– Dậy đi đồ lười… em đói lắm rồi nè…
– Uhm… tự nhiên muốn được ai đó đánh thức nửa cơ…
– Hihi hư lắm nha. Chưa xử tội anh tối qua đi coi đá bóng ngủ trễ đó…
– Xử gì xử đi…
– Đáng ghét…
Em cuối người xuống đặt lên môi tôi nụ hôn nửa… Tay tôi lại khám phá người em… một cơ thể chẳng bao giờ tôi cảm thấy nhàm chán cả… buổi ăn sáng đương nhiên bị gác lại một bên… em và tôi lại cuốn lấy nhau… đam mê… say đắm.
– Anh đó… tối ngày được có nhiu là giỏi thui. Làm người ta hết được ăn sáng rồi nè…
– Ủa sao vậy…
– Nhìn đồng hồ đi ông tướng… tới giờ em đi học rồi…
– Uhm… thui mua bánh mì ăn rồi đi học…
– Vậy em đi nha… anh tính làm gì…
– Ừ chút anh chở bạn đi lấy đồ rồi qua quán làm lun…
– Uhm thui em đi đây…
Ôm hôn tôi thêm một lúc em mới chịu đứng dậy mặc quần áo vào để đi học. Còn tôi cũng thay đồ chạy qua quán nhỏ Mây.
Bon chen mãi cũng ra tới nơi, chờ nhỏ Mây vào trong kiếm người quen lấy đồ, tôi ngồi xuống quán nước của bà hàng rong nghĩ mệt, móc điện thoại ra nhắn tin với chị, đọc báo linh tinh thì nhỏ Mây đi ra tay ôm gói đồ khá to.
– Đồ gì nhìu vậy…
– Uhm ba chị mua gửi cho chị với mấy dì nửa. Giờ làm gì tiếp ta…
– Về chứ đòi làm gì nửa trời…
– Hứ không dám đâu, chị đói bụng anh chở chị đi ăn nha…
– Chưa gì đói bụng rồi…
– Trời 11h rồi ông 2…
– Ủa… trễ vậy. Không để ý… rồi giờ muốn ăn gì…
– Chạy đi chị chỉ đường cho…
Tôi lắc đầu lên xe chạy theo chỉ dẫn của nhỏ. Vòng ra ngoài hồ con rùa dừng xe ngay vòng xoay nhỏ xuống xe tung tăng đi vòng vòng xem xét… được một lúc thì mang lại 2 bọc bánh tráng trộn, cá viên chiên… Tôi chưng hửng nhìn…
– Đói bụng mà ăn mấy cái này đó hả…
– Ưhm…
– Cái này là ăn hàng mà…
– Uhm…
– Sao la đói bụng…
– Thì chị đang ăn nè…
Nhỏ nghinh nghinh mặt gắp bánh tráng ăn ngon lành… tôi lắc đầu… thì ra bị nhỏ dụ chở đi chơi chứ ăn uống gì đâu. Hình như đứa con gái nào cũng có sức ăn hàng thuộc hàng khủng thì phải, giải quyết nhanh gọn 2 bịch bánh tráng trộn, 5 – 6 xiên cá viên chiên rồi thêm mấy cái bánh ngọt, cóc dầm, bắp xào… no nê nhỏ mới chịu cho tôi chở về nhà. Hix tan vỡ cái kế hoạch tranh thủ về sớm chơi game của tôi luôn rồi. Giờ về chắc chỉ kịp tắm rồi chạy qua quán làm vì hôm nay ông Kha bận dặn tôi 2h qua sớm để quản lý quán thế ổng… Vừa tạm biệt nhỏ Mây xong quay xe trở lại thì… em đang ngồi trên xe bên kia đường nhìn về phía tôi… chắc đang qua nhà thì gặp tôi đây mà… tôi vội dựng xe chạy qua bên đường…
– Ủa trưa nắng đi đâu vậy em…
– Kiếm anh…
– Anh đi công chuyện với bạn mới về nè…
– Vậy sao…
Một tiếng vậy sao lạnh lùng từ khóe môi… em đề máy xe chạy đi lướt qua trước mặt tôi, chẳng quay lại nhìn… chẳng để ý bánh xe em vừa cán lên ngón chân tôi… Nhìn theo em… chẳng hiểu gì cả có lẽ thái độ lạnh lùng bất ngờ của em khiến tôi cũng không cảm thấy đau ở chân nửa. Thở phì nhún vai một cái tôi khập khiễng quay trở lại xe đề máy chạy qua quán làm việc luôn.
Cũng chẳng mất quá nhiều suy nghĩ tôi cũng đoán được rằng em đang ghen. Tự nhiên bật cười… cảm giác thấy vui vui dù hơi khó hiểu một tí. Thì ra em của tôi cũng biết ghen như bao người con gái bình thường khác… thái độ ghen cực kỳ chuẩn, lạnh lùng và dứt khoát chạy xe đi… giống như chính tính tình lúc em mới quen tôi vậy. Nhớ lại gương mặt em, tôi mỉm cười vui vẻ tiếp tục công việc… đôi lúc cũng nên để yên cho em giận hôn vu vơ một vài tiếng đồng hồ chứ.
Nhưng rồi… nụ cười của tôi dường như không còn nửa mà chuyển sang sốt ruột khi những tin nhắn tôi gửi đi… đều chẳng thấy hồi âm dù đồng hồ đã gần điểm 12h đêm… có lẽ em giận tôi ghê lắm đây. Thôi đành nhắm mắt ngủ sáng qua nhà em sớm để đưa em đi ăn sáng vậy. Lúc đó chắc cũng chịu nguôi giận để làm lành với tôi rồi.
Sáng sớm… thay quần áo xong tôi chạy ào qua nhà đưa em đi ăn sáng như thường ngày… Gọi hàng chục cuộc… đổi lại là sự im lặng, tôi biết em đã thức, tôi nhìn thấy cửa sổ phòng em khẽ vén màn lên mà… nhưng dù tôi nhắn tin hay gọi thêm nửa em cũng không đáp lại. Thở dài nhìn đồng hồ… vòng vòng cũng chờ em cả tiếng, tới giờ tôi phải đi học rồi. Không đợi nửa, tôi phóng xe qua trường… lòng vẫn mong em sẽ sớm nguôi giận chứ kiểu này tâm trạng nào đâu mà học với làm được gì. Ngày nào cũng ở bên nhau giờ xa gần 24 tiếng rồi, tôi thì còn chịu được chứ em chắc không chịu nổi việc không nhìn thấy tôi lâu như vậy đâu.
Tan học tôi đi thẳng qua quán để làm sớm. Về nhà lại nghĩ linh tinh rồi giận ngược trở lại em thì mệt, gì chứ tôi cũng sợ cái tính bất cần của tôi lại nổi lên, lại lạnh lùng không làm hòa với em nửa thì khổ. Việc làm ở quán khá bận cuốn tôi đi quên cả thời gian, tôi cũng không để ý đã làm bao nhiêu tiếng rồi nửa, chỉ thấy trời tối dần, những ánh đèn của quán hôm nay chẳng còn lung linh nửa, người tôi khá mệt vì làm suốt từ trưa chẳng nghỉ ngơi… và nhất là em vẫn im lặng với tôi. Sức chịu đựng của em cũng khá đó chứ.
Mọi thứ dường như vỡ òa đi khi bóng dáng quen thuộc của em bước vào quán… có lẽ nổi nhớ tôi trong em đã tới giới hạn rồi, bằng chứng là tự em đi qua tận quán của tôi nè. Mỉm cười tôi đi vào trong lấy một ly cam vắt thêm tí muối đem ra cho em. Đặt ly nước lên bàn tôi ngồi xuống bên cạnh im lặng.
Một lúc sau em lên tiếng…
– Đồ tồi.
– …
– Thì ra những lúc em ở gần… bên cạnh anh vẫn có nhiều người đẹp vây quanh phải không?
– …
– Nhỏ hôm qua xinh đẹp quá ha anh. Thì ra mấy đêm anh đi coi đá bóng khuya… không biết anh có coi đá bóng hay làm gì nửa anh nhỉ?
– …
– Em tự hỏi ngoài cô gái đó và em anh còn bên cạnh ai nửa không anh… ý em quên hihi còn chị của anh nửa. Hai người ngủ chung với nhau rồi mà…
– …
– Em thất vọng về anh lắm… đồ tồi…
Em vẫn nói những lời mỉa mai, nhưng câu hỏi như đâm sâu vào lòng tôi. Còn tôi… chẳng nói gì, nụ cười trên môi tôi vẫn còn đó nhưng chẳng phải là nụ cười vui khi được gặp em nửa mà là một nụ cười khó có thể tả được cảm xúc. Nếu là một người khác có lẽ tôi sẽ trả lời những câu hỏi của em, giải thích rõ tất cả để em không nói những lời làm đau nhau nửa, nhưng đáng tiếc người ngồi nghe em nói là tôi và dù những điều em nói có oan ức cho tôi như thế nào tôi cũng chỉ im lặng mỉm cười. Đối với tôi… không bao giờ có khái niệm giải thích khi người khác hiểu lầm… với em tôi càng sẽ không giải thích gì cả, yêu nhau thì sẽ hiểu và tin nhau, yêu nhau mọi thứ rồi sẽ ở đúng nơi tôi cần ở, ai đúng, ai sai trong tình yêu đối với tôi làm gì có ranh giới.
Em ngừng nói, em đứng dậy bước đi… tôi cũng ngồi im lặng, không gọi lại, không đuổi theo… Bóng em khuất dần sau cổng quán. Tôi mỉm cười đứng dậy dọn ly nước cam vẫn còn nguyên quay trở vào trong tiếp tục công việc… Tôi chẳng giận em, cũng không buồn… mà tôi chỉ không hiểu sao em lại nói với tôi những lời như vậy trong khi chuyện tôi chở chị Mây đi lấy đồ chỉ là chuyện nhỏ và với tính cách của em… làm gì thì sao em lại ghen một cách dữ dội và vô lý như vậy.
Đóng cửa quán, tôi uống vội một ly bia của ông Kha đưa rồi lặng lẽ chạy xe về nhà, thay đồ nằm ngủ. Tôi là vậy mỗi lần có chuyện không vui… tôi sẽ nằm ngủ. Nếu những lời em nói lúc tối chỉ để thỏa mãn cơn giận của mình và để tôi vì sợ mất em mà vội vàng chạy đi tìm em để giải thích thì có lẽ em đã sai. So về độ bất cần và lạnh lùng… em sẽ chẳng bao giờ hơn được tôi… đơn giản vì tôi vốn là vậy.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, không có nụ hôn em chào tôi buổi sáng, không có vòng tay em sau lưng, không có ai ngồi bên cạnh tôi ăn sáng. Ngày thứ hai kể từ lúc em giận… tôi cũng làm việc như một thằng điên không ngừng nghỉ, tôi yêu em thực sự và thái độ làm việc của tôi đã nói lên tất cả rằng tôi cũng nhớ em nhiều lắm.
Chiều tối. Nhỏ Hân gọi cho tôi… hơn 10 cuộc gọi rồi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng tôi cũng bắt máy…
– Nè… hai người có chuyện gì vậy…
– Thy ghen – tôi thở dài…
– Hèn gì… con nhỏ như người mất hồn ở nhà Hân từ đêm qua tới giờ nè. Hổng ăn uống, còn khóc nửa đó.
– Vậy à… giờ Thy đâu rồi…
– Về nhà rồi Hân mới gọi cho M nè…
– Ờ…
– Mệt M quá… đi giải hòa đi. Đừng để người mình yêu khóc hoài vậy chứ. Nhanh đi M…
– Ờ…
– Nhớ đó… giờ qua nó liền đi…
– Ờ…
Tôi cúp máy. Thầm cảm ơn cuộc gọi của nhỏ Hân… lòng tôi cũng như lửa đốt cả ngày rồi… Nhờ lời nói của Hân tôi mới nhớ đến lời tôi từng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm em khóc nửa. Giờ biết em khóc, tôi chẳng thể nào lạnh lùng mãi được. Thôi thì dẹp bản tính thường ngày của mình qua để xoa dịu em… đúng là em làm tôi phát điên lên được. Mỉm cười tôi đi thẳng ra cổng lấy xe chạy ngay qua nhà em luôn. May quá… chẳng cần gọi hay mất công chờ làm gì, em đang mặc một chiếc váy màu đen cầm ví đi ra cổng. Dừng lại trước mặt tôi, gương mặt em vẫn lạnh lùng im lặng. Tôi lên tiếng…
– Em… em tính đi đâu hả…
Em mím chặt môi… có lẽ em đang cố kìm nén cảm xúc…
– Sao giờ anh mới qua kiếm em… Sao anh im lặng không giải thích…
– Thì… giờ anh qua rồi nè…
– Nhưng em bận rồi…
Em quay mặt bước đi về phía trước, nãy giờ tôi không để ý giờ nhìn theo hướng em đi, tôi thấy chiếc ôtô màu xám đang đậu gần đó… một người con trai bước ra mở cửa cho em. Đề máy xe chạy lại bên cạnh xe, tôi đứng im nhìn vào bên trong cửa kính… chẳng nhìn thấy gì bên trong cả… chỉ toàn một màu đen và bóng đèn đường chiếu ánh đèn loe loét. Chiếc xe lăn bánh đi… tôi im lặng nhìn theo… chợt vai tôi run… bật cười khẽ…
– Vậy à!
Tiếng vậy à thoát ra khỏi miệng tôi nhẹ và nhạt lắm. Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả… mọi thứ chẳng lẽ kết thúc với cái lý do cực kỳ ngớ ngẫn và đơn giản đến khó tin. Chẳng lẽ yêu nhau như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy mới đến với nhau… giờ chấm dứt đột ngột vì một điều gì đó chẳng đáng chút nào… Tôi quăng cái áo vào góc nhà bật quạt nằm xuống ngủ. Tôi chẳng thích suy nghĩ nhiều, những lúc như thế này tôi luôn nằm ngủ mặc cho chiếc điện thoại vẫn rung lên vì những tin nhắn và cuộc gọi của ai đó… mặc kệ… tôi chỉ muốn ngủ.
Những giấc ngủ chập chờn, đôi lúc choàng tỉnh trong đêm… nhưng rồi tôi cũng có ép mình nằm xuống ngủ. Trời sáng, tiếng điện thoại reo inh ỏi… tôi nghe thấy và cũng thức giấc nhưng rồi nằm một tí tôi vẫn cố ngủ đi, thật lạ rằng mỗi khi buồn hay chán nản điều gì đó tôi có thể ngủ liên tục… Cứ thức rồi lại ngủ… chẳng mấy chốc trời cũng tối sầm, bụng tôi đói cồn cào nhưng vẫn muốn ngủ… điện thoại tôi thi thoảng vẫn vang lên những bản nhạc chuông quen thuộc. Cầm điện thoại lên kiểm tra, vài tin nhắn của chị, vài cuộc gọi của ông kha, bạn bè tôi, đặc biệt hơn trăm cuộc gọi từ số máy của nhỏ Hân khiến tôi cảm thấy đỡ hơn một chút vì ít ra còn có người bạn như nhỏ quan tâm tôi… nụ cười vẫn giữ trên môi mặc dù tìm mãi chẳng thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ em. Tôi nhắn một tin cho chị yên tâm rồi quăng điện thoại vào góc nằm up mặt xuống ngủ tiếp… chẳng biết tôi đã nằm im trong bao lâu nửa, cũng chẳng biết tôi có ngủ hay không nửa… chỉ biết là tôi đã nằm rất lâu, tôi cảm nhận được trời càng lúc càng về khuya… đêm càng yên tĩnh.
Tiếng điện thoại dồn dập… tiếng gõ cửa làm tôi chẳng thể ngủ được… ai lại gõ cửa nhà tôi giờ này. Gượng dậy đi ra mở cửa lòng cứ nghĩ sẽ là em… nhưng không… người gõ cửa là nhỏ Hân.
– Hân hả…
Tôi câu hỏi một cách thờ ơ rồi quay trở vào trong ngồi xuống mặc cho nhỏ Hân muốn làm gì thì làm. Nhỏ dắt xe vào, đóng cửa lại ngồi xuống cạnh tôi…
– Nè có sao hôn… kiếm M chiều giờ… Hồi nảy Hân… Hân có nói chuyện với nhỏ Thy… M đừng đừng như vậy được không… nhỏ Thy nó…
– Thôi… M ngủ đây…
Tôi đưa tay che miệng nhỏ Hân lại để ngăn nhỏ nói tiếp. Thực sự tôi chẳng quan tâm gì nửa, chỉ muốn tiếp tục ngủ mặc dù trước đó tôi đã ngủ khá nhiều. Sáng mai tôi sẽ tìm tới nhà em để nói chuyện lần cuối cùng… tôi muốn biết có thật chỉ vì lý do vớ vẫn đó mà em quyết định xa tôi hay không… xem như lần đầu tiên tôi cố gắng giữ lấy em để em biết rằng tôi thực sự nghiêm túc yêu em. Đơn giản chỉ vậy thôi. Tôi nhìn Hân mỉm cười rồi nằm xuống nhắm mắt im lặng. Nhỏ Hân cũng không nói gì nửa, khe đưa tay vuốt lấy mái tóc bù xù của tôi vài cái rồi nằm xuống bên cạnh… Sài Gòn lặng lẽ đưa tôi vào giấc ngủ không yên lành.
Sáng sớm, tiếng xe cộ làm tôi tỉnh giấc. Dù không có tiếng xe thì tôi cũng tỉnh vì tôi đã ngủ quá nhiều. Loạng choạng đứng dậy đi vào nhà tắm đánh răng thay đồ để đi tìm em… người tôi thực sự khá mệt, hơn 2 ngày rồi hình như tôi chưa ăn gì thì phải. Chuẩn bị xong xuôi tôi khẽ gọi nhỏ Hân…
– Nè… M khép cửa. Hân dậy ngủ xong khóa cửa cho M nha…
Nhỏ Hân ngồi bật dậy…
– M đi đâu vậy…
– Qua kiếm Thy…
– Nè nè… qua đó giờ… liệu… có tốt không…
– Ừ…
Tôi không nói gì thêm nửa quay lưng lên xe phóng ngay qua nhà em… cơn đói cồn cào cũng không làm tôi dừng lại hàng quán nào để ăn sáng hết, với tôi bây giờ gặp lại em sớm chừng nào tốt chừng đó… tôi sợ nếu trễ thêm phút nào… cái con người bất cần trong tôi trỗi dậy thì dù em có quay trở lại nói gì làm gì tôi cũng sẽ rất lạnh lùng để em qua một bên cho dù tôi có yêu em nhiều như thế nào đi nửa.
Đến nhà em, bên ngoài có 2 chiếc ôtô đang đậu, vài chiếc xe máy, cổng nhà vẫn mở… tôi nhìn vào trong thấy bóng nhiều người. Có lẽ nhà em đang có khách. Chẳng sao cả… bây giờ có trời đang ở nhà em cũng không ngăn được tôi đi vào tìm em. Hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi bước qua khỏi cổng nhà em thì phải. Từ ngoài cửa tôi đã nhìn thấy em đang ngồi nói chuyện với một vài người nào đó, tôi biết em cũng đã nhìn thấy tôi… gương mặt em lạnh lùng nhưng rõ ràng tôi thoáng nhìn thấy đôi mắt em vẫn có gì đó rất ấm áp… Dì osin đi ra ngoài chặn tôi lại…
– Cậu M tìm cô Thy hả? Nhà đang có chuyện cậu vào hổng được đâu…
– Dạ dì nói với Thy… con chỉ gặp Thy vài phút thôi…
– Không được. Nảy cô Thy có dặn không cho cậu vào nhà…
– Thì con ngồi đây cũng được dì chuyển lời dùm con được không…
– Nhưng… nhà đang có chuyện… có ông bà chủ đang trong nhà… cô Thy… không ra được đâu…
Tiếng của dì osin nhỏ nhẹ như năn nỉ tôi…
– Ai đây chị 5…
Một giọng nói của phụ nữ đứng sau lừng dì osin khiến cả hai giật mình. Dì osin quay lại nhẹ giọng với người phụ nữ đó…
– Dạ đây là… là bạn của cô Thy đó bà chủ…
– À… phải cái người hồi sáng thằng Huy nó nói không…
Cô osin khẽ gật đầu lui lui ra bên cạnh tôi. Người phụ nữ này vừa nhìn tôi cũng đã đoán ra chính là mẹ của em. Gương mặt khá giống em nhất là cái miệng và gương mặt có lẽ cũng phải trên 50 tuổi.
– Con ngồi xuống đây cô nói chuyện…
Mẹ em chỉ tay về cái bàn đá đặt gần đó trong sân nhà. Tôi khẽ gật đầu ngồi xuống đối diện với mẹ em.
– Con là gì của Thy nhà cô…
Tôi nhẹ nhàng lễ phép…
– Dạ… con là bạn trai của Thy…
– Bạn kiểu nào…
– Là người yêu…
Tôi chẳng cảm thấy phải giấu diếm gì cả, có sao tôi thẳng thắng nói như vậy thôi… người miền Tây vốn thẳng tính mà.
– Con còn học không con đang ở đâu…
– Dạ con là sinh viên đang trọ học gần đây…
– Nhà con ở đâu cha mẹ làm nghề gì…
– Dạ con ở dưới miền Tây cha mẹ làm giáo viên…
– Làm sao con quen được Thy nhà cô…
– Dạ tụi con tình cờ quen nhau ở quán cafe con đang làm…
– Con làm gì ở đó…
– Dạ làm phụ vụ kiêm trợ lý quản lý quán đó cô…
Mẹ em im lặng một lúc rồi tiếp lời…
– Con thương Thy thiệt hả…
– Dạ…
– Con có lo được cuộc sống cho con Thy không mà đòi thương với yêu hả…
– …
– Giờ cô nói với con cái này. Cô sẽ cho con 20 triệu. Con để yên cho Thy không được gặp tôi nửa vậy được chưa…
– …
– Chị 5 lấy giúp tui cái bóp trong nhà liền nha…
Mẹ em nói từng câu từng chữ rất rõ ràng trong khi tôi vẫn im lặng, hay tay tôi đan vào nhau, mặt tôi lạnh tanh lắng nghe từng lời mẹ em nói.
– Con còn trẻ, chưa làm được gì hết sao không lo học hành mà đi đua đòi yêu đương nhăng nhít. Thy nó cũng còn nhỏ làm sao biết được yêu thương nghiêm túc được hả con. Cô có nghe thằng Huy tôi nói chuyện hai đứa đi chung mấy tháng nay giờ mới có dịp gặp được con để nói chuyện rõ ràng. Cô thấy hai đứa không được tiếp tục mối quan hệ này nửa vậy nhé coi như số tiền này cô giúp con trang trải học phí ráng học hành cho đàng hoàng… à mà con tên gì cô quên hỏi.
Vừa nói mẹ em vừa đếm tiền cuốn vào trong một gói giấy đặt lên bàn đưa đến trước mặt tôi… Cầm lấy gói tiền vỗ vỗ trên tay, miệng tôi mỉm cười…
– Bộ với ai yêu con gái cô… cô cũng làm như vậy hả cô… con tưởng vụ này chỉ có trong phim chớ… ai ngờ thời buổi này vẫn còn chuyện vui này…
– Là sao cô không hiểu…
– Dạ không có gì…
Tôi bình thản cầm gói tiền đứng dậy… nhỏ Hân cũng vừa chạy xe vào sân đứng nhìn tôi… Tôi chẳng qua tâm tới ai nửa mà cầm gói tiền đi thằng về phía em đang ngồi trong nhà… Tới gần trước mặt em, tôi chẳng quan tâm trong nhà em đang có những ai, hoàn toàn không quan tâm gì khác ngoài em. Đưa số tiền lên trước mặt em tôi cười…
– Nè em… tính sao giờ…
– …
– Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy Thy…
– …
– Anh phải làm sao giờ hả em…
– Em…
Tôi nói đủ 3 câu… em chỉ ngập ngừng 1 tiếng em duy nhất… Câu hỏi thứ 4 chưa kịp nói nên lời thì tôi đã lãnh nguyên một cú đấm như trời giáng ngã lăn quay ra bậc tam cấp nhà em. Người đánh tôi là một tên con trai lạ mặt đang đứng gần đó. Hình như mẹ em cũng vừa nói gì đó với hắn… không cho tôi kịp ngồi dậy hắn lao vào đá liên tiếp vào bụng và mặt tôi…
– Cút ngay thằng chó mày tính quậy nhà này hả…
Em hoảng hốt lao tới đẩy thằng đó ra… nhỏ Hân cũng chạy ào tới đỡ tôi dậy.
Em đứng chắn bên cạnh tôi hét lên…
– Anh Tiến anh làm trò ngu gì đó hả. Ai cho anh đánh ảnh…
– Em khùng hả Thy. Em tính vì cái thằng này quậy nát cái nhà này mới chịu hả…
– Anh im chuyện nhà tui mắc mớ gì anh xía vô…
– Con ăn nói hỗn với anh Tiến vậy hả Thy…
Tiếng mẹ em nạt em…
– Bước qua đây nhanh. Vì cái thằng người dưng mà con gây với má mấy ngày nay chưa đủ giờ hỗn với thằng Tiến nửa hả. Huy mày kéo em mày vô nhà coi…
Mẹ em quay qua đẩy vai anh Huy (anh trai em) về phía em và tôi đang đứng. Cái người tên Tiến vừa đánh tôi lao vào đẩy em qua một bên. Thằng ngu đó nó hùng hổ đẩy mạnh tới mức làm em loạng choạng trên đôi giày cao gót… biết thế nào em cũng sẽ té nhưng kiểu này em té về phía sau dưới bậc tam cấp thì nguy lắm… sẵn đang đứng gần em, tôi vội vòng hai tay dùng hết sức ôm em trở lại nhưng… người tôi đang yếu, vừa bị đánh lại phải chịu nguyên người người của em bất ngờ… không kịp đứng vững nên té nguyên người xuống phía dưới bậc tam cấp… may quá em nằm gọn phía trên người tôi… còn tôi dường như sắp nín thở… đầu tôi không biết có bị đập xuống đất hay không… nhưng lưng tôi thì phải đập trọn vẹn lên cục đá hình thoi dùng để lót đường đi xen lẫn với cỏ dưới bậc tam cấp (đá này mà nhọn là xong đời tôi rồi)… Chỉ lúc đứng dìu em đứng dậy nhìn xuống tôi mới biết hình dạng cục đá đó chứ lúc ngả xuống xong đầu óc tôi chỉ nghĩ đến em có bị thương hay không mà thôi.
Có nén cơn đau, cố gắng thở… tôi đẩy em qua một bên ráng gượng dậy kéo em đứng lên, xoay người em vòng vòng xem em có sao không…
– Em… em không sao hả… có bị thương chỗ nào không…
Em nghẹn ngào…
– Đồ tồi… anh… anh làm gì dzạ… anh có sao không…
Tôi mỉm cười lắc đầu… cùng lúc đó nhỏ Hân cũng chạy xuống đứng xem xét người tôi… chưa kịp nói thêm lời nào cái thằng tên Tiến láo vào kéo tay em vào trong nhà mặc cho em chống cự… Anh Huy chạy tới trước mặt tôi nói nhỏ…
– Hân em đưa M đi về đi từ từ tính sau… 2 đứa đừng có quậy nửa được không…
– Dạ… M về đi M… chuyện nhỏ Thy để anh Huy tính dùm cho… nha… về nha…
– Đứng rồi em về đi từ từ anh tính cho 2 đứa giờ má anh bả nổi cơn sáng giờ với con Thy em ở đây chút bả giết con Thy luôn giờ…
Nhỏ Hân với anh Huy cố gắng đẩy tôi ra cổng… Tôi im lặng nhìn theo em… tôi cũng không muốn ở lại nửa… không phải vì tôi sợ mẹ em, cũng không phải tôi ngại gì hết mà tôi đang cảm thấy sắp chịu hết nổi rồi… ngực tôi đang rất rất đau từ phía sau lưng và tôi không muốn em phải lo lắng vì tôi… Nhét cọc tiền vào túi áo anh Huy tôi khẽ nói vừa cười hì hì…
– Anh trả cho mẹ anh giùm em… nhắn là em còn nhỏ, nghèo thiệt nhưng em hổng có ý định bán người yêu đâu hehe…
– Em…
Anh Huy ngập ngừng cầm số tiền nhìn theo tôi… Cố gắng đi thật bình thưởng ra ngoài tôi nói nhỏ với Hân…
– Hân lấy xe M chở M về dùm nha… gửi xe Hân ở đây được không…
– Ừ ừ… sao cũng được mà…
Giọng nhỏ Hân run run… vừa ngờ ngác dắt xe tôi ra cổng vừa quay lại nói với anh Huy…
– Anh Huy cho em gửi xe nha… Mình về M…
Tôi ngoái lại nhìn về phía em mỉm cười… rồi leo lên xe cho nhỏ Hân chở về nhà… Xe chạy được một đoạn… lưng tôi nhói đau kinh khủng… tôi dựa người hoàn toàn lên vai Hân… Máu từ miệng tôi làm đỏ một mảng khá lớn trên áo Hân… có lẽ cú đấm của Tiến đã làm rách môi tôi và động mạnh vào chân răng của tôi (tôi vốn bị dễ chãy máu chân răng) làm máu chảy nhiều.
Đưa tôi vào nhà Hân vội vàng lấy khăn lau máu cho tôi… Giọng Hân mếu máo sắp khóc… phù lại làm một người lo lắng cho tôi mà khóc rồi… đây là cái may mắn của tôi hay là chỉ càng tăng thêm cái sự khốn nạn trong con người tôi đây nhỉ… chẳng có gì, chẳng giỏi giang gì mà lại làm nhiều người bên cạnh tôi phải lo lắng, đau buồn và phải khóc nửa chứ.
– M… không không sao chứ… huhu chờ Hân chút nha… Hân chạy mua mua trứng gà về lăn vết thương cho M…
Hân chạy ào đi ra ngoài. Chỉ còn mình tôi… cơn đau vẫn nhói trong ngực… tôi nằm up mặt xuống gối im lặng suy nghĩ về những chuyện khó tin vừa diễn ra… từng lời nói, từng hành động của mỗi người đều nằm trong tầm quan sát của tôi… mọi thứ vẫn mơ hồ… nhưng cảm giác đau… là đang hiện hữu…
– M có sao không… sao nằm xuống luôn rồi…
Nhỏ Hân vừa về ngồi lay lay người tôi…
– Ừ không sao… tại hơi hơi… đau một chút thôi…
– Đau chỗ nào… đâu ngồi dậy Hân coi coi…
Nhỏ Hân phụ đỡ tôi ngồi dậy, lật vai, đầu, cổ tay, mặt… tôi để xem xét coi có vết thương nào không… Mắt tôi tự nhiên mờ mờ đi, cảm giác nhột nhột trên mũi, nhỏ Hân vẫn đang chăm chú xem xét phía sau đầu tôi. Đưa ngón tay quẹt lên khóe mũi… những giọt máu tươi đang chảy ra từ mũi tôi… chưa bao giờ tôi bị chảy máu mũi, đầu óc tôi đang quay cuồng… Tôi nén đau cố gắng nói rành mạch từng chữ với Hân…
– Hân…
– Sao M…
– Hứa với M đừng cho Thy biết M bị thương nha…
– Sao vậy… mà M cũng có bị gì đâu, trầy sơ sơ à… đầu M hổng có bị sưng… may ghê…
– Uhm… đừng nói cho Thy biết… M không muốn cô ấy phải lo lắng hay suy nghĩ nhiều… Nhớ nha Hân…
– Ừ… Hân hứa…
– Cảm ơn Hân…
Tôi mỉm cười… nụ cười cuối cùng trước khi… tôi gục hoàn toàn trên vai Hân… mơ màng đâu đó có tiếng Hân hét lên… đâu đó có gương mặt em lạnh lùng nhìn tôi… đâu đó…
Tỉnh dậy… lại căn phòng màu trắng… ngơ ngác nhìn xung quanh… Nhỏ Hân đang ngồi ngủ cạnh giường tôi, một bàn tay ấm áp vuốt nhẹ lên má tôi. Không phải bàn tay em, không phải của ai khác mà là bàn tay của chị. Gương mặt nữ hoàng với ánh mắt vui mừng nhìn tôi, khóe mắt chị có cả những vết nhòe, có lẽ chị đã khóc thì phải.
– Nhox… nhox tỉnh rồi hả? Phong ơi nhox M tỉnh rồi nè.
Tôi ngước nhìn lên, anh Phong từ cửa bước vào vỗ nhẹ lên vai tôi…
– Nè em làm gì bị nạn hoài vậy??? Bà cô này… với cô bé đang ngủ lo cho em lắm đó…
– Dám nói Phương là bà cô hả… xí đi kiu bác sĩ vô đi…
– Rồi tuân lệnh…
Chị nghinh nghinh mặt le lưỡi với anh Phong rồi quay lại nắm tay tôi mỉm cười…
– Nhox còn đau không…
– Ừ… còn đau ở lưng với hơi chóng mặt xíu. Mà sao chị ở đây vậy…
– Chị tính rủ nhox đi chơi mà gọi hoài không được. rồi pé Hân nghe máy nói nhox bị nạn nè. Làm gì té tới nổi bất tỉnh cả ngày luôn vậy…
Gương mặt đầy lo lắng, có một chút xúc động nghẹn ngào nói chuyện với tôi, tay chị chỉ về phía nhỏ Hân…
– Bạn em thức suốt đêm lun đó…
– Còn chị có thức không…
– Có… mà gần sáng Phong bắt 2 chị em đi ngủ mình Phong canh nhox đó…
– Hì… phiền mọi người quá…
– Đồ khùng! Phiền gì mà phiền… nè chờ bác sĩ khám xong chị chuyển nhox qua bệnh viện khác hen…
– Thôi ở đây cũng được mà…
– Đây là lệnh biết chưa. Chị nói với Phong rồi. Qua đó có bác sĩ quen của Phong chăm nhox cẩn thận hơn. Pé Hân cũng chịu nè…
– Đúng rồi qua bên đó kiểm tra kỹ hơn rủi có bị nặng còn trị kịp đó M…
Tiếng nhỏ Hân nhỏ nhẹ bên cạnh chị. Tôi đưa mắt đảo một vòng căn phòng thở dài… em không có ở đây, hơi hụt hẫng một tí nhưng cũng thầm cảm ơn vì Hân đã không cho em biết chuyện tôi bị thương… Tôi mệt mỏi, cũng không muốn suy nghĩ hay nói gì nhiều chỉ mỉm cười im lặng, cố gượng cười để chị và nhỏ Hân không phải lo. Bác sĩ bước vào phòng kiểm tra cho tôi xong gật đầu nói với anh Phong…
– Được rồi mấy đứa muốn tự đưa em đi hay bệnh viện đưa đi…
– Dạ tụi con tự đưa em đi được không chú…
– Tạm thời không sao. Mấy đứa đưa nhox đi cũng được không sao đâu. Con ra làm thủ tục chuyển viện cho em.
Anh Phong đi theo bác sĩ ra ngoài còn chị với nhỏ Hân cũng thu xếp đồ đạc chuẩn bị chuyển viện cho tôi. Nếu cố gắng tôi vẫn có thể bước đi được nhưng chị với nhỏ Hân nhất quyết hổng cho, một hai bắt tôi nằm lên xe đẩy để anh Phong đẩy ra xe. Cảm thấy hơi ngại nhưng vui vì vẫn có những người quan trọng thân thiết đang lo lắng cho tôi… Có lẽ cả ngày với suốt đêm qua tôi bất tỉnh (về sau hỏi ra mới biết cũng không phải tôi bất tỉnh quá lâu mà cũng có tỉnh lại được chút nhưng bác sĩ tiêm thuốc an thần để tôi ngủ tiếp) chị với nhỏ Hân đã kịp làm quen với nhau rồi nên giờ hai người trò chuyện có vẻ thân lắm.
Đến bệnh viện mới mọi người đưa tôi vào phòng riêng, bác sĩ kiểm tra sơ bộ trước rồi đưa tôi đi kiểm tra đủ thứ theo yêu cầu của anh Phong để đề phòng tôi bị chấn thương nặng bên trong… và thực sự tôi bị chấn thương khá nặng ở lưng, ngực nhất là phổi, cũng may đầu không bị gì nặng nên còn tỉnh táo ngồi đây viết hồi ký: D…
Kiểm tra vòng vòng đã đời tôi mới được thả trở về phòng riêng nằm. Suốt buổi tôi chỉ im lặng không nói gì. Chị lo cho tôi nên cũng rất biết giữ trật tự và có lẽ chỉ có nhỏ Hân mới biết tâm trạng tôi hiện giờ. Đầu óc tôi thực sự trống trải, chẳng dám nghĩ gì quá sâu, chẳng dám nghĩ gì quá nhiều và những lúc như vậy tôi càng muốn ngủ. Ngủ là một cách tốt nhất để tránh phải suy nghĩ quá nhiều, nhất là khi buồn, chán nản hay tức giận… tôi luôn tìm cách ngủ thật sâu để khi tỉnh lại đầu óc sẽ bình tĩnh hơn, thoải mái hơn và sẽ có những quyết định chính xác không bị cảm xúc lấn át. Mọi thứ thật bình yên… giống như một khoảng lặng giữa sóng gió vậy… tôi không biết sau khi ngủ dậy chuyện gì sẽ tiếp tục xảy đến đây.
Tỉnh dậy bởi sự ồn ào… thì ra ông Kha vào thăm tôi đang ngồi nói chuyện với anh Phong. Hình như ông Kha cũng tính về nên đang đứng bắt tay anh Phong. Thấy tôi tỉnh ổng cười hề hề…
– Chú em mày yên tâm dưỡng thương. Chừng nào khỏe đi làm lại cũng được không sao.
– Dạ cũng ráng chớ làm mà nghỉ hoài phiền quá…
– Yên tâm mai mốt khỏe làm bù. Anh em với nhau tau thương mày nhất khỏi lo. Đéo khách sáo chi mệt óc mày. Thôi tau về quán…
– À anh! Em nói cái này…
– Đừng cho Thy biết em bị gì nha.
– Hai đứa bây lục đục hả…
– Dạ anh giữ bí mật dùm em không chắc em bỏ quán luôn quá…
– ĐM chơi gì hù dọa mậy. Thôi được coi như tau hổng biết gì. Về nhá. Anh về hôm nào nhậu nha Phong…
– Ok! Chào anh hôm nào gặp.
Ông Kha đi rồi tôi đưa mắt xung quanh tìm chị với nhỏ Hân…
– Ủa 2 người kia đâu anh.
– Ừ Phương bị mẹ bắt về nhà rồi còn pé Hân đi mua đồ ăn rồi em (chú thích: Chị ở với dì, dì chị nhận chị làm con nuôi luôn, chị gọi dì là mami để đỡ nhớ mẹ!)
– Dạ. Ủa anh hổng có về với chị Phương hả…
– À ừ… tại lệnh của Phương bắt anh phải ở chăm em. Với lại đâu bỏ pé Hân ở một mình được…
– Hả!
Tôi hả một tiếng định hỏi thêm nhưng thấy cái mặt anh Phong hơi kỳ kỳ nên im luôn.
– Ủa M tỉnh rồi hả…
– Uhm…
– Vậy ăn cháo luôn nghen, để Hân lấy cháo cho M ăn. Anh Phong đỡ M ngồi dậy dùm em…
Anh Phong gật đầu tiến lại đỡ tôi ngồi dậy dựa nhẹ vào gối, lưng tôi đau nên không thể dựa trực tiếp lên tường được.
– Để M tự ăn được rồi…
– Không… ngồi yên đi. Anh Phong ăn cơm luôn đi em mua cho anh lun đó…
– Ừ… ủa em không ăn hả…
– Dạ chút em ăn sau…
– Thôi anh chờ em ăn luôn cho vui. Em đút cho nhox M ăn đi anh chạy mua trái cây với ly cafe uống cho tỉnh ngủ đã…
– Uhm sẵn mua cho em hộp khăn giấy ướt nha…
– Ok…
Anh Phong đi ra ngoài. Nhỏ Hân bắt đầu đút cháo cho tôi ăn. Cháo thịt bầm… chợt nhớ em da diết, giá mà tô cháo này là món cháo thịt của em tự tay nấu như ngày trước thì hay biết mấy. Tôi im lặng hả miệng nuốt miếng cháo… nóng run người… tự nhiên mỉm cười nhớ lại lần đầu em đút cháo cho tôi ăn, cũng nóng đến phỏng lưỡi… Nuốt cháo vào trong… tôi ho sặc xụa, ngực đau nhưng ai đang cắt…
– Ý chết Hân quên ngực M bị thương… xin lỗi M… xin lỗi…
– Hì… có gì đâu…
– Để Hân làm nguội cho M…
Nói rồi nhỏ Hân múc cháo thổi cho thật nguội mời đút cho tôi ăn. Cố nén cơn đau tôi mỉm cười vui vẻ ăn cháo mặc dù mỗi lần nuốt vào là mỗi lần tôi đau run người, cứ như đang nuốt xương vậy… Ăn xong… tôi im lặng nằm xuống nhắm mắt ngủ, nhỏ Hân thì ra ngoài ngồi ăn cơm với anh Phong cho thoáng. Hy vọng em sẽ không tìm thấy tôi, điện thoại tôi đã tắt nguồn chỉ có ông Kha, nhỏ Hân, anh Phong và chị biết tôi đang bị gì ở đâu ngoài ra với tất cả phần còn lại của thế giới tôi hoàn toàn mất tích.
Lại thức dậy vì bác sĩ vào phòng để thông báo kết quả kiểm tra. Toàn là những từ chuyên môn của bệnh viện chẳng nhớ rõ nhưng nói chung bị chấn thương ở đầu, chấn thương ngực làm dập phổi… từ nhỏ tôi đã từng 2 lần chạm tay vào thần chết khiến phổi, gan tôi rất yếu giờ thêm chấn thương nặng cho nên phải điều trị lâu dài, có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe về sau… bác sĩ còn nói khá nhiều về hậu quả sau này cũng như cách điều trị tốt nhất… “thật may người bị thương là tôi… nếu là em thì sẽ không vui tí nào” tôi thở phào nhẹ nhõm vì cái suy nghĩ đó. Bác sĩ đi ra ngoài… anh Phong ngồi xuống ghế nhìn ra ngoài còn nhỏ Hân khẽ lau nước mắt đi đến ngồi cạnh nắm lấy tay tôi siết chặt. Mỉm cười tôi nhẹ nhàng…
– Tự nhiên khóc vậy…
– Có đâu…
– Chứ nước mắt chảy kìa…
– Uhm không có gì. M ráng nghỉ ngơi đừng có buồn ảnh hưởng sức khỏe đó…
– M biết rồi…
Tôi quay ra bên ngoài cửa sổ nhìn xa xăm… một lúc lâu lại quay trở vào ngập ngừng hỏi nhỏ Hân…
– Thy… cô ấy có tìm M… hay… có hỏi gì về M không…
– …
Nhỏ im lặng… chẳng nói gì… câu trả lời đã quá rõ ràng. Em không tìm tôi. Ngày hôm ấy tôi cứ nghĩ em sẽ không để người khác dễ dàng kéo em ra xa trong lúc tôi bị thương như vậy, em đã đứng im nhìn tôi đi và bây giờ em cũng chẳng tìm tôi. Tôi thực sự không muốn gặp em vào lúc tôi đang bị thương như thế này nhưng tôi vẫn lun hy vọng em sẽ tìm hoặc hỏi một câu nào về tôi.
– Uhm M hiểu rồi!
– M… đừng vậy… chắc Thy nó…
– Thôi M ngủ đây…
Tôi nhắm mắt quay trở lại với giấc ngủ… dòng suy nghĩ cứ xoáy sâu vào đầu tôi… cảm giác hụt hẫng và trống rỗng. Mọi thứ dường như sắp không còn nửa. Giờ đây những lời cay nghiệt của mẹ em dù muốn dù không đều là những lời quá đúng. Tôi chẳng là gì, chẳng có gì… làm sao đủ sức chăm sóc em vào lúc này, làm sao đủ sức giữ em chỉ bằng tình yêu của một thằng nhóc chưa đầy 20 tuổi chứ và có lẽ em cũng đã đứng im nhìn tôi đi… làm sao tôi còn đủ can đảm để quay trở lại… có lẽ tôi sẽ không gặp lại em nửa… có lẽ đã đến lúc để con người bất cần đang nằm sâu trong người tôi trở lại… có lẽ…
Nửa đêm… choàng tỉnh vì giấc mơ… chẳng nhớ rõ gì cả… chỉ thấy mồ hôi ra như tắm, khát khô cổ họng… bấc giác khẽ cất tiếng…
– Thy… lấy dùm anh ly…
Tiếng gọi ngập ngừng… và đứt quãng đột ngột bởi… tôi nhận ra em đâu còn ở bên tôi. Phì cười chua chát… tôi cố gắng gượng dậy, phòng vẫn sáng một chiếc đèn nhỏ, bên ngoài hành lang ánh điện chiếu vào cũng đủ để nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Đau… giờ vết thương mới thấm đau cho nên ngồi dậy được cũng là một cực hình đối với tôi… Chợt có người nhéo vào tay tôi một cái…
– Nhox khùng nằm yên để chị lấy nước cho…
– Uhm… nhox làm chị thức hả…
– Chứ gì nửa. Lộn xộn quá… nằm xuống đi…
Chị dìu tôi nằm xuống rồi rót nước ra ly đưa tôi uống. Dù khát nhưng tôi cũng không thể uống ừng ực nước như thường ngày, mỗi 1 ngụp nước nuốt vào là một chuổi những cơn đau kéo dài từ cổ họng xuống ngực. Uống chỉ được nửa ly nước tôi đã không thể chịu nổi cơn đau nửa, quay người đi ho sặc sụa… vội đưa tay lên miệng che bớt cơn ho… ánh điện cũng soi rõ màu đỏ li ti bắn ra từ miệng dính lên tay tôi. Vội giấu bàn tay chùi xuống giường tôi quay lại mỉm cười với chị…
– Hì khát quá uống bị sặc luôn…
– Thôi đi… nhox làm như chị mù vậy. Phong nói hết cho chị biết rồi, đưa cái mặt khùng đây chị lau máu cho.
– Ừ… ừ nhox không sao đâu…
– Biết…
Tôi ngơ ngác nhìn chị, hôm nay thái độ chị rất khác chị của bình thường… mọi khi thấy máu là chị xanh mặt sợ hãi, còn lúc tôi bị thương như vậy thì chị sẽ khóc hay ít nhất là nghẹo ngào… còn đằng này… cứng rắn một cách kỳ lạ. Không lẽ đây mới là chị của anh Phong từng nói sao.
– Ủa Hân với anh Phong đâu chị…
– Chị kiu Phong đưa Hân về nghỉ ngơi thay đồ. Chị sẽ ở với nhox tới mai luôn…
– Hix mẹ chị không la hả…
– Không chị xin mami qua nhà bạn chơi rồi. Nhox đau nhiều không – chị lấy tay vuốt vuốt ngực tôi, cũng giỏi chứ giờ chị mà xoa lưng chắc tôi chết vì đau @@
– Không… có chị ở đây nhox đỡ đau nhiều nè…
– Xí… đồ nịnh đầm…
– Thiệt mà…
– Hoy im đi… giờ có đi ngủ không hay muốn chị uýnh cho xỉu lun hả…
– Bạo lực quá… thì ngủ nè…
– Ừ… ngủ đi…
Tôi im lặng nhắm mắt ngủ, tay chị vẫn không rời tay tôi… chợt chị thì thầm, giọng chị run run…
– Nhox… mau khỏe… đừng bị thương nửa… hứa với chị đi… được không nhox…
Tôi quay qua vuốt nhẹ lên mái tóc chị mỉm cười…
– Uhm nhox hứa mà. Ngủ nha…
– Hì… nhox ngủ ngon.
Tôi thở phì một cái rồi nhắm mắt… lòng buồn… trống trải lắm… nhưng tôi vẫn đang cố gắng không để những người quan tâm bên cạnh tôi lo lắng. Mọi cảm giác tệ nhất xin để cho tôi được chịu hết… tôi đủ sức để chịu tất cả… đơn giản vì tôi là vậy… Giờ… tôi không muốn bất cứ ai lo lắng hay khóc vì tôi nửa. Trong đầu tôi hình thành nên một ý định… trở về với chính con người thật của tôi… mỉm cười… ngày mai tôi sẽ…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện