– Đi đâu nhóc?
– Dạ kiếm bạn!
– Bạn nào?
– Ờ anh chờ chút để em gọi điện thoại. Ủa mà gửi xe ở đâu anh.
– Mày ngừng xe vô trong góc xích qua chỗ gốc cây đi.
Tôi gọi điện thoại, nhưng chẳng thấy ai bắt máy.
– Sao rồi?
– Không thấy bắt máy, chắc trong đó ồn quá. Thôi để em vô kiếm.
– Chắc bạn mày ở đây không đó.
Ông đó đừng chặn trước xe khi thấy tôi định dẫn xe vào trong gửi, bắt đầu nghe mùi phân biệt đối xử kiểu khinh người rồi đó. Tôi hơi khó chịu nhưng cũng dịu giọng.
– Bạn em mới gọi kêu quán này mà.
– Đâu mày gọi điện thoại hỏi kỹ coi coi. Trong đó tùm lum lắm vô kiếm sao được.
Tôi đành gạt chống xe đứng xuống gọi điện, một hai cuộc gọi cũng không được, đang chưa biết làm gì trong khi ông bảo vệ cứ đứng trước mặt kiểu như chặn tôi lại sợ tôi sẽ vào trong phá hỏng nơi ăn chơi sang trọng của họ. Cũng may, một anh bảo vệ khác cũng to cao, đầu trọc thấy tôi với ông này đứng lục đục cả buổi nên tò mò đi lại. Hỏi chuyện nhỏ nhỏ ông kia rồi mới quay qua nhìn tôi, suy nghĩ một lúc mặt ổng mới dãn ra tươi cười.
– À! Thằng em bạn con Thủy đúng hôn?
– Dạ!
– Trời ơi tưởng ai, em để xe đó vô đi, chắc ồn quá Thủy nó hổng bắt máy được đó.
Xong ổng quay qua kéo ông bảo vệ hồi nãy sang một bên nói nhỏ nhưng tôi cũng nghe thấy.
– Đ. M mày bậy quá! Khinh người ta vừa vừa thôi. Mày dẫn nó vô trỏng rồi nhìn thấy đám bạn của nó rồi biết.
Ông kia gãi gãi đầu nhìn nhìn tôi rồi đi trước dẫn tôi vào trong. Vừa qua khỏi cánh cổng nhỏ, tôi đã thấy choáng bởi tiếng nhạc đinh tai nhức óc, bên trong là rất nhiều con người đang quay cuồng trong tiếng nhạc, mùi rượu, mùi khói thuốc lá, mùi shisa, mồ hôi, mùi nước hoa trộn lẫn vào nhau trở nên cái không khí đúng chất “chơi”. Chen vào giữa những nhóm người khác nhau quây giữa cái bàn nhỏ xíu, lắc lư trong tiếng nhạc, quần áo ai cũng sang trọng, sành điệu, dưới cái ánh đèn đầy màu sắc chớp tắt nhấp nhoáng khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy bàn của đám bạn nhỏ Hân đang đứng. Chị Thủy vừa nhìn thấy tôi liền lấy tay vẫy vẫy hét trong tiếng nhạc dồn dập.
– M! Lại đây nè! Sao lâu quá vậy?
– Em điện thoại hoài sao chị không bắt máy.
– À! Con Hân tôi giành điện thoại hổng cho chị cầm. Xin lỗi!
– Không sao! Hân sao rồi chị?
– Nhìn đi! xỉn rồi, bữa nay nó uống quá trời.
– Vậy để em đưa Hân về trước nha!
– Anh ở chơi chút nữa đi. Hihi lâu lâu mới gặp mà.
– Đúng rồi, ở chơi chút đi anh!
Tiếng của mấy người khác tươi cười chen vào hét bên tai tôi, ở đây người ta chỉ có thể nói chuyện với nhau bằng cánh hét thật to vào tai nhau mà thôi. Tôi nhìn một vòng quanh bàn, toàn con gái, ai cũng xinh đẹp, gợi cảm cả, nhưng giờ tôi chỉ muốn tìm thấy nhỏ Hân một cách nhanh nhất chứ không muốn ở đây thêm chút nào cả dù trước mặt có số nhiều gái đẹp để tôi ngắm.
– Hân đâu chị?
– Ngồi ghế đằng kia kìa, nó xỉn rồi cho qua đó ngồi nghỉ.
– Chị dẫn em qua đó đi.
– Ok!
Chị Thủy nắm tay kéo tôi chen vào giừa rừng người đông đúc, cuối cùng cũng nhìn thấy nhỏ Hân đang ngồi trên một cái ghế sô – pha màu đen cùng với nhỏ Thảo bạn khá thân với nhỏ. Tôi ngồi xuống bên cạnh, chị Thủy khẽ cười tươi xin anh chàng bên cạnh nhường chỗ rồi mới ngồi xuống luôn. Đây là khu vực dành cho những người không thích đứng hoặc chỉ để ngồi im nghe nhạc và tạm nghỉ ngơi khi đã thấm men rượu.
– Em sao rồi?
Tôi nâng mặt nhỏ Hân lên để xem xét, nhỏ vội đẩy tay tôi ra một cách yếu ớt.
– Anh tới đây làm gì? Anh đi về đi kệ em.
– Còn giận anh hả?
– Em là gì mà giận anh. Anh về đi em hổng muốn gặp anh, về với chị của anh đi.
– Thôi mà! Đừng nói vậy, để anh đưa em về nghỉ ha.
– Em hổng cần.
– Hổng cần vậy kêu anh ra làm gì?
– Ai kêu anh ra?
– Chị Thủy nói nè.
– Ai mượn anh nghe lời chỉ.
Nhỏ vừa nói vừa đẩy tôi ra, nhưng người say mà làm gì có sức mà đẩy được tôi, nhỏ cứ như nửa đẩy nửa ngả người vào vai tôi vậy, vì phải ngả đầu vào thì mới có thể nói chuyện cho nhau nghe được giữa cái tiếng nhạc này. Tôi quay qua nói với chị Thủy.
– Sao uống dữ vậy nè chị?
– Ai biết! Nó buồn anh đó, lo mà kiếm cách dỗ nó đi.
– thật là! Tự nhiên cho uống quá trời chi không biết. Thôi chị với mọi người ở đây chơi, em đưa nhỏ về trước nha.
– Về thiệt hả? Anh ở chơi chút đi.
– Thôi! Hân nó xỉn quá rồi! Để ngồi đây chút quậy ai chịu nổi.
– Hihi ừ vậy anh về đi, để em phụ anh đưa nó ra ngoài.
Tôi quay qua đỡ nhỏ dậy nhỏ nhẹ:
– Em đứng dậy về nè!
– Em hổng về! Ai mượn anh đưa về hồi nào?
– Anh tự mượn được chưa. Thôi say rồi về nghỉ đi có gì mai nói chuyện.
– Em say hồi nào. Anh đi về một mình đi, kệ em.
Nhỏ vừa nói vửa đẩy tôi ra rồi cầm lấy chai rượu rót ra ly định uống, tôi vội kéo tay nhỏ giành lấy ly rượu.
– Thôi! Say quá trời rồi uống gì nửa.
– Anh kệ em. Em chưa có xỉn, để em uống.
– Đã nói không uống nửa mà.
Tôi để ly rượu xuống đẩy chảy rượu ra xa xa.
– Chị Thủy cất chai rượu đi. Đừng có cho Hân uống nửa.
– Uhm!
– Chị để yên đó. Ai mượn anh cất rượu của em. Anh đi về đi, phiền quá.
– Phiền thì phiền. Không có uống nửa.
– Anh có quyền gì mà ra lệnh cho em.
– Anh là bạn!
– Phải rồi… anh là bạn, em đâu là cái gì của anh đâu, cho nên anh kệ em đi.
– Cái gì cũng được. Giờ đi về, không uống nửa, ngoan đi.
– Em hổng ngoan anh làm gì em.
– Làm gì về nhà rồi biết. Thôi em ngoan đi về rồi mai em muốn làm gì anh cũng được, nha.
– Làm gì là làm gì.
– Thì anh có lỗi gì làm em buồn em xử anh sao anh cũng chịu hết được chưa. Giờ đi về nha.
– Em hổng có mượn. Ai cần anh xin lỗi, anh về đi, em uống hết rượu tự em về.
Tôi bất lực nhìn qua chị Thủy, cả hai chị em chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, nhỏ Hân thì cứ ngả ngả nghiên nghiên cầm ly rượu lên uống.
– Có cái gì từ từ mà nói, tự nhiên uống rượu hành hạ bản thân mình vậy là sao. Như vậy chẳng khác nào em làm anh buồn theo.
– Em uống rượu mắc gì anh buồn.
– Anh lo cho em.
– Ai mượn anh lo chứ, anh lo cho anh và chị anh kìa.
– Ai anh cũng lo hết, giờ em muốn anh bỏ mặc em luôn đúng không?
– Ai cần anh lo.
– Anh mà đứng dậy về là từ nay không nói chuyện gì nửa. Em biết tính anh mà đúng không?
– Em…
Tôi nghiêm mặt, trước giờ quen tôi có lẽ nhỏ cũng biết khá rõ tính tôi, khi tôi còn quan tâm thì hãy biết điểm dừng khi giận dỗi, khi tôi mà im lặng mặc kệ thì sẽ không bao giờ có cơ hội tôi nói tới nửa.
– Em… nhưng hôm nay em muốn uống. Anh đừng cản em được hôn? Uống hết chai rượu em về được chưa.
– Say quá trời mà uống gì nửa? Còn cả nửa chai rượu chứ ít gì, ở đó mà hết gì. Ngoan đi, đừng làm anh khó xử nửa mà.
– Em muốn uống… hết rượu em về mà, anh chiều em đi…
Nhỏ gần như sắp khóc, đó là điều tôi sợ nhất ở những người con gái trước mặt tôi, khá bực mình nhưng không nỡ bỏ mặc nhỏ trong lúc này…
– Giờ muốn uống hết phải không? Hết rượu thì về nha.
– Dạ! Hết rượu em về!
Tôi thở dài nhìn nhỏ, nhìn chị Thủy rồi nhỏ Thảo… nhìn xung quanh cứ như xem có ai theo dõi không, nhìn chai rượu… rồi tôi thở dài ngao ngán dựa lưng vào ghế. Nhỏ Hân đưa ly rượu lên uống từng ngụm từng ngụm một cách khó khăn, vậy mà nhỏ vẫn uống. Tôi im lặng nhìn, lòng rối bời, rồi thở phù một cái bật dậy cầm chai rượu tu ừng ực một cách điên cuồng, được hơn phân nửa rượu trong chai, hơi đuối tôi dừng lại, chị Thủy vội kéo tay tôi ngập ngừng…
– M… Đừng có uống như vậy…
Tôi liếc nhìn chị, đưa tay cản tay chị lại, chỉ một ngón ra dấu để yên tôi uống, sau đó thở phì một cái tu tiếp. Đặt chai rượu cái cạch xuống bàn trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba người ngồi chung bàn. Tôi thở một cái phì, cổ họng đắng nghét, nóng bừng bừng. Cũng hên chị Thủy chụp luôn chai nước suối của bàn bên cạnh đút cho tôi uống. Dòng nước mát dịu chạy vào cổ họng làm dịu đi cái nóng như thiêu đốt của rượu.
– Xong! Hết rượu rồi, đi về. Đắng nghét chua lè chứ có ngon lành gì đâu mà khoái uống không biết.
– Anh… Ai mượn anh uống vậy hả? Anh đâu có biết uống rượu.
– Giỡn chơi hoài cô nương, cỡ em anh chấp 3. Giờ đi về được chưa?
– Nhưng!
– Về, nghe lời anh đi.
Tôi đứng lên dìu nhỏ đứng dậy, xỉn quắc cần câu mà cái miệng cứ phán không xỉn, không say, nhỏ đứng ngả qua ngả lại có vững được đâu. Chị Thủy với nhỏ Thảo phụ tôi kéo nhỏ dậy chen vào dòng người đi ra ngoài cỗng.
– M! Anh về được hôn? Bình thường đâu có biết uống đâu?
– Không sao? Giờ về nhà nhanh nhanh không nó thấm rượu là ngủ bụi hai đứa. Mà tụi chị cũng về đi đừng có uống nửa, khuya rồi.
– Ừ ừ! Thì về, mà thôi hai người đi taxi về hen, uống cả đống rượu sao về được hổng biết.
– Không sao, tụi em về được, phụ em đưa Hân ra xe được rồi.
Người tôi nóng bừng bừng, tất nhiên vẫn còn tỉnh táo (tôi nghĩ vậy).
– Thôi để tụi em đi về chung! Tưởng anh giỡn chơi ai dè uống hết thiệt. Hổng biết uống rượu mà tài lanh hả chàng trai.
Chị Thủy cùng tôi đưa nhỏ Hân ra xe xong chạy trở vào lấy túi, áo rồi cùng nhỏ Thảo lấy xe đi về luôn. Trong lúc chờ chị Thủy tôi cũng lâng lâng người ôm nhỏ Hân đứng trước cửa nhìn ông bảo vệ hồi nảy.
– Nè! Anh lấy dùm chiếc xe nha!
Có men vô có khác, dạn hơn hẳn. Ông bảo vệ nhìn nhìn tôi cười cười rồi đi lấy xe dẫn ra cho tôi. Ông bảo vệ trọc đầu cũng cười cười nói với ông kia.
– Nhìn đi thằng kia, cỡ mày biết chừng nào được nói chuyện với mấy người đẹp này ở đó mà coi thường thằng nhỏ. Đ. M làm ăn đối xử với khách cho đàng hoàng không là đói nhăn răng nha con.
Tôi cũng không để ý mấy ổng nói gì nửa, chỉ biết quan tâm tới nhỏ Hân thôi, người say có khác, nặng như gấp đôi bình thường. Xe ra, tôi cảm ơn rồi bê nhỏ ngồi lên xe, chị Thủy với nhỏ Thảo cũng vừa ra. Chạy xe được một chút chị Thủy mới la lên với vẻ mặt nghiêm trọng.
– Thôi chết đâu có về nhà được?
– Sao vậy chị! Sợ em xỉn hả? Yên tâm tỉnh bơ chạy đường thằng đàng hoàng nè.
– Hổng phải, giờ về nhà hai người xỉn như vậy chị hai nó chửi chết.
– Sao chửi?
– Trời anh hổng biết thôi, con Hân lần nào xỉn về cũng bị la, xong tụi em bị lây theo luôn.
– Hổng về chứ đi đâu giờ, ai biểu nhậu cho dữ rồi sợ.
– Mệt anh ghê. Thôi hổng về được đâu, anh đưa nó ghé đại khách sạn nào ngủ đỡ đi sáng về.
– Có nhà không về, khách sạn cái gì?
– Thôi mà anh thương tụi em đi, chị hai nó chửi là mai mốt hổng được chơi chung nửa sao. Đi mà!
Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật gật đầu. Giờ chính tôi cũng không tự tin vô tay lái của mình nửa, người thấm rượu thấy rõ luôn. Cả đám ghé một khách sạn mà chị Thủy dẫn đường, sau đó lấy hai phòng. Chị Thủy điện thoại về để chị hai nhỏ Hân yên tâm rồi mới lên phòng. Chị Thủy và Thảo ở một phòng, còn tôi với nhỏ Hân một phòng riêng, có muốn khác cũng không được vì hai người kia vừa lên đã chạy vào phòng đóng cửa cái rầm không cho tôi phản ứng gì hết.
Còn lại một mình với nhỏ Hân, tôi đành dìu nhỏ vào trong, cởi giày, lấy khăn lạnh lau mặt cho nhỏ đắp mền rồi để nhỏ nằm im ngủ. Phần tôi, người cứ bừng bừng quay cuồng, cơ thể cứ như không còn kiểm soát được nửa. Tôi mò vào nhà vệ sinh, cũng chẳng nhớ làm cái gì trong đó, rồi quay trở ra, ngồi xuống dưới đất dựa lưng vô giường cứ như vậy nửa tỉnh nửa ngủ, đầu óc hết biết chuyện gì đang xảy ra.
Sự đụng chạm của ai đó làm tôi tỉnh giấc, đầu óc vẫn quay cuồng, đôi mắt cố mở, đôi tay và trí óc cố tìm lại sự tỉnh táo để nhận biết tôi đang làm gì, ở đâu. Phải mất rất lâu tôi mới cảm nhận được giữa cái bóng tối mờ mờ của căn phòng là một cô gái, cố mãi cũng không biết là ai, chỉ biết người đó đang cố xốc tôi dậy kéo lên giường thì phải, biết vậy tôi cũng có gắng hợp tác bằng cách tự bò lên giường. Rồi gương mặt đó kề sát vào mặt, hơi thở nóng nóng phả nhẹ, rồi đôi môi dính chặt vào môi tôi. Tôi chỉ biết vậy, đôi tay tôi nửa quờ quạng đẩy ra, nửa muốn siết thật chặt vào.
Tôi không nhớ mình đã tỉnh chưa hay còn say trong men rượu, chỉ biết cơ thể và trí óc như mỗi thứ đều hành động theo bản năng riêng, bàn tay, cơ thể tôi cảm nhận rõ da thịt mềm mại, nóng rẫy ngày càng nhiều hơn qua từng centimet bàn tay tôi chạm vào người đó. Có thể đổ thừa cho men rượu là điều tồi tệ khó chấp nhận được, nhưng tôi hoàn toàn không còn đủ tỉnh táo để kiểm soát bản năng của mình. Một nửa khao khát cháy bỏng thân hình tôi ôm trong tay, một nửa cảm thấy có điều gì đó không đúng mà mình đang làm.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện