Chiếc xe ngựa lọc cọc lăn bánh trên đường, nãy giờ cũng đi được hai vòng bờ hồ. Đâu đâu cũng bắt gặp những hình ảnh quen thuộc, người ta tụm nhau lại xung quanh những bếp lửa nóng của mấy quầy hàng bán khô, bán khoai, bánh tráng nướng hay đơn giản chỉ là hàng trà nhỏ của một ai đó góc phố.
Hay sang trọng hơn là những người du khách xa lạ ngồi run run trên mấy quán cafe đèn màu lung linh phía bên đường, nhìn lên chẳng khác nào những ngôi nhà cao tầng ở thành phố. Tôi thích quan sát, thói quen của tôi là im lặng quan sát mọi thứ xung quanh, tâm trạng tôi lúc này lại càng thích im lặng để quan sát. Trời càng lúc càng lạnh, đến nổi vô thức tôi phải đưa tay kéo sát chị và nhỏ Hân vào người tôi, 2 người đang lạnh run cả lên… cả ba đứa nhìn nhau rồi lại nhìn anh Phong rồi cả đám tự nhiên bật cười khúc khích.
Trời lạnh, phải chăng chỉ có mấy đứa điên mới ngồi dong xe chạy vòng vòng bờ hồ như thế này. Phải kiếm ngay chỗ nào đó có lửa ngồi mới được chứ để như thế này mãi chắc có lạnh đến xỉu. Hình như ai cũng có suy nghĩ thế này nên khi vừa nhìn thấy một bà cụ bán khô nướng dọn bếp lửa ra một góc chị vội nói vừa đủ cho ông chủ xe ngựa nghe:
– Ông ơi cho tụi con xuống đây… nhanh nhanh đi ông!
– Rồi ngừng liền đây!
Ông cụ cười to rồi cho xe ngừng lại. Ngay lập tức chị kéo tay tôi và nhỏ Hân nhảy xuống xe sà xuống ngồi bên bếp lửa đưa tay vào xuýt xoa.
– Trời ơi chị sắp chết rồi nè…
Tôi im lặng. Nhỏ Hân cũng im lặng. Anh Phong tính tiền xe ngựa xong cũng vội ngồi xuống cạnh tôi cười như mếu…
– Đó sao không đòi đi dạo nửa đi… bỏ Phong ngồi một mình còn bày đặt la lạnh nửa…
– Xí lạnh thiệt chứ bộ. Phong con trai mà…
– Con trai thì con trai. Nhóc M cũng là con trai nè…
– Nhóc khác Phong khác. Nhóc còn nhỏ biết chưa…
– Ngang ngược quá nha bà cô…
– Uýnh Phong chết giờ. Muốn gì…
Chị chu chu miệng cãi nhau với anh Phong. Bà bán khô cười giải nguy cho anh Phong.
– Thôi thôi mấy cô cậu ăn gì để tui làm cho gây lộn hoài.
Chị quay qua nhìn bà cụ cười tươi…
– Tại hắn kiếm chiện trước đó bà. Hihi bà nướng cho tụi con cái này cái này cái này nửa…
Chị đưa tay chỉ tùm lum thứ khô trên chiếc rổ to của bà cụ mà không thèm suy nghĩ không thèm hỏi ý kiến của 3 đứa còn lại.
– Chị Phương coi chừng ăn hổng hết đó.
Nhỏ Hân kéo tay chị, nhưng chị của tôi liền cười tít mắt vừa nhìn nhỏ Hân vừa lấy tay nhéo má tôi nhẹ nhẹ. Hix làm như tôi con nít không bằng vậy.
– Hihi kệ đi ăn hổng hết mình bắt hai tên ngốc kia ăn dùm.
– Nhiu đó bốn đứa ăn cũng hổng hết đâu cô nương – anh Phong chen vào, lập tức chị cú 1 cái lên đầu anh vì cái tội dám ý kiến ý cò…
– Im ngay tên kia. Kiếm chiện hoài nha.
– Bó tay rồi. Em xử đi M.
Anh Phong nhún vai xoa xoa đầu. Tất nhiên tôi chỉ biết cười trừ im lặng trước nắm đấm của chị dứ dứ trước mũi. Có trời cũng hổng dám kiếm chiện với bà cô ngang ngược này chứ nói gì tới lược tôi.
Trời càng về khuya lại càng đông người qua lai trên đường, 4 đứa ngồi tụm lại bên bếp than nóng rực cố nép vào nhau để xua đi cái lạnh run người. Mùi thơm của món khô nướng bốc lên nghi ngút, đúng lài cái mùi đầy cám dỗ đối với bất kỳ người đi đường nào trong cái tiết trời lạnh thế này. Lại trò chuyện những câu chuyện không đầu không đuôi, thi thoảng cười khúc khích. Trời càng lạnh người ta càng sát lại gần nhau hơn. Ừ thì càng gần nhau hơn… chỉ có một vài người nào đó thì buộc phải xa nhau… một vài người nào đó. Trong đó có lẽ có tôi và em. Hơi tệ nhỉ:)
Xong tiết mục khô nướng, lại kéo nhau đi ăn ốc. Trời lạnh mà gặp mấy món nóng nóng nướng nướng như thế này thì còn gì phê bằng, tới thằng thất tình trầm trọng như tôi còn không thể cưỡng lại nửa mà. Tất nhiên cũng phải lấy cái lý do đành chịu ăn vì lệnh của chị không cãi được… Ai buồn bỏ ăn bỏ uống hoặc nhậu nhẹt giải sầu thì kệ ai chứ còn tôi và chị mà buồn thì giống nhau ở điểm ăn uống càng mạnh hơn, buồn thế này thì có lợi hay hại cũng chưa biết nửa, chỉ biết là bụng tôi no căng vì mấy cả chục dĩa ốc đủ loại chị gọi ra.
Một ngày thất tình kỳ lạ giống như chưa bao giờ tôi gặp chuyện chia xa một người vậy hay có lẽ sự xuất hiện vồn vã của chị đã làm tôi chẳng kịp để im lặng riêng suy nghĩ của mình như cảnh của một bao người vừa mất đi người yêu bình thường khác. Có lẽ chị của tôi vẫn ở bên tôi như lúc này thì chắc chẳng bao giờ tôi gỡ được chiếc mặt nạ tươi cười ra để trở lại với đúng con người tôi. Tất nhiên điều đó không thẻ xảy ra vì chị vẫn là một người chị bạn không hơn không kém, ít nhất là cho đến thời điểm đó… chẳng thể ở mãi bên tôi được.
Tôi mỉm cười nhấp một ngụm cafe đắng nghét đưa mắt nhìn về phía dưới bờ hồ. Trời khuya, tôi biết điều đó dựa trên khung cảnh trước mắt tôi, dòng người dạo phố đêm đã thưa thớt dần. Tôi im lặng trở về với chính tôi đếm lặng ngắm khung cảnh đêm của thành phố lạnh lẽo này, im lặng với những suy nghĩ đắng nghét như mùi vị của cái chất lòng màu đen tôi đang nhấm nháp trong miệng. Làm ầm cả buồi chiều mệt nhoài nên giờ có lẽ 3 người còn lại đang say giấc trong phòng. Nhất là chị của tôi vừa về đến phòng đã cuộn tròn trong chiếc chăn ấm chẳng thèm thay đồ chẳng thèm chào hỏi ai cả. Vậy mà lúc còn ăn ốc chị cứ đòi mua cho được một bộ trò chơi xếp hình của nhóc bán hàng rong để về chia phe thi nhau chơi ráp hình…
Giờ thì ngủ ôm chăn ngủ khì khì mặc sự đời xung quanh. Tôi vẫn đứng đó mặc trời lạnh, mặc mọi thứ xung quanh để nghĩ về chị, nghĩ về tất cả trừ em. Bởi vì khi trở về chính con người thật một mình, người ta vẫn sợ nghĩ về những điều làm người ta cảm thấy đau. Vậy mà càng tránh né thì người ta càng phải nghĩ đến tôi.
– Sao rồi. Đang nghĩ đến nhỏ Thy hả M?
Tiếng nhỏ Hân nhẹ nhàng sau lưng, vừa đủ để tôi khẽ giật mình…
– Ừ! Sao Hân không ngủ đi. Khuya rồi!
– Hay quá! Nói người ta mà hổng nhìn lại mình…
– Ừ… quên mất!
Tôi bật cười nhẹ đưa ly cafe lên nhấp thêm một ngụm, nhỏ Hân ngồi nhẹ nhàng ngồi lên lan can quay mặt ra ngoài đung đưa chân.
– Lại uống cafe không đường hả.
– Ờ!
– Tính uống cái thứ đắng nghét vậy hoài hả trời.
– Ờ chắc vậy…
– Phì! Khùng vừa vừa thôi. Bỏ đường đi cho ngọt!
– Quen rồi mà.
– Bó tay!
– Ờ! Mà nè Hân leo xuống đi ngồi vậy té rồi sao.
Nhỏ vẫn ngẩn mặt lên trời không thèm nghe lời cảnh báo của tôi…
– Biết lo thì bỏ ly cafe xuống đi. Con trai phải ga lăng chút xíu rủi Hân té M phải giữ Hân lại kịp chứ.
– Thì biết mà té bất ngờ sao giữ kịp…
– Chưng nào Hân té Hân sẽ nói M biết mà… yên tâm!
– Hay quá! Thôi xuống dùm đi. M nhỏ xíu tay đau sao mà giữ nổi không biết…
– Hihi thì M chỉ cần giữ được rồi còn té hay không chuyện của Hân.
Nhỏ quay lại cười. Tôi lắc đầu mỉm cười…
– Ngang quá…
Câu nói của tôi hơi thừa, có lẽ đứa con gái nào ít nhiều cũng ngang ngược theo cách riêng của mình, ít nhất là những người con gái tôi đã từng biết đến. Nói ngang thì nói vậy rồi nhỏ cũng chịu leo xuống đứng cạnh tôi.
– Nè giờ M tính sao?
– Tính gì?
– Nhỏ Thy đi rồi.
– Ờ M biết mà.
– Vậy M tính buồn tới bao giờ…
– Ờ cũng chưa biết. Buồn chừng nào chán thì thôi…
– Hì Hân mất 2 tuần mới hết buồn đó. Còn M?
– Để coi… Chắc buồn hết đêm nay thôi. Lỡ hứa rồi…
– Hứa với ai?
– Với một người!
Tôi mỉm cười nghĩ đến chị. Ừ thì lời hứa của tôi với ai có thể cho qua nhưng mà chẳng biết vì sao mỗi lần hứa gì đó với chị dù là hứa vu vơ cho vui nhưng vô hình dung tôi luôn cố gắng thực hiện đúng như vậy.
– Khó hiểu. Chắc hứa với nhỏ Thy chứ gì. Nhỏ này cũng kỳ chồng mình mà cũng bắt hứa tùm lum!
– À ừ! Nè đừng nói vậy. M đâu phải là chồng Thy.
Tôi buộc miệng một cách chua chát, ừ đúng quá còn gì, tôi đâu phải chồng em.
– Hix uhm Hân quên! Xin lỗi M.
– Ờ không sao… Cũng suýt thành chồng chứ bộ hehe…
– Thôi đi đồ khùng! Làm bộ cười hoài… làm như ai cũng ngốc như M hổng biết mấy người ráng vui vẻ vậy!
– Hông vui thì biết làm sao giờ.
– Hân hổng biết hứa với ai cũng được. Đừng có suy sụp quá là được rồi… còn lâu lâu vẫn có thể buồn mà…
– Biết rồi. Cảm ơn nghen! Lần nào M gặp chuyện không vui với Thy cũng toàn nhờ Hân an ủi…
– Haizz có gì đâu. Ai bỉu Hân là bạn của hai người chi. Mà nè càng nghĩ càng tức hai người. Tự nhiên cái buông xuôi chi hổng biết. Hai người bộ bàn bạc sao rồi từ nhiên bỏ cuộc là sao. Hân hỏi hoài mà nhỏ hổng chịu nói, M cũng hổng chịu nói làm sao ai giúp gì được cho hai người. Bực mình dễ sợ!
– Thôi chuyện cũng đã rồi! Chắc Hân cũng hiểu phần nào lý do mà… giờ hối hận cũng không kịp đâu. Cứ ráng mà sống tiếp vậy!
– Biết là hối hận hổng kịp nhưng mà tức hai người lắm. 1 Đứa thì ngu một người thì ngốc… nè có hò hẹn gì với nhau hông đó…
– Ờ hò hẹn gì nửa. Thôi đừng nhắc chuyện đó. Sao hổng ngủ đi lo lắng chi không biết! Hứa là buồn hết hôm nay mai bình thường liền mà đừng lo.
– Ai thèm lo! Chỉ sợ M buồn nhỏ Thy biết mất công nhỏ buồn theo. Ai hơi đâu lo cho người dưng mấy người…
– Ừ rồi lo cho M hay Thy cũng được. Hân ngủ đi! Mai còn về Sài Gòn nửa mà.
– Kệ! Hân chưa muốn ngủ… Chừng nào Hân ngủ kệ Hân!
Tôi im lặng. Nhỏ Hân cũng im lặng. Một cuộc nói chuyện khá nhạt, cũng chẳng ăn nhập vào đâu, không có gì rõ ràng. Âu thì ai nói chuyện với tôi lúc này chắc cũng không khá hơn gì nhỏ Hân cho lắm, bản thân tôi vốn nhạt nhẽo và nhàm chán kia mà.
Trời vẫn lạnh. Nhỏ Hân vẫn kiên nhẫn đứng cạnh tôi nhìn về phía lòng đường. Bổng nhỏ giật ly cafe trên tay tôi đưa lên miệng uống sạch sau đó nhăn mặt lấy tay vuốt miệng.
– Uống chi ba cái thứ đắng nghét vậy không biết. M bắt đầu uống cafe không đường lúc nào vậy hả. Con nít con nôi tập tành như ông già!
– Ờ cũng lâu rồi… Hổng nhớ nửa!
– Sao hổng chịu bỏ đường vào cho ngọt?
– Ừ! Tại thói quen.
– Mệt giấu hoài. Thói quen nào cũng phải có lý do nào đó.
– Không có lý do thiệt. Thói quen thôi.
– Không tin! Nhìn mặt M kìa ai mà tin. Hổng nói cũng được, sau này chắc chắn Hân sẽ bắt M nói.
– Trời. Có chút chuyện cafe thôi mà nghiêm trọng dữ.
– Sao hổng nghiêm trọng. Những người uống cafe không đường hoặc là không bình thường hoặc là có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ làm họ chỉ muốn tìm tới cái đắng nghét này. Chắc chắn… M ở cả hai trường hợp…
Nhỏ xoay xoay ly cafe trên tay nói chắc như đinh đóng cột, chắc như chính nhỏ là tôi vậy… Cô bạn này hóa ra cũng nhạy cảm và chịu khó suy nghĩ về người khác, con gái hình như luôn có thêm 1 giác quan thì phải. Tôi mỉm cười vì cái suy đoán như đúng rồi của nhỏ…
– Ừ! Chắc vậy! M thích khác người mà…
– Con nít con nôi bày đặt! Thôi uống cái khác đi. Đừng uống cafe nửa. Muốn tập làm người lớn thì uống cái khác.
– Giờ này còn uống gì nửa.
– Chờ chút!
Nhỏ nháy mắt mỉm cười đi vào trong, được một lúc thì đi ra với chai rượu trên tay cùng 2 cái ly thủy tinh.
– Hả! Uống rượu hả?
– Uhm!
– Hix M hổng biết nhậu đâu…
– Xí ai cho M nhậu. Uống thử đi, thú vị hơn cafe nhiều!
Nhỏ lắc lắc chai, đưa tôi một ly thủy tinh rồi rót vào đến nửa ly thì ngừng quay qua tự rót cho mình một nửa ly. Sau đó nhỏ nháy mắt đưa ly lên trước mặt.
– Thử đi! Cụng ly nha hihi.
– Ờ ờ!
Tôi chậm rãi đưa ly lên chạm nhẹ vào ly nhỏ rồi đưa lên miêng uống một hớp nhỏ. Mũi rượu xộc lên mũi tôi cay xè, từng giọt rượu chạy vào trong cuống họng tôi nóng nhẹ nhàng, có vị chua, có vị đắng… hòa quyện vào nhau giống y như… mùi rượu ^.^
– Sao? Ngon hông…
– Ờ ờ… thì ngon…
– Hihi nhìn kìa cái mặt ngu thấy sợ. Phê rồi chứ gì. Con trai gì uống rượu dở ẹc…
– Ờ ờ thì nào giờ có biết nhậu đâu…
– Cảm giác sao?
– Sắp xỉn chứ sao…
Tôi cười. Đây không phải lần đầu tôi uống rượu! Đây chỉ là lần đầu tiên tôi nếm thử loại rượu này với một người con gái khác chứ không phải với mấy thằng bạn chí cốt của tôi.
– Một chút cay, một chút nồng, một chút đắng, một chút chua chua rồi ngọt ngọt nửa… phê chưa chàng!
Nhỏ lắc lắc xoay tròn chiếc ly thủy tinh cười cười nói nhỏ vừa đủ để tôi bật cười vì cái triết lý của nhỏ.
– Đây mới là cuộc sống nè chàng… người ta kiu là vang đó!
Nhỏ kết thúc bằng hai từ “vang” một cách nhẹ nhàng. Lại thêm một tiếng xì nhỏ phía sau cho đúng chất người Việt nói tiếng nước ngoài rồi uống một hơi hết ly rượu. Tôi bật cười nhìn ly rượu trên tay rồi nhìn nhỏ…
– Nè nè xỉn hả cô nương! Lảm nhảm gì đó.
– Xỉn cái đầu M đó. Rượu này nhẹ lắm. Uống đi hổng có xỉn đâu mà sợ.
– Thôi không biết nhậu mà.
– Nhậu đâu mà nhậu. Lâu lâu uống thử một chút thui Hân có cho M nhậu đâu hổng biết. Ngon hơn cafe không đường của M nhiều.
– Ờ ờ!
Tôi đành đưa ly rượu lên miệng uống một hơi hết rượu rồi để ly xuống lan can từ từ cảm nhận hương vị của loại rượu vang của cô bạn kế bên ép tôi uống. Cay nồng, đắng đắng, chua chua và cả ngọt ngọt của nhỏ Hân nói đều đang bao lấy đầu lưỡi tôi… bất giác lại thấy như cuộc sống… bất giác lại muốn uống thêm để được nghĩ về em.
– Sao… đã chưa! Hihi…
Tôi bật cười trước ánh mắt tò mò của nhỏ đang nhìn tôi…
– Uhm… nhưng cafe của M vẫn ngon hơn!
– Đáng ghét… mất hứng người ta hết luôn! Hết cafe rồi uống cái này đỡ đi!
Nhỏ làm vẻ mặt giận dỗi đổ rượu vào gần đầy ly tôi sau đó tự rót cho mình một ly như vậy im lặng uống sạch không chừa một giọt. Đồng ý là vang nhẹ nhưng mà uống gì cả ly to tướng thế này bảo đảm chút tôi xỉn cho coi, gì chứ vụ uống mấy thứ có men này tôi chịu thua. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ tôi cũng phải nhắm mắt nhắm mũi tu cho hết ly vang nhẹ nhàng của nhỏ chứ không chắc bị đè đổ không chừng.
– Rồi đó… Thôi nghĩ chút xỉn cho coi…
– Con trai gì yếu xìu…
– Đâu biết uống rượu đâu…
– Xí! Phải con trai hông đó ha là gay. Nghi quá nha…
– Gay hay không dụ M uống chút xỉn làm bậy hay không biết liền…
– Haha thấy ghê hông. Ừ ngon thì nhào vô!
Nhỏ cười khúc khích đè ly tôi uống đổ thêm cho tôi và nhỏ 2 ly gần đầy nửa rồi cụng nhẹ.
– Thôi xỉn rồi đó!
– 1 Ly nửa thui…
– Hix ờ ờ…
Tôi đành đua ly lên miệng uống, được một hớp nhỏ thì nhỏ kéo tay tôi xuống…
– Sao vậy…
– Làm gì gấp dzạ. Còn 1 ly thì phải uống từ từ.
Thiệt bó tay với nhỏ luôn. Chắc muốn hành xác tôi chứ gì nửa. Hix tôi là tôi thấy tê tê người rồi đó. Xỉn thì không xỉn nhưng tôi không quen với cảm giác có men rượu trong người. Nhỏ Hân cười nhẹ để hai ly rượu xuống lan can bên canh chai rượu rồi đứng im nhìn về phía hồ xuýt xoa.
– Trời lạnh thiệt ha M!
– Ừ!
– Hổng biết năm sau có lên đây được hông nửa.
– Muốn lên thì lên có gì đâu.
– Chắc gì được như giờ.
– Như giờ là sao?
– Thì uống vang… bên…
Nhỏ ngập ngừng rồi khẽ đưa tay lên miệng để che tiếng hắt – xì.
– Đó hay qua. Uống rượu cho đã rồi hắt – xì. Mai bệnh rồi đổ thừa nửa đi. Sao hồi nảy hổng chịu mặc thêm áo cho ấm.
Nhỏ Hân hắt – xì tôi mới để ý giờ nhỏ chị mặc mỗi chiếc áo thun mỏng tanh để ngủ chứ có phải áo ấm này nọ như tôi lúc này đâu. Tôi vội cởi bớt cái áo ấm rồi khoác lên người Hân. Chạm tay vào người nhỏ tôi mới cảm nhận rõ nhỏ đang khẽ run vì lạnh. Phì… nói tôi ngốc, nhỏ càng ngốc hơn.
– Nè mặc đi cho đỡ lạnh rồi đi ngủ dùm cô nương!
Nhỏ đưa hai tay lên vai khẽ kéo áo rút người sâu vào như để cảm nhận hết cái ấm của chiếc áo.
– Cảm ơn nha. Ga – lăng quá vậy… áo ấm ghê!
– Ờ ờ áo đang mặc mà chắc còn hơi ấm.
– Không sợ lạnh hả.
– Ờ thì lạnh mà chịu được.
– Uhm!
Tôi im lặng cầm ly rượu lên uống. Lần này tôi không phải nhăn nhó vì đắng nửa… có lẽ tôi quen với mùi vị của vang rồi thì phải. Cũng đúng, vang là một thứ khá thú vị đó chứ, nhẹ nhàng và cũng đắng như món cafe không đường của tôi… Cảm giác mọi thứ xung quanh cũng giống như vị đắng của vang vậy, thật khó để tôi tìm dc cảm giác ngọt của vang vào lúc này, có lẽ tôi đang say… không biết uống rượu, say là đúng rồi. Chợt nhỏ Hân đứng sát lại gần tôi hơn khẽ chọt chọt vào vai tôi…
– Nè… a… n… h…
Tôi chỉ nghe rõ từ nè, còn sau đó là từ gì thì tôi không nghe rõ, đại loại là vần “a”, có lẽ vậy… tôi say thiệt rồi thì phải…
– Sao Hân?
– Có muốn ôm hông? Cho mượn nè!
Tôi mỉm cười mắt vẫn nhìn ra xa…
– Ừ! Không!
Từ không thoát ra nhẹ nhàng, hơi thở thoang thoảng mùi vang của nhỏ phả vào vai tôi. Chẳng biết nửa vì hai tay tôi đang vòng ôm siết lấy Hân. Tôi chẳng biết nửa, chỉ là tôi đang cần một vòng tay nào đó để cố giữ chiếc mặt nạ hề mang nụ cười mỉm trên môi. Tôi sợ… lỡ cái con người bất cần của tôi quay về, tôi sẽ làm điều gì đó khủng khiếp để trả thù vì lúc này tôi đang nghĩ về vị đắng của việc mất em, tôi sợ tôi sẽ nghĩ về cách để làm gì đó cho hả cơn giận đau nhói trong lòng lúc này. Con người ta đáng sợ nhất là khi nghĩ về những nổi đau của lòng thù hận và cũng giống một con thú nhất khi người ta nổi giận. Hân vẫn đứng yên đó để tôi ôm thật chặt. Lạnh lắm, đau lắm… tay tôi khẽ run run, tôi không khóc, con trai mà đâu có khóc được… chỉ là tôi say rồi thì phải, những ngọn đèn đường phía xa đang nhòe đi trước mắt tôi. Rõ ràng… tôi đang say… có lẽ vậy!
Trời vẫn lạnh, càng lúc càng lạnh. Chẳng biết tôi ôm Hân bao lâu nửa. Chỉ biết ngày càng mắt tôi càng nhòe đi, đầu óc quay cuồng. Tôi mỉm cười xác nhận tôi say thiệt rồi chứ không có lẽ có chẳn gì nửa, một bóng đèn đường mà tôi nhìn thành hai ba bóng là đủ hiểu tửu lượng tôi tệ cỡ nào. Tôi thề là giờ nhỏ Hân rời tôi là ra đứa té xuống ban công là tôi chứ hổng phải nhỏ Hân. Ừ thì say, lâu lắm rồi tôi mới bị say như thế này. Nhỏ Hân cũng cảm nhận được tình trạng của tôi hay sao cho nên không dám nhúc nhích chỉ khẽ lấy tay nắm tay tôi lắc nhẹ.
– Nè… xỉn thiệt hả…
– Ờ xỉn rồi.
– Thấy ghê hôn. Nảy ai nói tính làm bậy gì đâu làm thử coi coi…
– Thôi làm gì mà làm. Quắc luôn rồi nè.
– Vậy giờ sao. Cho mượn ôm chút tính ôm hoài hả?
– Ờ ờ quên! Xin lỗi Hân nha!
Tôi vội rút tay lại vì nhận ra mình đã đi quá xa. Say thì say những vẫn biết mình đang làm gì, dù sao tâm trạng cũng đỡ hơn một tí. Nhưng Hân khẽ kéo tay tôi lại không cho rút ra.
– Nè…
– Sao vậy…
– Đỡ hơn chưa…
– xỉn quắc cần câu luôn rồi đỡ gì nửa…
– Hông, ý Hân hỏi là tâm trạng M kìa. Đỡ hơn chưa?
– Ờ ờ đỡ rồi. Cảm ơn Hân!
– Thiệt không? Haizz làm người tốt thì làm cho trót lỡ ôm rồi nếu chưa đỡ thì cho ôm chút nữa đó.
– Ừ không sao đâu. Bình tĩnh lại rồi!
– Uhm!
Tôi rút tay ra xoay lưng lại đứng dựa người vào ban công rồi cầm ly rượu còn lại lên định uống, nhỏ Hân vội kéo tay tôi lại…
– Trời ơi xỉn rồi uống chi nửa! Muốn chết hả?
– Ờ lỡ xỉn rồi xỉn hơn chút có sao đâu. Nảy xúi M uống giờ cản là sao.
– Nảy khác giờ khác. Ai ngờ M uống dở vậy đâu.
– Hổng sao! Uống hết ly này rồi thôi… vang của Hân mà…
– Giờ muốn uống nửa thiệt hả…
– Ừ. Cụng ly ha…
– Uhm cũng thì cụng!
Nhỏ đưa ly rượu lên cũng nhẹ vào ly tôi, hai đứa chậm rãi uống sạch cho đến giọt vang cuối cùng trôi vào miệng. Tôi mỉm cười đặt ly xuống rồi ngửa cổ nhìn lên bầu trời mỉm cười…
– Chào em! Tiểu thư!
Nhỏ Hân cũng đặt ly rượu xuống đứng nhìn tôi ngạc nhiên…
– Chào ai vậy M?
– Ừ! Chào một người vừa mới xa…
– …
Lúc sáng đưa em đến nhà thờ tôi chẳng đủ can đảm nói thêm một lời nào với em mà chỉ biết im lặng đứng nhìn, giờ nói lời chào thì muộn mất rồi.
– Nè! Vào ngủ đi. Nhìn cái mặt xỉn thấy ghê quá à…
– Mặt ai xỉn mà hổng ghê. Hân vào ngủ trước đi…
– Còn M?
– Đứng đây chừng nào tỉnh mới ngủ…
– Đồ khùng đang xỉn hổng ngủ tỉnh rồi ngủ chi?
– À nào giờ xỉn hổng có ngủ…
– Thiệt hông?
– Thiệt!
– Kỳ cục vậy…
– Ờ…
Từ nào giờ miễn tôi bị say là không ngủ mà sẽ làm gì đó cho đến khi nào tỉnh hoàn toàn mới đi ngủ, hơi khác người nhưng mà giờ này biết làm gì đâu, thôi thì ngồi xuống đất đưa mắt nhìn phố đêm qua khe hở giữa các thanh dọc của ban công, lấp lánh những ánh đèn đường, mờ mờ ảo ảo. Không có thói quen buồn thì tìm đến men rượu, vậy mà giờ lại bị nhỏ Hân làm cho say, càng say lại càng thấm đau thì phải. Nhỏ Hân cũng không nói gì nửa mà ngồi xuống đối diện nhìn tôi. Chẳng quan tâm, đôi mắt tôi vẫn đưa hướng nhìn về phía xa xăm, chẳng nhìn gì cả, chỉ để ánh nhìn vậy thôi, vô định.
Trời về khuya càng lạnh, tôi vẫn ngồi đó… đủ lâu để mùi rượu trên người bay mất, không còn đau đầu nửa, hình như tôi đã tỉnh rượu. Nếu không có bàn tay nhỏ Hân đập nhẹ vào chân thì tôi cũng không hay đã tỉnh, đưa mắt nhìn nhỏ tôi chợt cười nhẹ, cô bạn của tôi ngủ gục từ lúc nào không hay. Gương mặt nhỏ tựa nhẹ vào ban công, ngọn đèn đường chiếu vào làm gương mặt nhỏ càng đẹp hơn, giá mà người trước mặt là em thì tốt quá. Tôi vội xua ngay cái ý nghĩ đó rồi đứng dậy khẽ lay lay nhỏ, ngủ mê quá trời không chịu thức vậy là phải ga – lăng rinh nhỏ vào trong rồi, vấn đề là chẳng biết rinh nổi không đây.
Tôi dừng luồn tay vào người nhỏ hít một hơi thật sâu để lấy đà rinh nhỏ lên, mới hết xỉn, lưng thì đau cho nên suýt nửa tôi đánh rơi nhỏ xuống đất nửa chừng rồi. Không biết cô nàng có thức hay không mà đôi tay bấu nhẹ ngả đầu vào ngực tôi mắt vẫn nhắm nghiền ngủ ngon lành. Sướng nhỉ, ngủ mà cũng biết dụi đầu tận hưởng giấc ngủ trên tay tôi nửa, chừng nào thức dậy phải bắt nhỏ mua gì cho tôi bù cho vụ ga – lăng này mới được.
Nói chung thì cũng không nặng lắm, cùng lắm là 48 – 49kg, bằng em của tôi chứ gì nhưng mà ốm yếu như tôi thì rinh nhỏ vào tới giường cũng mệt dữ lắm à. Đặt nhỏ nhẹ nhàng xuống bên cạnh chị tôi ngồi luôn xuống cạnh giường thở lên thở xuống đã rồi mới với tay định kéo mền đắp cho nhỏ. Nhưng mà đâu có dễ vậy, nữ hoàng nhà ta đang nằm cuộn tròn ôm cứng ngắc cái mền duy nhất trên giường, kéo thế nào cũng không chịu rời, tham đến vậy là cùng.
Tôi đành lắc đầu lếch cái thân tàn xuống tiếp tân. Khách sạn mùa này đông khách, nhưng cũng may là khách sạn quen của em cho nên tụi tôi mới có được 1 phòng hai giường chứ không thì phải ngủ ngoài đường mất tiêu chứ giỡn à. Vừa nhìn thấy tôi nhỏ tiếp tận vội bật dậy khỏi chiếc sa – lon nhìn tôi chớp chớp mắt.
– Ủa anh chưa ngủ hả…
– Ờ chưa. Anh có làm em thức hông?
– Dạ hông, em đang xem tivi. Có gì không anh?
– Ừ em cho anh xin một cái mền nửa được không?
– Sao anh không gọi xuống em mang lên phòng cho xuống đây chi cho mất công. Anh lên trước đi em mang lên ngay…
– Thôi em lấy ra đây anh tự đem lên trển cũng được.
– Hì vậy anh chờ em chút…
Nhỏ tiếp tân gật đầu chạy đi lấy mền. Tôi buông người xuống sa – lon lấy bình trà rót một ly đưa lên miệng uống. Trời lạnh, một tí trà nóng làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn, tỉnh táo hơn. Vừa uống xong ly trà nhỏ tiếp tân cũng đem mền ra cho tôi.
– Mền của anh nè!
– Ừ cảm ơn em. Mà em trực một mình hả?
– Dạ không còn 2 anh bảo vệ ngoài cửa nửa với chị bạn em.
– Chị đó đâu.
– Đi mua đồ ăn khuya rồi anh.
– Uhm thôi anh lên phòng đây. Trời lạnh quá!
– Dạ mùa này lạnh lắm. Em cho anh hai cái mền luôn đó.
– Ờ cảm ơn em. À mà nè.
– Dạ sao anh?
– Cho anh xin bình trà này nha?
– Hì bộ anh hổng ngủ sao?
– Ừ hơi khó ngủ.
– Dạ vậy anh chờ chút em pha bình mới đem lên cho.
– Thôi cho anh bình này được rồi mất công em đem lên lắm.
– Không sao đâu anh. Tại bình này em pha lâu rồi hơi nguội. Pha bình mới uống thích hơn anh ạ?
– Ờ không sao. Tại tự nhiên anh thích uống bình trà này thôi.
Tôi cũng chẳng hiểu sao tự nhiên lại cứ muốn uống bình trà này đó nửa, có lẽ vẫn còn hơi say thì phải. Tất nhiên nhỏ tiếp tân cũng không muốn trái lời tôi nửa, dù gì tôi cũng là khách mà.
– Dạ vậy anh cầm bình trà nay lên phòng đi ạ.
– Cảm ơn em nha.
Tôi cúi xuống một tay ôm mền một tay cầm bình trà đi lên trước đôi mắt có gì đó thắc mắc của nhỏ tiếp tân. Lên đến phòng tôi để bình trà lên bàn rồi nhẹ nhàng đắp mền cho nhỏ Hân. Còn một chiếc mền tôi phù luôn lên cả chị và nhỏ. Trời lạnh khuyến mãi thêm cho hai cô nàng một cái mền nửa cho đảm bảo giấc ngủ ngon. Còn phần mình tôi lấy chiếc gối bên cạnh anh phong quăng lên ghế sa – lon, rót trà rồi thả mình xuống ghế nhắm mắt thưởng thức hương vị nóng đắng nhẹ nhàng. Hình như những thức uống thú vị đối với tôi trên thế giới này luôn có vị đắng thì phải… có lẽ cuộc sống là phải vậy, có lẽ tôi hợp với những vị đắng như vậy… nói thì nói vậy chứ những thức uống ngọt vẫn sẽ ngon hơn mà. Mãi mê với cái suy nghĩ ngọt và đắng đó tôi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, giấc ngủ của đêm đầu tiên xa em… im lặng và lạnh lẽo trên chiếc sa – lon giữa phòng. Một chuỗi dài những sự việc nhàm chán cuối cùng cũng trôi qua bằng một giấc ngủ quên, ngày xa em đầu tiên… mọi thứ im lặng nhàm chán đến nao lòng.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện