Chị vẫn ngồi cạnh tôi, từ sáng giờ lúc nào chị cũng ngồi gần tôi, dù đôi lúc chị cố tỏ ra vô tư đùa giỡn, giành giật vị trí ngồi cạnh tôi với anh Phong và Hân thì cuối cùng chị vẫn ngồi vài sát vai với tôi. Lúc này cũng vậy, chị im lặng, thôi cười giỡn mà bắt chước nụ cười mỉm của tôi, mắt chị áp vào khung cửa, chu miệng thở phù phù. Ngón tay dài của chị thi thoảng lại bấm nhẹ vào bàn tay tôi, chẳng ai thấy cả nhưng tôi biết chị luôn cố làm như vậy. Cách nhau đến 2 lớp găng tay lận đó nhưng hơi ấm sẻ chia vẫn nhẹ nhàng như ánh nắng.
Càng nghĩ tôi càng thấy ấm, càng thấy ấm lại càng đau. Ừ tôi vẫn còn nhiều người bên cạnh chia sẻ, còn em về bên ấy, xung quanh em toàn những con người xa lạ. Em sẽ xoay sở thế nào để hạnh phúc, để ấm lòng, để xóa nhòa những tổn thương…
Suy nghĩ linh tinh cuối cùng cáp treo cũng đưa cả đám đến trạm cuối. Cả nhóm lại kéo nhau đi vòng vòng tham quan chùa, không ai dám đùa giỡn gì nửa cả vì nơi chùa chiềng linh thiên dù tín ngưỡng hay không thì thái độ của mỗi người cũng phải khác. Có vẻ nơi này chẳng có gì thú vị ngoài cảnh vật khá đẹp. Đi mỏi chân chị kéo tôi ngồi xuống bậc thềm phía sau chùa phụng phịu mặt:
– Nhox, chị mệt rồi hông đi nửa đâu.
– Ờ vậy mà hồi nảy ai xung chạy trước lắm mà.
– Hồi nảy khác giờ khác.
– Uhm biết rồi để nhox mua nước cho chị uống.
– Chị muốn uống coca.
– Rồi để nhox đi mua.
Tôi chạy nhanh lên phía trên gọi Hân với anh Phong quay lại.
– Nè hai người chị Phương mệt rồi kìa.
– Haha thấy chưa hồi nảy chạy cho dữ giờ mệt.
– 2 Người uống gì để em đi mua luôn.
– Ừ anh uống nước suối.
– Hân uống gì? – Tôi quay qua hỏi nhỏ Hân.
– Uhm uống gì cũng được.
– Vậy uống coca giống chị Phương nha.
– Ừ.
– Hai người lại ngồi với chị đi. Chờ chút!
Nói xong tôi quay lưng đi vòng ra phía trước chùa. Nói là chùa nơi linh thiêng vậy chứ bãi đậu xe phía trước đông nghịt người, nhang khói mù mịt, tiếng mời mọc của những người bán hàng rong, tiếng la hét của mấy người phụ xe, tiếng hướng dẫn viên ồn ao trong chiếc loa nhỏ điện tử… tất cả tạo nên một khung cảnh xô bồ phức tạp trước cổng vào chùa. Tôi chen chân vào dòng người rồi dừng lại trước quầy nước gọi một chai nước suối và 3 lon coca ướp lạnh.
– Bao nhiêu cô?
– Cho cô xin 60 ngàn.
15k một chai nước, giá cũng không đến nổi nào. Tôi gật đầu thầm nghĩ rồi cho tay vào túi móc tiền trả. Nhưng mà gương mặt tôi dần biến sắc khi mò hết túi trước, túi sau, túi áo khoác đều không tháy bóp tiền đâu. Trời phật ơi bóp tiền tôi đâu có giữ đâu lấy gì mà trả tiềng nước. Bà bán nước nhìn tôi cười từ đầu giờ thôi cười nhìn tôi chằm chằm vì thái độ của tôi.
– Sao vậy cháu.
– Dạ dạ… cô cho con gửi nước lại. Tiền con bỏ…
Tôi chưa nói dứt câu chợt có một bàn tay chìa tờ tiền 100k ra trước mặt tôi. Giật mình quay qua, tôi ngẩn người vì nhỏ Hân đang đứng bên cạnh mắt nhỏ nghênh nghênh nhìn tôi lắc đầu.
– Bó tay với M luôn đó. Hông có giữ tiền mà cũng bày đặt tài lanh chạy đi mua nước. Đầu óc suốt ngày lơ ngơ không vậy hả.
– Ờ ờ tại quên.
– Thiệt tệ hơn vợ thằng đậu nửa.
Hix thiệt ức quá, ai bỉu giữ bóp tiền người ta chi giờ còn nói xấu nửa chứ. Thôi dù sao cũng lỗi tại mình đãng trí, quân tử không chấp chuyện nhỏ nhặt, ghi sổ để đó mai mốt tính sau với cô nàng này mới được. Tôi cười gãi gãi đầu.
– Ờ thôi biết lỗi rồi. Mà đâu ra đây hay vậy.
– Xí Hân hông đi theo chắc M làm ô – sin trả tiền nước luôn chắc.
Nhỏ vừa cằn nhằn vừa đưa tiền cho bà bán nước. Chắc nghe loáng thoáng được câu chuyện của 2 đứa tôi bà bán nước tươi cười vừa thối tiền vừa nói chen vào.
– Con gái giữ bạn trai cho kỹ. Thằng này ngơ ngơ vậy coi chừng mai mốt nó bỏ quên con thì chết!
Sax bà này cũng rảnh, bán nước không lo còn bày đặt nhiều chuyện góp phần nói xấu tôi nửa chứ. Nhỏ Hân lấy tiền thối từ tay bà bán nước quay qua đấm nhẹ lên vai tôi.
– Cười gì cười hoài, ai thèm giữ mấy người chi cho mệt. Đi nhanh!
Nhỏ gật đầu chào bà bán nước kéo tay đi trở vào trong. Hix coi tôi chẳng khác nào trẻ nít không bằng, lại còn nắm tay bắt tôi đi nhanh không lại lạc nửa chứ.
– Mà nè đi từ từ làm gì đi nhanh dữ vậy.
– Đàn ông con trai gì chậm chạp thấy sợ.
– Nói xấu hoài luôn…
– Chứ mấy người tốt chỗ nào đâu đòi nói tốt.
– Ờ ờ. Rồi tính giữ bóp tiền M hoài hả. Đưa cho M đi.
– Mệt chút đưa. Mặt M ngơ ngơ vậy làm mất sao.
– Hok đưa nãy giờ mua đồ hai lần hok có tiền trả quê muốn chết.
– Hihi đáng đời! Biết quê nửa sao! Kệ muốn mua gì nói Hân mua cho. Mua đồ hông biết trả giá người ta chém cho hết tiền sao.
– Hay quá làm như người ta hông chém Hân vậy.
– Hân khác M khác. Mặt M đó giờ mua đồ có biết trả giá đâu. Hân con gái rành vụ này hơn M.
– Nhưng mà…
– Mệt… kệ M…
Nhỏ hông nói nửa buông tay tôi chạy nhanh lên phía trước. Tôi đành tiu ngỉu đi từ từ phía sau. Hết đường binh. Ngang như con cua ấy, tiền của tôi mà không cho tôi giữ, còn dám nói muốn gì nói mua cho nửa. Làm như mẹ tôi không bằng. Nhỏ không phải con gái chắc có uýnh lộn quá trời… Kệ đang tâm trạng thất tình ráng nhịn chờ hồi phục tinh thần lại rồi xử lý nhỏ sau cũng được.
Chen vào dòng người đi tham quan chùa, không khó để nhận ra vị trí ngồi của 3 người còn lại bởi sự nổi bật của chị và nhỏ Hân, anh Phong cũng không kém vì chiều cao khá tốt. Hình như nhỏ Hân đang kể cái sự tình đi mua nước mà không đem theo tiền của tôi thì phải, trong 3 người kia vừa nói vừa nhìn về phía tôi tủm tỉm cười kia mà. Giờ lại gần đó là chết vì nhục, nghĩ vậy tôi nhìn quanh kiếm cái ghế đá trống người ngồi xuống, để bọc nước kế bên bình thản khui một lon coca ngồi uống. Uống được nửa lon coca tôi đã nghe mùi sát khí sau lưng, là chị, không lẫn vào đâu được. Chưa kịp phản ứng chị đã búng 2 cái rõ mạnh vào má tôi kèm theo một cú đấm tra trước mặt tôi đe dọa.
– Muốn để chị chết khát hả nhóc con.
– Có đâu. Tại mỏi chân.
– Xí chứ không phải có người đi mua nước hổng có tiền trả, sợ chị chọc quê chứ gì. Đồ ngốc!
Tôi bật cười. Ừ thì đúng là ngốc thiệt, dường như với những người xung quanh tôi đều ngốc như vậy. Anh Phong với nhỏ Hân cũng đi lại ngồi xuống uống nước. Dòng người mỗi ngày một nhiều đi ngang qua chỗ tôi ngồi. Ngay chính lúc này tôi mới cảm nhận được rõ ràng hơn cái cảm giác cô đơn giữa chốn đông người, càng nhiều người lại càng cảm thấy cô đơn. Ngày trước cũng yêu đương, cũng vài mối tình học trò, thích thì quen, chán thì im lặng rời xa nhau. Cùng lắm là một chầu bi – a, một trận đá bóng đã đời với đám bạn vậy là vui vẻ bình thường trở lại. Chẳng có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, im lặng quá nhiều và cố gượng cười quá nhiều như bây giờ.
– Đói bụng rồi. Tụi mình đi ăn đi mọi người. Đi ăn nha nhóc!
Chị phá vỡ sự im lặng bằng lời đề nghị đi ăn mặc dù không gian xung quanh có tí im lặng nào đâu, người đông như đi hội mà.
– Ờ thì đi! – Tôi gật đầu…
– Ừ cũng được. Vậy mình đi cáp trở về bên kia ha.
Anh Phong toan đứng dậy đi về phía cổng vào cáp treo. Nhưng chị kéo tay anh lại.
– Không! Phương hông muốn đi cáp treo nửa.
– Sao vậy. Xe để bên kia mà Phương…
– Hihi đi taxi. Đi nhox… nhanh nhanh mọi người!
Chị cười tươi đứng dậy kéo tôi chen vào dòng người chen ra cổng chẳng cho ai kịp đồng ý hay từ chối. Kéo tôi leo vào chiếc taxi bên ngoài cổng chùa chị nói nhỏ với tôi.
– Trời tối rồi. Chị không muốn ngồi trên cáp treo nửa. Nhìn xuống tối thui sợ lắm.
Chị rùng mình le lưỡi ra vẻ sợ. Tôi gật đầu cười. Ra nữ hoàng cũng biết sợ bóng tối. Đi taxi trở về bên kia cũng tốt, giờ cũng tối ngồi trên cáp treo nhìn xuống dưới rừng thông tối om ấy với cái tâm trạng trống rỗng lúc này liệu có làm nổi đau lại nhói lên chăng. Xe lăn bánh. Tôi ngồi im lặng bên trái đưa mắt nhìn xuống dưới rừng thông. Đường trở vào thành phố quanh co, một bên là vách đá, bên kia thì sau hun hút. Người ta gọi con đèo duy nhất để bên ngoài đi vào thành phố này là Mimosa. Một cái tên hay hay và dễ thương nhưng có một chút gì đó man mác buồn.
Trở về chỗ cáp treo vừa lúc nắng tắt hoàn toàn nhường chỗ cho bóng đêm, thành phố lên đèn, trời se lạnh. Anh Phong chậm rãi đưa chiếc xe lăn bánh một vòng hồ Xuân Hương theo lời chị rồi mới rẽ quay trở về khách sạn cho chị và nhỏ Hân mặc thêm áo ấm. Còn tôi và anh Phong thì làm gì có chuẩn bị áo nào khác đâu mà mặc thêm đành ngồi run run dưới sảnh uống trà nóng. Từ lúc gặp chuyện đến giờ anh chưa nói bất cứ lời nào với tôi, một lời an ủi cũng không. Sau này anh có nói không phải anh không quan tâm tôi mà vì anh biết tính tôi sẽ đủ sức vượt qua, hơn nửa chị và Hân thay phiên nhau giành hết phần chia sẻ với tôi mất rồi.
Uống cạn bình trà, phục vụ châm thêm nước cả buổi trời 2 cô nương mới mặc thêm áo xong. Chị và nhỏ Hân xuất hiện, đẹp dịu dàng như hai công chúa tuyết. Đều mặc quần jean, giày boot, chỉ khác nhau về màu sắc của áo khoác và khăn choàng cổ, nhất là chị còn điệu đà đội nguyên một chiếc nón len màu trắng. Cái này không phải mặc thêm áo mà là đi làm điệu hơn thì có. Tất nhiên tôi với anh Phong đã quen với hình ảnh xinh đẹp thế này nên vẫn thản nhiên ngồi uống trà, nhưng mấy người khách khác ở sảnh thì lại chú ý tới sự xuất hiện của 2 cô nàng.
– Mình đi ăn hàng, đi chơi trò chơi rồi đi dạo đi mọi người.
Vẫn là chị nhanh nhảu đề nghị. Tất nhiên không ai từ chối (chẳng ai dám từ chối thì đúng hơn).
– Rồi để Phong lấy xe.
Anh Phong gật đầu đứng dậy. Nhưng chị kéo anh lại lắc đầu.
– Không! Phương không muốn đi xe…
– Sao vậy Phương?
– Hihi rồi sẽ biết. Đi nhanh nhox!
Chị cười tươi kéo tay tôi chạy nhanh ra khỏi khách sạn. Đừng nói là giờ này chị đòi đi bộ là hơi mệt à. Trời tối, lạnh, cả ngày mệt mỏi giờ mà còn cuốc bộ vòng vòng xong chắc đem chôn luôn quá. Tôi với anh Phong còn đi được chứ 2 cô nàng mang giày cao gót nhắm đi được mấy trăm mét đây. Cũng may suy nghĩ điên rồ của tôi hơi phong phú. Chị không định đi bộ (quên mất chị là chúa lười). Chị kéo tay tôi chạy ra ngoài bãi xe ngoài khu vui chơi. Chọn một chiếc xe ngựa có 2 con ngựa màu nâu leo tót lên ngồi chẳng kịp cho chủ người ta mời gọi gì hết. Hơi bất ngờ vì cách chọn xe nhanh chóng của 2 vị khách trẻ tuổi. Ông cụ chủ xe ngựa tươi cười đội chiếc nón cao bồi lên đầu rút chiếc roi nhìn tôi và chị:
– Hai cháu đi đâu?
– Dạ đi vòng vòng…
– Có hai đứa thôi hả?
– Hông! Còn hai người nửa đó cụ. Mình đi xe ngựa nha nhox hihi.
Chị trả lời ông cụ rồi quay qua cười tươi với tôi. Giờ còn hỏi ý kiến tôi làm gì nửa, từ chối có được nửa đâu, ngồi vô tư trên xe người ta mất tiêu rồi. Ông cụ leo lên vị trí đánh xe vòng lại cười nói:
– Mấy cháu muốn đi theo giờ hay sao. Một giờ là…
– Dạ ông chở tụi con đi vòng vòng chừng nào chán thì thôi. Mà 2 đứa con hổng có tiền đâu. Ông hỏi tên kia kìa.
Chị vừa nói vừa xòe 1 tay ra vẻ không có tiền, một tay chỉ về anh Phong. Đúng là nữ hoàng có khác. Mà chị nói cũng đúng hai chị em tôi giờ mà thả ở đâu đó là xác định đói nhăn răng, làm gì có tiền trên người mà sài. Chị kéo tay nhỏ Hân lên ngồi kế bên để mặc anh Phong ngẩn ngơ đứng thỏa thuận giá cả với ông cụ chủ xe. Thỏa thuận xong giá cả anh Phong leo lên ngồi đối diện làm vẻ mặt đau khổ.
– Tại sao Phong bị ngồi một mình?
– Tại Phong là người dưng ráng chịu.
– Phân biệt đối xử. Phản đối.
– Haha phản đối vô hiệu. Không có quyền phản đối luôn.
– Ngồi một mình lạnh lắm.
– Ráng chịu đi… hii ấm ghê luôn nhox hen.
Chị vừa nói vừa ôm lấy vai tôi dụi dụi đầu chị vào đầu tôi. Khẽ nhìn sang bên cạnh, hai má chị hình như vẫn ửng hồng giữa cái lạnh se người. Đà lạt chìm trong màn đêm. Tiếng xe ngựa lọc cọc lăn bánh trên đường phố… vòng xe lăn chậm chạp như vòng thời gian của ngày hôm nay vậy… cố im lặng chờ mãi mà vẫn chưa hết ngày – ừ thì chờ cho hết ngày đầu tiên em đi!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện