– Hù! Ghê nha, hai người này được ngủ chung cái quấn nhau tới bây giờ luôn hen.
Chị Thủy nháy nháy mắt nhìn tôi chọc, nhỏ Thảo chui vô phòng nhìn nhìn xung quanh kiếm nhỏ Hân.
– Chị Hân ơi đi ăn trưa nè. Hihi được ngủ với trai cái hổng thèm nhớ tới tụi em luôn.
Nhỏ đi lại cửa wc gõ gõ vì nhìn trong phòng mà không thấy nhỏ Hân đâu. Tôi cười.
– Thảo khỏi kiếm em. Hân về từ lâu rồi.
– Ủa? Sao vậy? Bộ hồi tối hai người chưa làm lành hả?
– Ừ!
– Á à! Đừng nói anh xỉn quá làm ăn hổng được gì con nhỏ giận à nghen. Haha nghi quá.
Muốn nhũn não với hai cái người này, tôi nắm tay nhỏ Thảo kéo lên giường…
– Ờ! xỉn quá đâu có sơ múi được gì, giờ tỉnh rồi, hổng có Hân ở đây, anh với em thử lại ha.
– Ê ê cái anh này! Uýnh chết bây giờ, gan quá ha. Ngon thử với chị Thủy kia.
Tôi nhìn qua chị Thủy đang đứng nép nép trước cửa phòng nháy mắt.
– Ơ cái anh này bữa nay sung dữ. Em mà vô đó là anh chạy hổng có thoát đâu nghen. Hihi thôi đi trả phòng rồi ăn trưa, đói bụng quá anh ơi.
Tôi bật cười, hổng có hai người này xuất hiện chắc giờ tôi vẫn tự giam mình ở cái khách sạn này quá. Tạm thời chưa biết làm gì, càng không nghĩ ra được gì, thôi thì đi theo hai người này cho có chuyện làm.
– Chờ chút để em kêu thằng bồ em ra chở em đi. Anh M chở chị Thủy nha!
Tính tiền phòng xong ba đứa đứng chờ bồ nhỏ Thảo đi taxi ra rồi cả bốn người kéo nhau đi ăn sáng. Ăn xong lại kéo nhau ra quận một uống caffe, quán rất mát và nhiều cây xanh. Tôi cố uống từng ngụm caffe đắng nghét quen thuộc trong khi chị Thủy với nhỏ Thảo phải uống nước chanh để giải rượu. Thảo với anh bồ phải nói là chém gió mát cả trời, riêng tôi thì im lặng, vì tôi im lặng nên chị Thủy cũng không có đối tượng nào để nói chuyện. Hết chịu nổi chị Thủy ngắt tôi một cái rõ đau.
– Cái anh này, con nít mà làm mặt ngầu hoài. Kiếm gì nói cho đỡ buồn coi!
– Nói gì giờ?
– Đi chơi mà im im hoài thấy ghét quá!
Tôi bật cười, đúng là tôi chẳng giỏi nói chuyện bao giờ mà.
– Kêu nói chuyện thì nói thiệt hổng chơi giấu gì nha.
– Giấu gì đâu? Tự nhiên nói người ta giấu gì hả?
– Ờ! Vậy em hỏi chị chị có biết chuyện của anh Quang với Thy hôn?
– Hỏi lạ! Sao hổng biết, em có đi đám cưới mà anh quên hả?
– Không! Nhưng mà chuyện anh ấy và Thy… quen nhau trước em đúng hôn?
Chị Thủy lập tức thay đổi sắc mặt vội quay mặt qua nhìn nhỏ Thảo.
– Tự nhiên anh hỏi vậy là sao?
– Kêu nói chuyện mà? Sao giờ giấu?
– Thôi nói chuyện khác đi, tự nhiên nói chuyện cũ chi?
Tôi vẫn nhìn thẳng vào chị Thủy để gây áp lực, không ai nghĩ rằng một thằng nhóc lại có thể làm một người lớn hơn mình đến 4 tuổi lúng túng.
– Chị giấu em chi? Hồi sáng Hân nói với em hết rồi. Em hỏi lại cho có chuyện nói thôi.
Tôi cười nhẹ ngồi dựa thẳng vào ghế. Nhỏ Thảo ngừng nói chuyện với anh bồ cùng chị Thủy quay qua nhìn tôi chớp chớp mắt.
– Ủa? Anh biết hết rồi hả?
– Hix cái con nhỏ này kêu người ta giữ bí mật đã đời tự nó khai trước hà.
Tôi cười đắng.
– Vậy là cũng nhiều người biết, có mình em hổng biết nhỉ? Mấy người còn giấu gì tui nửa không?
Hai người kia đồng thanh.
– Hổng có hổng có, tại con Hân với con Thy nó hổng cho tụi em nói đó.
– Đúng rồi! Mà chuyện đó, hổng lẽ tụi em nói để phá hoại tình cảm của anh.
– Em thấy mình giống kẻ phá hoại thì đúng hơn.
– Cái anh này khùng quá. Con Thy nó thương anh hơn mà.
– Ừ! Thì hơn!
Tôi mỉm cười, chẳng biết phải nói thêm gì nửa lúc này. Cả nhỏ Thảo với chị Thủy cũng im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. Một lúc sau chị Thủy lại bắt chuyện trước, lần này không trêu tôi bằng anh nửa.
– M! Em có sao hôn? Dù sao chuyện tụi em cũng hổng thành rồi, Thy nó đi lấy chồng. Chị thấy em cũng đừng quan trọng chuyện này nửa, vui vẻ lên đi nè, có gì đi chơi với tụi chị, biết đâu tìm được ai đó thay thế thì sao. Như con Hân đó, nó thích em lắm đó.
– Em biết!
– Vậy em suy nghĩ lại chuyện với nó nghen. Mà em có thích nó hôn?
– Em chưa biết! Lúc này đầu em tùm lum chuyện, không biết phải làm gì nửa nè.
– Uhm! Thôi chuyện yêu đương cũng hổng thúc ép được. Mà em cũng mở lòng một chút đi. Người gì lúc nào cũng lầm lì hổng tốt đâu. Từ hổi con Thy nó đi, thấy em cũng ít liên lạc gặp gỡ tụi chị lắm nghen. Trong nhóm ai cũng quý em hết, mai mốt có gì đi chơi chung cho vui.
– Dạ!
– Hihi hổng thích nhỏ Hân chị làm mai đứa khác cho. Còn hổng thèm nửa có gì… anh hốt em cũng được, coi em già vậy chứ đẹp ăn đứt mấy con này luôn.
– Gì dzạ bà. Nay đổi khẩu vị tính làm máy bay hả?
Nhỏ Thảo chu miệng chen vào.
– Con quỷ! Để yên chị làm ăn, ế quá rồi.
– Chị mà ế! Trai theo rần rần kìa, tha cho anh M đi chị ơi.
– Im ngay con kia. Đừng có phá đám.
– Haha…
Vừa nghiêm túc được một chút giờ lại đổi giọng trêu chọc tôi nửa, đúng là đi với mấy người này thì phải căng mình ra mà đỡ, nắng mưa bất thường không có thua gì nhỏ Hân với em, đúng là con gái lại chơi chung với nhau mà.
Cả bốn đứa ngồi tán dóc thêm một chút nữa thì giải tán. Chị Thủy phải về ngủ thêm một chút để tối đi làm ca đêm, nhỏ Thảo thì đi đánh lẻ với bồ nhỏ. Tôi quay về phòng một mình. Giờ tụi trong phòng đi làm hết, chẳng biết làm gì, càng không hứng thú lắm với việc qua quán ông Kha lúc này. Dường như với tôi mọi cảm xúc đều đến rất chậm hoặc luôn bị nghẹn ở đâu đó, cả đầu, cả người như trống rỗng.
Tôi ngồi im lặng một mình trong phòng khá lâu, trời sụp tối, điện thoại nhấp nhoáng cuộc gọi của ông Kha kiếm tôi, nhưng rồi cũng chìm vào yên lặng. Tiếng bà cụ chủ nhà phá vỡ không khí yên lặng trong phòng.
– M à? Làm gì không bật đèn lên cho sáng con. Con bé nào nó gửi cho mày cái phong bì này.
– Dạ! Con tính ngủ! Ủa gửi hồi nào bà?
– À nó gửi cho mày hồi chiều.
– Có nói gì thêm không bà?
– Không? Tôi kêu đưa cho mày rồi về luôn.
– Dạ! Con cảm ơn bà.
– Thôi ngủ đi. Ăn uống gì đi rồi ngủ, mặt mày xanh xao quá con.
Bà cụ xoa đầu tôi một cái rồi đi trở xuống nhà. Tôi im lặng cầm phong bì xé ra, bên trong là một cái phong bì nhỏ hơn và một mảnh giấy.
“Bây giờ em hổng muốn gặp anh, tự nhiên tức giận nói hết mọi chuyện, hối hận quá mà lỡ nói rồi, kệ vậy! Em giao cho anh bức thư của con Thy, xin lỗi anh nhưng lúc tôi viết thư này em ngồi kế bên nên nội dung cũng giống như em đã nói. Anh đọc xong, tin em cũng được, hổng tin cũng hổng sao tùy anh. Mà em nghĩ anh cũng không cần đọc làm gì cho thêm buồn. À anh đoán ra người đó là ai chưa? Trong thư có nói với anh tên người đó đó. Em hổng sao đâu anh đừng lo cho em. Gặp anh sau!”
Tôi im lặng cầm cái phong bì còn lại xé ra, bên trong là mảnh giấy thư nền vàng nhẹ nhưng không nguyên vẹn, chi chít những băng keo dung để dán lại chứng tỏ bức thư đã từng bị xé ra nhiều mảnh và giờ được ai đó ghép dán lại. Tôi lật qua, lật lại xem xét trong bóng tối, dưới cái ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu vào tôi chỉ lờ mờ nhận ra là nét chữ của em.
Dòng đầu tiên: “Anh”, dòng thứ hai: “Em xin lỗi”. Tôi quay mặt sau, dòng cuối cùng lại là “Em xin lỗi. Hãy quên em và hạnh phúc nha anh”. Tôi vò bức thư lại, đưa ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài ban – công. Ngọn đèn đường lấp lánh bên ngoài như chiếu ánh sáng dành riêng cho đôi mắt tôi. Tiếng xe rầm rầm lao nhanh phía ngoài quốc lộ. Tôi không biết mình có thể đọc được bức thư này bây giờ không, bất giác tôi nghĩ lẽ ra bức thư này không nên tồn tại, không nên một chút nào vì tôi sợ lời nhỏ Hân là thật. Những lúc như thế này, con người ta rất dễ có những quyết định điên rồ theo một cách riêng và… tôi gom vội vài bộ quần áo vào balo, điện thoại ra nhà xe đặt vội một vé xe chuyến gần nhất. Vứt bỏ tất cả lại phía sau, xếp lại công việc, học hành, xếp lại bức thư nhàu nát không còn nguyên vẹn cho vào balo… tôi sẽ rời khỏi Sài Gòn.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện