Cảm giác mỗi lần trở ra biển tự sau lần đưa em về chơi thực sự hoàn toàn khác trước. Chỉ cần nghe tiếng sóng, hàng dương quen thuộc hiện ra trước mắt là lòng tôi nhói lên một chút, cảm giác rất lạ, lạ so với những chuyến thăm biển bình thường trước đó. Đặt chân tới bãi biển cũng như lần đưa em về, lúc này nước chưa lớn, bãi cát chạy dài hàng trăm mét hướng ra phía biển.
Hải sản thì tôi đã mua trước khi đến biển, chỉ còn mua thêm nước ngọt, nước đá, trái cây rồi mới cho xe chạy chầm chậm trên bãi hướng về chỗ dừng chân cũ. Mọi thứ vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, chỉ riêng người đi cùng tôi lần này không phải là em mà thôi. Trong lúc chị cặp tay sau lưng đi thẳng ra biển xem xét thì tôi bày đồ đạc xuống tấm trãi, treo cái võng lên cây rồi im lặng đứng trong hàng thông nhìn ra biển.
Những con sóng lăn nhẹ phía xa tít, người chị giờ chỉ bằng một ngón tay tôi, tóc chị không quá dài nhưng vẫn đủ để gió lùa vào bay bay. Hôm nay chị mặc một chiếc đầm maxi dài màu trắng điểm thêm vài bông hoa li ti. Tuy là chỗ vắng nhưng thi thoảng vẫn có khách du lịch dạo bước qua lại, có lẽ ai ai cũng muốn đi dọc bãi biển để tìm một chỗ trống trãi để có không gian riêng. Có một điều tôi tưởng rằng ngồi một mình thế này sẽ nhớ nhiều lắm, ngồi một mình thế này sẽ nghĩ về em nhiều lắm. Nhưng, nỗi nhớ tôi không nhiều như tôi tưởng, không làm tôi thấy quá đau càng không làm tôi phải cố mỉm cười để che giấu bớt nỗi đau bên trong mặc dù tôi có cười hay không lúc này đâu có ai nhìn thấy.
Dường như chính tôi cũng không muốn ký ức ùa về sẽ làm nụ cười tôi trở nên giả tạo vì hôm nay tôi đang đi chơi với chị kia mà. Vội xách cây dù đi về phía chị, chẳng cần đến quá gần, tôi đã nghe tiếng chị hát, một ca khúc tiếng anh nhẹ nhàng. Tôi xòe dù ra che nắng cho chị, một tay cho vào túi đứng im nghe hát. Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe chị hát, nhưng đây là lần đầu tiên bài hát của chị không phải ca khúc thiếu nhi.
“… No matter how I try I don”t find a reason why… believe me it”s no lie I always have you on my mind… No matter what I see guess where I wanna be… love is the answer I will find…”
Phương đang hát bài Thinking of you
Có lẽ mãi mê với ca khúc riêng của mình cho nên gần hết bài hát chị mới nhận ra sự có mặt của tôi bên cạnh. Chị ngừng hát quay qua khẽ nhìn tôi rồi bước từ từ ra gần với những con sóng biển hơn. Tôi im lặng bước theo che dù cho chị. Chợt chị lên tiếng:
– Nhóc có nghe được chị hát gì hôn?
– Ừ được một chút, không rõ lắm.
– Không rõ hay không hiểu?
– Ừ nghe không rõ và cũng không hiểu luôn. Nhóc vốn đâu có giỏi tiếng anh.
Chị mỉm cười, nụ cười lạ lắm.
– Đồ ngốc!
Lại im lặng đưa chân nghịch nước, những con sóng nhỏ lăn tăn len vào bờ cát chỉ vừa đủ ướt chân, chiếc váy của chị cũng bị thấm nước lên gần đầu gối.
– Nè! Nước không trong, dám tắm biển không đó.
– Hihi kệ chị đi.
Chị ngồi luôn xuống bãi biển, nhìn cũng đoán chị không sợ cái màu nâu đục của những con sóng biển mang trong mình những hạt phù sa. Chiếc váy chị ướt hết cả rồi, tôi cũng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh. Trời nắng đẹp, nắng cháy người nhưng vẫn đẹp bởi bầu trời trong xanh, có hai đứa tưng tửng ngồi giữa cái nắng hàng chục phút đồng hồ mà không nói với nhau câu nào, cũng chẳng thèm xuống biển tắm như bao người. Tôi nhìn chị, nhìn theo đúng kiểu vừa lén lút vừa công khai. Thời gian quen nhau tính ra thì lâu, nhưng gặp nhau và giờ thì bên cạnh, có thể nhìn chị rõ ràng như thế này thực sự tôi vẫn không tin đây là sự thật. Phát hiện có người nhìn mình, chị mỉm cười:
– Nhìn gì nhìn hoài dzạ nhóc con?
– Ừ! Thích nhìn!
– Xí! Đồ nịnh đầm.
Tôi cầm một vỏ ốc quăng thật xa ra biển…
– Chị nè! Đi một mình xuống đây không lo sao?
– Lo gì?
– Anh Phong đó.
– Anh Phong sao?
– Biết là nhóc với chị là chị em, nhưng dù sao nhóc cũng là con trai, chị thân thiết với nhóc nhiều như vậy có khi nào anh Phong buồn nhưng không dám nói ra không.
– Uhm! Sao Phong lại buồn?
– Ghen! Đừng nói là tại anh Phong biết suy nghĩ, tin tưởng chị với nhóc không có gì, nhưng dù sao ai mà không ghen.
– Hihi ghen thì sao? Nhóc có vì sợ Phong ghen mà hổng thèm chơi với chị nửa hông?
– Ờ tất nhiên là không. Nhưng…
– Vậy nhóc lo làm gì như ông cụ non dzạ.
– Thì lâu lâu cũng phải để ý xung quanh một chút chứ.
– Cái mặt nhóc vô tâm ơi là vô tâm, biết gì mà để ý xung quanh. Chị chỉ cần nhóc để tâm tới chị thôi, ai cho để ý xung quanh chứ.
– Gì ngang ngược vậy.
– Hihi…
Chị giành lấy cây dù của tôi cầm xoay xoay, tôi nằm dài luôn ra bãi biển, sóng tràn vào làm cát vô lỗ tai tôi, thấy vậy chị cốc đầu tôi một cái rồi nâng đầu tôi kéo vào gối lên chân chị. Một cảm giác gì đó xuất hiện trong đầu rồi chợt tắt.
– Chị nè!
– Gì nhóc con.
– Hình như thiếu thiếu cái gì đó.
– Thiếu gì. Bộ nhóc tính ngủ đây luôn hả.
– Không có, chỉ là dạo này nhóc không còn nghe chị nói câu đó.
– Câu gì?
– Thì cái câu lúc nào nhóc chọc chị xong chị thường nói đó.
– Hihi từ từ chị suy nghĩ coi.
Chị luồng tay vào tóc tôi xoa xoa, vài phút trôi qua, tưởng chừng tôi suýt ngủ quên thì…
– Nhóc con không được yêu chị đó nha, chị là chị nhóc đó!
Tôi mỉm cười…
– Biết rồi biết rồi! Ai mà dám yêu nữ hoàng chứ!
Hai đứa cùng bật cười, bấy lâu nay cũng quên mất những câu nói này. Lần nào nói chuyện với nhau, rồi trêu chọc, tranh cãi xong là chị lại cảnh báo tôi không được yêu chị và tất nhiên đáp lại tôi lại luôn chê chị là nữ hoàng ngang ngược ai mà yêu. Tất nhiên mọi thứ đều dừng lại ở những câu trêu đùa, vì thế giới của chị và của tôi hoàn toàn khác nhau, chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc chị và tôi yêu nhau mà.
– Hihi tại nhóc con đó!
– Vụ gì nửa.
– Tại chị phải lo cho nhóc nhiều chuyện làm chị quên mất tiêu chuyện cấm nhóc yêu chị đó.
– Ơ! Kiếm chuyện nửa. Biết rồi, cấm nhóc yêu để khỏi phân tâm chuyện khác chứ gì.
– Chuyện gì?
– Chuyện yêu anh Phong đó. Hehe giỡn chứ chưa thấy ai như chị, bỏ bê, ăn hiếp người yêu quá trời.
Chị nhéo tôi một cái rõ đau, chu miệng.
– Bỏ bê, ăn hiếp thì có nhưng người yêu ở đâu ra hả nhóc khùng.
– Èo! Chối gì không biết, hỏi mấy người khác coi ai mà không biết chị với anh Phong là một cặp, xứng đôi quá chừng. Hehe.
Tôi vừa trêu vừa cười, chợt gương mặt chị không còn nét vui vẻ nửa mà chuyển sang nghiêm nghị.
– Không phải! Chị và Phong không phải người yêu của nhau biết chưa đồ nhóc con đáng ghét!
Giật mình và bất ngờ trước thái độ của chị, tôi ngồi phắc dậy vỗ vỗ vai chị.
– Hix sao vậy, sao tự nhiên giận rồi.
– Hổng biết! Tại nhóc hết đó, ai mượn nhóc nói chuyện với cái thái độ đáng ghét đó.
– Thôi! Thôi đừng có giận, nhóc giỡn mà hổng phải thì thôi. Nhóc đâu biết đâu.
– Hổng biết mà tối ngày nói linh tinh làm gì. Cái mặt còn cười cười thấy ghét!
– Ờ thì nhờ cái mặt thấy ghét vậy mà có người xụ mặt giận như con nít nè. Ủa mà thiệt hai người hổng phải người yêu của nhau hả?
Chị nắm cát quăng mạnh vào ngực tôi, nói như hét vào mặt…
– Hổng phải! Hổng phải! Hổng phải… Vừa lòng nhóc chưa!!!
Tôi chưng hửng, tưởng chị giả bộ giận dỗi tôi cho vui, giờ thì nhìn vào gương mặt, ánh mắt chị, tôi nhận ra chị giận thiệt chứ không phải giỡn. Hôm nay sao thế này, tự nhiên đang ngồi trêu linh tinh lại giận thiệt, không có giống thường ngày bao giờ. Tôi vội xoa dịu chị để làm lành, nhưng chị hổng thèm nhìn mặt tôi, quay qua chỗ khác. Hết cách, tôi đành nằm vật ra kế bên:
– Tự nhiên giận thiệt. Bình thường có giận vô lý thế này đâu. Nào giờ chị có nói nhóc biết chị và anh Phong không phải người yêu đâu. Nhóc tưởng… nên chọc chút thôi mà!
Rồi tôi im lặng, vừa là để suy nghĩ về chị, vừa để chị không phải nghe tiếng tôi mà giận thêm. Tôi hiểu chị, giờ càng nói chị càng giận hơn thì không hay, bất cần một tí tự nhiên chị sẽ xiu lòng làm lành với tôi ngay ấy mà. Đoán chẳng sai, tôi nằm im khoảng mười lăm phút thì có người nghịch nghịch tóc tôi, rồi từ từ có người kéo đầu tôi cho nằm lên chân mình rồi chọt chọt vào mũi tôi.
– Nhóc! Nhóc… Nhóc giận chị hả? Chị xin lỗi, chị cũng hổng biết tự nhiên chị khó chịu vậy nửa. Nhóc đừng giận chị nha…
Tôi im, nhưng chị cứ chọt chọt vào mũi, cái giọng thì như con nít nha nha nha hoài làm tôi cũng bật cười.
– Giận gì đâu. Có chị giận nhóc thì có.
– Biết rồi biết rồi, chị hết giận nhóc rồi, nhóc giỡn với chị nửa nha.
– Giỡn cái mặt thấy ghét rồi sao.
– Thì chị hổng ghét nhóc nửa, hen hen.
– Như con nít!
– Hihi! Chị là vậy mà hihi!
Chị cười toe toét, cứ như chưa bao giờ giận tôi vậy. Đúng là hai đứa con nít, vài phút trước còn giận nhau, vài phút sau lại cười hì hì, mà như vậy mới bình thường giống như từ lúc quen nhau đến giờ. Cũng nhờ lần này tôi biết thêm một bí mật về chị đó là chị phủ nhận không phải người yêu của anh Phong.
– Với chị Phong chỉ là người anh trai thôi. Phong tốt lắm, Phong lúc nào cũng chăm sóc cho chị, bảo vệ chị, nhường nhịn chị hết đó. Hihi nhưng Phong hổng phải người yêu chị đâu.
– Vậy hả. Nhưng thấy hai người xứng đôi, anh Phong tốt như vậy sao chị hổng yêu? Nhóc thấy anh Phong chăm sóc chị chu đáo nè, anh cũng giỏi trong công việc nửa, với lại nhóc thấy anh quan tâm chị hổng khác gì người yêu. Nhóc mà là con gái nhóc sẽ yêu anh Phong, người tốt vậy không yêu, chẳng lẽ đi yêu nhóc à!
– Xí! Ai mà thèm yêu nhóc chứ. Chị là chị nhóc đó biết chưa.
– Thôi khỏi dìm hàng, đây tự biết không có cửa yêu nữ hoàng rồi ha.
– Hihi đồ khờ! Chị biết là Phong tốt, nhưng chị không thể yêu Phong được.
– Sao không?
– Chuyện tình cảm, không yêu là không yêu chị cũng hổng biết sao chị hổng thể yêu hắn được nửa. Hihi với lại hắn cũng nhiều cô thích hắn lắm, bạn gái thiệt của hắn là người Singapore đó nhóc, chị đó xinh lắm lắm, ai mà tranh hắn được chứ hihi.
– Ủa vậy giờ hai người đó vẫn yêu nhau hả.
– Ai biết, đó là chuyện của hai người đó. Hihi sao giờ hết tưởng chị với Phong là một cặp chưa.
– Ờ! Không cho tưởng nửa thì thôi. Cũng tại hai người y chang người yêu nhau, hỏi thì hổng nói rõ ai biết.
– Hihi đáng ghét!
Tôi mỉm cười nhìn chị, lần nào giận tôi xong chị cũng có vẻ ngoan như vậy, hỏi gì nói đó chứ không ngang ngược như bình thường. Mai mốt rút kinh nghiệm tranh thủ lúc chị giận xong điều tra thêm bí mật là chuẩn.
– Ủa mà cuối cùng chị có người yêu chưa? Bật mí chút coi.
– Hihi chị nghĩ là rồi. Còn đó là ai thì nằm mơ đi, ai thèm cho nhóc biết chứ.
– Người yêu mà có vụ chị nghĩ là rồi. Khó hiểu.
– Chị đang xem xét… chị không chắc nhưng có lẽ là rồi.
– Đó! Lại lung tung gây khó hiểu rồi đó. Haha hay là ế dài rồi đó. Haha!
Chị nhéo tôi một cái, chu miệng chống chế:
– Xí! Nói ai ế hả nhóc con. Chị của nhóc xinh đẹp như vầy mà ế hà?
– Ai biết được. Có khi không ai dám yêu nữ hoàng ngang ngược thiệt à, vụ này có khi có thiệt à.
– Hihi vô duyên! Kệ chị nha, dám nói xấu chị hả, mai mốt chị mà ế thiệt dữ lắm chị bắt nhóc con làm chồng luôn ráng chịu.
– Ờ ngon! Đâu ra, ế tự chịu một mình đi đừng hòng lôi nhóc vào.
– Không biết không biết! Ai biểu nhóc nói xấu chị chi.
– Ngon nhào vô kiếm ăn. Nay bày đặt dọa ngược lại nhóc. Hổng phải bình thường có người la không được yêu chị sao.
– Hihi giờ đổi ý, ai biểu nhóc đáng ghét như vậy. Ăn hiếp chị hoài!
– Ờ ngon! Lo mà kiếm người yêu đi, mai mốt thành bà cô già là tự chịu đi à.
– Đáng ghét đáng ghét! Đồ vô duyên! Dám nói chị vậy hả… hihi chết nè!
Chị nhéo lấy nhéo để vào người tôi, tất nhiên hai tay tôi cũng cố gắng chống cự. Một tay chị tất nhiên không giỡn lại tôi hai tay cho nên chị sử dụng luôn tay còn lại định ăn thua đủ với tôi. Ngay lập tức cây dù vừa rời tay chị đã bị gió biển thổi bay ngược về phía sau. Tôi giật mình ngồi phắt dậy để chụp cây dù lại… cứ như trong mấy bộ phim tôi từng coi, do bất ngờ ngồi dậy ngay lúc chị cúi xuống giỡn vậy là tai nạn kinh khung xảy ra. Tôi và chị va vào nhau, mà hết chỗ để va như mấy lần trước cụng đầu, cụng trán không cụng mà lựa ngay hai cái mỏ mà đụng mới đau tim. Trong phút chốc môi chạm môi, răng chạm răng, mỏ đụng mỏ, nếu ai mà gọi là hôn thì đây có lẽ là nụ hôn bạo lực nhất tôi từng biết.
Răng môi gì tôi tê rần rần chứ chả thấy sung sướng gì hết, tôi ngã ngược xuống đất. Nói thì nói vậy tôi cũng cảm nhận được một chút mềm mại nơi đầu môi chị, thoáng giật mình, thoáng chút bối rối, nhất là khi thấy đôi mắt chị nhìn tôi. Chị vội đưa hai tay bịt miệng mình lại, chẳng biết vì đau hay vì mắc cỡ nửa. Tôi nóng bừng bừng trong người, đứng hình vài giây rồi vội đứng dậy xoay xoay vòng vòng như gà mắc tóc.
– Ờ ờ… nhóc… nhóc! À mà… chị có sao không, à ừ… nhóc… tính nói gì nhỉ? Ờ thôi nhóc xin… xin lỗi. Chị… đau… đau không…
Chị hổng nói gì, tay vẫn bịt miệng, mắt mở to nhìn tôi không chớp lắc lắc đầu. Tim tôi đập bừng bừng, người run run chẳng biết làm gì tiếp theo. Ơn trời đang xoay xoay phát hiện cây dù đang lăn lóc phía xa, ngay lập túc chạy ù theo đuổi cây dù mà né ánh mắt của chị…
– Nhóc… ờ… cây dù… chị… nhóc lấy cây… ù ù…
Chạy theo cây dù mà chân cứ ríu lại y chang cái hôm giỡn rách áo chị, chụp được cây dù lăn lóc vì gió thôi mà tôi té đến hai lần. Thêm một tai nạn bởi cái trò giỡn như con nít với chị, mà nhờ vậy tôi mới được thêm một nụ hôn, nụ hôn đầy bạo lực, nụ hôn tôi không bao giờ quên được… chảy cả máu chân răng. @@
Tiết mục hấp dẫn nhất vẫn là nướng hải sản, cộng thêm món khác loài “cua hấp 7up” theo sự sáng tạo của tôi, chắc thế giới này có hai đứa dám ăn là tôi và chị thôi. Giải quyết xong đồ ăn, cả người tôi và chị toàn là màu gạch cua, màu sting, cát, phù sa… cứ để người ngợm như vậy ngồi im 5 phút thôi cũng đủ cho kiến bu đầy mình. Nhưng tiết mục trên chưa phải tiết mục siêu hấp dẫn đâu, tôi ngẩn ngơ suýt phun máu mũi như anh chàng Sanji trong bộ phim Onepice tôi từng xem khi chị vô tư trút luôn cái đầm dài xuống đất chạy ào ra biển.
Cái này bảo đảm chị đã chuẩn bị đồ tắm biển từ trước, với lại chị sống ở nước ngoài cho nên việc mặc bikini tắm biển là chuyện bình thường. Tôi kiểm tra lại xem còn quên điện thoại hay tư trang gì quý giá của chị chưa bỏ vào cốp xe hay không rồi mới cởi quần dài chạy ào theo chị. Nghịch nước, đùa giỡn, trêu chọc nhau mệt nhoài chị lại đòi thuê phao như mấy đứa con nít ở xa. Vậy là hai đứa vi vu chạy xe trở lại khu du lịch để thuê phao, ngoài việc ai cũng nhìn vì tôi có thể đưa được xe máy xuống bãi biển thì ánh nhìn của khách du lịch còn hướng vào chị.
Bộ bikini màu xanh nước biển nổi bật giữa dòng người, nước da trắng hồng của chị càng làm say bất cứ ánh mắt ai nhìn vào kể cả nam lẫn nữ. Ôm phao trở về chỗ cũ, chị vui vẻ nằm dài lên phao bắt tôi kéo vòng vòng. Lúc này thủy triều lên khá cao, những con sóng càng to hơn và vì tôi đang kéo chị ra xa bờ hơn. Cảm giác bờ hơi xa, chị bắt đầu có dấu hiệu sợ, tay chị siếc chặt tay tôi, gương mặt căng thẳng ra rõ ràng.
– Nhox ơi!
– Sao?
– Hay mình trở vô đi, ra xa quá rồi… chị sợ lắm!
– Chưa sâu mà, yên tâm có nhóc ở đây mà.
– Chị sợ lắm. Chị hổng có biết bơi đâu đó.
– Hả! Nói lại coi.
– Chị hổng biết bơi.
– Mèn ơi! Lớn rồi mà không biết bơi là sao.
– Hihi tại chị sợ.
– Bó tay chị luôn. Hôm nào đi tập bơi đi, ra biển mà hổng biết bơi là quê lắm à.
– Biết rồi! Giờ đi vô bờ đi. Sóng tôi cuốn ra biển là chết luôn đó.
– Lo gì! Có nhóc đây mà. Đừng sợ!
Chị nhìn tôi, xong nhìn ra biển, gương mặt ra vẻ suy nghĩ… tay chị bấm nhẹ tay tôi một cái.
– Hihi nhóc phải bảo vệ chị đó.
– Biết rồi!
Vậy là chị không đòi đi vào nửa mà vô tư nghịch nước, say sưa kể đủ thứ chuyện linh tinh cho tôi nghe. Trời nắng nóng làm đầu tóc tôi bị khô cho nên nhân lúc chị ngẩn mặt lên trời tôi lén lặn xuống một cái cho mát đầu rồi mới ngoi lên nghe chị nói tiếp. Khoảng 10 – 15 giây sau tôi hoảng hồn ngoi lên mặt nước vì thấy bóng chị nhảy ùm khỏi phao. Xui cái tôi ngoi lên ngay giữa cái phao… nhưng nhờ vậy tôi nghe được tiếng chị vừa ho sặc sụa vừa hét lên:
– Nhóc ơi… nhóc ơi nhóc đâu rồi… huhu nhóc ơi nhóc đừng có chết… nhóc ơi nhóc đâu rồi… nhóc nắm tay chị kéo lên nè… nhóc ơi huhuhu…
Tôi vội lặn xuống đẩy cái phao ra vòng tay ôm lấy chị kéo lên, cố hết sức nhét tay chị ôm lấy cái phao. Mọi chuyện ổn, chị vừa ho vừa khóc vừa ôm lấy phao nhưng một tay còn lại siếc tay tôi rất mạnh.
– Nè nè… nhóc nè! Chị có sao không. Bình tĩnh… ôm cái phao nè.
– Nhóc ơi… nhóc!
– Hì nhóc nè! Không sao rồi. Tự nhiên nhảy khỏi phao làm gì cho bị uống nước vậy?
Chị mếu máo:
– Chị chị tưởng nhóc bị sóng cuốn nên… nên chị tính cứu nhóc.
– Trời à! Thân không biết bơi mà cứu ai không biết.
– Hix… hix… chị… chị muốn cứu nhóc!
– Khờ quá nhóc có bị gì đâu. Hổng biết bơi nhảy xuống rủi chết theo luôn rồi sao. Thiệt tình!
– Chị mặc kệ! Huhu…
Chị vẫn ho, gương mặt mếu máo nhưng nói như hét vào mặt tôi, dứt khoác như bản năng… đó là bản năng chứ không phải gì khác. Tôi lặng im, trong phút chốc cảm giác như có luồn điện chạy dọc sóng lưng, rồi truyền đến tay, mặt, mũi, mắt tôi. Tôi nhìn chị, nếu không có một con sóng chợt ập vào, có lẽ tôi vẫn im lặng nhìn chị hoài như vậy. Giật mình bởi con sóng ngập đầu, tôi đưa tay vuốt lên mặt chị nhẹ nhàng:
– Nè! Chị ôm chặt phao nha. Nhóc kéo chị vô bờ! Đừng khóc nửa, không sao rồi nè! Hì hì!
– Uhm!
Chị gật đầu, tay ôm phao, tay còn lại vẫn nắm chặt bắp tay tôi im lặng để tôi kéo vào bờ. Tôi chẳng biết nói gì nửa, chỉ muốn kéo chị thật nhanh vào bờ để chị thôi sợ vì cái thói quen thích ra xa bờ của tôi mỗi lần đi tắm biển. Tôi úp mặt xuống biển, thi thoảng mới dám ngẩn lên lấy hơi, chẳng phải vì nước sâu đâu, tôi chỉ muốn mượn nước biển giấu đi cảm giác cay nồng khóe mắt vì xúc động mà thôi. Dưới mặt nước, tôi mỉm cười… “Chị ngốc!”.
Không cần thêm phép thử nào nửa để tôi biết rằng từ hôm ấy trở đi, tôi sẽ chăm sóc người chị của mình mà không còn ngại ngùng bất cứ điều gì nửa vì bấy lâu nay đi với chị, tôi vẫn còn nặng lắm mặc cảm điều kiện kinh tế giữa chị và tôi, chưa bao giờ tôi thật sự để chuyện đi chơi lần này ai sẽ trả tiền, lần đi chơi ăn uống kia là tiền của chị, hay tiền của tôi. Không cần thêm phép thử nào nửa để tôi biết nếu mình xảy ra chuyện gì, ít nhất chị của tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.
Vào bờ, tôi chở chị đi tắm nước ngọt lại rồi mặc quần áo sạch sẽ mới trở lại chỗ cũ. Sau phi vụ cứu người không lượng sức mình, chị mệt và chị muốn ngồi im ôm chai sting nhấm nháp từ từ. Hai chị em nằm trên võng đung đưa qua lại nghe nhạc, gió không lớn nên dù thủy triều lên cao cũng không có những con sóng dữ dội như những lần ghé thăm gần nhất. Trước mắt chỉ là một bầu trời trong xanh, nắng nhẹ, sóng dịu dàng ru giất ngủ đến. Tôi ngủ say lắm, chẳng biết trời đất gì cả, cũng không biết chị có ngủ hay không. Một giấc mơ không rõ hình hài, tôi thức dậy cũng nhẹ nhàng như lúc ngủ, cảm giác là lạ… đầu môi tôi còn vương vị ngọt, tôi chỉ nhớ thực sự là ngọt ngọt, đi biển cái miệng phải mặn mặn chứ sao ngọt nhỉ, thật khó hiểu. Cũng chẳng để ý nhiều, tôi ngồi dậy leo khỏi võng lục túi lấy một cái khăn lạnh lau mặt cho tỉnh, chị vẫn ngồi im đung đưa trên võng. Chưa kịp nói gì chị đã lè cái lưỡi đỏ tươi màu sting, tôi lắc đầu mỉm cười đứng kế bên cho hai tay vào túi đứng ngắm biển kế bên.
– Nhóc ơi!
– Sao?
– Mình vể Sài Gòn nha!
– Về liền giờ hả?
– Uhm! Chị nhớ Sài Gòn! Hihi…
– Ừ! Thì về!
Tôi mỉm cười vuốt lại mái tóc bù xù vì gió biển của mình, tôi chẳng thèm nghĩ đến việc thắc mắc vì sao đồng ý nhanh gọn đến vậy nửa. Vậy là hôm đó tôi nhanh chóng rời khỏi quê lên Sài Gòn vào đúng mùng năm tết, gia đình chỉ biết tôi muốn đi sớm vì trường tôi nhập học sớm, còn đám bạn thì chỉ biết chửi tôi gà công nghiệp khi biết tôi đột ngột về Sài Gòn bởi vì “tau chịu hết nổi rồi, từ hôm 26 tết tới giờ có ngày nào hổng có bia rượu trong người đâu… xin thua rút về Sài Gòn bảo toàn lực lượng”.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện