Tôi chỉ loáng thoáng nghe được anh Phong nói thế bởi ngay sau đó chị đã lao đến một tay kéo cổ áo anh lại một tay giật kính đen trên mặt anh vừa hét lên…
– Anh Phong! Anh làm cái gì thế???
– Phong… Phong chỉ!!!
Anh Phong sững lại lộ vẻ bất ngờ trước việc chị hét vào mặt. Hét anh Phong xong chị vội cúi xuống đỡ đầu tôi dậy, gương mặt chị chực rơi nước mắt.
– Nhox ơi… nhox… nhox hổng sao chứ… nhox!
– Phương! Phong!!!
– Anh điên à…
Anh Phong vẫn chưa biết làm gì tiếp theo bởi anh cũng đang bối rối, ngay lập tức chị quay mặt lại rồi đứng dậy đẩy kính vào ngực anh rồi hét rất dứt khoát…
– RA NGOÀI!
– Phương… Phong…
– R A A A A… NGO À À À IIIII…
Chị vẫn hét và chỉ tay thẳng vào ngực anh, gương mặt chị lộ rõ sự giận dữ dường như không thể kiềm chế được nửa. Nước mắt chực trào ra, tôi khiến anh Phong dù cao hơn chị nhưng tôi cảm thấy lúc ấy anh chỉ là một chú nai sợ sệt trước con sư tử to gấp nhiều lần. Anh bối rối quay lưng đi xuống lầu không dám quay lưng lại nhìn chị một cái nào. Chị quay qua nhìn tôi, gương mặt chị vừa lo lắng nhưng cũng chưa kịp vơi nét giận dữ. Chị bước ra ngoài chỉ tay xuống cầu thang…
– Phong! Đứng đó nghen…
Rồi quay trở vào trong chạy lại đỡ tôi ngồi dậy…
– Nhox nhox ơi! Huhu nhox hổng sao chứ?
– Ừ… ừ hổng sao! Chị đừng khóc mà!
– Phong thật quá đáng! Nhox có đau hông? Nhox ơi…
– Ờ… hơi choáng mà không sao… đừng có khóc mà…
– Chảy máu rồi kìa… trời ơi… Trời ơi!!!
Chị lấy tay quẹt máu trên khóe miệng tôi đưa lên nhìn rồi quýnh quáng chùi vào ngực nức nở như một đứa trẻ vậy. Chị vốn đang lo lắng cho tôi lại rất sợ máu nên mất bình tĩnh ngay lập tức. Tôi vội cầm tay chị lại cố hết sức mỉm cười…
– Thôi thôi! Hổng sau mà! Bình tĩnh bình tĩnh nè…
– Huhuh Chảy máu nè… huhu làm… làm sao giờ?
– Không sao! Dập môi thôi… Để nhox lên giường nằm được rồi…
Tôi gắng đứng dậy định lếch lại giường nhưng chị đã đứng dậy xoay người lại.
– Để chị đỡ nhox!
Chị ôm lấy phần ngực tôi cố hết sức lôi tôi lên giường, có vẻ lôi không được, chị đứng hẳn dậy cầm hai tay tôi hì hục kéo tôi sềnh sệch trên sàn… hix hix chưa từng thấy ai đỡ người bị thương như bà cô này, 100 người chắc chết sạch 99 người trước khi được cấp cứu quá, người duy nhất may mắn sống chắc chỉ có tôi vì tôi ăn đấm vào mặt không đến nổi nào @@. Phải nói vẻ mặt và cách chị loay hoay kéo tôi lên giường khiến tôi phì cười, tất nhiên mới ăn đấm xong nên miệng đau đâu có cười to ra mặt được. Thấy chị vậy tôi cũng giả bộ nằm xụi lơ để xem chị cấp cứu tôi ra sao.
Hì hục cả buổi cũng kéo tôi lên giường được, chị kéo cái mền đấp lên người tôi theo kiểu nhồi nhét đúng hơn =.= Sau đó chị nhảy xuống giường chạy lại tủ đồ màu trắng lôi ra một cái hộp khá to, tôi chỉ thấy loáng thoáng thôi chứ bị cuộn một cục vô đống mền làm gì mà thấy rõ được chị làm gì. Lục tung cái thùng lên cuối cùng chị cũng tìm được một tuýt gì đó màu trắng và 1 bịch bông chạy trở lại giường. Chị lấy tay quẹt nước mắt như một đứa trẻ rồi cúi xuống chấm chấm máu trên miệng tôi, sau đó xịt một tí thuốc thoa nhè nhẹ lên bên ngoài môi, thoa luôn lên má chỗ tôi mới ăn đấm (còn cái trán tôi sao không chịu thoa không biết @@).
Chị quỳ trên giường, người cúi sát tôi, hix hix trời à chăm sóc người khác mà đồ đạc trên người mặc cũng như không thế này có mà muốn tôi lên máu chết đây mà. Không muốn nhìn cũng không được nửa vì ngay tầm mắt như vầy sao né được. Nói là nói đùa vậy chứ đầu óc tôi giờ chỉ buồn cười vì gương mặt lo lắng chăm chú chăm sóc vết thương tôi của chị, đôi mắt long lanh vì nước mắt chưa kịp khô, hai môi mím chặt vào nhau, hơi thở chị nhè nhẹ phá vào mặt tôi thơm thoang thoảng. Lại một giọt nước mắt chị rơi xuống môi tôi… mít ướt thấy sợ, có gì đâu mà khóc không biết nửa, nữ hoàng ngốc này thiệt làm tôi khó xử ghê. Tôi vội đưa tay lau nước mắt cho chị mỉm cười…
– Ngốc à! Nhox có sao đâu mà khóc chi hổng biết. Chị nín đi…
– Khóc hồi nào đâu! Chị lo cho nhox con chứ bộ…
– Rồi! Giờ khỏe rồi nè! Đừng khóc nhè nửa… xấu rồi sao…
– Hổng thèm! Nhox còn đau hông? Nhox đau nhiều hông?
– Ừ! Hết đau rồi! Chị đừng vậy nửa. Ủa anh Phong đâu chị?
Chị quắc mắt nhìn ra phía cửa, đồ đạc nằm la liệt…
– Phong thật quá đáng! Chị ghét hắn!
– Thôi thôi… chắc tại ảnh hiểu lầm mà! Chị xuống coi ảnh đâu rồi!
– Kệ hắn! Chị không chấp nhận kiểu như vậy! Không tốt! Không tốt chút nào!
– Được rồi! Đừng giận nửa. Chị xuống coi nói chuyện với anh đi! Coi chừng ảnh bỏ về rồi hiểu lầm tùm lum khó xử lắm…
– Hứ! Hắn dám về thử coi!
– Hè! Nóng ghê! Thôi nhox không sao rồi chị xuống nói chuyện với anh đi! Nhanh đi chị! Đi!
– Nhox hết đau thiệt hôn?
– Thiệt!
– Xí! Đừng nói dóc chị!
– Không có mà, đỡ đau thiệt rồi, chị xuống nói chuyện với anh đi…
– …
– Đi đi! Chị! Nghe lời nhox đi!
– … Uhm! Cũng được…
Chị mím môi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý đứng dậy leo khỏi giường. Được vài bước chị quay lại…
– Nhox nằm yên đó, không được đi đâu nghe chưa?
– Ừ ừ…
– Nhớ đó! Xử hắn xong chị sẽ lên ngay!
Chị đi lại tủ kéo một cái áo choàng loại dài dành cho con gái khoát lên người rồi mang chiếc dép bông bước ra cửa. Tôi nhìn theo chị mỉm cười, những bổng chốc tôi cảm thấy điều gì đó từ sau lưng chị, cả dáng đi… rất khác những gì trẻ con của chị, rất khác.
Chờ một lúc để cho chắc chị đi xuống dưới lầu tôi mới chui người khỏi đống mền của chị ngồi dậy, khá đau, tôi dùng tay xoa nhè nhẹ trên mặt nơi vừa bị đánh, thực sự rất đau, anh Phong đấm thấm thật. Tôi đứng dậy leo khỏi giường đi ngang nhìn vào kính, ngay cả tôi cũng giật mình bởi dáng vẻ của tôi, áo thun trễ xuống tận bụng, mặt mày bơ phờ, trên cổ, vai, trán và cả áo toàn là vết son môi, vết tương ớt, vết dầu mỡ của đồ ăn và cả vết thương bị chị cào cấu nửa. Nhìn thoáng qua xong tôi đi lại dọn những thứ đồ anh Phong bỏ lại trên sàn, chắc anh đi siêu thị mua sắm đồ cho chị, đa số là đồ ăn với vài vật dụng linh tinh khác.
Ghé mắt nhìn xuống bên dưới, chẳng thấy chị với anh đâu, chắc anh Phong giận bỏ đi đâu chị đi kiếm rồi, dù sao hai người cũng yêu nhau mà, tất nhiên chị phải đi tìm anh rồi. Tôi gom tất cả lại cho vào bao, riêng mấy trái cây bị dập thì để một bao riêng, mang mọi thứ để dưới góc bàn tôi lấy một trái táo bị dập một miếng đưa lên áo chùi chùi cho có lệ rồi cắn một miếng. Không tự lượng sức mình, mấy loại trái nhỏ khác không ăn vụng, đi ăn vụng táo, vừa cắn một phát đã ê ẩm cả miệng, nhai mà cứ tưởng như răng với hàm sắp rụng tới nơi rồi.
Vậy chứ cũng ráng nhai cho đỡ căn thẳng, lòng tôi thấy lo lắm chứ, gì thì gì, tự nhiên bắt gặp tôi và chị ngay trong phòng riêng quần áo tôi xộc xệch còn chị cũng đâu có kín đáo gì mấy, đổi ngược lại tôi là anh thì cũng nổi điên lên thôi. Chỉ lo là vì chuyện hiểu lầm này ảnh hưởng đến tình cảm của anh chị đó là chưa kể cảm tình anh em của tôi với anh Phong cũng sẽ không như trước nửa. Sau này chắc phải giữ gìn ý tứ trở lại chứ cứ vô tư thế này thế nào cũng làm mọi chuyện rối tung lên thì không hay chút nào. Nghĩ vậy thì nghĩ vậy tôi cũng suýt phì cười một mình khi nghĩ đến chị, giỡn cho dữ rồi tới lúc giận cũng vậy… mặt ngốc ơi là ngốc ^.^… Nhưng… cũng lạ, tự nhiên nay giận lên nói toàn tiếng anh với anh Phong… ngộ thiệt.
Nằm nghĩ ngợi mà lòng cứ nóng rang, đi đâu mà lâu vậy? Không biết chị có nói chuyện ổn cho anh Phong hiểu không nửa. Vừa định đứng dậy ra ban công ngồi chơi thì chị quay về phòng, phía sau là anh Phong. Chị đi lại ghế ngồi xuống bên cạnh tôi ngồi khoanh tay nhìn anh Phong, còn anh cũng lẵng lặng đến ngồi đối diện nhìn tôi, mặt anh không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt giống như lúc anh bị chị la hồi nảy. Chị đưa mắt nhìn anh, chân tréo một bên ra dáng nữ hoàng lắm.
– Nói đi! Sao nảy hùng hổ lắm mà…
– Ừ ừ… biết rồi biết rồi…
Anh khẽ giật mình liếc nhìn chị rồi quay qua tôi…
– M! Anh xin lỗi! Nảy anh…
– Dạ! Không sao đâu… cũng tại em với chị… úm… úm…
Chưa nói hết chị đã bịt miệng tôi rồi quay qua nói với anh Phong…
– Vậy được rồi! Phong về đi!
– Ừ ừ! Phong về! Anh về nha M!
Anh Phong vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, tôi chẳng hiểu gì cả, chưa thấy giải quyết hay nói gì xong đã đuổi anh về, vậy mà anh răm rắp nghe theo hổng dám nói hay thắc mắc một lời nào, bà cô này thật kinh khủng @@.
– Nè…
– Sao Phương?
– Đem đống đồ này xuống để vào tủ lạnh cho Phương!
– Ừ ừ!
Anh Phong cắm cúi xách đống đồ lũi thủi đi ra cửa, nhìn anh với anh mắt thông cảm tôi khẽ liếc qua nhìn chị…
– Chị nói gì mà ảnh sợ dữ vậy…
– Nói gì kệ chị. Nhox sao rồi? Đâu đưa cái mặt khùng cho cho coi coi!
– Mà chị có giải thích với anh là tụi mình giỡn không?
– Không!
– Sax! Sao vậy?
– Chị không cần phải giải thích với Phong gì hết! Chuyện đó nhox đừng lo!
– Hix nhưng mà ảnh sẽ hiểu lầm.
– Đó là chuyện của Phong, chị hổng cần biết.
– Biết là vậy những…
– Mệt quá đồ nhiều chuyện, ngồi im coi!
Chị cốc đầu tôi một cái rồi tay và mắt vẫn chăm chú xoa xoa trên má tôi xem xét vết thương. Chẳng hiểu gì cả, không giải thích chứ nói gì cả buổi trời ngoài đó, hổng lẽ chị không giải thích chuyện tôi và chị giỡn sao, vậy nghĩa là anh Phong vẫn còn đang hiểu lầm tôi và chị. Rắc rối tới nửa rồi thiệt tình, thôi đành chịu có gì nói chuyện với anh sau cũng được.
– Ok! Chút nhox mang chai thuốc đó về thoa nha.
– Ờ ờ!
– Chắc sẽ sưng cho coi. Phong thật quá đáng.
– Thì cũng tại tụi mình làm ảnh hiểu lầm mà.
– Chị không cần biết. Đó là lỗi của hắn. Hắn không được hành động như vậy. Chị rất ghét.
– Ờ ờ…
– Nhưng nếu lúc nảy là nhox nhox có làm như Phong không?
– Cũng chưa biết?
– Sao vậy?
– Thì còn phải tùy hoàn cảnh nửa.
– Hoàn cảnh nào?
– Nếu nhox bắt gặp chị với anh thì bình thường thôi vì chị làm gì với người yêu là chuyện của chị mà. Còn nếu chị bị người khác ép… thì nhox mới làm như anh. Cũng chưa biết được, tùy tình hình mà hành động thôi.
– Hihi vậy hen. Nói gì cũng được, chị không thích Phong hành động đáng ghét như vậy.
– Thôi ghét cái gì mà ghét. Cũng tại ảnh ghen mà…
– Sao lại ghen?
– Vậy cũng hỏi? Đổi lại là nhox nhox cũng ghen.
– Vô duyên! Ai cho mà bày đặt ghen… hihi…
– Trời ơi! Ví dụ mà…
– Ví cái đầu nhox con á… pleee!
Chị chu miệng khúc khích cười, tay mân mê áo nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại cái kiểu nói chuyện không đâu vào đâu, nói chẳng thèm để ý cho ai hiểu gì rồi cười hì hì làm duyên. Nói tới nói lui nãy giờ cũng chưa chịu đi thay đồ vệ sinh cá nhân nửa, bó tay chị của tôi luôn, tuy có khoác áo ngoài nhưng giờ ngồi chéo chân nên nhìn chị cứ như không mặc quần. Quay qua, bắt gặp ánh mắt tôi, chị trợn mắt chu miệng lấy tay nhéo tai tôi một cái rõ đau.
– Đồ xấu xaaaaa… lại nhìn cái gì nửa hả? Ai cho nhox nhìn… hừ hừ…
– Uida… ế ế nhox có nhìn gì đâu…
– Hổng nhìn mà cái mặt gian thấy sợ nè…
– Hix hix có đâu! Mà chị đi thay đồ đi! Mặc đồ vậy chi rồi đổ thừa người ta nhìn…
– Kệ chị. Kệ chị. Không cho nhox nhìn…
– Ngồi ngay mắt người ta hổng cho nhìn sao được…
– Hihi đó là chuyện của nhox? Vô duyên!
Chị chẳng thèm nghe lời tôi đứng dậy tung tăng chạy lại nhảy lên giường cuộn người vào mền…
– Oa oa! Ngủ thôi, sáng sớm tùm lum chuyện mệt lắm luôn…
Tôi ngơ ngác đứng dậy kéo mền khỏi đầu chị…
– Gì ngủ nửa hả?
– Chứ làm gì giờ…
– Đi đánh răng rửa mặt thay đồ ăn sáng đi? Tính nhịn đói hả?
– Thui chị làm biếng rồi. Chị muốn ngủ nửa…
– Rồi còn nhox?
– Nhox làm gì kệ nhox…
– Ờ vậy thôi chị ngủ đi nhox đi về nha…
– Không!
– Chứ sao nửa?
– Ai cho mà về. Hihi nhox ngủ nửa đi?
– Thôi giờ ngủ gì nửa… gần trưa rồi…
– Trưa kệ. Nhox ngủ đi chừng nào dậy nhox phải chở chị đi ăn đó…
– Gì kỳ vậy…
– Kỳ đâu! Ai bỉu nhox con dê chị chi…
– Cái đó đâu có dê…
– Xé áo người ta còn ngụy biện…
– Giỡn nó rách hồi nào ai mà biết…
– Kệ kệ… chị không biết. Nhox con dê xồm nhox con đáng ghét. Nằm xuống liền nghe chưa…
– Nhưng mà…
– Nằm xuống. Muốn uýnh phù mỏ hông hả?
– Ờ… thôi để lại ghế…
– Giờ muốn gì?
Chị dứ dứ nắm đấm trước mặt…
– Trời ơi mới bị hiểu lầm hồi nảy sao mà ngủ chung được…
– Xí! Ai cho ngủ chung đâu hihihi nè…
Chị lấy cái gối ôm đẩy xuống sàn nhà, đẩy thêm cái mền xuống, sàn nhà chị nói là sàn chứ cũng trải thảm nên khá sạch, giường chị không cao hơn sàn nhà bao nhiêu, cùng lằm chỉ cao hơn một tấm nệm đặt trực tiếp lên sàn chút xíu thôi.
– Hihi nằm dưới đó đi. Cho lạnh chết luôn.
– Bó tay! Ờ thôi sao cũng được.
Tôi lắc đầu kéo cái gối nằm xuống sát giường chị, nói thì nói chứ cũng mệt, sáng giờ giỡn, bị đấm lại cãi nhau chí chóe với chị, thêm bụng đói mà phòng chị rất thơm, có máy lạnh thành ra tôi cũng thèm ngủ thua gì chị đâu. Sau khi ép tôi nằm ngủ dưới sàn xong, chị vui vẻ ôm gối nằm đưa đầu sát ra mép giường vừa đủ để lộ gương mặt chị ngay tầm mắt tôi. Chị nhìn tôi cười nhẹ…
– Ngủ đi nha! Chị muốn mở mắt ra nhox phải nằm đó! Biết chưa?
– Ờ ờ! Biết rồi…
– Ngoan! Trốn về giận đừng trách! Pleee…
Chị lè lười trêu tôi xong mới nhắm mắt ngủ. Hết nói nổi chị, làm gì cũng hổng thèm để ý tới người khác, thích là làm tính ra ngang cũng chẳng thua gì em nếu không muốn nói ngang còn hơn em nhiều. Căn phòng trở lại sự im lặng, một buổi sáng chẳng bình yên chút nào mang lại nhiều niềm vui nhưng cũng có điều lo âu, nhất là chuyện với anh Phong, không biết anh có nghĩ gì xấu cho tôi không nửa, khó chịu thật. Tôi nhắm mắt, cố đưa mình vào giấc ngủ, kệ… tới đâu hay tới đó vậy. Cảm giác ai đang nhìn tôi… có lẽ vậy…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện