– Nhox ơi nhox ơi! Qua chở chị đi chơi đi! Nhanh nhanh lên nha nhox!
– Ờ ờ mà giờ này đi đâu nửa?
– Hổng biết! Qua chở chị đi dạo mát đi, ở nhà chán muốn chết…
– Ờ cũng được. Chờ nhox chút…
Tôi khoác vội cái áo xỏ đôi giày vải rồi phóng chiếc Dream cũ của mình ra khỏi hẻm, ghé ngang bơm bánh xe cho cứng rồi mới len lỏi trong dòng người sang nhà chị. Sài Gòn những ngày giáng sinh gió hanh hao se lạnh, chẳng có mưa phùn như tôi muốn, chỉ có tiếng gió lùa vào tán cây rì rào, không phải ai cũng biết cách để lắng nghe những âm thanh nhẹ nhàng ấy giữa những ồn ào xe cộ. Đường vào nhà chị khá vắng, chỉ có ngọn đèn đường, thi thoảng vài bóng áo xanh bảo vệ tuần tra trên đường, hiếm hoi lắm mới có một chiếc xe máy như tôi len lỏi vào khu vực này. Sang đến nhà chị cũng gần cả tiếng đồng hồ, chị đang ngồi trước cổng, nay mặc cái áo màu trắng, quần cụt ngũn mang cả một đôi dép có hai bông hoa to đùng.
– Sao lâu dzạ…
– Chạy từ đầu này qua đầu kia thành phố hổng lâu mới lạ…
– Hihi vậy hả? Ai biết!
– Giờ đi đâu. Mà mặc đồ gì kỳ vậy?
– Đồ ngủ của chị đó đẹp hông?
Vừa nói chị vừa xoay một vòng khoe với tôi.
– Đẹp thì đẹp… mà tính mặc đồ này ra đường thiệt hả?
– Uh! Ý kiến gì hôn?
– Ờ ờ thôi tùy chị. Giờ đi đâu?
– Nhox chở chị đi vòng vòng đi? Ở nhà chán chết luôn nè…
– Ăn gì chưa?
– Rồi! Mà giờ đói nửa nè…
– Vậy kiếm gì ăn nhé…
– Uhm! Chị muốn ăn kem…
– Sax!
– Ý kiến gì hả nhox con?
– Ờ không… thì đi mua kem ăn…
– Hihi…
Chị vui vẻ nhảy lên xe tôi ngồi nhún nhún như trẻ con, khổ thân chiếc xe, cõng nguyên bà cô nhún nhún kiểu này chắc đi được chút là gãy sườn xe quá. Tôi chở chị chạy một vòng ra đường chính, ghé ngang cửa hàng KFC ngay góc đường vì chị còn đòi ăn KFC nửa. Mua hai phần KFC, ghé siêu thị mua thêm một hộp kem dâu, một hộp socola rồi thêm mấy bịch poca… hix cả đống đồ sao mà ăn hết không biết @@. Vũ khí lương thực sẵn sàng giờ chỉ còn tìm chiến trường tác chiến thôi, chạy vòng vèo mấy con phố cuối cùng chị cũng chọn được chỗ, bãi đáp hai đứa là một quán caffe ngay góc đường với những chiếc ghế gỗ, đây là dạng caffe theo phong cách của những quán caffe góc phố tôi vẫn thường xem trên tivi, bày ghế tràn ra đường bên dưới tòa nhà cao tầng sang trọng.
Tất nhiên tôi và chị nhận được ngay ánh mắt có vẻ gì đó hơi khó chịu của anh chàng giữ xe, có vẻ anh ấy chưa quen với việc giữ xe cho một thằng nhox chạy dream cà tàng len lỏi vào khu chỉ có những người có tiền và người nước ngoài mới tự tin tìm đến. Chị kéo tôi vào ngồi trên chiếc ghế dành cho hai người, vui vẻ gọi cho mình một cốc ca cao bọt tuyết, tôi vẫn như cũ, một caffe đá không đường trước ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô bạn phục vụ. Trong khi chờ món uống chị bắt tôi lôi hai hộp KFC bày ra bàn, tự tay tôi phải trút tương ra sẵn cho chị…
– Nè ăn đi… sướng thấy sợ… có cần đút cho ăn luôn hông?
– Hihi đáng ghét!
Chị đánh nhẹ tôi một cái nhưng rồi cũng chu cái miệng ra trước ánh mắt ngỡ ngàng của tôi…
– Nói chơi tưởng thiệt hả?
– Chứ sao! Ai kiu nhox nhiều chuyện chi… nhanh lên chị đói lắm rồi nè!
Tôi lắc đầu nhìn nhìn quanh xem có ai để ý không rồi mới dám xé một miếng gà chấm tương đút cho chị, cảm giác cứ như đi ăn trộm ấy… hồi hộp đến nổi rớt cả tương xuống bàn… Cuối cùng cái trò đút ăn của tôi với chị cũng bị nhỏ phụ vụ mang nước ra phát hiện, thiếu điều muốn độn thổ vì ánh mắt của nhỏ nhìn tôi luôn, còn chị thì cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngồi vui vẻ cầm ly nước lên hút rột rột…
Trời Sài Gòn mùa giáng sinh có vẻ như chẳng ảnh hưởng gì đến chị cả, gió lua ngang se se đến nổi tôi cũng nổi cả gay ốc vì lạnh nhưng chị thì không mặc dù đồ chị mặc vừa mỏng vừa ít vải. Tôi và chị cứ ngồi như vậy giữa tiếng nhạc, tiếng xe, tiếng gió… chị ngồi dựa người vào tôi, hai chân duỗi thẳng lên thành ghế dài hát vu vơ, thi thoảng hé miệng ra để tôi đút đồ ăn, đút kem cho chị, thi thoảng nói vài câu đùa với tôi rồi thôi. Chỉ có vậy mà ngồi gần như cả buổi tối ngoài đường, sức ăn của chị thật đáng nể hai hộp kem sạch trơn, KFC, poca chỉ còn lại vỏ không.
Tôi thì no căn cả bụng còn chị vẫn có thể hút sạch thêm một ly cacao bọt tuyết nửa. Bên chị, tôi chẳng còn thời gian để nghĩ về những chuyện không vui khác, quên mất nghĩ về em, nghĩ về chuỗi ngày sắp tới. Tôi bận rộn với việc chiều theo chị nữ hoàng, bận rộn lắng nghe những bài hát không rõ lời của chị, bận giữ cho nụ cười của chị mãi trên môi như tôi đã luôn tự hứa với lòng từ cuộc nói chuyện với anh Phong lần trước.
– Nhox ơi!
– Sao chị?
– Chị buồn ngủ rồi.
– Ừ! Vậy về ha.
– Uhm.
Tôi gọi tính tiền, dẫn chị ra xe, đội nón bảo hiểm cho chị rồi chạy xe hòa vào dòng người trên đường…
– Nhox ơi!
– Sao?
– Chị chưa muốn về nhà…
– Sao vậy? Buồn ngủ mà?
– Uhm… nhox chở chị chạy vòng vòng đi nha.
– Ừ cũng được.
Tôi mỉm cười vòng xe chạy thẳng hướng về Q1, dù gì tôi cũng chưa muốn về phòng ngay lúc này. Tôi cho xe chạy thật chậm trên đường, vòng vèo khắp phố… Sau lưng chị ngồi dựa người vào tôi lẩm nhẩm giai điệu quen thuộc mà trong nhạc chuông, nhạc chờ điện thoại chị bao giờ tôi cũng nghe thấy. Chưa bao giờ tôi hỏi chị về ca khúc đó, có lẽ một lúc nào đó phải trò chuyện với chị về bài hát này mới được.
Tháng mười hai đưa không khí giáng sinh ngập tràng trên phố, giờ đã hơn 12h khuya, đường khá vắng, dù là những ngày giáng sinh nhưng khuya thế này chắc cũng ít ai ra đường hoặc chỉ vì tôi toàn lựa những con đường vắng người để đi. Đừng ai nói Sài Gòn không bao giờ có mùa lá đổ nhé, vì người đó chưa bao giờ lang thang Sài Gòn, chưa khám phá hết những ngõ ngách của cái thành phố hoa lệ này, Sài Gòn cũng có những mùa lá, cũng có những con đường rải rác cánh hoa hay những mùa nắng gió bay khắp phố phường.
Đêm nay cũng có lá đổ, những cánh lá xoay xoay tròn xung quanh những ngọn đèn đường lấp lánh ngợp trời… nếu là người khác ngồi sau lưng có lẽ tôi sẽ chẳng quan tâm, nhưng đây là chị, con người kỳ lạ luôn mang đến cho tôi cảm giác bình yên, giúp tôi quên đi mọi suy nghĩ không vui. Không đi với chị lúc này, có lẽ tôi cũng chẳng muốn về phòng ngay… cảm giác nhìn mọi thứ yêu thương của một người đã xa… thực sự chẳng dễ chịu tí nào. Tự nhủ có lẽ nên tìm một điều gì đó khác hơn để tránh cảm giác quen thuộc ấy… chưa biết phải làm gì, nhưng chắc chắn tôi sẽ thay đổi một điều gì đó.
Chạy xe gần như khấp mọi con đường lớn trung tâm Sài Gòn, sau lưng chị cũng nhắm tịt mắt tự lúc nào. Tôi cho xe quay về hướng nhà chị, tôi thì thức đến sáng cũng được vì trước đó tôi ngủ khá nhiều còn chị dù sao vẫn là con gái không thể cứ để chị phông phanh rong ruổi dưới cái tiết trời se lạnh thế này mãi được. Đường về nhà chị buổi tối đã vắng, giờ trời khuya lại càng vắng hõn nửa. Nhà chị hiện ra trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường, như một tòa cũng điện thu nhỏ giữa lòng thành phố vậy. Tưởng tượng thế thôi chứ nhà cũng chỉ là nhà thôi mà.
– Nè nè.
– Gì vậy nhox?
Mắt chị vẫn nhắm…
– Tới nhà rồi! Chị vào nhà ngủ đi, nhox về.
– Sao chạy về nhà chị dzạ?
– Chị mệt rồi kìa? Vào nhà ngủ đi!
– Còn nhox?
– Nhox về nhà ngủ luôn.
– Hì… cũng được… nhưng nhox nhớ cẩn thận nha.
– Ừ!
– Nhox đi đi…
– Không chị vào nhà rồi nhox mới về…
– Uhm…
Chị đứng xuống đường khẽ bấm điện thoại thì thầm gì đó trong điện thoại. Vài phút sau cửa mở, thì ra là gọi người mở cửa. Tôi gật đầu chào chú ba, lần trước tôi có gặp một lần nên giờ vẫn nhớ mặt chú. Chú là người bà con của mami chị ở dưới quê lên ở nhà chị vừa trông nhà, vừa làm tài xế, kiêm cả bảo vệ, phụ chị chăm sóc vườn cây.
– Chị vào nhà đi…
Tôi kéo tay chị xuống xe… nhưng vô ích chị vẫn gục trên vai tôi không chịu đứng xuống bước vào nhà, chẳng biết định giở trò gì nửa.
– Sao vậy? Vô nhà ngủ đi cô hai. Chú ba chờ kìa…
Chị dụi dụi đầu vào vai tôi ra vẻ từ chối…
– Nhox ơi!
– Gì? Dậy đi kiu réo chi nửa…
– Nhox làm giống Phong với papa chị đi…
– Là sao?
Tôi chưa kịp hiểu chú ba đã cười xoa bước hẳn ra cửa nói với tôi…
– Cổ (cách gọi chỉ đích danh cô ấy theo của người miền tây) đòi cậu cõng dzìa phòng ngủ đó cậu…
Chất giọng của chú ba đặc sệt miền tây nghe rất dễ gần gũi.
– Hả!
– Hihi…
Tôi hả họng tròn mắt với câu trả lời của chú ba còn chị thì chỉ cười hihi rồi dụi đầu lên vai tôi, mắt nhắm nghiền nhưng miệng thì mỉm cười.
– Trời đất… cõng cái gì mà cõng cô hai @@. Sao con cõng chị vô nhà được chú?
Tôi vừa nói với chị vừa quay qua đưa ánh mắt cầu cứu với chú ba…
– Cổ thích vậy đó. Cậu ráng đi cho cổ vui.
– Nhưng mà hai bác biết rồi sao chú…
– Ông bà ít khi nào ở nhà lắm. Hổm rày ổng bả đi đám tuốt Bình Dương lận. Ở nhà còn vợ với nhỏ con gái tui ngủ dưới phòng hổng sao đâu.
– Dạ dạ…
– Cậu cõng cổ vô đi tui giữ xe cho. Phòng cô ở trên đó đó…
Chú ba bước hẳn ra cổng đứng cười. Gương mặt chú cũng đậm chất người miền tây, những nếp nhăn ẩn hiện dưới ngọn đèn đường càng làm tôi cảm thấy gần gũi hơn với chú. Cùng là dân miền tây, gặp nhau cảm giác thoải mái cũng không có gì lạ.
– Dạ vậy chú chờ con chút!
Tôi gật đầu nhẹ nhàng quay lại nhéo nhẹ cái mũi chị một cái rồi cõng chị xuống khỏi xe…
– Sướng như bà hoàng quá ha!
– Hihi…
Chưa kịp đi qua khỏi cổng nhà chị đã nhảy xuống khỏi lưng tôi chạy lại nói nhỏ gì đó vô tai chú ba xong rồi mới chạy trở lại leo lên lưng tôi. Lúc nhảy xuống nhìn đâu có giống người mê ngủ tự đi vô phòng hổng nổi đâu, vừa leo lên lưng tôi cái là mắt nhắm tịt lại gương mặt thể hiện sự mê ngủ một cách rất chân thực. Cái người này hổng đi làm diễn viên coi bộ uống phí tài năng dữ lắm à.
– Rồi đi được chưa bà cô!
– Hihi đáng ghét!
Tôi lắc đầu ngao ngán lê cái thân tàn cõng trên lưng một cục nợ gần 50kg. Không nói tới nhà chị vì tôi chẳng có tâm trí đâu nhìn quanh trong nhà chị chi, tôi chỉ quan tâm là cái cầu thang lên phòng chị kìa… hix sao nhiều bật thang quá vậy trời… kiểu này cõng chị lên tới phòng xong chắc thở bằng lỗ rún luôn quá. Cũng may lưng tôi cũng đỡ đau với lại vết thương chưa đủ thời gian dài để có cơ hội tàn phá sức khỏe tôi, lúc này tôi vẫn khá khỏe, mang vác vật nặng vẫn không thành vấn đề nói gì cõng chị.
Lên tới phòng chị, tôi mở cửa vừa đứng thở vừa với tay tìm công tắc để mở đèn. Căn phòng rực sáng bới ánh đèn, tôi thực sự bị choáng ngợp bới những gì đang có trong phòng chị. Toàn là màu trắng tinh, trắng tinh khôi từ chiếc giường cho đến tường nhà, phòng chị cứ như thiên đường của màu trắng, nhưng không phải màu trắng đơn điệu không mà còn xen kẽ bởi những gam màu khác, không quá đậm mà nhạt nhạt vừa đủ để bất cứ ai cũng phải ngỡ ngàng trước sự tinh tế.
Lần đầu tiên tôi mới cảm nhận được sự quyến rũ của gam màu trắng. Tôi chầm chậm bước chân vào, đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào phòng chị, đến tận giây phút đó tôi vẫn sẽ không thể biết rằng đó là bước chân thực sự đầu tiên của tôi bước vào cái thế giới kỳ lạ của chị… và tôi cũng không biết rằng bước chân ấy là bước chân đầu tiên cho những chuỗi ngày dài đầy những sự việc kỳ lạ, khó tin, hoang đường… về sau.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện