhất quyết chia tay em, đến nổi Phương phải cầu xin em ấy hãy cho em một cơ hội, Phương lo em sẽ sụp đổ và bất cần nên phải xin bé Thy ở bên em thêm vài ngày, hứa hẹn với em một thời gian sẽ quay về. Thực ra Phương nói với anh thời gian hứa hẹn đó là để Phương giúp em quên Thy. Giờ thì chưa được bao lâu, bé Hân nói hết với em rồi. Phương buồn và lo lắng, vì Phương sợ em sẽ giận Phương và Phương không thể ở bên cạnh em tự nhiên như trước nửa.
– Phù!
Tôi thở dài, chen ngang lời anh Phong nói, mọi chuyện tôi đã được nhỏ Hân nói, giờ nghe lại… cứ như mới lần đầu nghe được vậy.
– Thực ra anh nghĩ Phương làm vậy là không hợp lý, có lẽ để Thy dứt khoát với em từ trước tốt hơn. Nhưng Phương vẫn muốn giữ Thy ở lại với em, Phương làm tất cả vì lo cho em. Em cảm thấy sao? Sau tất cả mọi chuyện em có đau không? Em nên biết em đau một thì Phương đau mười. Chuyện cũng vỡ lở hết rồi, anh cũng không giấu em làm gì. Sự quan tâm Thy dành cho em chỉ một vài tháng, thậm chí còn bị chia sẻ nhưng Phương quan tâm em thời gian nhiều hơn Thy nhiều và toàn tâm toàn ý, không chia sẻ bất kỳ ai kể cả anh.
– Dạ! Em hiểu!
– Lúc trở về Việt Nam, điều không may của Phương là gặp em sau Thy. Phương rất buồn nhưng vì muốn em hạnh phúc Phương im lặng. Phương định sau khi chuyện của em ổn Phương sẽ rời khỏi Việt Nam, nhưng sau cái hôm đám cưới của Thy, nhìn em đau buồn như vậy Phương quyết định ở lại, đuổi anh về Mỹ. Phương nói sẽ không tin ai nửa, không cần ai nửa, Phương sẽ ở lại với em. Em hiểu rồi chứ?
– Dạ! Em hiểu? Nhưng mà…
– Em cảm thấy mình không xứng đáng chứ gì?
– Dạ!
– Vậy thì hãy tự mà làm cho mình xứng đáng. Hôm nay anh nói với em, Phương mà biết sẽ giận anh lắm. Dù sao anh cũng sắp phải về Mỹ, ba anh không cho anh ở đây nửa, công ty đang cần anh về trong khi Phương thì không chịu về. Em hãy suy nghĩ lời anh mà làm sao cho mình xứng đáng đi, đừng làm chị em buồn và lo lắng như hôm nay nửa, em có biết chạy xe xuyên đêm từ Sài Gòn lên đây nguy hiểm lắm không?
– Dạ! Em biết rồi!
– Ý anh không phải ép em có tình cảm gì đó với Phương. Anh chỉ muốn em trưởng thành hơn, quan tâm Phương nhiều hơn, đừng làm Phương buồn nửa. Thời gian qua Phương phải chịu nhiều chuyện không vui rồi. Không có anh ở đây, em là người duy nhất phải chăm sóc cho Phương.
– Dạ… em sẽ cố gắng. Vậy chừng nào anh về Mỹ?
– Khoảng hết tháng này, chậm nhất đầu tháng tới vì giữa tháng anh phải hoàn thành cho xong khóa học, không bỏ dỡ được. Ba anh hối thúc hoài mà anh chưa an tâm để Phương ở đây một mình. Sau này nếu mọi chuyện tốt đẹp anh nghĩ em từ từ sẽ biết thêm một số chuyện nửa về Phương, có liên quan em trong đó nửa.
– Dạ!
Anh Phong cầm lon bia lên uống một hơi cạn lon, tôi cũng im lặng nhấm nháp ly caffe đắng quen thuộc của mình. Trong tôi bây giờ cảm giác bối rối xâm chiếm lấy đầu, chẳng nghĩ được gì, càng không nói được gì ra hồn với anh Phong. Hai anh em ngồi thêm một chút thì anh Phong quyết định về.
– Thôi về! Chắc Phương đang sốt ruột lắm. Anh còn phải qua nhà thằng bạn một chút rồi đi Sài Gòn.
– Dạ anh đi cẩn thận.
– Được rồi anh lái xe đường dài quen lắm, không sao đâu. Em với Phương ở chơi vài ngày rồi tranh thủ về Sài Gòn đi học đi, đừng có bỏ học hoài.
– Dạ! À anh chờ chút em mua sữa cho chị.
– Ừ!
Tôi chạy đi mua cho chị một phần sữa đậu nành nóng hổi và một cái bánh ngọt rồi mới lên xe anh Phong trở về khách sạn. Tạm biệt anh Phong, tôi lặng lẽ lên phòng, chị ngồi ngủ gục ở ban công, tay ôm cái gối bông chứng tỏ nãy giờ chị ngồi nhìn xuống đường để chờ tôi. Tôi để bánh sữa xuống bàn kéo ghế lại ngồi gần, lấy cái mền đắp lên người chị. Đụng chạm một chút, chị khẽ cựa người nhưng vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành. Tôi nhìn chị, rồi vuốt vuốt mái tóc chị thì thầm:
– Chị à! Nhóc phải làm gì bây giờ? Nhóc xin lỗi… nhóc nghĩ mình còn yêu cô ấy nhiều lắm…
Tất nhiên tôi nói một mình thôi, chứ chị mãi ngủ ngon làm gì mà nghe được mà trả lời tôi. Mỗi ngày trôi qua, tôi biết về chị nhiều hơn, cảm nhận điều gì đó rõ ràng hơn mặc dù tôi chưa chắc chắn lắm. Chị là ai, là gì của tôi… chính tôi lúc này cần thêm một thời gian để tìm ra. Có một điều quan trọng ngay lúc này tôi cần làm đó là phải đưa chị vào giường ngủ đã, để ngồi đây cảm lạnh là mai khỏi đi đâu chơi luôn. Để sang một bên những suy nghĩ về em, để một bên nhưng khó xử về chị, trước mắt vẫn tiếp tục làm một người xứng đáng để chăm sóc chị mới cần thiết hơn. Tôi chờ em hay không, đó là chuyện của thời gian mười năm dài đằng đẳng phía trước, nhưng chị là hiện tại, bên cạnh tôi ngay bây giờ.
– Nhóc về rồi hả? Sao hổng kêu chị dậy?
– Thấy ngủ ngon quá. Bộ nhóc làm chị thức hả?
– Uhm! Có đồ ngốc mới hổng biết có người ẵm mình lên giường.
– Ờ! Vậy lỡ dậy rồi, có ăn bánh uống sữa không, hay ngủ đi để đó nhóc xử.
– Xí! Đừng hòng giành bánh của chị. Ngồi nhìn miệng đi, của chị mà hihi.
– Ham ăn ghê. Không sợ mập hả?
– Đáng ghét!
Chị vui vẻ mở cái bánh ra ăn ngon lành, uống cho hết bịch sữa tôi đem về rồi mới chịu leo lên giường nằm nhắm mắt ngủ. Khách sạn này không có ghế sô – pha để tôi nằm, cho nên cũng bị chị kéo lên giường nằm ngủ chung. Chị lấy điện thoại mở nhạc, những ca khúc quen thuộc vỗ về giấc ngủ, chuyện gì đến hãy cứ để tôi tự nhiên đến, ngay bây giờ… chợt thấy Đà Lạt bình yên lắm.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện