Tuy mới ngủ dậy chưa lấy được tỉnh táo sau một đêm say vì rượu nhưng tôi vẫn đủ biết bàn tay đó không phải là em, chẳng có mơ mộng hay làm tưởng gì cả. Sau giấc ngủ thật sâu đêm qua tôi biết hôm nay là ngày tôi phải quen với ý nghĩ rằng em đã thực sự rời xa tôi. Khẽ đưa tay còn lại vỗ vỗ mấy cái lên đầu cho tỉnh táo tôi giở chiếc mền lên để xem ai đang nắm tay tôi ngủ ngon lành thế này. Là chị, gương mặt nữ hoàng say ngủ chẳng lầm vào đâu hết. Chà hơi lạ à nha, nữ hoàng nhà mình thường ngày ngủ nướng ai làm gì cũng không lôi chị khỏi giường được mà hôm nay lại ngồi ngủ bên cạnh tôi, lại còn đắp mền cho tôi nửa chứ. Hình như Đà Lạt lạnh đến nổi chị của tôi thay đổi tính tình luôn rồi hay sao ấy, không biết chị thức dậy đắp mền cho tôi lúc nào nửa, mà đắp xong sao không chịu lên giường ngủ ngồi chi dưới đất cho khỗ không biết. Đang suy nghĩ lung tung thì chị cựa mình rút tay lại dụi mắt ngước lên nhìn tôi, công nhận lúc mới thức dậy mặt chị ngơ ngơ buồn cười chết được.
– Nhox dậy rồi hả… sao hổng ngủ chút nữa đi…
– Ờ sáng rồi nên giật mình dậy…
– Mấy giờ rồi nhox?
– 7H – tôi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi trả lời chị.
– Hix còn sớm mà ngủ nửa đi nhox… nha nha…
Nói xong chẳng cho tôi kịp đồng ý chị xoay người cuộn tròn trong cái mền rồi ngả đầu lên sa – lon nhắm mắt ngủ tiếp. Bó tay, không bỏ cái tật xấu ngủ nướng buổi sáng, giờ trời sập chắc cũng hổng dám sập chỗ chị ngủ nửa không chừng. Tôi đành lắc đầu ngồi dậy nhẹ nhàng rút người ra khỏi mền đứng dậy nhìn xung quanh. Giường ngủ trống không, anh Phong với nhỏ Hân hổng có trong phòng, chắc là hai người này đi mua đồ ăn sáng hay đi dạo buổi sáng rồi. Kệ không quan tâm tôi đi vào WC vệ sinh cá nhân. Trời buổi sáng lạnh run người, mới đụng vào nước thôi đã nổi hết cả da gà. Tôi nhìn lên cái máy nước nóng, nhìn tới nhìn lui, tay mò mò chứ chẳng dám xoay hay ấn gì hết, hai lúa có khác, nào giờ đâu sài vụ này bao giờ đâu mà biết, hôm qua ở với em lúc tắm hay vệ sinh cá nhân toàn em sử dụng cái máy nước nóng chứ tôi có đụng tay vào đâu.
Ngẫm nghĩ một hồi tôi quyết định khỏi sài cái máy đó chi cho mệt óc, chơi nước lạnh luôn cho phê. Mà đúng là phê thiệt, oánh răng còn đỡ chứ rửa mặt một cái cả người rùng bần bật lên, cảm giác như rửa mặt bằng nước đá. Lau mặt xong tôi cố xả thêm tí nước cho ướt tay rồi rón rén đi vào trong phòng chỗ nữ hoàng đang nằm, người thì run cầm cập vì lạnh nhưng vẫn mỉm cười với ý nghĩ đánh thức chị bằng bàn tay ướt nước lạnh như băng của mình. Lần này phải làm chị thức dậy để đi ăn sáng mới được, lên tận Đà Lạt mà ngủ vùi như vậy mất hết buổi sáng thì phí thời gian lắm mà nhất là tôi không muốn ngồi yên một mình để rồi suy nghĩ lung tung.
Nhẹ nhàng kéo mền ra khỏi đầu chị, gương mặt chị từ từ hiện ra sau lớp mền dày khiến tôi suýt từ bỏ ý định làm chị thức, còn một tí son phấn nhẹ trên mặt chị, đêm qua về là ngủ ngay nên chị chưa kịp tẩy trang cho nên giữa cái lạnh sáng sớm mà chị của tôi vẫn hồng hào, mắt nhắm nghiền như thiên thần. Và nghĩ đến thiên thần tôi lại nhớ đến em, có lẽ em không xinh đẹp bằng chị nhưng vì em là người tôi yêu và vì tôi vốn đã quen ngắm nhìn gương mặt của tiểu thư đang ngủ cho nên tôi vẫn ước giá mà gương mặt đang ngủ trước mặt tôi là em thì tốt biết mấy.
Đang nghĩ linh tinh thì một cơn gió lùa vào phòng, tôi rùng mình khiến đôi tay đầy nước lạnh của tôi áp chặt vào má phải của chị. Thôi xong cái này không phải tại tôi à nha, tại gió làm tôi giật mình rõ ràng nha…
– Áaaaaa…
Chị hét lên theo đúng kiểu la làng, chị la kiểu này dám chừng dưới đường người ta tưởng có án mạng trong phòng nửa thì chí nguy. Tôi vội đưa tay bịt miệng chị, một tay ra hiệu im lặng. Nhưng trời đâu chìu lòng người, tay tôi đang ướt nước lại còn bịt miệng làm chị bị lạnh, chị càng la dữ hơn…
– AAAAA!!.. Làm… cái… ì… zạaaaaa…
– Suỵt Suỵt… chị la nhỏ nhỏ thôi người ta nghe giờ…
– … Ả… ười… ta… gaaaaa!!!
– Mà chị đừng la nửa aaaaa!!!
Lần này tới lược tôi la làng lên đúng kiểu thảm thiết vì đau. Trời ơi tôi quên mất người trước mặt tôi không phải ai khác mà là chị, chị của tôi thì dễ gì bỏ qua cho kẻ dám phạm thượng, bàn tay tôi đang bị chị cắn không thương tiếc…
– Uiiidaaaaa chị chị… thả nhox ra điiiii…
– … oxxx… ấy… ay… a… ước… iiiii..!!
– Cắn tay người ta lấy gì người ta lấy tayyyy!!!
Nói thì nói chị cũng cố cắn tôi thêm 5s nửa mới chịu thả tay tôi ra. Vừa thoát được hàm răng chị tôi vội rụt tay lại xuýt xoa xem xét. Hix răng đều như bắp, hai vòng cung in rõ như hình xăm trên bàn tay tôi, suýt tí nửa là chảy máu luôn chứ giỡn à. Chưa kịp định thần tôi lại phải ăn luôn một cú nhéo lên má đau thiếu điều chảy nước mắt.
– Cấm la biết chưa!
– Uiiidaaaa…
– Đã nói cấm la mà…
Chị trừng mắt nhìn tôi tay dứ dứ nắm đấm trước mặt.
– Hixxx… đau mà hổng cho người ta la…
– Chứ nảy tên nhox nào dàm làm chị thức vậy hả. Biết lạnh lắm hokkkkk…
– Thì thì tại muốn kiu chị dậy đi ăn sáng mà. Nhox có lòng tốt mà…
– Hứ! Hok cho người ta ngủ thì thôi còn dám chọc nửa. bữa nay gan quá ha…
– Ờ ờ thôi mà… tha đi… cắn với nhéo nãy giờ đáng tội rồi mà…
Tôi cười hì hì kéo nấm đấm của chị xuống giảng hòa. Chị vẫn chu chu cái miệng ra vẻ hâm dọa tôi nhưng thoáng có nụ cười khúc khích trên môi chị, chắc cái mặt hối lỗi của tôi thảm lắm hay sao mà chị cười vui thiệt.
– Hứ… chút nữa biết tay chị…
Nói xong chị lại định cuộn người vào mền dụi đầu xuống sa – lon…
– Ghét nhox quá à. Chị đang thèm ngủ muốn chết…
– Trời trời tính ngủ nửa hả…
– Uhm… đừng phá nửa mà…
– Thôi dậy đi ăn sáng với nhox nè…
– Nhox ăn một mình đi…
– Ăn một mình buồn chết. Dậy đi năn nỉ đó…
Tôi vừa nói vừa kéo chị dậy, tay tôi khô nhưng vẫn còn lạnh nên vừa chạm vào người chị thì chị liền rùng mình cười khúc khích đẩy tôi ra.
– Hihi… lạnh mà… mệt ghê muốn bị nhéo nửa hok hả…
– Thôi thôi sợ chị lắm rồi. Dậy đi… đói bụng muốn chết luôn nè. Chị hổng đói hả?
– Thì đói! Mà chị thích ngủ hơn.
Chị lại kéo mền dụi đầu vào trốn bàn tay lạnh của tôi.
– Hổng dậy nhox rủ Hân với anh Phong đi ăn cho ở một mình luôn à…
– Xí!!! Khỏi hù hai người đó hổng có ở đây đâu. Nhox đi ăn một mình thì có…
– Hổng ở đây chứ ở đâu?
– Về thành phố từ lâu rồi nhox khùng ơiiiii…
Chị vừa nói mắt vẩn nhắm nghiền ra vẻ ngủ…
– Hả sao về thành phố? Về hồi nào?
– Về hồi 5 giờ đó. Tại chị hổng muốn làm nhox thức.
– Mà sao tự nhiên về gấp vậy? Sao không chờ tụi mình về luôn!
– Uhm tại Hân về để…
Chưa nói hết câu chị vội ngừng lại đứng vụt dậy vươn vai…
– Oa oa… mệt nhox quá! Đi ăn sáng thuiiiii…
– Về làm gì chị?
Tôi ngạc nhiên thắc mắc, chị vẫn không thèm để ý câu hỏi của tôi mà mỉm cười đi vào WC. Tôi im lặng cố nghĩ ra lý do vì sao anh Phong với nhỏ Hân phải vội vàng về trước mà không chờ tôi với chị về cùng. Cả thái độ của chị nửa, rõ ràng chị đang cố giấu tôi điều gì đó. Hổng lẻ hai người đó tính đánh lẻ đi chơi. Không đúng, anh Phong có đánh lẻ thì đánh lẻ với chị mắc gì đánh lẻ với nhỏ Hân làm gì, mà có đánh lẻ thì đi chơi ở Đà Lạt thú vị hơn về Sài Gòn nhiều chứ.
Tôi thầm trách hai người từ nhiên bỏ về vội vàng, đi chung thì về chung tự nhiên chia phe ra chi không biết… Nhưng chắc Hân hay anh Phong có việc gấp nên phải về, còn chị của tôi vốn ham chơi, có thể chị đòi ở lại để chơi nên hai người đó đành để chị ở lại và tôi tất nhiên thay anh phong hộ tống nữ hoàng đi du ngoạn. Tôi gật gù với giả thuyết có vẻ hợp lý vừa nghĩ được. Chợt có mùi thơm thoang thoảng trước mặt, hơi nóng của ai đó nhè nhẹ phả vào mặt tôi. Vừa mở mắt ra tôi suýt đứng tim bởi gương mặt chị kề sát mặt tôi la một tràng dài…
– AAAAA!!!
Tuy không đến nổi đứng tim tới chết nhưng mà tôi vẫn cố ý la chung với chị cho vui. Coi như hai đứa luyện thanh buổi sáng cho nóng người chút ăn sáng ngon ấy mà.
– AAAAA!!!
Vừa la một tràng chưa sảng khoái thì hai đứa vội im bặt vì tiếng gõ cửa phòng. Thôi chết nãy giờ thay phiên nhau la làng bảo đảm lễ tân hay ai đó lên kiếm tra chứ đâu. Tôi với chị lấm lét nhìn nhau.
– Chết! Có người!
– Hihi Nhox ra mở cửa đi.
– Tại sao lại là nhox.
– Nhox ngồi gần cửa hơn chứ bộ. Chị hổng biết!
Nói xong chị kéo cái mền chui tọt vào trông làm vẻ trốn tránh sự đời bỏ mặc rắc rối cho tôi xử lý. Tôi đành tiu nghỉu bước ra mở cửa. Ngay lập tức một anh bảo vệ và một nhỏ tiếp tân mặt mày có vẻ nghiêm trọng đứng trước phòng.
– Có chuyện gì vậy anh. Tụi em nghe tiếng la trong phòng… anh chị có sao không ạ?
Nhỏ tiếp tân giọng nhỏ nhẹ nhưng không kém phần khẩn trương. Tôi gãi gãi đầu tìm cách trả lời. Hix không lẽ trả lời là đang luyện giọng bất tử buổi sáng, nói xong chắc hai người này chắc đè tôi ra cắt luôn cuốn họng tôi quá.
– À… ừ… bộ bên ngoài nghe tiếng la lớn lắm hả anh chị? (Có anh bảo vệ lớn tuổi nên xưng anh chị cho lịch sự chứ nhỏ tiếp tân tôi đoán cũng bằng tuổi tôi là cùng)
– Dạ tụi em ở dưới nghe tiếng hét hai ba lần nên mới lên xem sao anh ạ?
– Uhm xin lỗi anh chị tụi em làm phiền quá. Tại hồi nảy có con ong tôi bay vào phòng, chị em sợ quá nên la làng đó.
– Nhưng mà em nghe tiếng la của con trai nửa mà…
Hix… con nhỏ này, muốn ép tôi khai thật ra mới chịu hả trời.
– À… ừ tại bà chị sợ quá nhảy dựng đè lên chân đau quá nên…
Tôi gãi gãi đầu cười xuề xòa cho qua chuyện. Đến đây thì anh bảo vệ có vẻ tin lời tôi nói nên gương mặt giãn ra một chút quay qua nói với nhỏ tiếp tân.
– Thì ra là vậy. Thôi không có gì nửa anh xuống trước nhé em. Chào anh!
Anh bảo vệ lịch sự chào tôi một tiếng rồi quay lưng đi, còn nhỏ tiếp tân thì đứng lại cố nhìn vào trong phòng. Đúng là con gái luôn đa nghi hơn hay sao ấy, lời nói của tôi chưa thuyết phục nhỏ hay sao mà còn đứng lại cố nhìn vào trong với vẻ mặt bảo đảm chưa tin thì phải. Tôi cũng lịch sự kéo cửa rộng hơn, đứng sang bên một chút cho nhỏ nhìn cho đã. Nhìn một lúc có vẻ không thấy gì lạ nên nhỏ cũng cười nhẹ nhàng.
– Nếu anh chị không sao vậy em xin phép ạ. Mong anh chị cố đừng la hét nửa để tránh ảnh hưởng đến các phòng xung quanh ạ…
– Rồi rồi… xin lỗi em nhé…
– Dạ chúc anh chị buổi sáng vui vẻ ạ!
– Chào em!
Nhỏ tiếp tân gật đầu chào tôi rồi quay lưng đi. Đợi nhỏ đi khuất sau dãy hành lang dài tôi mới hoàng hồn đóng cửa lại. Phù kiểu này hoài rụng tim sớm, cũng may tôi nhanh trí nghĩ ra cái lý do chính đáng đó chứ hai người đó mà biết chị với tôi giỡn hồn nhiên vậy thì dám chừng ra đường ở luôn à. Tôi đi lại ngồi xuống sa – lon chọt chọt vào mền để kiu chị.
– Nè nè… xong rồi!
Chị thò đầu ra khỏi mền mặt ra vẻ lấm la lấm lét…
– Hì hì xong rồi hả nhox. Đi hết rồi hả!
– Đi hết rồi cô nương. Hay quá, giỡn cho đã rồi đưa nhox ra chịu trận…
– Xí cho đáng đời…
– Ờ ngon!
– Công nhận…
– Công nhận gì?
– Công nhận nhox nói dóc nhanh trí ghê…
– Ờ… biết vậy nảy nói thật là tại chị giỡn cho xong ở đó mà công với nhận…
– Xí… ai bỉu nhox giỡn trước chi…
– Ai giỡn trước à…
Chị chu chu mặt thách thức với tôi…
– Xí!!! Hổi nảy ai giỡn làm chị thức đó hả…
– Ờ thì đó là nhox kiu chị dậy chi ăn sáng chứ bộ. Mà cắn với nhéo người ta quá trời còn nói gì nửa… hix hix…
– Đâu!
– Nè! Dấu răng ai đây?
Tôi đau khổ chìa bàn tay ra trước mặt chị làm bằng chứng. Nhận ra chiến tích tàn bạo của mình mà mặt vẫn không chịu hối lỗi lại còn nghênh nghênh lên mới ức chứ.
– Đáng đời! Ai bỉu dám chọc chị chi… Mệt quá… đi ăn sáng đi nhox. Đói bụng muốn chết rồi nè…
– Hay ha! Nảy kiu đi ăn la làng giờ than đói…
– Kệ chị nha… đi điiiii chị muốn ăn kem!!!
– Sax! Sáng sớm ăn kem cái gì…
– Nhưng mà chị muốn ăn!
– Biết rồi… mà ăn kem đâu có no. Kiếm gì ăn no trước đi chị hai!
– Vậy ăn bánh canh đi. Ăn bánh canh xong mình đi ăn kem… nha nha nha…
Hết cách! Trước gương mặt nhõng nhẽo như chị thì có thánh thần ở đây cũng hổng nỡ từ chối nửa nói chi tôi.
– Rồi! Thì ăn bánh canh xong mình đi ăn kem!
– Hihi!!! Nhox ngoan! Chờ chị thay quần áo cái nha!
Chị vui vẻ đi lại tủ lục quần áo để đi thay. Còn tôi thì đứng dậy bước ra ban công im lặng đưa mắt nhìn xuống phía dười lòng đường. Đà Lạt buổi sáng vẫn mờ mờ trong sương lạnh, ánh nắng nhẹ chỉ vừa đủ để tôi nhìn thấy được mặt hồ phía xa. Trời vẫn se lạnh, gió nhẹ nhẹ thổi lùa vào phòng đủ để tôi rùng mình khép chặt bàn tay vào hai túi quần hơn. Tôi mỉm cười nhẹ nhìn chai vang và hai cái ly nằm dưới bồn hoa trước ban công. Chiến tích đêm qua của tôi và nhỏ Hân đây mà. Vẫn còn một chút vang trong chai thì phải… một chút ít những giọt nồng nồng, cay cay, đắng đắng, chua chua và cả ngọt ngọt ấy vẫn còn trong chai, giống như hôm qua em đi… giọt buồn vẫn còn quanh đây… trên từng milimet cơ thể tôi, trong đôi bàn tay, trong lồng ngực, trong đôi mắt và rõ ràng trên đầu môi. Từ sáng đến giờ… nếu không có chị và bận rộn với những trò đùa thì có lẽ tôi đã sớm lặng lẽ mỉm cười một mình như thế này rồi… có lẽ phải kiu chị thay đồ nhanh để tôi sớm bận rộn trở lại thôi chứ im lặng cười một mình thế này… đáng thương cho thằng tôi lắm!
Đứng cả buổi chị mới thay quần áo xong đi ra đứng sau lưng vỗ vai tôi. Đi ăn sáng thôi mà cũng điệu thấy sợ luôn, áo khoác, khăn choàng cổ, mũ len màu trắng và cái chụp tai hồng hồng chị mua hôm qua, nhìn chị chẳng khác nào con gấu bông size to nhất luôn.
– Đẹp hok nhox?
Chị cười tít mắt quay một vòng khoe đồ đẹp với tôi, tất nhiên tôi không dám chê chị xấu rồi, nhưng chị cũng chẳng thấy xấu bao giờ, nhất là làm điệu thế này kia mà. Tôi mỉm cười không nói gì chỉ đưa ngón tay cái lên ra dấu. Con gái được khen ai mà không thích nên chị khuyến mãi cho tôi thêm một vòng xoay nửa rồi mới kéo tay tôi vui vẻ đi ra khỏi phòng.
– Đi nhanh nhanh nhox chị đói lắm rồi nè…
– Từ từ nhox khóa phòng đã…
– Nhanh đi sắp chết rồi nè!
– Biết rồi…
Tôi với tay tắt đèn, khóa cửa xong rồi mới lửng thửng đi theo sau lưng chị, không phải chị đi nhanh mà tôi cố ý đi sau lưng để ngắm chị, lâu lâu mới có gấu bông đi động để ngắm đâu có bỏ lở cơ hội được. Tôi mỉm cười móc điện thoại ra nhanh tay chụp lại một tấm hình chị từ sau lưng, kệ chụp để dành về đưa anh Phong trêu chị chơi. Chụp hình xong chưa kịp cất điện thoại chị đã quay lại nhìn tôi tỏ vẻ nghi ngờ…
– Làm gì đó nhox con?
– Làm gì đâu.
– Cầm điện thoại chi đó?
– Ờ thì tính nhắn tin cho anh Phong.
– Nhắn cho hắn làm gì? Mờ ám quá nha.
– Thì hỏi thăm đi tới đâu ấy mà. Đa nghi ghê!
– Xí!!! Mệt nhox quá đi ăn nhanh đi. Chị đói sắ xỉu rổi hổng lo đi lo cho tên kia làm gì?
– Rồi rồi thì đi. Mà anh Phong về rồi mình đi ăn bằng gì giờ.
– Uhm ha quên mất tiêu.
– Taxi nha.
Tôi để nghị. Ngẫm nghĩ một hồi chị lắc đầu…
– Thui chị hổng đi taxi đâu…
– Chứ đi bằng gì?
– Hay mình thuê xe máy đi nha nhox?
– Ừ ừ cũng được.
Tôi với chị đi xuống quầy tiếp tân gửi chìa khóa sẵn tiện thuê xe máy đi luôn. Tất nhiên khách sạn tốt như thế này thì không thể thiếu dịch vụ cho thuê xe máy rồi. Chọn đại một chiếc xe có vẻ mới nhất tôi dắt xe ra ngoài cổng còn chị của tôi thì vẫn đứng im chỗ để xe xem xét gì đó.
– Chị đi nhanh đứng làm gì nửa vậy.
– Chờ chị chút.
– Làm gì đó.
Tôi dựng xe tiến lại gần chị.
– Chị đang lựa nón bảo hiểm. Hổng có cái nào đẹp hết trơn!
– Trời đất! Có nhiêu thôi mà làm cái mặt nghiêm trọng vậy. Nón nào cũng được mà.
– Mệt chị muốn đội nón đẹp!
– Hix có mấy cái đội đỡ đi mà!
– Nhưng mấy cái nón này xấu muốn chết!
– Thôi đội đỡ đi. Người đẹp đội nón nào cũng đẹp mà.
Mặt chị xụ xuống đứng dậm chân ra vẻ chán nản. Đúng là nữ hoàng bao giờ cũng như con nít, đòi cái gì rồi là đòi miết chẳng chịu bỏ cuộc đâu. Riết rồi không biết tính cách này của chị là tính xấu hay là nét đang yêu của chị nửa.
– Thôi được rồi đội đỡ nón đó đi tí nhox kiếm nón bảo hiểm đẹp mua cho chị chịu chưa?
– Uhm ha… được đó nhox. Đi đi nhanh lên.
– Vậy đội đỡ nón này chút nghen.
Tôi lấy một cái nón có vẻ mới nhất đưa cho chị. Tất nhiên chị chẳng chịu cầm, hiểu ý tôi đành tặc lưỡi đội nón cài dây cho chị. Hix chẳng biết chị lớn hay tôi lớn hơn nửa. Kệ gặp chị cũng không nhiều, ráng để chị hành xác thêm hôm nay nửa về trả chị cho anh Phong là khỏe người liền.
– Rồi đi được chưa?
– Hihi được rồi. Mà mình đi mua nón trước nha nhox?
– Ờ thì đi.
– Nhanh nhanh…
– Từ từ để nhox coi bản đổ cái đã…
– Coi bản đồ chi! Mệt quá chạy đại đi…
– Lạc rồi sao?
– Lạc tính sau… đi đi…
Chị giật bản đồ trên tay tôi hối thúc cho nên tôi đành lắc đầu để máy cho xe chạy thẳng ra đường. Buổi sáng, chạy xe dưới những con đường nho nhỏ của Đà Lạt cũng là một điều thú vị. Tôi cho xe chạy vòng vòng mấy con đường mà tôi đoán sẽ có nhiều cửa hàng, hy vọng sẽ có tiệm bán nón bảo hiểm nào đó, cũng may thành phố nhỏ, tôi chạy vòng vòng một hai con đường là vào được đến chợ, không khó để tìm cái tiệm bán nón bảo hiểm. Tôi dừng xe trước tiệm, chị vội nhảy xuống đất chạy vào trong đứng ngắm nghía lựa chọn nón. Nhìn cái mặt là biết hổng thèm quan tâm tới lời mời mọc hay giới thiệu nón của chị chủ tiệm đứng kế bên rồi, tôi đành khóa cổ xe đi vào trong nói với chị chủ:
– Chị để cho cô nương đó lựa nón. Được cái nào em mua cái đó khỏi giới thiệu mất công.
– Ừ không sao em ạ. Chiều chuộng người yêu nhĩ…
– Dạ không. Chị của em đó chị.
– Ồ chị tưởng…
– Dạ!
Tôi cười gãi gãi đầu…
– À chị cho em hỏi ở đây chỗ nào bánh canh ngon vậy chị?
– Tụi em là khách du lịch đúng không. Có mua bản đồ chưa?
– Dạ có rồi.
– Vậy để chị chỉ đường cho chạy. Em giở bản đồ ra đi.
Thành phố du lịch có khác, chị chủ quán dễ thương và rất nhiệt tình, ngoài chỉ đường cho tôi đi ăn bánh canh chị còn tư vấn cho tôi thêm một số địa điểm ăn uống ngon khác. Hai chị em một chủ một khách đứng chụm đầu vào bản đồ bỏ mặc chị của tôi đứng chọn nón một mình, lo chọn nón nên chị nhà mình cũng hổng thèm quan tâm tôi làm gì. Được một lúc thì chị cũng chọn nón xong đứng sau lưng khều khều tôi.
– Nè nhox nhox… Chị chọn xong rồi nè đẹp hok?
Tôi và chị chủ quán quay lại. Trên đầu chị đang đội cái nón bảo hiểm màu hồng, viền trắng, đỉnh nón có in mấy ngôi sao lấp lánh. Đúng là nữ hoàng có khác, mắt thẫm mỹ khỏi chê vào đâu, nón đẹp và rất hợp với trang phục chị đang mặc.
– Uhm đẹp đó. Chọn xong rồi hả.
– Cô bé tinh mắt nhỉ. Nón hợp với em lắm đó!
– Hihi cảm ơn chị… Chị chọn xong rồi mình đi đi nhox!
– Ừ ra xe trước đi.
– Nhanh nha.
Chị vui vẻ đi ra ngoài trước. Tôi quay qua chị chủ quán…
– Bao nhiêu tiền vậy chị?
– Có giá trên kệ đó em. 155 ngàn.
– Dạ!
Tôi móc bóp ra trả tiền. 155k một cái nón bảo hiểm hổng biết rẻ hay mắc nửa, nào giờ tôi có biết trả giá trả hẹ gì đâu. Ai bán đồ cho tôi là bảo đảm lời chắc, nhanh gọn lẹ.
– Thôi em đi đây. Cảm ơn chị!
– Ừ chào em! Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé!
Mua được cái nón bảo hiểm đẹp nên coi bộ chị nhà mình hả lòng hả dạ lắm thành ra cứ ngồi xem xét nón bằng gương chiếu hậu xe máy. Tôi lắc đầu đề máy cho xe chạy, đầu cố nhớ lại đường chị chủ quán chỉ cho tôi. Vòng vèo cả mấy con đường cuối cùng cũng tìm thấy được quán bánh canh mà chị chủ bán nón chỉ. Quán không to cho lắm, chỉ là một ngôi nhà nhỏ ở góc đường nhưng khá đông khách. Chủ yếu là người bản xứ chứ theo lời chị chủ ít du khách nào biết tới quán nhỏ xíu này lắm.
Vì quán đông khách nên tụi phục vụ cũng mời gọi sơ sài để tự tôi tìm chỗ ngồi. Sẵn nghề phục vụ của mình tôi nhanh trí kéo một cái bàn và 2 cái ghế ra phía góc trước quán dưới góc cây, ngồi đây vừa thoáng mát vừa ngắm được một góc thành phố bên dưới. Đà Lạt khác Sài Gòn ở chỗ đường phố không có quá nhiều khói bụi nên chẳng sợ ngồi lề đường vừa ăn vừa hít bụi. Nhỏ phục vụ đi ra nhìn tôi tỏ ý hỏi ăn gì, tôi giơ hai ngón tay ra hiệu hai tô. Quán lạ kệ kiu đại muốn đem gì ra cho tôi ăn cũng được vòng vòng chắc cũng là bánh canh thôi mà.
– Sao nhox biết chỗ này hay dzạ… thấy chạy xa ghê.
– Ừ nảy chị bán nón chỉ đó.
– Hổng biết ngon hok ha.
– Chút ăn rồi biết.
– Hihi hok ngon chị cho nhox ăn một mình 2 tô luôn.
– Ờ cảm ơn nha đỡ tốn.
– Xí!!!
Hai đứa ngồi trêu chọc nhau khoảng năm phút thì bánh canh được đem ra. Mới nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Tôi lấy đũa muỗng lau, tự tay vắt chanh, nêm tí nước mắm ớt cho chị xong rồi mới tự chăm sóc bản thân mình. Hix đi với em thì được chăm sóc chứ đi với chị thì ngược lại hoàn toàn. Công nhận anh Phong chiều chuộng chị từ đó giờ cũng hay thiệt. Ăn chưa được hai đũa thì chị quay qua nhìn tô bánh canh của tôi rồi thản nhiên chôm 2 con tôm của tôi bỏ vào tô mình ngồi ăn ngon lành. Bó tay chị luôn, như thường ngày chắc tôi sẽ giành lại ngay nhưng hôm nay thì không. Không phải tôi không muốn đùa giỡn với chị mà vì hôm nay là ngày đầu không có em, vẫn còn đâu đó chút lặng lẽ trong con người tôi… Có thể bắt đầu từ hôm đó, tôi đã trưởng thành hơn chăng. Hơi nhiều so với một tô bánh canh nhỉ.
Bánh canh ngon thiệt, chị ăn sạch hổng còn một giọt nước súp nào luôn, không ngon sao được khi ăn một tô mà phần thịt phần tôm gấp đôi lận mà.
– Ngon ha nhox.
– Uhm cũng nhờ chị bán nón chỉ đó.
– Hihi vậy lần sau mình lại ăn chỗ này nửa ha.
– Ờ ờ.
– Ăn sáng xong rồi… uhmmmm giờ mình ra bờ hồ ngồi ăn kem nha nhox.
– Hồ Xuân Hương hả.
– Uhm…
– Ờ thì đi.
Tôi gọi tính tiền rồi đề máy xe chở chị vòng trở lại hồ. Chạy một vòng quanh hồ, chị của tôi đòi ghé vào một quán café nằm trên lưng chừng con dốc, caffe đẹp thật, đúng chất café phố núi, ngồi từ café có thể đưa mắt nhìn rõ xuống bờ hồ, nhìn rõ những hoạt động của con đường bên dưới. Nắng nhạt nhòa trong cái lạnh se se của trưa phố núi, chị lấy hai tay áp vào ly kem rồi lại tự áp tay vào hai má mình rồi xuýt xoa than lạnh. Cảm giác cứ như chị là một cô bé tuổi teen vừa nghịch ngợm vừa mộng mơ một cách hồn nhiên vậy.
Kem có thể lạnh, trời Đà Lạt có thể se se, gió có thể lùa vào khiến người ta run rẩy nhưng chắc chẳng bao giờ ảnh hưởng đến niềm vui ấm áp của chị. Đột nhiên tôi tìm thấy được điểm chung giữa chị và em đó là chẳng quan tâm đến xung quanh mỗi khi vui, khác chăng em của tôi bơ đời theo kiểu lạnh lùng còn chị lại bơ đời bằng nụ cười ấm áp. Lại so sánh, tôi tự vỗ vào đầu mình để thoát khỏi cái suy nghĩ so sánh người khác với em, từ lúc yêu em đến giờ hễ gặp bất cứ người khác giới nào tôi lại tự so sánh người đó với em. Giờ em đi rồi có lẽ tôi phải tạm từ bỏ cái thói quen ấy thôi.
Nhấp một ngụm caffe đắng tôi đưa mắt nhìn về phía đường. Dòng người nhẹ nhàng qua lại, không ồn ào, không vội vã như Sài Gòn của tôi, phố núi bình yên trước mặt tôi và tất nhiên cũng đẹp hơn nếu như vẫn còn em bên cạnh. Tôi thích Đà Lạt bởi vì thành phố đẹp, tôi cũng không thích Đà Lạt bởi vì phố núi dường như mang quá nhiều nổi buồn không tên!
Chẳng biết tôi và chị ngồi café bao lâu nửa. Mỗi lần có tâm trạng tôi đều như vậy, mãi mê chìm trong suy nghĩ quên cả mọi thứ xung quanh, quên luôn sự có mặt của chị ở đó. Thi thoảng bàn tay tôi lại nhói, cả lồng ngực nửa, tất nhiên tôi vẫn cố cắn răng tránh để chị phát hiện và lo lắng, về Sài Gòn phải đi khám lại mới được chứ tình hình kiểu này lấy đâu ra sức khỏe mà đi học, đi làm. Gương mặt non nớt của tôi vẫn còn quá sớm để lo lắng những chuyện mang tính chất người lớn, vẫn còn sớm để tạm biệt cuộc sống của một thằng sinh viên ngồi ghế nhà trường… nhưng mấy ai biết được bên trong gương mặt non choẹt này đã vừa mới trải qua một chuỗi ngày đậm mùi đời, đậm mùi cuộc sống thực sự.
– Nhox hứa với chị sẽ không buồn nửa mà…
Chị đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ đưa tôi trở về hiện tại. Tôi ngơ ngác nhìn chị chưa biết nói gì thì chị tiếp lời luôn, gương mặt chị chẳng còn nụ cười mà ánh mắt có vẻ lo lắng, một chút nghiêm nghị nhìn thẳng vào tôi.
– Hôm qua kết thúc rồi. Nhox đừng như vậy nửa. Chị không muốn thấy nhox buồn, chị ghét ai hổng biết giữ lời hứa lắm đó.
Tôi im lặng đưa mắt nhìn về phía bờ hồ, nhưng chị đưa tay xoay mặt tôi về phía chị.
– Chị biết nhox thờ ơ lạnh lùng lắm nhưng chị không thích nhox như vậy trước mặt chị. Chị muốn nhox phải luôn nhìn chị khi nói chuyện, nhox không được nhìn chỗ khác. Chị là chị của nhox, chị hổng phải người lạ nên nhox phải nghe lời chị biết chưa!
Giờ tôi chẳng khác nào đứa em bé nhỏ đang bị chị hai dạy dỗ vậy, mặt nhìn chị nhưng lại lúng túng như mới phạm tội tày đình gì vậy, tự tôi biết lúc đó mặt tôi chắc cũng ngố dữ lắm đây. Tôi mỉm cười nhìn chị gật đầu…
– Nhox… Nhox xin lỗi…
– Chị hổng cần nhox xin lỗi! Chị cần nhox phải mạnh mẽ lên. Nhox là con trai, con trai là phải mạnh mẽ, không được yếu đuối dù xảy ra chuyện gì biết chưa.
Nói xong chị đứng dậy đi ra ngoài…
– Cho nhox 5 phút suy nghĩ đó, nghĩ xong ra ngoài chở chị đi ăn trưa. Đói bụng rồi nè!
Chị quay lưng đi thẳng, bỏ mặc tôi ngồi một chỗ đưa mắt nhìn theo. Tôi biết chị đang cố gắng làm tôi vui, bắt tôi không được buồn theo cách riêng của chị, an ủi tôi nhưng lại chẳng giống ai cả, cứ như đang ra lệnh cho phạm nhân không bằng. Mà đã là lệnh thì dễ gì tôi dám cãi. Không cần tới 5 phút suy nghĩ, tôi chỉ cần 5 phút để gọi phục vụ tính tiền rồi đi ra cửa lấy xe. Nói cho tôi 5 phút suy nghĩ chứ ra tới nơi tôi đã thấy chị đứng ngay trước cổng đầu đội nón bảo hiểm sẵn rồi. Có muốn suy nghĩ cũng không có thời gian, ai lại nỡ ngồi suy nghĩ để chị đứng ngoài trời thế này mặc dù trưa Đà Lạt nắng cũng không gay gắt cho lắm.
– Giờ ăn gì đây?
– Chị muốn ăn cơm tấm.
– Cũng được. Vậy mình vào chợ kiếm cơm tấm ăn nha.
– Uhm.
Chị leo lên xe vui vẻ bắt tôi chở đi ăn. Mới nghiêm nghị ra vẻ chị thì giờ như con nít cười toe toét ngồi sau xe nhún nhún mỗi khi tôi ôm cua vòng quanh hồ để chạy trở về chợ. Vòng vèo chợ cũng tìm được một tiệm cơm tấm có vẻ sạch sẽ. Chị ăn ngon lành, cướp luôn phần thịt bắt tôi ăn phần mỡ trong dĩa cơm của chị thành ra tôi tiếng là ăn cơm tấm chứ thực ra là ăn cơm với mỡ nướng chứ có được ăn miếng thịt nào đâu, vậy mà tôi vẫn ăn hết được dĩa cơm, tôi cũng nể tôi thiệt @@. Ăn uống xong xuôi chị đứng dậy chạy qua ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai tôi.
– Nhox, chị buồn ngủ rồi.
– Ờ thì sao?
– Kiếm chỗ cho chị ngủ đi.
– Trời mới ăn xong mà ngủ gì.
– Kệ! Chị buồn ngủ thiệt mà.
– Ờ vậy mình về phòng ngủ chịu hok.
Ngẩm nghĩ một hồi chị gật đầu.
– Uhm cũng được. Đi nhanh nhox!
Chị đứng dậy đi ra ngoài trước bỏ mặt tôi ngồi chờ phục vụ tính tiền. Gì thì gì chứ nói đến ngủ là tôi chịu liền, mỗi lúc đầu óc nhiều tâm trạng thế này thì tôi vẫn muốn vùi đầu vào giấc ngủ mà.
Vừa về đến phòng chị đã nhảy ngay lên giường chui vô đống mền nằm cứ như sợ trễ một giây là ai giành mất giấc ngủ của chị vậy. Tôi lắc đầu đi lại giường gỡ đôi giày boot với mũ len của chị ra rồi mới tự cởi áo khoác quăng vào tủ, sau đó tôi tiến lại nằm xuống sa – lon nhắm mắt ngủ. Đêm qua tôi thiếu ngủ, cả ngày chở chị đi vòng vòng khiến tôi cũng mệt cộng thêm tâm trạng không tốt nên tôi chìm ngay vào giấc ngủ. Có lẽ kể từ giây phút đó tôi thích ngủ trên ghế sa – lon, cho đến bây giờ đi đâu có nếu có cơ hội tôi đều tìm đến chiếc ghế sa – lon để ngủ.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện