Lớp học của tôi có khoảng 120 đứa, đa số toàn là người miền Đông, miền Trung, cá biệt có mấy đứa tuốt ngoài Bắc nữa… nói chung hơn 64 tỉnh thành dường như lớp tôi đều chiểm hơn 50 tỉnh rồi… chỉ có người miền Tây như tôi coi bộ là hàng hiếm trong lớp.
Nhìn quanh đi quẩn lại chỉ thấy vài em xinh, còn lại đều chẳng đáng lưu ý cho lắm. Kể cũng lạ cái ngành này của tôi lẽ ra phải đẹp nhiều lắm chứ nhỉ… hay là tôi quen nhìn gái đẹp rồi nên giờ thấy mấy đứa trong lớp, đứa nào cũng bình thường hết… thôi chết, không lẽ chưa gì tôi đã chai sạn với cái đẹp rồi sao ta,)).
Nói chung cuộc sống của tôi trên lớp khá lặng lẽ, tôi ngồi 1 góc cuối lớp và chẳng để tâm đến bất cứ việc gì của lớp. Với tôi học kỳ đầu dường như chỉ là học và mãi cho đến bây giờ rõ ràng tôi chẳng tìm thấy một đứa bạn thân nào hợp để chơi trong hơn trăm đứa lớp tôi, có lẽ quan niệm, cách sống và khoảng cách nào đó làm tôi cảm thấy chẳng hợp với bất cứ đứa nào. Tính tôi đã vốn bất cần, ít nói, lại hay có những hành động theo dạng tự kỷ cho nên hiển nhiên tôi được xếp vào hàng cá biệt của lớp… cả biệt vì tôi chẳng hay tụ tập bàn tán chuyện của lớp, cũng chẳng chơi bi – a, đánh bài, hay kéo nhau đi nhậu nhẹt, cá độ với tụi con trai trong lớp… niềm vui duy nhất của tôi hợp với tụi đó chỉ là đá bóng và xem đá bóng.
Cái vẻ bất cần, pha một chút lãng tử của tôi không thích hợp với tụi con trai… nhưng vô tình lại có gì đó thu hút tụi con gái… và cái duyên với con gái của tôi (đã được xác nhận bởi mấy thằng chí cốt cấp 3) vẫn làm tôi được chú ý và yêu mến của các nàng. Trong suốt quá trình học tại lớp này cho đến giờ dù trong đầu tôi luôn xác định rõ một điều sẽ không có chuyện tình cảm giữa tôi với bất kỳ đứa nào cùng lớp, đến giờ dù quan hệ có đi đến mức nào với một vài đứa nào đó… nhưng tôi vẫn giữ cái lập trường như vậy, cho nên hoàn toàn tôi đều làm ngơ, chẳng quan tâm đến những mối tình của mấy cặp đôi trong lớp…
Nói thì nói vậy… ít nhiều tôi cũng vướng vào một số lời bàn tán hay trêu chọc nào đó của cái lũ sinh viên nổi tiếng nhiều chuyện này, mà cái ngành của tôi chính thầy cô cũng phải phán 1 câu xanh rờn: “Không nhiều chuyện tụi em cũng phải học cách nhiều chuyện… càng nhiều chuyện càng tốt… xem như là một môn học để tụi em làm nghề sau này.”
Việc học xem như cũng đi vào quỹ đạo. Tôi bắt đầu đi tìm việc làm thêm mặc dù người thân tôi ra một quy định rằng cấm tôi đi làm thêm. Việc của tôi chỉ có học và học, còn tiền bạc để người lớn tính. Nhưng tôi vẫn dấu gia đình để đi làm thêm vì tôi đã xác định lên đây chủ yếu là bon chen học hỏi với đời chứ không phải để vùi đầu vô “kinh sử”.
Chạy dọc theo mấy con đường lớn của Quận 12 cả ngày trời cũng chẳng tìm được chỗ nào để làm… Bỗng tôi phát hiện một quán café hình như mới mở đang đăng bảng tìm nhân viên… Dựng chiếc mạc – tin (mới mua) vô góc quán tôi đi sâu vào, quán này làm theo phong cách của nhật bản, có một chút cổ kính và lạ mắt… (chủ quán là anh trai của diễn viên Hồng Anh).
Tôi đoán đúng, 2 ngày nửa quán mới khai trương… Sau một hồi chờ đợi, rồi phỏng vấn, rồi hỏi linh tinh cuối cùng tôi cũng được thằng cha quản lý lùn xủn nhận vào làm vị trí phục vụ… Xem như ngày đầu tìm việc mà có việc làm thì quá ok rồi… Tôi vui vẻ quay về… tất nhiên là ghé qua tiệm net gần nhà trọ đến liên lạc với một người mà đến lúc đó tôi vẫn chưa biết được sau này người đó đã trở thành một phần cuộc đời đầy những ký ức, mà cho dù đến mãi mãi về sau không bao giờ tôi có thể quên được.
– Buzz buzz! Cốc cốc… có chủ nhà ở đó không – tôi gõ vội vào bàn phím – 15 phút trôi qua, chẳng thấy ai trả lời tôi gõ tiếp – … không có trên máy hả… vậy out nha… – màn hình hiện lên cái icon lạnh nhạt (lúc đó tôi phải phì cười vì cái icon đó).
– Haizz chủ nhà đi vắng òi… bên đó kiếm chi nửa… – dỗi tôi chắc lun rồi vì dù gì cũng cả tháng nay tự nhiên tôi mất tích mà, bận lo vụ học hành… đầu óc đâu mà online với mấy mối quan hệ online này chứ.
– Hi… giận nhox hả nữ hoàng?
– Ai thèm giận nhà ngươi… sao không đi lun đi pm chi nửa…
– Uhm tính đi lun thiệt rồi mà nhớ nữ hoàng xấu xí quá nên…
– Grừ grừ… ta xấu hùi nào… đồ nhox con xạo sự.
– He he ừ xạo sự mà có người nói chuyện với mình hoài mới ngộ…
– Ai thèm… tại nha ngươi buzz hoài bực mình chứ bộ.
– Thui đùa chút mà… nghỉ giận đi… lo chuyện học hành nè… thời gian đâu online…
– Thiệt không… hay là lo mấy cô hot girl ở trường rồi quên ta =.=
– Hot girl nào… có nữ hoàng băng giá ở đây… sao hot nổi mà hot…
– Haizz… tin được thằng nhox lãng tử như ngươi ta xấu xí liền…
– Tự tin ghê hôn… đẹp sao xin webcam hoài không cho…
– Sợ ngươi thấy ta đẹp quá ngươi xỉu sao…
– Éc… mắc gì xỉu…
– Thì thấy ta đẹp rồi nhà ngươi dê xồm… ta uýnh xỉu…
– Dê đâu dê… có thấy chị ra sao đâu mà dê… cho webcam đi rồi tính…
– No no… mơ đi cưng. Đã nói chừng nào lên đây đi rồi gặp thiệt lun.
– Thì giờ lên rồi nè…
– Lên đâu…
– Sài Gòn nè…
– Hảaaaaa… lên chi…
– Lên kiếm chị chứ chi…
– Hix tự nhiên kiếm ta chi…
– Kiếm để dê chứ chi…
– Ngon ngon… ta uýnh 1 cái là xỉu tại chỗ lun chứ dê…
– Con gái gì… tối ngày dọa uýnh…
– Chứ sao… không lẽ để ngươi ăn hiếp ta hoài…
– Èo… ai ăn hiếp ai biết liền à…
Vậy là chat mãi tới khuya… Lần nào cũng vậy… cứ online nói chuyện với chị là hai đứa chat tới khuya. Đa số câu chuyện toàn là chuyện linh tinh không có vấn đề gì rõ ràng… cãi qua cãi lại, chọc qua chọc lại, rồi giận dỗi, rồi lại làm hòa… mà không biết chán, quên cả time…
– Nè nhox…
– Gì…
– Lên đây thiệt hả…
– Uhm thiệt…
– Nói thiệt đi… làm gì…
– Dê chị…
– Hứ… mệt quá nói thiệt đi không out à…
– =.= Dê chị là chính… mà học là phụ được chưa…
– Hihi lên học hả… hix hix… vậy giờ sao…
– Sao la sao… lèm bèm gì đó.
– Thì giờ phải gặp nhà ngươi thiệt hả…
– Ơ… bộ không thích gặp nhox à…
– Hix không biết nửa… chị sợ…
– Sợ gì… tưởng dê chị thiệt hả…
– Dê thì sợ gì nhox. Chị chỉ thấy sợ sợ…
– … rắc rối, tự nhiên sợ sợ…
– Uhn! Thấy sao sao ấy…
– Mệt ghê… thì chị không mún gặp nhox cũng ép đâu mà lo…
– Không phải mà… hix hix thiệt khó nghĩ quá… nhức đầu ghê…
– Vậy thui out nghĩ đi khuya rồi…
– Uhm… chắc ngủ…
– Vậy về nha… chị ngủ đi…
– Uhm nhox về cẩn thận đó. Có gì chị nt cho…
– Biết số không mà nhắn…
– Hì hì… thì không…
– Èo… ai bỉu xin số hoài không cho…
– Thì giờ cho nè…
– Ờ… số nhox nè: 01xxxxx…
– Uhn… bít rồi… về đi…
– Ngủ ngon nha chị xấu xí…
– Đáng ghét… ta đi ăn bánh kem!
Tôi chạy xe lang thang khắp nơi… vòng vòng qua công viên Quang Trung, rồi chạy dọc theo mấy con đường ven công viên ngắm nhìn xe cộ qua lại. Nghĩ tới chị là lại thấy một cảm giác gì đó bình yên, vui vui. Chị lúc nào cũng bí ẩn và khó hiểu… lúc thì như con nít nhưng có lúc… chị nói chuyện y như một nữ hoàng thực sự vậy… Tôi quen chị cũng nhờ blog… những trang blog của tuổi mới lớn… ngu ngơ… trong sáng tối (tùy lúc =)) )
Tự nhiên tôi nhớ lại lúc tôi tìm thấy blog chị… chỉ có mỗi cái avatar của một cô gái ngồi quay lưng lại, xung quanh là mấy chầu hoa cúc dại… nhó bé và mỏng manh. Cái avatar chẳng ăn nhập gì với cái nick blog chị hết Nữ Hoàng Cô Đơn… tôi đọc entry của chị… tôi phát hiện trong đó có nhiều tâm sự… có nhiều điều bí ẩn… không biết tự nhiên tôi nghĩ chị la nữ hoàng thực sự ấy chứ, mà nữ hoàng thì sẽ đẹp lắm… (khờ thiệt)… Rồi tôi pm cho chị… một câu ngố ơi là ngố…
– Nhox ghét chị!
– ??? Nhà ngươi là ai… tại sao lại ghét ta…
– Không biết… nhưng nhox ghét chị!
– Grừ… tại sao ghét ta… hả hả hả hả…
– Thì tại ghét hơ hơ.
Vậy đó… cách làm quen rất nhảm nhí… và từ cái nhảm nhí đó… mà tôi với chị quen nhau… Cứ mỗi lúc online nói chuyện là 2 đứa cãi nhau chí chóe, tranh luận về mấy vấn đề linh tinh chẳng đâu vào đâu hết… ngay cả hoa cúc có bao nhiu cánh hoa… vì sao có nhiu cánh hoa mà cũng cãi nhau cả buổi trời… Chị không phải là người đầu tiên hay duy nhất tôi nói chuyện qua chat… nhưng là người duy nhất mang lại cho tôi cảm giác thoải mái và bình yên…
Đôi lúc chị như một đứa con nít thích giận dỗi nhõng nhẽo… nhưng đôi lúc chị lại dịu dàng… đôi lúc lại có vẻ gì đó lạnh lùng và bất cần… cuộc sống của chị nhiều bí ẩn… Tôi cảm nhận chị là con gái thật (không fake)… và là một người đẹp nữa… tôi chỉ cảm nhận vậy thôi chứ chưa bao giờ tôi nhìn thấy mặt chị, cho nên có lần tôi trêu:
– Nhox ghét chị…
– Ghét hoài dzạ…
– Uhm… thấy ghét…
– Sao ghét???
– Thì ai bỉu chị đẹp mà lớn tuổi hơn nhox chi… nhox không được yêu chị… nhox ghét…
– Xí… ai cho mà yêu… chị là nữ hoàng đó nghen… nhox con không được yêu chị đâu: P…
– Hehe… ừ thì không iu được mới ghét ^^.
…
Đang mải mê với suy nghĩ… chợt điện thoại reng… vừa bắt máy lên chưa kịp alo đã nghe tiếng con gái bên kia:
– Đồ đáng ghét… đồ ngốc…
Rồi cúp máy… ơ con điên nào thế này… tự nhiên mắng 1 tràn rồi cúp máy… tôi chửi đổng vào câu thôi chứ cũng chẳng thèm quan tâm chi cho mệt óc… hồi cấp 3 ngày nào mà tôi không bị nhá máy, phá máy, rồi mấy tin nhắn từ số lạ, tin nhắn làm quen có, tin nhắn đe dọa có… chưa kể thư từ nhét trong ngăn bàn… nói gì thì nói, tuy tôi vừa lùn vừa xấu… nhưng chẳng hiểu sao… lại được mang cái danh boy vip ở trường cấp 3… mấy trường huyện xung quanh và trường thị xã… tiếng boy vip và bay bướm cũng không biết ai đồn mà mấy trường đó đều biết… chuyện tôi bị đánh ghen hay hâm dọa tránh xa nhỏ này nhỏ kia là chuyện bình thường mặc dù tôi cũng chẳng quan tâm tới mấy cái tin nhắn hay thư từ làm quen ấy (chảnh ghê).
Lại có tin nhắn từ số máy đó:
>> “Nhox la chi ne. Chu nhat minh gap nhau nha. Dung co ban gi do.”
> “Uhm chi. Ma gap o dau”
>> “Gap o windown ngoai han thuyen do 8h sang nha”
> “Nhung lam sao biet mat chi ma nhan”
>> “Nhox mac ao mau xanh la cay nhu trong ava di vao do tu chi kiem nhox”
> “Uhm hihi mong la hum do không ai mac ao xanh la cay nua”
>> “Uhm… chi ngu nha… chu nhat gap nhox”
> “Ngu ngon chi xau xi”
…
Ngày đầu tiên đi làm. Quán đông khách vì là ngày khai trương nên đa số là khách mời. Có một số diễn viên, ca sĩ bạn bè của cụ Hoàng Anh nửa chứ. Đi trà, oder nước… mệt bở hơi tai nhưng đứa nào cũng được yêu cầu phải đi cho ra dáng, đứng cho lịch sự và giữ trên môi nụ cười tươi hơn hoa =.=. Xui một điều là tôi vốn có cái mặt buồn, mắt buồn… thi thoảng mấy đứa làm chung và cả thằng cha quản lý lùn xủn phải nhắc nhở tôi cười lên… cười thì cười… nhưng rồi cũng đâu lại vào đấy.
Ca hai bắt đầu từ chiều, nhưng tôi và một vài đứa khác được quản lý nhờ làm giúp vài ngày thêm ca tối… cũng tốt làm ca tối, đèn không được sáng cho lắm nên tôi cũng chẳng cần phải cười quá nhiều nữa trừ khi mặt giáp mặt với khách. Quán buổi tối khách ít hơn lúc sáng, bây giờ chủ yếu là khách đi uống café thật chứ không phải cái khách mời nữa…
Tiếng nói chuyện râm ran, tiếng cười khúc khích của một vài cặp tình nhân ngồi trong góc, tiếng nước chảy xen lẫn với bài hát không lời khiến không khí ở quán có vẻ dễ chịu hơn. Một nhóm khách 6 người đi vào tiến về khu vực gần chỗ của tôi quản lý. Có lẽ công tử cô chiêu gì đây mà, ăn mặc có vẻ mốt, đầu tóc đều nuộm xanh nhuộm vàng. Đặc biệt trong nhóm tôi phát hiện một cô gái đẹp nổi bật hơn nhiều so với những đứa đi chung. Gương mặt nhỏ khá buồn, make up nhẹ… có nét đẹp giống giống Midu nhưng nói thật nếu không tính về khoảng nổi tiếng thì có lẽ nhỏ vẫn quyến rũ người khác hơn so với Midu vì cách ăn mặc khá sexy, bộ đồ tuy không hở nhiều nhưng lại ôm sát người khoe hết mọi đường cong trên cơ thể, tôi không thích con gái nhuộm tóc cho lắm nhưng từ khi nhỏ xuất hiện quan điểm của tôi thay đổi ngay, dường như con bé này sinh ra để đẹp nhất với mái tóc vàng thì phải.
Tôi ngẩn người ra để nhận xét sắc đẹp của nhỏ mà quên mất nhiệm vụ phải đi trà (thấy gái đẹp là vậy đấy =)) ). Tất nhiên là không chỉ một mình tôi ngẩn người mà cả đám phục vụ nam cũng nhìn còn nhỏ với con mắt thèm thuồng, trong lúc tôi đi trà cho bàn con nhỏ thì mấy chả đứng bàn tán xôn xao (có thằng cha quản lý trong đó nữa – đúng là lùn mà vẫn hám gái =)) ). Nói là ngẩn ngơ trước con bé nhưng rồi tôi cũng chẳng thấy thiện cảm lắm với cái đám này, ăn nói mất lịch sự, đúng gần toàn nghe tụi này nói về mấy chuyện khoe khoang, khinh người này nọ, nhìn cũng đoán ra toàn chuyên ở nhà ăn bám gia đình, ngửa tay xin tiền ra ngoài lên mặt với đời chứ đâu.
Nghĩ là vậy cho nên với cái tính bất cần của mình, lúc mang nước ra cho tụi này mặt tôi vẫn lạnh như tiền, chẳng quan tâm đến sự hiện diện của con nhỏ xinh đẹp. Suốt cả tiếng đồng hồ đứng nghe tụi này chém gió, tôi chẳng thèm nhìn về phía con nhỏ thêm lần nào nữa, còn mấy cụ phục vụ khác, mấy cha khách gần đó thì vẫn nhìn, nói… rồi giành nhau thêm trà, giành nhau mang cái này cái nọ ra bàn con nhỏ để tranh thủ nhìn @@. Bổng tôi nghe tiếng trêu ghẹo, tiếng con nhỏ phục vụ chung nhóm với tôi nghe có vẻ sợ sợ… nhìn lại thì ra cái thằng quỷ đầu ngựa (tôi cắt tóc buồm ngựa, nhuộm đỏ chét… thằng này mà xỏ thêm cái mũi là đúng ngựa vàng seagame) đang nắm tay nhỏ bạn trêu chọc… Tôi vội bước đến kéo nhỏ ra nói nhỏ…
– Bà qua kia oder khách mới vào chỗ này để tui.
– Ừ ừ… – con bạn nhìn tôi vẻ mặt bối rối rồi quay đi (nhỏ không đẹp nhưng cũng dễ thương hèn gì bị chọc)
– Dạ anh cần gì? – Tôi quay qua hỏi thằng đầu ngựa…
– Đụ má ai kêu mày mà mày lại đây.
– Dạ anh cần gì cứ gọi em, còn nhỏ kia phải oder khách mới vô…
– Má mày, tao đéo cần biết, kêu nhỏ đó lại phục vụ mau – thằng đầu ngựa trừng mắt nhìn tôi, xung quanh mấy đứa kia cũng hùa theo bắt tôi phải gọi nhỏ bạn lại phục vụ.
Nhỏ bạn đứng xa nhưng nghe vậy cũng lật đật chạy lại để phục vụ… tôi miễn cưỡng đứng sang 1 bên. Thằng đầu ngựa lại trêu con nhỏ trong tiếng cười khoái trá của mấy đứa đi chung trừ con nhỏ xinh đẹp có vẻ im lặng.
– Nè em… anh muốn uống nước bưởi ép… mà nhìn em anh thấy chỉ có cam thôi hà… sao của em nhỏ vậy cưng (bà mẹ mày về mà uống bưởi ép của má mày á – tôi lầm bầm)
– Dạ anh… anh gọi gì… để em vào mang ra… bưởi ép hay cam anh.
– Cưng mang cho tôi cái ly không rồi vắt tại chỗ tôi mới uống cưng ơi – thằng ngồi kế con nhỏ xinh đẹp lên tiếng, thằng đầu ngựa cười ngất ngưỡng…
– Đụ má thằng này hay… đúng đúng anh chỉ thích uống cam của cưng… hế hế hế – vừa cười nham nhỡ tôi vừa kéo con bạn lại gần chỉ tay vô ngực con bạn. Chịu hết nổi con bạn gằng giọng…
– Buông tui ra… đồ mất dạy (chữi hay)
Thằng đầu ngựa bị chửi, nối điên đứng dậy giơ tay tát con bạn…
– Bốp!
Người dính cái bốp không phải con bạn mà là cái vai của tôi, lúc thằng này vừa tát thì tôi nhanh tay kéo con bạn ra, đưa vai đỡ cái tát. Tay tôi run bần bật suýt làm rơi mấy ly trà đang cầm trên khay. Thằng đầu ngựa nóng đỏ cái mặt, 2 thằng kia cũng kéo ghé rầm rầm đứng dậy, thằng đầu ngựa nắm cổ áo tôi chửi…
– Đụ má thằng chó… máy thích kiếm chuyện với tau hả…
– Mẹ nó, đập chết mẹ nó đi, tiền quán tao lo – thằng kế bên hùa theo, mùi rượu tụi này nồng nặc phả vào mặt tôi. Vốn ghét mùi rượu và cũng chẳng để ý tới tụi này… tôi vẫn nhẹ nhàng…
– Có gì đâu, tui chỉ bưng trà thay cho mấy anh thôi à.
Vừa nói mặt tôi vẫn lạnh tanh quay nhìn phía khác cười khẩy, vô tình nhìn thấy gương mặt con nhỏ xinh đẹp nhìn tôi… con nhỏ này đẹp mà bị câm hay sao nên từ đầu buổi tới giờ hổng thèm nói 1 lời nào hết. Mãi suy nghĩ bỗng tôi lãnh nguyên cú đạp thẳng vào bụng. Ly trà văng ra vỡ tạo nên âm thanh rất vui tai… tôi đứng dậy mặt vẫn giữ nụ cười khẩy (cười cho đỡ nhục, lo nhìn gái bị uýnh không kịp đỡ).
Tiếng đỗ vỡ làm mấy ông bảo vệ chạy ào lại can mấy thằng điên đó lại, thằng làm chung kéo tôi đi vào trong còn lão quản lý thì đứng nói chuyện giảng giải với tụi điên đó. Nói chuyện này nọ được 10 phút thằng ngồi kế con nhỏ rút 1 tờ tiền 500k đập xuống bàn, quay qua nói nhỏ gì với thằng mặt ngựa nên gật gật rồi nhìn về phía tôi chĩa tay làm hình cây súng bắn 1 phát rồi cả đám kéo nhau đi thẳng ra cửa. Thằng này chắc hoang tưởng tôi là diễn viên trong mấy phim cao bồi hay sao ta… mặt mày vào phim là xác định cái vai ngựa thôi con à.
Ông quản lý giải quyết xong vụ lộn xộn, hỏi vòng vòng mấy đứa phục vụ gần đó rồi quay lại chỗ tôi đang ngồi.
– Thôi cũng không phải lỗi mày. Làm tiếp nổi không…
– Dạ không sao anh.
– Ờ được thì làm. Vô phòng thay cái áo khác đi rồi ra làm tiếp. Mày cũng gan quá.
– Có gì đâu anh. Em thay đồ cái. – Tôi quay đi lên lầu, nói không sao chứ thằng đó to con, đạp 1 cái cũng thấm lắm chứ giỡn à, tôi nhỏ con mà.
– Cảm ơn ông nha… tại tui… – con nhỏ đi theo tôi líu ríu…
– Khùng hả bà… đi xuống làm đi, theo tui chi tính thay đồ dùm tui hả – vừa nói tôi vừa làm cái mặt dâm dê với con bạn.
– Ừ ừ tui quên… quỷ à!
Quán đóng cửa, đa số tụi phục vụ đã về hết, chỉ còn tôi, ông quản lý với 2 thằng bảo vệ ở lại để dọn 1 số thứ rồi mới về. Một ngày làm việc khá tốt, tuy có vụ lộn xộn xảy ra nhưng nói chung tôi cũng được thằng quản lý xếp vô hàng thân cận của quán.
– Em về nha anh Kha…
– Ở lại làm vài chai mày…
– Thôi mai đi, giờ về giặt bộ đồ, mai em học sáng.
– Ok. Mai qua quán sớm thu mấy cái chứng minh nhân dân của tụi nó làm hồ sơ giùm tao…
– Duyệt lun!
Sài Gòn về đêm đôi lúc cũng yên lặng thật. Đêm nay trời đẹp… tôi lặng lẽ đạp xe một mình về nhà trọ, cái bụng bị đạp lúc nảy vẫn còn ê ẩm… đúng xui xẻo, cũng may không bị đuổi chứ ngày đầu đi làm gây chuyện mà không bị đuổi thì… còn gì đen hơn. Chạy được một đoạn thì sau lưng có tiếng môtô kéo ga làm tôi giật mình lủi xe lên vỉa hè. Một chiếc môtô (tôi không rành về xe cộ) vụt lên dừng trước mặt tôi, theo sau là 2 cặp nam nữ thằng đi SH và novou. Đèn xe tắt tôi nhận ra thằng đi chiếc SH là thằng quỷ đầu ngựa… còn ngồi trên moto là thằng ngồi kế nhỏ xynh đẹp… sau lưng không ai khác, con nhỏ ngồi khoanh tay nhìn tôi cùng với ánh mắt giống như lúc tôi bị đánh trong quán.”Phen này lành ít dzữ nhiều rồi M ơi… tôi thâm nghĩ”. Thằng đầu ngựa nhảy xuống xe lao về phía tôi vừa rinh chiếc xe đạp của tôi quăng ra xa vừa chửi.
– Đụ má em yêu… kiếm chiện với tao hả con dog… bữa nay chết mẹ mày với tao…
– Dzô dzô… giỡn chơi với anh ý chút đi ông – hum nay quậy dzui thiệt…
Tiếng 2 con nhỏ ngồi sau 2 xe kia cổ vũ (tổ cha mày 2 con mắm).
Tôi vẫn đứng im lặng. Trước giờ tôi bị đánh cũng nhiều nhưng ít khi nào tôi chạy và đánh lại lắm. Phần vì tôi nhỏ con, ốm yếu, phần vì tôi vốn không thích đánh nhau. Lúc trước còn xung còn hay kéo bè phái đánh đấm này nọ nhưng sau cái vụ tôi vì háo thắng, có chút võ trong người đánh thằng hàng xóm vỡ mặt, suýt phải hủy bỏ 1 con mắt (tay tôi đấm mạnh quá nên gãy 1 ngón)… từ đó tôi hứa với thầy dạy võ và chính bản thân tôi là dù có chuyện gì cũng phải nhịn. Đàn ông hơn nhau cũng đâu phải ở nắm đấm.
– Đụ mẹ mày khinh tao hả… đéo nói gì mày.
– Haha chắc nó sợ vãi ra quần rồi chứ gì…
Vậy là thằng đi novou với thằng đầu ngựa bay vào đấm đá tôi túi bụi. Tôi chỉ giơ tay chịu trận chứ không chạy, cũng không đánh trả. Mặt tôi mỉm cười nhẹ… Tôi thoáng thấy nhỏ xinh đẹp nói gì đó vào tai thằng chở tôi… Xong thằng kia gật gật rồi khỏa tay kêu 2 thằng đánh tôi dừng lại.
– Thôi hai cha, tính đánh nó chết thiệt hả.
– Đụ mẹ thằng này hèn chết mẹ đánh đéo đánh lại.
– Móa mày, thấy nó nhỏ con không.
– Dẹp! Chơi vậy được rồi móa giờ kiếm chỗ ăn rồi giải tán.
Vậy là cả đám hò nhau lên xe cười khoái chí rồ máy xe lao đi… Tôi nằm dựa lưng vào cột điện, máu từ miệng và mũi chảy ra nhỏ từng giọt từng giọt. Tôi mỉm cười lắc đầu ngao ngán, tay quẹt máu trên môi chẳng thèm quay mặt nhìn theo tụi đó. Nhưng tôi cảm giác con nhỏ vẫn nhìn tôi từ lúc bị đánh đến lúc bỏ đi. Xùy! Nghĩ quái làm gì cho mệt… Tôi đứng dậy phủi bụi dẫn xe đi về… Sài Gòn đêm… gió thổi hanh hao… kết thúc một ngày nhiều chuyện kỳ cục xảy ra… xui thật!
– Trời đất! Mặt mũi sao vậy thằng kia – ông Kha la làng lên khi nhìn thấy tôi. Ổng không phải người đầu tiên hỏi tôi câu này từ khi tôi bước vô cái quán này.
– Dạ… thì mấy thằng tối qua tôi đón đường em.
– Ơ địt mẹ cái tụi choi choi này… Mày làm nổi không. Hay về nghĩ đi…
– Thôi anh… em làm được… mà a không sợ em làm mất bộ mặt của quán chứ…
– Dẹp… mặt mày gì… mày đi vô kêu con Thúy tôi dán cho mấy miếng băng keo rồi ra làm.
– Ok luôn anh trai. Rồi vụ giấy tờ?
– Thôi để tau kêu đứa khác. Còn mấy thằng đó để có gì tao tính cho.
Vậy là tôi tiếp tục làm việc với cái mặt đầy băng keo cá nhân, người đau ê ẩm vì trận đòn. Trời dần về tối sắp tới giờ cơm chiều, đa số tụi phục vụ được vào phòng ăn cơm, chỉ còn lác đác vài đứa được ở lại phục vụ khách sẽ ăn sau, tôi nằm trong số đó. Không đói nên tôi cũng không muốn ăn, tôi đi vòng vòng khu vực tôi quản lý để xem khách (giống thằng cha quản lý ghê:
– ‘ ). Chợt con nhỏ xinh đẹp hôm qua bước vào đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Tôi quay lại, nhìn con nhỏ có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi tôi cũng để mặt lạnh lùng hỏi:
– Chị đi mấy người ạ.
– …
Con nhỏ im lặng bước vào cái bàn trong góc ngồi xuống. Tôi đi theo từ phía sau nhìn… Con nhỏ hôm nay mặc cái quần jean ôm sát người, cái quần cách điệu đầy những đường cắt làm chân con nhỏ ẩn hiện làn da trắng mịn, áo con nhỏ cũng ôm sát người khoe cả 2 bầu ngực căn tròn… Hix hix… đẹp vậy mà quậy, uống thiệt tôi chép miệng.
– Chị dùng gì?
Tôi chìa cái menu trước mặt con nhỏ rồi đứng im nhìn ra phía cổng. Con nhỏ ngước mặt nhìn tôi rồi trả lại menu:
– Cam vắt bỏ thêm 1 tý muối! Cảm ơn! (Chà nhờ đi một mình mới biết là hổng bị câm)
Tôi cầm lấy menu chẳng thèm nhìn lấy con nhỏ bước đi vào trong. Cùng lúc đó mấy đứa phục vụ ăn cơm xong cũng bắt đầu rục rịch về quán làm việc… Tụi con trai với thằng cha quản lý lại nhìn con nhỏ như chưa từng thấy gái đẹp bao giờ. Tụi nó lại bàn tán, lại đứng tụm 5 tụm 3 nhìn con nhỏ, kể cả tụi con gái cũng nhìu chuyện luôn… mắc cười nhất là trong số đó có cả thằng cha quán lý mới ghê… Tôi bưng nước ra cho con nhỏ đi ngang cái đám đó mà lắc đầu la nhỏ.
– Hổng làm việc hả cái đám này – cả đám chưng hửng trong đó có thằng cha quản lý…
– Ế thằng này ngon.
– Ủa ủa quán mình mới có quản lý mới hả anh Kha.
– Đâu có… có mình tao thôi… ớ quên nữa, tụi mày đi làm việc đi… kêu mấy đứa chưa ăn đi ra sau ăn rồi lên làm nhanh… – ổng la lên (ôi ông nào đi mướn cái ông quản lý khùng hết chỗ nói vậy trời)
Mang nước ra cho con nhỏ xong tôi quay đi chẳng nhìn đến con nhỏ nửa. Chỉ gật đầu cho có lệ khi con nhỏ cảm ơn tôi.
– Ê ông M, đi ăn cơm kìa.
– Thôi bà đi ăn với tụi nó đi tui ăn sau…
– Gì không đói hả ba…
– Ờ tan ca tui ăn sau… giờ ăn không vô…
– Hix bộ bị đánh đau ăn không nổi đúng không…
– Ờ coi là vậy đi… bà đứng lo… tui ăn sau…
– Uhm vậy tui đi hen. Để tui giành phần cho ông.
– Thanks.
Rồi tôi quay đi làm việc bình thường. Con nhỏ vẫn ngồi đó một mình. Tụi phục vụ trong quán thì đi qua đi lại đều nhìn về phía con nhỏ, kể cả ông nội quản lý cũng xế rế vòng vòng khu vực có con nhỏ ngồi chứ hổng còn tung tăng đi khắp quán, rồi không thèm đi lên khu vực trên gác kiểm tra luôn.
Bởi vậy ta nói ngày nào con nhỏ này lại thì mấy khu vực khác tụi phục vụ có mệt thì cứ ngồi chơi, uống nước, tám chuyện thoải mái khỏi sợ ổng đi kiểm tra… tất cả những ai đi ngang chỗ con nhỏ ngồi đều ngước lại nhìn, mấy lão phục vụ đứng khu vực khác thì cũng có tìm cách đi ngang kể cả đi đường vòng chỉ để nhìn con nhỏ (quán gì toàn hám gái không – y chan tôi). Tất cả đều chú ý con nhỏ. Trừ một người… đó là tôi. Tính tôi vậy, từ nhỏ giờ tôi đều tỏ ra thờ ơ vô tâm với mọi thứ, nhưng thực ra tôi luôn quan sát theo cách riêng tất cả mọi thứ diễn ra xung quanh. Tôi vẫn đi lại làm việc bình thường, dù con nhỏ ngồi ngay khu vực của tôi nhưng tôi chẳng để ý nhìn đến một lần nào hết. Việc thay trà cũng do thằng khác tranh làm… Được một lúc lâu, con nhỏ lên tiếng gọi thêm 1 ly cam giống hồi nãy… tôi chưa kịp phản ứng thì ông nội Kha xuất hiện trước mặt con nhỏ cười… (lùn mà nhanh chân vậy ba)
– Em gọi gì… anh sẽ lấy cho.
– Anh cho em 1 ly như cũ.
– Như… như cũ là sao em.
– Anh hỏi cái người đứng đằng gốc kìa – con nhỏ chỉ tay về phía tôi. Ông Kha đi về phía tôi hỏi.
– Là sao mậy… em gái kêu hỏi mày giống như cũ là món gì?
Tôi vừa cho trà vào ly vừa nói:
– À! Cam vắt bỏ 1 tý muối… – thằng phục vụ đi ngang chen vào…
– Vậy hả để em lấy cho nhanh.
– Dẹp dẹp… giỏi quá… đi qua thay trà bàn 25 kìa, ở đây để anh (sax… sao không làm phục vụ luôn đi ông nội).
Nói xong ổng lon ton đi vào lấy nước, còn tôi vẫn công việc phục vụ bình thường của mình. Đêm trời mát, thêm máy phun sương, máy quạt nên quán khá mát tuy nhiên phải đi lại nhiều, người thì mệt nên tôi ra mồ hôi khá nhiều… Mồ hôi ra suốt trên mặt, mấy cái băng keo đụng mồ hôi mặn làm vết thương của tôi ngứa và đau… Khó chịu, tôi đúng gỡ gỡ mấy cái băng keo một cách hồn nhiên, miệng xúy xoa vì đau…
Lột xong đống băng keo trên mặt, tôi tự vỗ mặt vài cái cho tỉnh người rồi tiếp tục làm việc, không hay mấy hành động vô tư của tôi nằm trong tầm nhìn của con nhỏ (sau này mới biết con nhỏ nhìn tôi biểu cảm vì đau nên mắc cười nhưng không dám cười lên tiếng)… Mải làm tôi cũng chẳng để ý con nhỏ về lúc nào… Thôi kệ nó, cũng có đáng gì đâu quan tâm chi mệt. Tôi mãi mê với công việc của mình, thi thoảng vẫn để mắt ngắm nhìn mấy chị em con gái đẹp đẹp đi vào quán… Sài Gòn mà, đâu thiếu con gái đẹp.
Làm xong, mệt nhoài cả người, bụng thì đói nhưng thực sự giờ vết thương mới hành đau nên chắc nhai cơm không nổi rồi, lại càng không thể uống với mấy ông nội kia nữa… tôi cũng không thích nhậu tí nào… Uống đại 1 ly bia xã giao, tôi bước đi ra về, sẵn kêu ông bảo vệ vô nhậu với tụi kia. Lấy xe ra thì thấy trên rổ xe tôi có cái bịch trắng (ĐM xe tau tuy hư hỏng nặng nề cũng đâu phải cái thùng rác đâu, đứa nào chơi kỳ quăng rác lên xe tau rứa).
Thấy cái bịch nặng nặng, tôi mở ra thử thì ra là một cà – men cháo hải sản đã nguội với cái chai gì toàn tiếng tàu không nhưng nhìn cái hình thì đoán chắc là thuốc để xoa bóp vết thương. Tôi hỏi ông bảo vệ:
– Ủa bịch cháo ai bỏ trên xe em vậy anh Hải.
– Biết đâu! Chắc đứa nào tôi để phần ăn cho mày đó. Hồi nãy không thấy mày ra ăn cơm mà.
– Dà… chắc vậy quá thôi em về trước nha…
– Không nhậu hả mậy…
– Không anh. Còn đau quá!
– Ờ cẩn thận mày. ĐM coi chừng bị đánh nữa đấy.
– Chắc không đâu anh hehe.
Tôi lạch cạch chạy chiếc xe cà – tàng về phòng trọ, hôm qua bị quăng, xe móp méo, nhưng cũng còn chạy được, từ từ sửa sau cũng ok. Về nhà giở cháo ra… dưới ca – men có mảnh giấy nhỏ “Nhớ hâm cháo nóng rồi hãy ăn, thoa thuốc ngoài da ngày 3 lần, ăn xong rồi uống thuốc tan máu bầm vào nha”. Ai có lòng tốt vậy nhỉ… à à không còn ai khác ngoài con bạn tôi, chắc biết tôi chưa ăn nên mua mấy cái này để bù đắp đây mà. Con nhỏ dễ thương mà tính tình cũng tốt quá ta.
Hôm sau đi làm… tôi cũng chẳng nói gì tới vụ bịch cháo nữa. Tính tôi vậy, bất cần mà, việc hồi cấp 3 tôi giúp đỡ người này người nọ rồi người ta tặng quà lại cũng bình thường, chưa kể mấy món quần áo tự gửi hộc bàn, rổ xe… không có chủ nhân cũng làm tôi quen với vụ này… Con nhỏ lại đến uống nước, mặc đồ khác nhưng vẫn nét mặt đó, mái tóc vàng và chỗ ngồi đó… tất nhiên món uống cũng giống như hôm qua. Cam vắt bỏ muối! Hôm nay tôi không đi một mình mà đi với đứa nào khác… không phải con đi chung hôm đánh tôi. Nhỏ này cũng đẹp, nhưng không thể so với nhỏ kia được…
Quán tôi lại rộn bởi hôm nay có tới 2 đứa con gái đẹp vào quán. Thực ra quán không thiếu khách đẹp, nhưng giờ tầm chiều này quán ít khách, mà con nhỏ kia mặc đồ lúc nào cũng rất nổi bật cho nên làm tụi phục vụ chộn rộn vậy thôi. Tôi đứng oder nước cho con nhỏ mặt mày hôm nay không băng keo nhưng cũng sưng sưng, nâu nâu đỏ đỏ bầm bầm:
– Như cũ ha.
– Còn chị? – Tôi quay qua hỏi con đi cùng, tự nhiên nhìn tôi hồi lâu rồi cười ngặt nghẽo…
– (Bà mẹ cái con điên này… mặt tau bầm chút thôi mắc gì mày cười như bị điện giật dzậy)… Dạ chị dùng gì ạ…
– … È… hem ừ ừ… cho em ly ép dưa hấu (hay dưa gang gì không nhớ rõ)…
Tôi gật đầu theo lệ rồi bước đi. Bưng nước ra cho 2 đứa này thì là một người không ai khác – thằng cha quản lý (giành để được nhìn chứ gì)… Tôi lại tiếp tục làm việc bình thường, tất nhiên tôi chẳng gia nhập cái đám nhiều chuyện và cũng chẳng để ý tới bàn con nhỏ mặc dù tôi phụ trách khu vực đó… có muốn làm cũng chẳng có cơ hội vì thằng cha quản lý cứ vòng vòng chỗ đó hoài mà… được khoảng tiếng con nhỏ đi lại gần tôi hỏi:
– Nhà vệ sinh ở đâu – đúng gần mà cao hơn tôi cả nửa cái đầu, tôi quay lại thờ ơ.
– Chị đi thẳng theo cái đường sỏi… thấy cái hồ nước nhỏ, nhìn bên tay trái trong góc có cái cổng 2 cây cột to đùng, đi vào là thấy.
– Cảm ơn ha!
Rồi con nhỏ quay lưng đi, hix xịt cái giống gì mà thơm ớn, đi cái tướng thì nhìn ghét dễ sợ, mang đôi giày cao gót… hèn chi… cao hơn tôi quá trời… ăn gian bà cố (ôi chiều cao của mình khiêm tốn thiệt, ức ức).
Con nhỏ đi tới đâu, ít nhất cũng có 2 – 3 cái đầu ngoái lại nhìn, đúng là nói so với diễn viên hay người mẫu thì hơi quá, nhưng con nhỏ đúng là có nét gì đó rất thu hút người khác… Có lẽ trong quán này là trừ tôi ra… đơn giản vì tôi cũng chẳng muốn dây dưa liên quan gì, mà ai tôi đã không để ý rồi thì thái độ của tôi sẽ làm đối phương tưởng chừng như không tồn tại vậy…
Tan ca… tôi lặng lẽ chạy chiếc xe cà tàng về nhà… lười đi sửa xe thật… Người cũng bớt đau, có lẽ nhờ chai dầu thoa của con bạn mua ở đâu tốt quá, tối đau ê ẩm… xoa vào sáng ngủ dậy là thấy đỡ đau liền. Nói là đỡ chứ cử động thì khó khăn lắm, giờ làm việc đi lại cả ngày, người cứ như bị ai đè bóp mạnh vào khắp người, nặng trĩu. Nuốt vội tô cháo lòng, tắm rửa xong lên giường nằm ngủ luôn. Mấy ngày rồi không nhắn tin với chị… vì hôm trước chị có nói đừng nhắn tin cho chị nhiều vì chị muốn để tới chủ nhật gặp luôn chứ nhắn tin nói chuyện nhiều chị sợ chị đổi ý không gặp tôi được.
Hix… Trả lời tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa bạn, có cả nhỏ Linh và chị Lan nữa… được một lúc tôi ngủ hồi nào không hay… trong mơ chập chờn là gương mặt của con nhỏ ngoài quán (má ơi ám ảnh trong từng giấc mơ luôn)…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện