Nghĩ là làm liền. Tôi ngồi bật dậy lấy giấy viết ra ngồi vẽ vẽ, viết viết ngay những ý tưởng mới hình thành trong đầu ra. Đúng là khi vui vẻ có một điều hạnh phúc kề bên người ta sẽ dễ dàng có thật nhiều ý tưởng cho công việc, hiệu quả sẽ tốt hơn. Em ngồi dậy đi làm đồ ăn sáng… để mặc tôi mãi mê với sáng tạo riêng mình. Giáng sinh yêu thương… và những điều tôi đang suy nghĩ để làm cho quán cũng sẽ đầy ắp tình yêu dành cho những cặp tình nhân… Tôi thực sự đã thay đổi… ấm áp nhiều hơn, bớt thờ ơ với xung quanh nhiều hơn… vì em… vì giáng sinh an lành!
Chuyến xe tốc hành băng băng trên đường. Ngồi dựa mình vào khung cửa kính lặng nhìn về phía trước. Thật may mắn vì được ngồi băng trước, có thể nhìn ra khung cửa kính, nhìn con đường nhựa như đang chạy ngược trở vào đầu xe. Đường về quê vẫn không thay đổi nhiều, miền Tây với những cánh đồng xa tít chân trời, những đường dây điện trải dài xa xăm. Nếu đi bằng xe máy có lẽ thi thoảng tôi sẽ ngừng lại để ngắm nhìn… nhưng đang đi xe khách nên dành phải ngồi im mà suy nghĩ linh tinh. Mệt thật, năm nào cũng phải bị quay trở về để ký giấy quân sự. Thôi thì xem như một cợ hội để có dịp về lại quê vậy. Mấy hôm nay bận bịu với công việc mới, những suy nghĩ và cả những ký ức cứ vây quanh tôi như cuốn phim chiếu chậm, rõ ràng từng hình ảnh của quá khứ đan xen vào hiện tại… đôi lúc ngọt ngào, đôi lúc cũng nhói lòng.
Xe vào bến. Choàng tỉnh bởi tiếng mở cửa xe, tiếng chèo kéo khách của mấy ông xe ôm giành khách mời mọc. Cố chen ra khỏi đám đông, tránh xa vài bàn tay níu kéo mời khách, tôi im lặng đi ra xa leo lên chiếc xe trung chuyển. Lần nào trở về cũng im lặng, cũng âm thầm chẳng cho bất cứ bạn bè hay người thân nào biết, trên người cũng chẳng có hành trang nào khác ngoài số tiền nhỏ nhét đại trong túi, cái điện thoại và mảnh giấy chứng nhận sinh viên của trường. Xe trung chuyển đưa tôi vào phường. Cố tìm ban chỉ huy quân sự phường, trình giấy… ký tên. Khoảng nửa tiếng là xong, vậy đó năm nào cũng bị hành hạ bỏ việc, bỏ học về đây chỉ để ký một chữ duy nhất. Chán mấy cái thủ tục giấy tờ tào lao này thật. Trưa nóng, mệt vì chuyến xe dài… tôi tìm một quán cafe gần đó đặt lưng xuống, gọi món cafe không đường quen thuộc với tôi nhưng hơi khác người với nhỏ phục vụ.
Nhấm nháp ly cafe thật đắng, thả người vào không gian mát mẻ của tán cây trong sân quán, mắt nhìn vào những bóng nắng len lỏi giữa tán cây chiếu vào mặt tôi. Đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu, lúc trước đi xa một ngày chạy xe máy suốt mấy trăm cây không cần nghĩ vẫn khỏe như thường, còn giờ tự biết mệt nên đành đi xe khách, ngồi không mà giờ cũng thấy đuối kèo… Đang tự trách sức khỏe của mình thì tiếng chuông điện thoại reo. Số máy lạ, tôi alo mấy tiếng liền vẫn không thấy ai trả lời thay vào đó là sự im lặng. Có lẽ máy có vấn đề nên không nghe được đối phương nói chuyện nên tôi cup máy. Một lúc sau sô máy ấy lại gọi tiếp. Lần này vẫn như trước, chẳng ai nói gì cho đến khi tôi nói tiếng xin lỗi phải cúp máy thì giọng con gái vang lên nhỏ nhẹ ở bên kia.
– M.
Sững người lại trong giây lát nhưng rồi tôi cũng trấn tĩnh lại, mất điện thoại mất hết số nên giờ bạn gọi không biết là số ai. Tôi vội xin lỗi trước.
– Ai vậy. Sorry M mất điện thoại nên hổng biết số này là ai…
– Uhm…
– Vậy sô ai đây…
– Mèo nè…
Lại sững người khi nghe tiếng Mèo nè… Chẳng lẽ là… Tôi vội nhẹ giọng…
– Mèo… có phải là…
– Uhm là Mèo. M quên Mèo rồi sao…
– Ừ ừ không. Nhưng tại M tưởng lâu quá không liên lạc nên…
– M vẫn lạnh lùng…
Mèo bật cười… nụ cười tuy nghe qua điện thoại cũng cảm nhận một nỗi buồn nào đó.
– M hổng còn giữ số Mèo sao…
– Ừ ừ mất điện thoại mấy lần nên không nhớ số ai hết. Mà sao Mèo biết số này của M…
– Muốn biết gì về M cũng đâu khó lắm đâu. Bạn M Mèo quen nhiều mà…
– Ờ…
Vài giây im lặng từ cả hai. Tôi cũng bất ngờ khi Mèo đột nhiên liên lạc với tôi sau gần 4 năm cả hai tự mất tích với nhau.
– Mấy giờ M về tới đây…
– Về đâu…
– Về quê mình nè…
– Ủa sao biết M về…
– Uhm. Biết chứ sao không…
– Ờ chắc M hổng về dưới đâu, ghé làm giấy xong rồi trở về Sài Gòn.
– M về đây được không. Một ngày thôi…
– Chi…
– Mèo muốn gặp M…
– Tự nhiên muốn gặp chi…
– Uhm… M về nha. Giờ Mèo chạy xe lên thành phố (TV) chờ M nha.
– Nhưng mà… sao tự nhiên… M nghĩ mình không nên…
– Mèo chờ đó. M về nhanh nha. Mèo có lý do muốn gặp M. Một lần cuối thôi.
– Lần cuối cách đầy gần 4 năm rồi mà. Giờ gặp làm gì nửa?
– Cứ về đi. Xin M đó. Mèo chờ. Cafe phi trường nha M. Nhớ quán đó không. Nằm ven đường băng sân bay đó.
– Ờ nhớ. Nhưng mà…
– Vậy nha. Mèo chờ… tut tut tut…
Mèo cúp máy. Chẳng cho tôi cơ hội từ chối. Tôi chẳng có lý do gì để gặp lại Mèo cả, cũng hoàn toàn không muốn gặp. Dù gì cũng biến mất hơn ba năm rồi mà. Tưởng chừng không bao giờ xuất hiện trước mặt nhau nửa, vậy mà bây giờ đột nhiên ở đâu xuất hiện gọi cho tôi mặc dù đây là số điện thoại tôi nghĩ chẳng bao giờ Mèo biết được. Lòng chẳng muốn về nhưng… chính vì sự tò mò cộng với tấm trạng đang lãng đãng nghĩ về ký ức cho nên tôi như vô thức đi vào quầy vé xe mua vé về TV. Chẳng có gì khó vì với hãng xe này cứ 1 tiếng sẽ có một chuyến xe về TV mà.
Xe khởi hành. Tôi lặng lẽ nhắm mắt ngủ giết thời gian để khỏi phải suy nghĩ nhiều. Có lẽ lần này về, chẳng qua thăm lại một người cũ vậy thôi. Ừ… thì chỉ là người cũ của thời cấp 3… đã chìm vào ký ức tưởng chừng đã lãng quên.
Hơn một tiếng rưỡi trôi qua rồi thì phải. Xe cũng sắp đến nơi rồi, đường về TV cũng chỉ hơn 70km, xe chạy khá nhanh nên không mất quá nhiều thời gian. Những dãy cafe san sát nhau trải dài từ ngoại ô thành phố, hai năm gần đây những hình thức quán cafe đẹp đã du nhập vào thành phố quê của tôi hình thành nên cả một làng cafe hay còn được gọi là phố cafe. Có lẽ từ giờ đây cũng là một đặc trưng của thành phố quê tôi.
Những quán cafe đẹp theo nhiều phong cách san sát nhau năm một bên con đường lớn dẫn vào trung tâm thành phố nhưng còn bên đây đường thì vẫn là những hàng bạch đằng, những bãi đất trống và những con đường nhựa cũ của sân bay nhỏ có từ rất rất lâu về trước. Nay chỉ còn là nơi thả diều, tập lái xe, đua xe của cư dân thành phố.
Cafe phi trường nằm ven đường nổi bật giữa bãi đất trống, sau lưng có thể nhìn rõ sân bay lấp ló giữa những hàng bạch đằng cao tuổi. Tôi bước xuống xe. Chậm rãi tiến vào cafe. Đưa mắt nhìn quanh để tìm. Một người con gái đang ngồi một mình, đeo kính đen vẫy tay mỉm cười với tôi. Tiến lại gần, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Mèo đây sao. Trưởng thành hơn rất nhiều, ra dáng một người con gái trưởng thành hơn, đẹp hơn và hình như sắc sảo hơn thì phải. Tôi im lặng nhìn ra phía xa xa, cafe phi trường chỉ đơn giản nằm ở sân bay chứ có bao giờ nhìn thấy được chiếc máy bay nào cất cánh đâu. Nhưng dù sao cũng nhiều người thích ngồi ở đây để ngắm nhìn một điều gì đó bình yên và thoải mái.
– Anh uống gì.
– Cafe không đường nha em.
– Hả? Không đường hả anh.
– Ừ. Nhớ nha, đừng có bỏ đường vào đó.
– Dạ anh chờ em chút.
Nhỏ phục vụ đi rồi. Mèo mới tháo kính đen quay qua nhìn tôi mỉm cười. Vẫn nụ cười và gương mặt quen thuộc ngày trước, có chăng là nét trưởng thành, son phấn trang điểm và dấu thời gian làm Mèo khác đi mà thôi. Có lẽ gặp nhau ngoài đường tôi vẫn nhận ra Mèo nhưng chắc không dám gọi vì bây giờ… sắc sảo và đẹp hơn trước rất nhiều. Không còn là một thiếu nữ trẻ nửa mà đã trưởng thành hơn rồi. Ít nhất là Mèo chín chăn hơn so với tôi rất nhiều… vì dù saomèo cũng hơn tôi đến 3 tuổi mà.
– M nhận ra Mèo không.
– Ờ ờ.
– Mèo thì nhìn cái biết M liền. Hổng khác chút nào. Con nít quá. Hổng có mấy cục mụn này chắc tưởng M chưa dậy thì quá.
– Uhm… trời thương nên cho nhỏ xíu hoài mà. Mèo lớn hơn M mà… nhìn M con nít đúng rồi.
– Hì… vậy sao lúc trước ai nói Mèo con nít hơn.
– Ờ lúc trước khác. Giờ Mèo khác mà.
– Uhm. Khác thì khác ngoại hình. Còn Mèo vẫn là Mèo thui.
– Ờ.
Câu chuyện ngắt ngang bởi nhỏ phục vụ mang cafe ra cho tôi. Cả hai im lặng một lúc lâu, tôi nhấm nháp những giọt cafe đắng chát ấy trong những suy nghĩ về Mèo… mọi thứ đúng là khác, nhưng không hiểu sao cảm giác vẫn là Mèo ngày trước… thay đổi chăng chính là cảm xúc và cuộc sống của hai đứa mà thôi.
– M quên mèo rồi đúng không…
– …
– Mèo biết mà. Hì… M nói M biến mất là biến mất mà. Mèo hổng điện tìm M chắc M cũng hổng nhớ tới Mèo đâu.
– Ờ… lâu quá rồi… cũng…
– Nhưng Mèo vẫn nhớ M.
– …
– Hì… khó tin quá ha. Chuyện xa xưa… giờ Mèo nói nhớ M chắc M cười mèo lắm hả.
– Ờ không…
– Mệt! M vẫn như cũ. Nói chuyện lạnh lùng thấy sợ lun. Thoải mái đi. Mèo với M hổng có xa lạ gì đâu nè.
– Ờ ờ.
– M còn nhớ còn giận chuyện cũ hả.
– Chuyện nào…
– Chuyện tụi mình. Chuyện Mèo làm M…
– Ờ không. Thời con nhỏ long nhong… làm gì nhớ mà giận dai vậy chớ…
Tôi mỉm cười. Ừ thì thực sự tôi chẳng còn cảm giác gì về chuyện cũ. Chỉ là thờ học trò lơ ngơ, vu vơ bất cần. Làm sao tôi đủ thời gian để nhớ tới chuyện đó chứ. Lâu nay tôi cũng cứ tưởng mọi thứ chỉ là trò chơi tuổi nhỏ thôi chứ. Tự nhiên Mèo nhắc lại, tôi cũng cảm thấy hơi buồn cười.
– M vô tình thiệt. Hì còn Mèo thì nhớ tới giờ luôn. Chưa bao giờ quên…
– Vậy à. Mèo nhớ chi. M hổng nghĩ gì nửa đâu mà…
– Nhưng Mèo nghĩ…
– M xin lỗi…
– Có gì đâu. Mèo mới có lỗi mà. Hihi. Nói thiệt dù sao lúc đó Mèo cũng hơn tuổi M nên suy nghĩ hổng có vu vơ như M đâu. M thì quên được vì Mèo biết tính M, còn mèo hổng quên được. Nhớ lắm.
– Ờ.
– Vẫn nói ít quá ha. Toàn Mèo nói.
– Thì M vốn vậy mà.
– Uhm. Mèo biết. Tưởng M thay đổi rồi chớ.
– Sao thay đổi.
– Vì Mèo làm M thay đổi.
– Ồ… có một chút. Nhưng vẫn vậy à…
– Uhm. Vẫn vậy…
Mèo mỉm cười. Những lời nói không đầu không đuôi… như những vết giật của đoạn phim cũ đang chiếu. Chấp vá rách rời… chỉ người trong cuộc mới hiểu được mà thôi.
– Mèo xin lỗi…
– Vì chuyện gì…
– Vì… làm M tổn thương…
– Ờ… chuyện qua lâu rồi mà…
– Nhưng Mèo… vẫn thấy tiếc và hối hận.
– Đừng như vậy. Thời gian qua… M nghĩ cũng phai nhòa… cũng quên mà…
– Hì Mèo hổng quên mới chết nè…
– Hồi đó phải chi Mèo đừng có làm vậy với M thì… chưa chắc M với Mèo xa lạ như giờ ha.
– Ờ ờ… thì ai biết được tương lai đâu. Mèo nghĩ nhiều quá đó.
– Mèo con gái, lớn hơn M mà. Lúc đó M con nhỏ chứ Mèo cũng đâu nhỏ lắm đâu…
– Ừ…
– Giờ M thấy Mèo sao…
– Sao là sao…
– Có đẹp không. Nói thiệt nha. Hổng có nịnh à…
Tôi mỉm cười. Không cần nịnh, Mèo đúng là đẹp hơn trước rất nhiều. Lúc còn quen nhau, mèo cũng thuộc dạng đẹp và kute mà. Lúc đó tôi quen được Mèo cũng vì Mèo đẹp và kute. Giờ thì không còn kute của tuổi teen nửa mà đẹp thực sự, lại biết cách make up, ăn mặc mốt thì không thể chê được. Tôi gật đầu.
– Ừ đẹp.
– Hì… nhớ hùi đó mắc cười M ghê. Thích Mèo vì mèo đẹp mà tối ngày toàn xạo xạo chê Mèo xấu. Giờ biết Mèo đẹp rồi hả.
– Ờ… giờ khác…
– Biết rồi. Tối ngày nói giờ khác giờ khác hoài… nói vậy buồn lắm đó…
– Ờ thì hổng nói nửa…
– Hì phải chi hồi đó Mèo hổng ỷ mình đẹp có nhiều người thích thì… Mèo đâu có làm chuyện có lỗi với M. Hồi đó ngu thiệt. Giờ lớn rồi… ngồi nhớ lại Mèo thấy giận mình lắm…
– Lại nói chuyện đó nửa. Bộ Mèo gọi M về gặp để nói M biết chuyển đó thôi sao…
– Uhm. Lâu ngày gặp. Cho Mèo nhớ hùi xưa chút đi. Khó tính quá à…
– Ờ. Hổng phải khó. Mà sợ Mèo buồn thôi…
– Thì người ta buồn thiệt chứ bộ…
– M hổng nghĩ chuyện lâu rồi mà làm mèo buồn tới vậy. Hơi bất ngờ…
– Uhm. Mèo cũng hổng biết sao Mèo nhớ và buồn chuyện M nhiều vậy nửa. Chắc tại M đó…
– Sao tại M…
– Tại M hùi đó… làm Mèo thích M chi…
– …
– Thiệt tình… tính giỡn chơi… ai ngờ thích M thiệt. rồi M đi… giờ vẫn nhớ M nhiều. Hì chắc Mèo bị điên mất tiêu rồi…
– Mèo… nói… vậy hoài… M hổng muốn Mèo buồn đâu. Hay mình nói cái khác đi…
– Không… Mèo muốn nói chuyện này à. Sau này rủi hổng còn cơ hội nói nửa sao…
Tôi im lặng. Thực sự thấy khó xử và bất ngờ vì những lời Mèo nói. Tôi đã quên, hoàn toàn không nhớ chút gì. Vậy mà Mèo nhớ nhiều tới vậy sao. Tỉnh cảm học trò vu vơ thôi mà ta @@. Tôi biết Mèo không nói đùa. Chính ánh mắt và giọng nói xúc động của Mèo nói lên điều đó. Người ta nói cafe Phi trường này là nơi dễ làm người ta nhớ về kỷ niệm, giờ càng thấy lời đồn đó chính xác. Ít nhất là lúc này, Mèo (đã từng là của tôi) đang cố gắng kéo tôi nhớ về ký ức ngày xưa. Dù quên từ lâu nhưng giờ cũng thấy một chút gì xao xuyến… Ừ thì ít nhất trước mặt là một cô gái trưởng thành, đẹp, lớn hơn tôi đến 3 tuổi… có lẽ ít nhiều ai mà không nao lòng chứ.
Hai đứa lại im lăng. Chỉ có tiếng xe, tiếng trò chuyện của những người khách ngồi gần đó. Dường như lần gặp lại này đánh dấu một điều… cả hai đều thực sự trưởng thành hơn, với tôi ít nhất là trong suy nghĩ. Mèo lên tiếng…
– Sức khỏe M sao rồi…
– Sao là sao…
– Đừng làm bộ nửa. Mèo biết hết rồi…
– Biết chuyện gì…
– Biết mọi chuyện xảy ra với M sau khi tụi mình chia tay.
– …
– Bất ngờ lắm hả.
– Ờ ờ… zzzzz…
– Ngày hôm qua… đã từng… Mèo nhận ra M ngay từ những dòng đầu tiên hồi ký đầu tiên.
Tôi ngả người ra ghế thở nhẹ một cái mỉm cười. Thì ra… Mèo đã tìm thấy tôi nhờ đọc truyện sex @@.
– Mèo đọc tôi suốt hai ngày hai đêm. Hổng ăn hổng ngủ… hì khóc nửa đó…
– Ờ…
– Thì ra vì chuyện đó M mới quên Mèo dễ dàng như vậy đúng không… Mèo thấy ghen tị với mấy người đó lắm. Sao M hổng bắt đầu hồi ký từ lúc mình quen nhau? M hận Mèo nhiều đến vậy sao?
– Ờ không… đừng nói vậy. Chỉ là…
– Chỉ là Mèo hổng đáng chứ gì. Mèo biết mà. M lúc nào cũng vậy. Chẳng thèm hiểu cho người khác. Nói làm là làm, nói xa là xa, nói biến mất là biến mất. Hổng nhờ người bạn suốt ngày đọc ba cái tầm bậy chắc Mèo hổng bao giờ tìm được M.
Nhấp một ngụm cafe lên miệng tôi khẽ quay qua lau nước mắt cho Mèo. Lại một người nửa khóc vì tôi, dù không cố ý nhưng tự nhiên cảm thấy thằng tôi đáng giận quá.
– Mèo đừng như vậy. Mọi chuyện dù sao cũng qua lâu rồi. Hồi đó tụi mình còn nhỏ ai trách được. Giờ mọi thứ thay đổi rồi. M khác, Mèo có lẽ cũng khác. Thôi để mọi chuyện hồi đó qua một bên đi, được không.
– Mèo hổng biết nửa… Mèo chỉ thấy tự nhiên đọc về M xong… Mèo nhớ lại hồi đó M đối xử với Mèo cũng tốt biết nhiêu… vậy mà Mèo hổng biết trân trọng. Lâu nay Mèo cứ tưởng yêu thương mấy người khác… nhưng mà tự nhiên thấy nhạt lắm… hổng còn chút cảm xúc gì với người yêu Mèo hiện tại. Chỉ thấy muốn gặp lại M thôi…
– Ừ… Mèo có người yêu rồi hả…
– Uhm. Lúc M bỏ đi. Tính tới giờ Meo quen cũng 3 – 4 người rồi đó.
– Vậy à!
– Nhiều hả M…
– …
Tôi im lặng. Chỉ 3 – 4 người thôi sao. Tôi cứ tưởng phải nhiều hơn chứ. Ít ra cũng phải bằng 1 phần số người tôi quen sau khi chia tay Mèo chứ. Âu cũng nhờ những điều Mèo làm ngày trước, đã có thời gian biến tôi thành một thằng học trò khốn nạn xem tình cảm là một trò chơi và tôi chơi khéo đến mức số người tôi chơi trò chơi tình cảm vu vơ nghĩ lại cũng không nhớ nổi bao nhiêu người trong vòng vài tháng điên của tôi. Tiếng Mèo cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi…
– M sống tốt không.
– Ờ… cũng bình thường à. Còn Mèo giờ sao rồi…
– Uhm Mèo học make up, làm tóc xong từ lúc đó rồi. Giờ Mèo có một cái salon ở đây nè.
– Vậy hả…
– Có thời gian Mèo lên Sài Gòn tính mở salon. Nhà hổng cho đi xa nên giờ mở tại nhà luôn. M muốn qua chơi không.
– Thôi!
– Hì M còn nhớ mấy chuyện hổng vui ở salon Mèo học nghề chứ gì…
– Ờ không…
– Vẫn hổng thay đổi ha. Lầm lầm lì lì như trước… nói chuyện với Mèo toàn ra vẻ người lớn không lun…
– Uhm…
Tôi bật cười. Tự nhiên nhớ lại lúc trước quen Mèo… chưa bao giờ tôi gọi Mèo là chị mặc dù mèo lớn hơn tôi đến 3 tuổi. Chỉ thích gọi bằng Mèo vì tôi thấy Mèo con nít hơn tôi nhiều. Lúc đó tôi cũng cao bằng Mèo mà nên hổng cho Mèo làm chị với lại từ đầu Mèo cũng có chịu làm chị tôi đâu.
– M sẽ tiếp tục viết truyện hả.
– Uhm.
– Có Mèo trong đó không.
– Là sao.
– Lúc nào có thời gian M viết về Mèo đi.
– Để làm gì.
– Để M hổng quên Mèo…
– Xin lỗi Mèo nhưng mà M…
– M yêu ai kệ M. Mèo chỉ muốn được xuất hiện trong hồi ký M thôi. Chuyện nhỏ mà. Nếu M hổng còn hận Mèo… thì M viết một chút về Mèo đi. Một chút thôi!
– Nhưng Mèo hổng sợ người quen biết hả. Tự nhiên public chuyện yêu đương cho nhiều người biết. Áp lực lắm đó.
– Uhm! Mèo hổng sợ. Tự nhiên thích bắt chước tính bất cần đạp lên dư luận mà sống của M ghê.
– Trời! Nhiều người ghét lắm. Thích chi…
– Cũng có người ghét, có người thương mà.
– Ờ… nói trước! Có chuyện gì… đừng có hối hận đó…
– Nói vậy! M đồng ý rồi ha.
– Ờ ờ.
– Hihi thanks M.
Mèo cười tít mắt reo lên khe khẽ, đột nhiên hôn cái chụp lên má tôi rồi ngồi giả bộ gọi tính tiền. Còn tôi thì đứng hình hết mấy giây.
Hồi đó… cũng bất ngờ hôn cái chụp lên má tôi mỗi lúc tôi ngồi ở chỗ Mèo học chơi game… giờ tự nhiên làm nhớ lúc trước thật. Tôi mỉm cười uống cạn li cafe. Đôi khi viết truyện, dù đó chỉ là để gửi cho 1 trang về truyện sex, nhưng ít ra thì vẫn có người đọc và bất đầu có nhiều hơn những người cũ nhận ra tôi và quay về… ít nhất tôi cũng thấy điều mình đang làm đã thu được những kết quả ngoài mong muốn.
– Đi ăn nha M…
– Ờ…
– M ăn lẩu với Mèo nha. Lẩu hải sản ở… đó nhớ không.
– Ờ ờ.
– Chắc không chứ gì. Người gì vô tình thấy sợ luôn.
– Ờ.
Tôi gật đầu mỉm cười. Tôi có quên đâu, chỉ là không nhớ đường thôi chứ Mèo nói ra là trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của quán liền. Không ngờ gần 4 năm trôi qua rồi, mãi từ thời tôi còn là học trò… vậy mà đến giờ quán vẫn bán sao… Đôi lúc có những điều ta ngờ chừng như rơi vào quên lãng… nhưng khi trở về tôi vẫn còn tồn tại theo thời gian. Thay đổi hay không âu cũng do lòng người mà thôi.
– Chở Mèo đi.
– Xe đâu.
– Kìa.
Mèo chỉ tay về chiếc SH toàn một màu trắng, điểm vài họa tiết hoa. Tôi nhìn xe rồi nhìn lại Mèo. Ừ nếu con gái khác chạy SH thì chắc tôi có ý kiến tí, còn Mèo dáng cao ráo… chạy SH cũng hợp chứ hổng như vài bạn trẻ khác, người nhỏ xíu mà cứ thích chạy xe to nhìn buồn cười.
– Xe gì trắng vậy.
– Hì Mèo mới làm màu lại đó.
– Chà con gái cũng độ xe hả.
– Có đâu! Thằng em Mèo độ cho Mèo đó.
– Ờ.
Tôi leo lên xe cầm lái. Mèo ngồi nhẹ nhàng sau lưng… đôi tay vờ như vô tình đặt lên vai tôi. Mèo mỉm cười.
– Chạy đi. Mèo chỉ đường cho. Người gì thành phố quê mình mà hổng biết đường…
– Ờ.
Tôi rít ga. Chiếc xe phóng đi giữa ánh nhìn của khách ngồi uống cafe. Hồi đó chở nhau cọc cạch trên chiếc xe đạp của Mèo. Còn giờ… vẫn chở Mèo trên chiếc xe của Mèo chứ hổng phải xe tôi, khác chăng là giá trị của chiếc xe thay đổi theo thời gian mà thôi. Mèo khác… nhưng tôi thì vẫn là trắng tay… trắng nhạt nhòa chứ hổng có đẹp như chiếc xe tôi đang chạy. Điều tôi có sau vài năm bon chen với đời có lẽ là vài trải nghiệm nhiều hơn cái tuổi của tôi vậy thôi.
Chạy lòng vòng một hồi cũng tới quán ăn. Không gian xanh và cổ kính. Nhìn quán ít ai nghĩ đây là một quán ăn dành cho những người trẻ tuổi cả nhưng ở quán này rất ít khách là người lớn. Ban ngày bán rất nhiều món ăn khác nhau, ban đêm thì trở thành một quán cafe lung linh với ánh đèn. Suốt mấy năm vẫn không thay đổi. Có chăng là phục vụ khác, bàn ghế cũng khác. Tầm chiều tối quán khá đông. Chủ yếu là đồng phục áo dài, áo trắng của học trò sinh viên. Thi thoảng mới nhìn thấy vài người khác biệt vào quán như tôi và Mèo. Chọn một góc khuất trong quán, tôi ngồi xuống im lặng nhìn quanh. Mặc cho Mèo gọi món gì thì gọi. Chắc Mèo vẫn nhớ tụi tôi hay ăn những món gì mỗi khi vào quán này.
Gọi món xong Mèo quay qua nhìn tôi cười…
– Nè quán đổi chủ mất tiêu rồi.
– Ờ… vậy đồ ăn còn ngon không.
– Uhm! Đổi chủ chứ hổng đổi người nấu.
– À. Vậy cũng hổng ảnh hưởng mấy.
– Có chứ. Có thêm mấy món mới.
– Ờ.
– Nói chuyện gì thấy ghét ờ hoài.
– Ờ ờ.
Mèo cười. Tôi cũng cười.
– Nhớ bà Ngọc không?
– Ờ.
– Lấy chồng rồi.
– Hồi nào.
– Mới hồi tết nè. Bả có kiếm M mời đám cưới mà Mèo có gặp lại được M đâu mời.
– Ờ! Thôi mời cũng hổng đi đâu.
– Sao vậy… ngại hả.
– Ờ chắc vậy.
– Ông Kỳ cũng có vợ luôn rồi.
– Hổng quan tâm.
– Hihi mấy người khác lấy chồng lấy vợ hết lun. Giờ còn Mèo với bà Liên à.
– Vậy sao Mèo hổng lấy chồng luôn đi cho đủ bộ.
– Xí làm gì tự kiu người ta lấy chồng. Bộ sợ Mèo hả.
– Sợ gì. Thấy ai cũng có gia đình. Mèo có luôn cho đủ bộ.
– Chưa thích! Mèo còn nhỏ mà.
– Sax! Biết mình nhiêu tuổi chưa mà nhỏ.
– Kệ. M giỏi M cưới vợ đi ở đó giỏi xúi.
– M nhỏ hơn Mèo nhìu mà.
– Mệt! Hổng tính lớn nhỏ với Mèo nha.
– Ờ ờ.
Phục vụ mang đồ ăn ra cắt ngang cuộc trò chuyện. Dọn đầy món ăn ra bàn. Nhiều món thiệt. Có món cũ món mới nửa. Ngày xưa đi ăn trên bàn chỉ 1 hai món là dữ lắm, bây giờ thì khác, hổng còn tranh nhau một dĩa đồ ăn nửa. Như thường lệ tôi vẫn chủ động chăm sóc nồi lẩu. Làm phục vu quen tay cho nên đi ăn uống đâu đó tôi vẫn chủ động làm tất cả để mấy người phục vụ đỡ phải chăm sóc bàn của tôi. Mèo gắp đồ ăn vào chén tôi rồi vui vẻ tự gắp cho mình. Buổi ăn khá vui vì những câu chuyện kể về cuộc sống của mấy người bạn của Mèo mà tôi quen. Nói chung đa số đều lớn tuổi hơn tôi nên giờ họ đều đi làm, có gia đình hoặc đã di chuyển đến nơi khác sinh sống. Tôi cũng không muốn gặp ai vào lúc này. Hỏi để biết vậy thôi.
– M tính mấy giờ về dưới.
– Dưới nào.
– Nhà M đó.
– Ờ không M không về nhà đâu…
– Ủa vậy giờ M tính ở đâu.
– Chắc vào nhà nghỉ đỡ đêm nay sáng về Sài Gòn sớm.
– Về sớm chi. Ở lại chiều mai rồi về.
– Thôi về con làm mấy thứ mai đi làm sớm nửa.
– Vậy sao. Chút Mèo chỉ cho M nhà nghỉ ha.
– Ờ.
– Đưa M qua nhà nghỉ xong Mèo phải chạy về nhà đóng cửa salon cái rồi qua đi chơi với M được không?
– Chơi gì nửa.
– Chưa biết. Đi vòng vòng thui. Lâu mới gặp mà.
– Ờ. Sao cũng được.
Tính tiền xong Mèo chỉ đường cho tôi chạy ra nhà nghỉ ở gần mấy quán cafe ngoài ngoại ô thành phố. Trên đường đi có đi ngang qua nhà Mèo. Salon của Mèo cũng đẹp, tuy không quá lớn những nhìn sơ qua bên ngoài thì có vẻ cũng khá ổn. Hồi trước tôi chỉ là thằng học trò long nhong, còn Mèo thì đã nghỉ học để theo người khác học make up, làm tóc, làm nail… vì Mèo chán học chữ. Tôi cũng chán. Có điều hổng thể tự nhiên bỏ học như Mèo được…
– Nè! Salon Mèo vẫn thiếu bảo vệ giữ xe kìa. Làm không?
– Ờ từ từ mai mốt thất nghiệp về xin làm liền.
– Nhớ nha. Vậy Mèo để trống chỗ đó cho M. Hihi.
Tôi cười nhẹ. Thì ra vẫn còn nhớ lời nói đùa năm nào. Mèo vẫn hay nói khi nào Mèo mở salon sẽ bắt tôi về làm bảo vệ giữ xe cho Mèo, cơm ngày ba bửa, sáng cho 10 ngàn uống cafe, tối cho hun một cái, khuyến mãi thêm con heo để bỏ ống tiền uống cafe dư cuối tháng dắt Mèo đi mua sắm @@.
Đến nhà nghỉ. Cũng khá đẹp, bên ngoài có cả sân vườn, nằm không xa cafe phi trường. Người tiếp tân nhìn hai đứa tôi cứ như cặp tình nhân đang đưa nhau vào nhà nghỉ vậy. Mèo hiểu ý nhìn tôi cười tủm tỉm nháy mắt, tôi cũng cười đi thẳng lên phòng. Mèo vội chạy theo phía sau giả bộ nắm tay dựa đầu vào vai tôi diễn cho tiếp tân thấy.
– Mắc cười ghê.
– Cười gì.
– Thì người ta hiểu lầm tụi mình đó.
– Ờ ờ…
– Thôi M nằm nghĩ đi. Mèo chạy về nhà chút rồi qua.
– Ờ đi từ từ thôi.
– Biết rồi.
Mèo đi ra ngoài khép cửa lại. Tôi nằm dài trên giường, với tay bật tivi lên xem. Từ lúc chuyển lên thành phố, mức sống của tỉnh tôi cũng tăng hơn, có cả truyền hình cáp rồi… chẳng những vậy hệ thống cáp cũng đã vươn mình về đến quê tôi luôn. Tôi thầm nghĩ chắc giờ này ông anh tôi ở quê chắc đang nằm rung đùi ngoài chòi giữ tôm mà coi phim tuốt bên tây luôn ấy chứ =)).
Bấm tivi vòng vòng, cuối cùng tôi cũng chọn kênh ca nhạc của yeah1 cho lành, chẳng có gì để coi. Đài thì nhiều nhưng nào giờ tôi cũng đánh mất thói quen coi tivi rồi, có time phòng trọ tôi cũng nối cáp để xem như tivi mở cả ngày, chẳng coi được gì toàn chui đầu vô cái máy tính cuồi cùng tôi cắt cáp chuyển nhượng cai tivi cho thằng bạn luôn. Hôm nào có đá banh thì chui đầu ra cafe ngồi coi cho mát.
Nằm suy nghĩ vẩn vơ một hồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc trước cuộc sống của tôi cũng vậy. Luôn di chuyển, có khi tôi đi hàng trăm km chỉ để thăm một người bạn vài tiếng rồi lại di chuyển sang nơi khác. Giờ cũng đi nhiều nơi trong ngày có điều hổng còn đi bằng xe máy nửa. Tôi thức dậy bởi tiếng gọi khe khẽ. Mở mắt ra Mèo đang ngồi cạnh tôi mỉm cười.
– Ngủ gì say như chết. Bộ hổng sợ người khác vào phòng ăn trộm đồ nửa hả.
Tôi cười.
– Ờ… còn được cái thân với mấy trăm ngàn trong túi. Có đồ đạc gì đâu mà trộm.
– Thì trộm người.
– Ờ ai trộm được thì cho trộm.
– Hihi dzậy Mèo trộm à.
– Duyệt luôn… về nhớ nuôi cơm nha.
– Chuyện nhỏ… hi giờ đứng dậy rửa mặt chở Mèo đi chơi đi. Đói bụng.
– Sax… mới ăn hồi nảy…
– Biết mấy giờ chưa anh hai.
– Ờ ờ.
Tôi đưa điện thoại lên coi giờ. Mới đây gần mười giờ rồi. Vậy là ngủ được gần 3 tiếng. Chắc Mèo đã ngồi để tôi ngủ nãy giờ… Uể oải đứng dậy chui vào toilet đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo xong tôi bước ra ngoài, suýt bật ngửa khi nhìn thấy Mèo đang quay lưng vào kiếng để make up lại. Dân trang điểm có khác, ăn mặc rất hợp dáng. Đúng là Mèo khác xưa rất nhiều nếu không muốn nói ít nhất về ngoại hình Mèo đã không còn teen nửa mà trưởng thành hơn, dịu dàng hơn và tất nhiên quyến rũ người khác phái hơn.
Thành phố quê ban đêm cũng lấp lánh những ánh đèn, trời mát, gió thổi nhẹ nhẹ, chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên đường, mèo đẹp nhẹ nhàng dưới ánh đèn đường hoàn toàn che lấp sự có mặt của tôi trong ánh nhìn của người đi đường, có lẽ cái số của tôi đi với ai cũng bị chìm.
– Nè.
– Gì.
– Về trên đó làm ơn ráng ăn nhiều nhiều với tập thể thao chăm lại đi.
– Ờ…
– Nói thiệt đó. Cho lớn người, khỏe ra chứ tính để nhỏ xíu vậy hoài hả.
– Hết cao được rồi…
– Ai nói. Bạn Mèo có người bằng tuổi M mà tập thể thao nhiều, ăn nhiều giờ nhìn lớn lắm đó. Nhìn hổng ra luôn.
– Vậy hả.
– Thiệt mà… nhớ đó. Mai mốt về phải khỏe hơn nha.
– Ờ ờ.
Câu nói này có nghĩa Mèo sẽ muốn gặp lại tôi. Trong đầu tôi vẫn chưa định hình được… tôi sẽ còn gặp Mèo nửa hay không. Có lẽ chờ thời gian trả lời vậy. Ghé một quán cafe muộn ven thành phố, tôi ngồi một mình gọi nước, còn Mèo thì chạy ra mấy xe bán hàng rong mua linh tinh mang về đủ món ăn vặt. Nhìn vậy mà vẫn không bỏ cái tật ăn hàng ngày nào. Mặc cho tôi ngồi im nhìn, Mèo vui vẻ vô tư thưởng thức mấy món ăn của mình, thi thoảng quay qua đặt vào tay tôi một miếng trái ây hoặc xâu cá viên… Ăn đã ngồi uống nước, uống xong ăn, hỏi linh tinh về cuôc sống, công việc hiện tại của tôi. Duy chỉ về “Ngày hôm qua… đã từng…” là Mèo không hề nhắc đến.
– Mèo sắp lấy chồng.
Mèo bất ngờ hạ giọng, đôi mắt nhìn xa xăm. Tôi gật đầu…
– Vậy à.
– M có bất ngờ không.
– Ờ.
– M có chịu về dự đám cưới Mèo không?
– Chừng nào…
– Mèo tính lại rồi cho M biết sau. M có về không?
Tôi im lặng. Vẫn chưa biết nên trả lời sao. Tôi mà về, cũng sẽ phải gặp lại nhiều người quen cũ, có người nên gặp, có người không, rồi lời bàn tán này nọ của họ rủi đến tai chồng Mèo… thì cũng hơi ngại. Chưa kịp trả lời Mèo đã cười nhẹ…
– Coi cái mặt nghiêm trọng kìa. Nói chứ Mèo sẽ suy nghĩ lại việc cưới.
– Sao vậy.
– Tại M đó.
– Hả sao lại tại M.
– Tại “Ngày hôm qua… đã từng…” của M đó.
– Là sao.
Mèo im lặng cầm ly cafe đắng nghét của tôi đưa lên miệng uống một cái, khẽ nhăn mặt vì vị đắng rồi nhẹ nhàng…
– Mèo không biết. Mèo muốn dành thêm thời gian để suy nghĩ. Lúc trước định cưới cho xong rồi làm gì làm. Từ khi đọc chuyện của M xong Mèo thấy mình coi nhẹ chuyện cưới xin quá. Mèo thì cũng lớn tuổi rồi, nhưng gia đình Mèo hổng có khó khăn gì, salon của Mèo làm được nên đâu có phải lo lắng chuyện cưới chồng để yên ổn cuộc sống chi. Hổng phải lo lắng chuyện tiền bạc cuộc sống thì đâu có lý do gì để cưới chồng vội vàng mà chưa thấy yêu thương người ta. Hihi Mèo muốn dành thêm thời gian tìm hiểu thêm. Đừng có nói Mèo tham lam nha, tự nhiên Mèo cũng muốn có một người yêu thương thật kia.
Tôi cầm li cafe lên uống một hơi gần cạn chép miệng.
– Ờ! Chuyện này là tương lai hạnh phúc của Mèo. M hổng có ý kiến nhưng mà phải suy nghĩ cho kỹ đó…
– Biết rồi… đừng lo Mèo hổng có đổ thừa cho M đâu.
– Ờ ờ. Vậy người kia thì sao. Hổng sợ ảnh buồn hả…
– Không… hai đứa cũng mới tính à chưa làm gì. Mèo có nói nhà rồi. Ba má cho Mèo thêm 2 – 3 năm nửa tự do quyết định mà. Chừng đó hổng chọn được ai thì ba má bắt cưới liền.
– Nhà dễ quá ta.
– Dễ gì… ba má đang ưu tiên lo cho thằng quỷ em Mèo thì có. Bị bỏ rơi mà hihi.
– À ra vậy.
“Ngày hôm qua… đã từng…”của tôi làm Mèo suy nghĩ lại như vậy liệu là điều tốt hay xấu nhỉ. Thôi thì tùy Mèo quyết định. Mèo có điệu kiện tốt vậy chắc việc tìm người xứng đáng cũng không khó mà. Chỉ tiếc là tiếc cho cái người không cưới được Mèo thôi. Ổng mà biết lý do tại tôi chắc khỏi về quê luôn @@. Trời về khuya. Tôi và Mèo trở về nhà nghĩ. Đêm đó Mèo ở lại với tôi.
…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện