– Còn tiếng nửa tau tới mày canh giờ ra đón tau nha…
– Ok…
– Chạy vô bến chờ luôn đi… tau đi bộ xa hổng được…
– Ừ biết rồi…
Tôi tắt nguồn quăng điện thoại vào túi áo. Khẽ nghiêng người cho bớt mõi. Tôi lặng im nhìn ra ngoài cửa kính… những hàng cây, những cánh đồng xa tít, miền tây của tôi luôn bình yên như vậy. Không ồn ào, không xô bồ, không kẹt xe hay bon chen đầy khói bụi… cái không khí bình yên đến nao lòng của buổi chiều muộn khiến mọi thứ xung quanh càng man mác những nổi buồn không tên. Mặt trời sắp lặn, chỉ còn những vệt nắng cuối ngày như níu kéo chút gì đó ấm áp trước khi chìm vào màn đêm lạnh lẽo. Giờ nay chắc chị, anh Phong và nhỏ Hân đang rất lo và giận tôi… biết làm sao được… vì bây giờ tôi chỉ muốn một mình để tìm lại con người thật của mình, cái con người lạnh lùng đã bị em đuổi đi mất bằng tình yêu.
Tôi cần phải xa Sài Gòn một thời gian ngắn để dưỡng thương, để im lặng suy nghĩ và cũng để em không thể tìm được tôi trong tình trạng như thế này… không biết em có tìm tôi không nhưng ai biết được những suy nghĩ bất ngờ của mình… gặp tôi trong tình trạng tồi tệ như thế này em sẽ lo, em sẽ cảm thấy có lỗi và vô tình tôi mang lại sự khó xử dành cho em.
Xe đến nơi cũng vừa tối xẩm, có lẽ đây là chuyến xe muộn nhất trong ngày ở cái phố huyện nhỏ bé này… Thằng bạn tôi đang đứng phía dưới cố gắng đưa mắt tìm tôi.
– Hảo tau nè…
Tôi hét lên vẫy tay. Thằng Hảo chen vào những dòng người đang vội vàng xuống xe để lên chỗ tôi ngồi…
– Mày làm gì ra nông nổi này thằng quỷ…
– Ừ…
Thằng bạn khoát tay tôi lên vai đỡ tôi nhẹ nhàng đứng dậy từng bước từng bước xuống xe với sự giúp đỡ của anh bạn phụ xe… Yên vị trên chiếc EX chiến của thằng bạn tôi cười…
– Khỏe hả mậy…
– Lo cho mày kìa. Giờ vô thẳng bệnh viện ha tau nhờ ông bác giữ giường dùm mày rồi…
– Ừ cũng được…
– À quên ăn gì chưa…
– Chưa…
– Để vô bệnh viện mày nằm đó tau chạy về kiu má tao nấu cho mày tô cháo…
– Thôi phiền má 2 lắm mày mua cháo ở ngoài cũng được…
– Dẹp má tau biết bả la chết. Thôi đi không nói nhìu.
– Ờ…
Thằng bạn chạy xe chầm chậm ra khỏi bến xe. Con đường nhỏ của thị trấn này chưa có gì thay đổi hết, tôi mới đi khỏi nơi này có mấy tháng thôi mà. Những dãy nhà san sát lặng lẽ dưới ánh đèn đường, những cây hoa hoàng hậu rũ mình trong bóng đêm, mùi ngai ngái của hàng hoa sữa dọc con đường lớn nhất thị trấn khiến tôi cảm thấy thật xao xuyến (tôi vẫn luôn tự khoe với những đứa bạn ở xa rằng không chỉ ở Hà Nội mà quê tôi chẳng biết vì sao nhưng vẫn có rất nhiều hoa sữa đó)… Thời đi học ngày nào cũng đạp xe trên con đường này lang thang la cà cùng tụi bạn… Giờ mỗi đứa một đường… tự nhiên thấy phố huyện của tôi vắng đến nao lòng.
– Hay tau kiu mấy thằng kia về thăm mày…
– Thôi… để tụi nó học từ trên đó về đây cũng xa mà…
– Ờ mày ngon đày đọa 1 mình tau…
– Uhm chứ biết kiu ai giờ có mày ngu mới chạy tuốt trên thị xã về đón tau mà…
– Dm… mày làm gì mà tàn tạ dzậy mậy. Đừng nói oánh lộn vì gái nửa à…
– Hiểu tau dzữ…
– Ôi dzào! Tau còn lạ gì mày boy vip của trường mày lên trển mà không có gái theo tau chết liền…
– Im mày… tau không thích cái danh boy vip vớ vẫn đó đâu… không có vui…
– Mày không thích những cũng lỡ mang cái danh rồi khó bỏ lắm con…
– Ừ… thôi đừng nói chuyện này nửa. À mày đừng có tiết lộ cho đứa nào biết tau về đây đó. Phiền lắm…
– Biết rồi. Thấy chưa cũng biết sợ gái kiếm hả…
– Ờ…
– Hay cho đại đứa bạn gái cũ nào của mày biết để tôi vô coi chừng mày chứ tau đi học… đâu trực coi mày suốt được…
– Thôi quyết cắt đứt hết rồi… gặp lại phiền lắm. Mày khỏi lo tau tự coi tau được…
– Đi không nổi mà bày đặt…
– Nổi… ngồi xe từ trển về đây được mà. Còn sung chưa chết được…
– Mày… cứng đầu số 1. Kệ làm gì làm tối tối tau tranh thủ về ở với mày cho vui…
– Ừ tùy mày!
Đưa tôi vào trong phòng cũng nhờ quen biết nên kiếm được cái giường khá sạch sẽ, phòng cũng không có nhiều người. Thằng Hảo dắt ông bác tôi lại để gửi gắm điều trị cho tôi. Ông bác này tôi cũng có biết, vừa nhìn thấy tôi ông bác cười hiền hòa…
– Mày có đem bệnh án theo không đưa bác coi…
– Dạ có…
Tôi đưa ông bác cái bệnh án lúc sáng năn nỉ dzữ lắm mới xin được từ bệnh viện trên đó đem theo chứ cái bệnh viện nhỏ của huyện này tuy mới xây lại nhưng biết có đầy đủ thiết bị để kiểm tra lại hay không. Xem xét bệnh án một hồi ông bác gật gù…
– Cũng nặng… phải trị lâu lắm đây. Thôi nằm đây uống thuốc, truyền nước theo dõi mấy ngày rồi về cũng được nhưng mà phải uống thuốc ăn uống điều trị lâu dài mới hết. Để bác gửi mày cho mấy đứa y tá. Thằng Hảo về nhà đem thêm mền vô cho nó đắp, phổi nó yếu hổng để lạnh được. Cỡ này dưới mình tối lạnh dữ lắm…
– Dạ chút con về liền…
Ông bác gọi 2 chị y tá đi ra ngoài trao đổi. Thằng Hảo nhảy xuống giường xỏ dép vào đi theo…
– Mày nằm đi tau về đem mùng mền với mấy bộ đồ vô cho mày… chờ má tau náu cháo chắc lâu mày coi ngủ giấc đi…
– Ờ đi đi…
– Ê bà Thảo cũng làm ở khoa này đó mày…
– Thảo nào…
– Mày té đập đầu mất trí hả con… chị y tá sexy nhà chỗ tiệm bi – a đó…
– Ờ nhớ rồi…
Tôi mỉm cười… đúng là lũ quỷ, giờ vẫn còn nhớ chị y tá đó nửa. Số là cấp 3 đám tụi tôi hay ghé tiệm gần bệnh viện chơi bi – a, không phải vì bàn ở đó tốt mà vì vừa chơi vừa ngắm chị ty tá luôn. Người gì mặc đồ sexy thấy sợ, ngay cả lúc đi làm cũng cực kỳ quyến rũ, toàn mặc đồ trắng ôm sát người… cứ đi ra đi vào suốt bởi vậy đánh bi – a mấy năm mà tôi đánh có lên cơ nổi đâu =)).
Nghĩ vu vơ, nghĩ tới chữ sexy… thì dáng em lại hiện lên trong đầu đó… Tự nhiên lòng đau như cắt nhưng vẫn phải mỉm cười. Đúng là em đã chiếm vị trí quá quan trọng trong cuộc sống của tôi rồi. Làm gì tôi cũng nghĩ tới em, gặp điều nào tôi cũng đem em ra so sánh… những ngày không em, cuộc sống của tôi lại tẻ nhạt, bình lặng nhàm chán như chính con người tôi vậy. Tháo sim ra, mở điện thoại lên cắm tai nghe tôi chìm vào những ca khúc buồn để quên mọi thứ. Nhưng càng nghe lại càng nhớ, càng nghe càng đau… Giấc ngủ đến vội vàng cứ như sợ tôi thức một chút nữa sẽ không chịu nổi mất.
…
– Dậy mày làm gì đổ mồ hôi dzữ mậy…
– Ờ ờ…
Tôi tỉnh dậy… lưng nhói đau vì nằm lâu. Gắng gượng ngồi dậy tôi nhìn thẳng bạn ngơ ngác…
– Mày vô lâu chưa…
– Lâu. Thấy mày ngủ tau hổng nở kiu. Thôi ăn cháo uống thuốc rồi ngủ tiếp. Bác tau mới đưa thuốc nè.
– Ừ…
– Mai mày ở đây một mình được không? Sáng tau đi sớm lên trển học. Chắc mai tối mai mới về được…
– Ờ không sao mày cứ đi học…
– Có gì mày nhờ bác tau. Để chút tau nói ổng…
– Uhm mày cỡ này coi bộ chu đáo quá nhỡ…
– Hehe sinh viên xa nhà mà. Với lại anh em với nhau phải lo chớ. Tại mấy môn quan trọng chứ không tau cúp tuốt ở với mày…
– Thôi tau phải con nít đau mày lo dzữ…
– Ừ mày ngon. Ăn đi tau giăng mùng cho mày ngủ.
Tôi lặng lẽ cố gắng nuốt tô cháo hến mẹ thằng Hảo nấu… mùi vị này đã lâu tôi không có cơ hội nếm lại… quê tôi món này cũng được coi là đặc sản rất nhiều dinh dưỡng. Nhìn thằng Hảo cũng cảm thấy vơi bớt nổi buồn… anh em với nhau biết tôi bệnh chắc thằng này chạy hơn 20km để mua hến về nấu cháo cho tôi ăn đây mà. Ăn xong 2 thằng kéo ra ngoài hành lang ngồi nói chuyện trên trời dưới đất đã rồi mới trở vào phòng ngủ. Tôi nằm trên giường còn thằng Hảo thì kéo cái ghế bố nằm trong góc tường… nghe nhạc… lại nghĩ về em… lại buồn và lại vội vàng nhắm mắt cố gắng ngủ. Đêm… phố huyện lặng lẽ những ánh đèn… mũi hoa sữa vẫn lặng thầm len vào bên cửa…
Tiếng gà gáy làm tôi giật mình thức giấc, đã lâu rồi không nghe tiếng gà gáy chào buổi sáng. Ở Sài Gòn xô bồ ấy làm sao tìm được những cảm giác bình yên như thế này. Thằng Hảo hình như đã dậy sớm chạy đi học rồi. Giờ thì thực sự tôi chẳng còn ai bên cạnh chăm sóc nửa, cảm thấy buồn nhưng tôi chấp nhận đơn giản vì tôi muốn như vậy mà. Vén mùng lên, tôi cố gắng từng bước từng bước đi vào nhà vệ sinh để đánh răng, nhìn vào gương miệng và mũi nó có những vệt máu nhỏ, có lẽ đêm qua ho nên lại bị chảy máu thì phải. Tự nhiên bật cười, nhìn chẳng khác nào đang bị ung thư ấy nhỉ… kiểu này tôi mà im lặng die thì hết bộ phim liền ^^.
Đánh răng, thay đồ xong tôi lại lê cái thân đi ra căn – tin mua cháo ăn, dáng đi của tôi giống y ro – bot bởi vì cả thân trên tôi không cứng đơ không dám cử động mạnh. Lồng ngực cứ như muốn vỡ toan ra mỗi khi tôi thở mạnh hoặc muốn ho. Xách tô cháo lần từng bước về phòng… bác sĩ đang đi khám cho mấy người bị thương khác. Hình như có cả chị Thảo thì phải, từ phía sau nhìn cũng đủ biết rồi. Bác sĩ quay lại nhìn tôi cằn nhằn…
– Đang bị thương mà đi lung tung mậy…
– Dạ con mua cháo…
Tôi đưa tô cháo lên cho ông bác sĩ thấy. Chị Thảo quay mặt lại nhìn tôi hồi lâu rồi cười…
– A… nhìn em quen quen… M đúng không…
– Dạ dạ ủa sao chị biết em…
– Trời ở huyện mình mấy người trẻ trẻ cỡ chị trở lại ai mà hổng biết em. Sao em nằm đây… em bị thương hả…
– Dạ… em bị té…
– Trời xui vậy. Nè em lên nằm cho bác sĩ khám rồi hả ăn…
– Dạ…
Tôi để tô cháo xuống bàn leo lên giường nằm úp mặt xuống. Bác sĩ xem xét sơ sơ dặn dò vài câu rồi đi sang phòng khác. Tôi đem cháo ra hành lang phía sau hướng nhìn ra đồng lúa ngồi ăn. Bây giờ mới chính là con người của tôi thường ngày… lặng lẽ. Lòng tôi bây giờ trống trãi lạ lùng, một cảm giác rất khó tả một cảm giác cô đơn… nỗi cô đơn quen thuộc. Mọi thứ đã trải qua cứ như một giấc mơ vậy và bây giờ có lẽ tôi đã tỉnh ngủ… mỉm cười, sau khi ngủ dậy người ta luôn cảm thấy trống rỗng kia mà. Bình thường thôi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện