– Quậy cho đã rồi đói…
– Bộ có cái luật quậy hổng được đói hả cô nương…
– Xí… thui chở em đi ăn đi…
– Ờ… mặc đồ đi…
– Nhắm mắt lại đi…
– Tự nhiên kiu nhắm mắt chi…
– Cho người ta mặc quần áo chứ chi…
– Sax…
– Sax gì sax… nhắm lại đi…
Khỏi cần tôi nhắm em lấy cả cái mền trùm lên đầu tôi rồi chạy ào vào nhà tắm… Bộ… con gái đứa nào cũng vậy hả ta… nhìn muốn mất màu lun rồi mà cũng bày đặt mắc cỡ@@… Sài Gòn sau cơn mưa, trời mát… nhưng mùi nhựa đường, mùi đất và cả mùi con gái của em sau lưng xộc vào mũi làm tôi cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào… nhưng biết sao được, vì có mùi của em… cho nên tôi đành miễn cưỡng yêu luôn cái mùi Sài Gòn sau mưa thôi. Đột nhiên em bắt tôi dừng xe lại bên đường…
– Chạy đâu đó…
– Đi mua…
– Mua gì…
Tôi ngơ ngác, em chu chu cái miệng ra cốc lên đầu tôi 1 cái nhẹ…
– Quậy người ta cho đã… giờ đi giải quyết nè…
– Là sao… tự nhiên giải quyết với hành quyết gì nửa…
– Mệt quá…
Em quay lưng đi về hướng nhà thuốc tây… thì ra là giải quyết vụ tối qua… đúng là yêu quá rồi đầu óc cũng ngu đi một tí… thầm cảm ơn vì em đã chu đáo… ừ em vốn chu đáo mà… Mua thuốc xong em bắt tôi chở đi ăn bún mắm. Sau đó tạm biệt nhau, tôi vào quán làm còn em thì về nhà. Bước vào quán, chưa kịp thay đồ làm tôi đã bắt gặp nhỏ Hân đang ngồi trong quán vẫy vẫy tôi. Tiến lại ngồi đối diện với Hân… tôi cảm thấy cái nhìn của nhỏ dành cho tôi hơi là lạ…
– Ủa đi đâu đây…
Nhìn thẳng tôi có vẻ lo lắng…
– Nè… M hổng sao chứ… tối qua…
À thì ra nhỏ còn ngây thơ chưa biết gì… coi vậy cũng tốt biết lo lắng cho tôi đây nè. Nếu là bình thường tôi sẽ nói thật là không có gì rồi đứng dậy đi làm việc. Còn giờ… vừa mới có tình yêu, tâm trạng cũng vui vẻ nên tự nhiên cũng mún trêu nhỏ tí… Tôi làm mặt buồn ngửa mặt lên trời thở dài im lặng, tưởng gì chứ chiêu này dễ vì tính tôi đã vốn như vậy mà… Chắc cái mặt tôi đúng thảm lắm hay sao mà nhỏ Hân chẳng dám nói gì chỉ im lặng cầm ly nước khuấy khuấy, môi trên cắn môi dưới… tôi khẽ liếc lên nhìn nhỏ… vẻ mặt lo lắng hiện lên rõ ràng. Thường ngày hung dzữ lắm vậy mà giờ tự nhiên đổi tính là sao nhỉ. Tôi chép miệng…
– Sao… còn gì nói không? Còn đi làm nửa…
– Khoan… chuyện nhỏ Thy… không phải như vậy đâu… tối qua… thực ra… nhỏ Thy nó…
– Thôi… không quan tâm nửa… xong hết rồi…
– Nhưng mà… M… đừng đừng buồn nhiều nha…
– Cảm ơn Hân… tôi phải đi làm… uống nước vui vẻ ha…
Tôi đứng dậy lạnh lùng bước đi… nếu không bước đi lẹ… nhìn vẻ mặt lo lắng của nhỏ… tôi sẽ phì cười mất thôi… Đi vào phòng thay đồ đứng cười cho đã rồi tôi mới quay ra làm việc, nhỏ Hân cũng vừa tính tiền bước ra cổng. Đi an ủi bạn bè kiểu gì mà đồ đạc mỏng te… đứng từ xa mà vẫn nhìn thấy rõ màu áo ngực của nhỏ… muốn giết người chắc.
Mọi chuyện cũng trở lại bình thường… tôi làm việc từ trưa đến chiều khá nhàn vì ít khách… Đang chờ coi em có ra café chơi không thì điện thoại rung… bật máy lên tiếng em nũng nịu…
– Anh làm gì dzạ…
– Đang làm ở quán…
– Ăn gì chưa…
– Ừ chút ăn… còn em…
– Em làm biếng ăn… trưa giờ ngủ đã lun…
– Uhm… có ra quán không…
– Hoy bữa nay hổng ra quán đâu…
– Sao vậy…
– Tại… hix… hix… tự nhiên… đau…
– Sao em đau ở đâu… bệnh hả…
– Không phải… thui kệ em mai em mới qua anh được…
– Vậy hả… nhưng đau ở đâu… nói anh nghe…
– Mệt quá… mắc cỡ mà… tại anh quậy đó… huhu…
– Sax… khóc gì giọng cười không dzậy…
– Kệ em… vậy ha… em ngủ nửa đây…
– Ngủ hoài dzậy…
– Thèm ngủ mà bibi anh…
…
Quái… đau cái gì mà hổng đi được nhỉ. Nghĩ ngợi một tí tôi cũng bị công việc cuốn đi quên cả thời gian. Thoáng chốc đã đến lúc quán đóng cửa… tự nhiên bữa nay vui vui nên ngồi lại chơi với đám ông Kha, tất nhiên là tôi cũng góp vui 1 – 2 ly bia cho mát người về ngủ nhanh khỏi phải nằm nghĩ linh ta linh tinh mệt óc… yêu tôi vậy đó cứ suy nghĩ suốt, người cứ ngơ ngơ như thằng nghiện ấy. Chợt có tiếng điện thoại… số máy lạ…
– Alo…
– Hân nè… đâu rồi…
– Hả sao biết số hay dzậy… ờ đang ngồi chơi trong quán…
– Ra cổng đi…
Vụ gì vậy trời… giờ này chưa chịu về nhà đâu long nhong ngoài cổng nửa đây. Đi ra cổng nhỏ Hân ngồi trên xe nhìn tôi. Tiến lại gần tôi vội hỏi…
– Ủa giờ này sao chưa về nhà… đi đâu đây…
– Chở Hân đi ăn khuya đi…
– Sao… sao…
– Nhanh đi lề mề quá…
Kéo tay tôi ngồi lên trước xe… nhỏ cằn nhằn…
– Nhậu hả… mặt mày đỏ lè…
– Ờ uống 1 – 2 ly với mấy ổng…
– Con nít bày đặt uống…
– Ờ… giờ ăn gì…
– Ăn lẩu nghen… chạy đi chỉ đường cho…
Tôi không nói gì… chạy đi theo chỉ dẫn của nhỏ Hân. Dừng xe trước một quán lẩu khuya, nhỏ gọi một cái lẩu hải sản, cá viên chiên, tôm nướng…
– Kiu nhiều vậy… ăn sao hết…
– Kệ ráng ăn đi cho mau lớn… người gì nhỏ xíu…
– Vậy mà nhỏ…
– Chứ còn gì nửa… nhìn như con nít…
– Ờ…
Toàn nói xấu tôi, chẳng bao giờ thấy nói tốt miếng nào… làm như lần nào gặp tôi mà không chê cái gì đó nhỏ ăn hổng ngon hay sao ta.
– Nè tự nhiên kéo tui đi ăn lẩu chi vậy…
– Ừ… thấy mấy người chắc đang buồn… tui tội nghiệp kéo đi an ủi nè…
– Ờ ờ…
Ra là lo tôi buồn. Chà cũng tốt bụng quá đây, ngày thường gặp tôi ghét lắm mờ sao dạo này được tốt bất tử, có ý gì đây… không lẽ tôi đẹp trai quyến rũ đến vậy sao… à giả thuyết này không ổn, tôi mà đẹp thì có lỗi với ông Chí Phèo lắm. Đồ ăn được dọn ra… nhìn có vẻ ngon đây… gắp con tôm vào chén tôi nhỏ Hân dịu giọng…
– Yêu nhỏ Thy thiệt hả…
Tôi hổng nói gì… tập trung sự chú ý vào con tôm…
– Hân nghĩ con Thy nó yêu M thiệt đó… chỉ tại ông kia thôi… có gì cũng từ từ cho nhỏ Thy nó giải thích… đừng buồn nửa nha. Không có dễ tìm được người yêu mình đâu, đừng có vì 1 phút tức giận mà đánh mất nhau… Ganh tị với 2 người quá mới quen nhau mấy tháng mà lo lắng quan tâm nhau nhiều như vậy… còn Hân nghĩ càng chán quen cả năm trời nhưng chia tay một cái… nhạt như nước ốc…
– Sao vậy… cứ nói tiếp đi…
– Ừ… lúc đó…
Vậy là nhỏ Hân ngồi nói hết tất cả tâm sự trong lòng nhỏ cho tôi nghe, nói chậm, rõ ràng… thành ra giờ tôi cũng chẳng biết đứa nào đang an ủi đứa nào nửa. Nghĩ là nghĩ vậy tôi cũng im lặng lắng nghe tất cả, có thể tôi chẳng giỏi ăn nói an ủi… nhưng tôi đủ sức kiên nhẫn để lắng nghe một ai đó, chia sẻ nổi buồn với một ai đó… bất kể đó là giờ nào, bao lâu. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, con gái… dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng cần một bàn tay của người con trai yêu thương, quan tâm, che chở… và đó là điều nhỏ Hân cũng cần.
Nghĩ lại chuyện em và tôi… dù thời gian gặp nhau không lâu nhưng có thừa những sự quan tâm, thừa sự hy sinh vì nhau… tình cảm chẳng bao giờ dùng thời gian để cân đo đong đếm được. Có những người yêu nhau hàng năm trời nhưng cuối cùng chia tay, chẳng để lại trong nhau kỷ niệm gì sâu đậm, chẳng có nhiều sự quan tâm hay đơn giản ôm nhau, ngủ cùng nhau nhưng hoàn toàn chẳng hiểu gì về nhau cả.
Trời càng ngày càng về khuya, nồi lẩu cũng đã nguội, vơi đi khá nhiều, cũng chẳng đứa nào có ý định hâm nóng lại, những lời tâm sự của nhỏ Hân khiến mọi thứ dường như trở thành một bức tranh ảm đạm tối màu xung quanh nhỏ. Cảm giác bây giờ nhỏ như một ly thủy tinh mong manh dễ vỡ như tâm hồn của bao người con gái chứ không phải một cô nàng mạnh mẽ, chanh chua hung dữ thường ngày nửa… Khẽ đưa tay lau giọt nước mắt chảy dài trên mắt nhỏ tôi khe khẽ…
– Về nha… tui đưa Hân về… ngủ một giấc… mai lại ngày mới. Mạnh mẽ lên sau này nếu lúc nào đó cần ai đó chia sẻ… cứ gọi bất cứ lúc nào…
– Thật không… sợ phiền M…
– Không sao… dù gì Hân cũng là bạn thân của Thy mà. Về ha…
Tôi gọi tính tiền… Dù nói gì… nhỏ cũng hổng cho tôi móc bóp trả tiền. Đứa phục vụ hình như quen nhỏ nên cũng không chịu lấy tiền của tôi. Chạy chầm chậm trên đường, tôi cũng im lặng không nói gì. Đối với những người như nhỏ Hân có lẽ im lặng là tốt nhất hơn là nói nhiều… điều tôi đang làm có vẻ khiến nhỏ cảm thấy thoải mái hơn thì phải, liếc nhìn về phía sau, nhỏ đang mỉm cười nhìn về phía trước, cũng phải được trút hết tâm sự, ai cũng cảm thấy thoải mái mà… Nhỏ tựa đầu lên vai tôi… im lặng, không phản ứng gì… tôi vẫn cho xe chạy từ từ để tránh cái gió lạnh của khuya Sài Gòn. Cuối cùng đã đến nhà nhỏ… Tôi khẽ nói…
– Nè tới nhà rồi… về nhé…
– Ừ… lấy xe Hân về đi… mai Hân nhờ chị chở qua lấy xe sau…
– Cũng được – giờ thì không nên từ chối nhỏ.
Tôi siết ga chạy đi… không có nhỏ tôi tha hồ chạy thật nhanh về nhà… gió lạnh khiến người tôi run run… nhưng cảm giác này thật thích, tôi thích cảm giác lạnh run của tối Sài Gòn, về đến nhà nằm trùm mền ngay… đó là một cảm giác rất thú vị.
Tới nhà, tắm thay đồ chui vào mền thì có call của nhỏ Hân…
– Về tới nhà chưa…
– Ừ đang chuẩn bị ngủ…
– Cảm ơn nha… tự nhiên bữa nay an ủi mấy người mà làm mấy người phải an ủi ngược lại Hân…
– Không sao… con trai mà ga – lăng tí không sao…
– Hi biết ga – lăng nửa hen…
– Sao không… tại tối ngày nghĩ xấu cho tui…
– Uhm… ai bỉu…
– Bỉu gì…
– Không có gì… thui ngủ đi… tự nhiên khóc giờ mỏi mắt quá…
– Ừ ngủ đi… mai tính tiếp…
– Ngủ ngon ha…
– Bye!
Phù… một buổi tối thật dài. Ngủ thôi nào… nhắn một tin trêu chị… tôi mở nhạc rồi quăng điện thoại qua bên cạnh nhắm mắt ngủ… bỏ mặc tất cả những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của những người khác.
Sài Gòn sáng bình yên. Cảm giác thức dậy và trong đầu biết rằng mình không một mình… ở đâu đó đang có một người cũng đang nghĩ đến mình thật vui… có lẽ giờ này em cũng đang nghĩ tới tôi… Hôm nay em nói sẽ không gặp tôi… không sao cả… vì giờ cả em và tôi đã có nhau rồi… vắng mặt nhau một ngày để gom góp chút ít nỗi nhớ nhung cũng là điều cần thiết… Bật điện thoại lên, chẳng có tin nhắn nào của chị… chắc giờ này vẫn cuộn tròn trong chăn như con mèo rồi, ngày nào chẳng vậy. Mặc kệ… lấy điện thoại bấm số chị… tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên… gần hết bài… một giọng nói ngáy ngủ như con nít vang lên…
– Ưm… muốn chết hả… sáng nào cũng phá người ta…
– Hehe… chị xấu xí… dậy đi…
– Không… đừng phá nửa nha… để ngủ xíu nữa… lệnh đó…
– Ờ ờ… vậy ngủ đi… cho mập…
– Kệ ta xí…
Chưa gì đã cup máy… chị của tôi mà ngủ thì có trời cũng không lôi dậy nổi. Vệ sinh cá nhân rồi lên trường học. Chẳng thấy ai gọi tôi, nhỏ Hân chắc còn ngủ, em của tôi cũng vậy… phù… làm như mấy người tôi quen biết toàn sâu ngủ không hay sao nhỉ… chỉ có mỗi tôi là hay thức khuya nhưng dậy sớm. Đàn ông gương mẫu chứ bộ. =)) Lên lớp ngồi ngáp ngắn ngáp dài được chút thì nhỏ Hân gọi…
– Đang ở đâu…
– Ờ đang học trên trường…
– Chừng nào tan…
– Khoảng nửa tiếng nửa…
– Uhm… vậy Hân đợi ngoài cổng nha…
– Ừ… để nhắn địa chỉ qua cho…
Tan học… tôi dẫn xe ra cổng… có đứa chọc…
– Chậc cán bộ nhà mình bữa nào cũng đi xe khác nhau… đại gia quá…
Chẳng để ý tôi đi ra cổng tìm Hân, không mất nhiều thời gian, nhỏ nổi bật hoàn toàn trong đám đông sinh viên ngoài cổng. bữa nay mặc cái áo hoa đỏ vàng tùm lum, cái quần xanh dương ôm sát người… y như cây bông giữa đám người toàn áo trắng… không nổi cũng lạ. Đưa xe đến gần nhỏ cười tươi…
– Đi ăn trưa nha… chưa ăn phải không…
– Ờ chưa ăn…
– Vậy đi ăn rồi hả về…
– Cũng được.
Nhỏ lêo lên sau xe tôi, quay lại tươi cười với mấy đứa đang đứng tụm năm tụm ba bàn tán. Phong cách hoàn toàn khác em của tôi… gặp em của tôi thì cái mặt đã nghinh lên trời hổng thèm để ý tới ai, đằng này còn quay lại tươi cười nửa chứ, lịch sự ghê… Chạy nhanh khỏi mấy con mắt tò mò… tôi chở nhỏ Hân vào 1 quán trà sữa gần đó… tuy nghe nói hổng ngon bằng nhưng được cái gần… thôi kệ vào tránh nóng cũng ok.
– Ăn gì uống gì…
– Ờ ờ bò bit – tết với trà sữa…
– Hihi kiwi nha không phải kiki à ^^
Quê thiệt… lại bị chọc… bởi vậy tôi hận đứa nào đặt tên cho cún là kiki. Gọi món xong tôi lại nằm dài ra hưởng thụ máy lạnh.
– Bó tay… lần nào đi trà sữa cũng nằm dài… vô duyên hết sức…
– Ờ…
– Nè qua giờ có nói chuyện với nhỏ Thy chưa…
– Ờ có nói…
– Ổn chứ…
– Ừ ừ cũng ổn…
– rồi sao…
– Sao là sao…
– Hòa lại chưa…
– Ờ… thì có cãi nhau đâu mà hòa…
– Là sao…
– Uhm… thui… hỏi Thy á…
– Xì… có gì mà ngại… Hân là bạn mà…
– Ờ… tại ít nói…
– Uhm… thì thui không ép nói… người gì… lạnh thấy sợ…
– Ờ…
– Nói chuyện tối ngày ờ ờ thấy ghét…
– Ờ…
– Mệt nha…
– Ờ.
Chắc quê tôi… nhỏ hổng thèm nói gì… ngồi lôi điện thoại ra nghịch… được một tí thì phục vụ mang đồ ăn với trà sữa ra… nhỏ lôi tôi dậy.
– Ăn kìa… nằm chút Hân ăn hết à.
– Ờ từ từ.
Tôi ngồi dậy cặm cụi ăn… đói mún rả họng… ăn xong mới có sức mà nói chứ chị 2. Tôi im lặng ăn… còn nhỏ thì ăn từ từ, tay chống cằm nhìn tôi, được chút nhỏ tự nhiên trút bớt phần ăn bên dĩa nhỏ cho tôi… ngẩng mặt lên ngạc nhiên thì nhỏ trừng mắt…
– Ăn đi nhìn gì… tại ăn hổng hết bỏ uổng.
Không nói gì tôi cắm đầu ăn tiếp, ăn xong ngồi hút trà sữa hồn nhiên… còn nhỏ Hân thì vẫn im lặng quan sát tôi… hơi mất tự nhiên nhưng kệ, vụ bị người ta quan sát thế này quen rồi, trong lớp tôi cũng hay bị mấy đứa nhìn như người ngoài hành tinh chứ gì. Đang ngồi gục gục thì em gọi…
– Anh đang làm gì đó…
– Ờ mới ăn trưa xong…
– Hihi nhớ em không…
– Ờ…
– Hỏi nhớ không mà ờ…
– Ờ…
– Nửa… ghét nha… anh ăn gì dzạ…
– Ờ ăn bò bit – tết…
– Hihi sang quá ha…
– Ờ tại thèm…
– Hihi vậy mai em làm món đó đem qua cho anh ăn hen…
– Biết làm không…
– Không…
– Sax rồi sao làm…
– Ngốc… chút em tập làm…
– Được không đó…
– Xí coi thường người ta hoài… mấy bửa đồ ăn đem qua cho anh toàn em làm chứ bộ…
– Ai biết được em mua ở đâu rồi sao…
– Không dám… nấu mệt lắm đó…
– Ờ… rồi bữa nay hổng qua quán hả…
– Uhm… không qua đâu… còn đau…
– Đau gì… hay đi khám đi…
– Hihi biết quan tâm người ta hồi nào vậy nè…
– Ờ…
– Ghét ghê… giỡn đó em ở nhà tập làm bit – tết cho anh ăn…
– Ờ…
– Mệt ghê nói chuyện với anh chán mún chết… tối ngày ờ ờ…
Haha bữa nay 2 người ý kiến ý cò về vụ ờ ờ của tôi rồi…
– Ờ.
– Đáng ghét…
Em cúp máy. Có gì đó thay đổi trong cách nói chuyện của em với tôi. Chẳng còn lạnh lùng trống không nửa, đã có em em anh anh, đã có những lời nhõng nhẽo, đã có những tiếng cười khúc khích chen vào lời nói… Em có của tôi thực sự đang vui… niềm vui của em cũng làm tôi cảm thấy hạnh phúc… đơn giản ai mà không hạnh phúc khi biết người mình yêu đang vui vì mình:). Tự nhủ lòng sẽ không bao giờ làm em phải khóc vì tôi nửa.
– Nói chuyện với ai mà toàn cụt ngũn vậy…
Tiếng nhỏ Hân chen vào dòng suy nghĩ của tôi.
– Ờ… Thy.
– Vậy sao.
Nhỏ Hân im lặng nhìn bâng quơ ra cửa kính. Dòng xe cộ vẫn qua lại ồn ào dưới cái nắng nao người của Sài Gòn… được một lúc lâu… nhỏ Hân đòi về… tôi tính tiền xong đi theo nhỏ xuống lấy xe về, đưa tôi qua quán nhỏ chạy xe đi chẳng chào tôi một câu… Công việc của tôi vẫn diễn ra bình thường… chẳng có gì đặc biệt diễn ra trong ngày nửa ngoài những cuộc điện thoại vu vơ của em… với lý do nhớ tôi… chẳng còn để ý tới việc nhớ hộp kem nửa rồi.
Sáng dậy đánh răng rửa mặt xong nhưng vẫn cảm thấy lười… vậy là nằm nghịch điện thoại tí rồi ngủ luôn lúc nào không hay, đang nằm nướng thì tự nhiên có cảm giác như bị ma đè… hix hix đêm qua ngủ ngon lắm mà, đâu có gây tội ác với ai đâu mà con ma nữ nào nỡ lòng đè tôi vậy trời… Chưa kịp mở mắt ra con ma đó đã cưỡng hôn tôi… thôi rồi… còn con ma nào khác ngoài em của tôi chứ. Chẳng cần mở mắt ra, tôi vòng tay ôm lấy eo em luồn tay vào trong xoa vòng eo mát lạnh… Rời tôi ra em dịu dàng…
– Dậy đi người… lười thấy sợ luôn…
– Ừ tối thức khuya…
– Thức làm gì…
– Coi phim…
– Đó… kiu ngủ sớm mà hổng nghe…
– bữa nay được nghỉ sáng mà…
– Uh… anh dậy đi…
– Không… còn muốn ngủ… đánh thức anh nửa đi…
Tôi nhắm mắt lại mỉm cười. Em khẽ cốc vào đầu tôi 1 cái…
– Đáng ghét!
Sau đó em nhẹ nhàng đặt môi em lên môi tôi, luồn lưỡi vào trong cuốn lấy tôi… Nụ hôn ngọt ngào ấy đến giờ tôi vẫn cảm thấy thèm khát… còn gì hạnh phúc hơn khi mỗi sớm mai thức dậy được người mình yêu đánh thức bằng 1 nụ hôn ngọt ngào. Còn niềm vui nào hơn mỗi khi mở mắt ra… là gương mặt người mình yêu mỉm cười chào buổi sáng. Tay tôi vuốt lấy đôi chân mịn màng của em… thì ra hôm nay em mặc quần ngắn cũn, áo thun nửa… Em đang ngồi hẳn lên người hôn tôi… Nụ hôn chẳng biết bao giờ ngừng được nếu không có tiếng chuông điện thoại của em vang lên. Rời tôi ra cầm điện thoại lên coi… em bấm tắt luôn rồi cúi xuống nhìn tôi…
– Dậy được chưa đồ hư hỏng…
– Chưa…
– Hư lắm… dắt xe em vô nhà đi. Tính mở cửa hoài hả…
– Ừ quên… ủa sao vào nhà được hay vậy…
– Nè… hihi…
Em đưa cái chia khóa lên lắc lắc trước mặt tôi…
– Lấy đâu ra dzậy…
– Em làm đó…
– Hồi nào…
– Hihi từ lúc anh bị thương ở tay đó…
Á à… tự tung tự tác… dám tự đi làm chìa khóa nhà tôi từ lẩu từ lâu rồi mà hổng xin phép tôi… ngang đến vậy là cùng… phải phạt mới được. Tôi mỉm cười đứng dậy đi ra dắt xe em vào rồi đóng cửa lại… ngồi xuống cạnh em tôi làm mặt nghiêm…
– Tự nhiên nhỉ… dám lén làm chìa khóa nhà người ta…
– Xí… không vậy sao vô nhà được…
– Làm như nhà mình ấy…
– Kệ em… rồi sao… mún gì…
Em nghinh cái mặt lên thách thức… ờ thì muốn gì… dám thách thức tôi à… Đè em xuống cù lét em… em lặn lộn uốn éo hét khe khẽ…
– Trời ơi… đồ vũ phu… hihi đồ sàm sỡ…
Có lỗi mà còn dám nói xấu tôi… đã vậy hôn cho bỏ ghét… tôi thừa lúc em không để ý khóa môi em ngay lập tức… chẳng còn chống cự nửa, em đưa tay ôm lấy cổ tôi kéo người tôi xuống… lại một nụ hôn dường như chẳng dứt được nửa… Rời em ra tôi thầm thì…
– Sao rồi… sao hổng chống cự nửa…
– Hix chơi kỳ… tự nhiên hôn… ai chống được…
– Hôm qua đau… giờ còn không…
– Uhm… còn chút chút…
– Mà… đau gì vậy…
Em đỏ mặt… đấm nhẹ vô ngực tôi…
– Đồ ngốc… quậy người ta cả đêm rồi giờ hỏi đau gì nửa hả… lần đầu tiên của em đó… bít chưa…
Tôi thở phì 1 cái… tự trách mình vô tâm quá… thì ra… Ôm em vào lòng tôi khe khẽ.
– Uhm… bít rồi… anh xin lỗi…
– Đồ vô tâm… ghét anh lắm…
– Ừ…
Tôi mỉm cười vuốt dọc theo lưng em… Nằm với nhau cũng khá lâu hình như nhớ ra gì đó em đẩy tôi ra chạy lại mở cốp xe lấy ra 1 cái hộp trắng.
– Anh đó làm em quên mất tiêu… dậy đi… em làm bit – tết cho anh ăn nè…
– Ủa… tưởng nói chơi…
– Chơi hùi nào… qua học làm tới khuya luôn đó…
– Tội chưa… vậy giờ biết làm rồi hả…
– Uhm… anh lấy dao nỉa trong cốp xe ra rửa sạch đi. Em làm gần xong hết rồi… giờ làm chín thịt, chiên khoai tây là ăn được rồi.
– Ừ.
Tôi đừng dậy lấy đồ em mang theo ra rửa rồi dọn sẵn trên bàn… Em đang mải mê chiên khoai tây… Đi lại vòng tay ôm em từ phía sau… khẽ giật mình nhưng rồi em cũng ngoan ngoãn trong vòng tay tôi, khẽ ngửa đầu ra sau hôn lên môi tôi em thầm thì…
– Hi làm gì dzạ…
– Hỗ trợ tinh thần cho bà bếp…
– Hứ… dám kiu em bằng bà hả… Thui anh đem dĩa lại cho em rồi ngồi yên đi… xong rồi nè…
Buông em ra tôi quay lưng đi… nhưng em vẫn cố kéo tôi lại hôn 1 cái rồi mới cho tôi đi lấy dĩa. Đem dĩa lại cho em xong tôi ngồi xuống bật laptop lên kiếm phim coi… phim em down bổ sung khá nhiều nên còn mấy phim chưa coi. Để dĩa bit – tết xuống trước mặt tôi em cười dịu dàng…
– Nè… cho tên ham ăn này ăn đã lun nè… em lấy tương cho anh chờ tí…
Tôi lặng người nhìn đĩa bít – tết trước mặt, đẹp và trông ngon hơn bất cứ món bit – tết ở quán ăn nào tôi từng được thưởng thức và có cho mãi mãi về sau cũng không nơi nào làm được món này ngon và đẹp bằng bit – tết của em làm. Đem chén tương ớt và tương cà lại em ngồi vào lòng tôi…
– rồi để em cắt cho anh ăn… anh chỉ được ngồi im ôm em thui đó…
– Ừ…
Tôi vòng tay ôm em từ phía sau… lưng dựa vào tường. Em cắt một miếng thịt nhỏ chấm tương đưa vào miệng tôi… mắt em xoe tròn…
– Sao… ngon không anh…
– Hình như thiếu thiếu gì đó – tôi nhai nhai chép chép miệng rồi làm vẻ mặt suy nghĩ…
– Sao… thiếu gì hả anh…
Em ngây thơ quay mặt lại vẻ mặt lo lắng… Chẳng kịp cho em quay đi… tôi hôn lên môi em, lưỡi tôi luôn vào miệng em, thoáng 1 chút bất ngờ… em cũng đáp lại tôi cuồng nhiệt… Cốc nhẹ lên đầu tôi em cười…
– Đồ hư hỏng… khờ khờ vậy mà… ranh lắm nha… nè ăn tiếp nguội hết đó…
Em lại cắt thịt cho tôi ăn. Bit – tết em làm có đầy đủ hết, nước sốt, khoai tây, carot, cà chua, salad nửa, 3 miếng thịt to đùng… 2 đứa ăn có khi chưa hết nửa. Căn phòng của tôi giờ đầy ắp yêu thương, em ngồi gọn trong lòng cắt bit – tết cho cả 2 đứa ăn, tay tôi ôm chặt em vừa xem phim vừa thưởng thức món ăn của người yêu dành hết tấm lòng để làm. Chẳng có sơn hào hải vị nào ngon bằng những món ăn của người mình yêu chế biến…
– Anh nè…
– Sao em…
– Đừng buông em ra nha anh… dù cho có chuyện gì xảy ra… hứa với em đừng bao giờ quay lưng với em… được không anh… ôm chặt em… ôm thật chặt vào…
– Ừ…
Tôi mỉm cười… một nụ cười của hạnh phúc. Nếu đó là một giấc mơ… thì cuộc sống đã ban tặng tôi giấc mơ quá ngọt ngào… Xin cảm ơn cuộc sống… cảm ơn em… người yêu của anh. Giải quyết xong phần thịt em làm… no căng bụng. Nóng quá… tôi cởi luôn cái áo ra ở trần khoe ba sườn cho mát… Dẹp đĩa xong em ngồi xuống cạnh bắt tôi nhắm mắt lại… Đủ thứ trò bí ẩn… đành nhắm mặt lại cho đến khi em cho mở mắt mới thôi. Vửa mở mắt ra… suýt đứng tim… em chỉ còn mặc mỗi chiếc quần cụt còn phía trên hoàn toàn không mảnh vải che thân… tôi ngây người ra nhìn… cốc nhẹ vào đầu tôi em cười…
– Đồ hư hỏng… làm gì nhìn người ta dzữ vậy… coi phim đi…
– Coi… coi sao được nửa… tự nhiên cởi áo chi vậy…
– Nóng mà… bắt chước anh ở trần cho mát hihi…
Em thì mát rồi… chứ còn tôi… mát mẻ gì nổi… máu tôi chạy rần rần trong người… chỉ thiếu điều ôm em xuống mà giải tỏa cơn nóng bừng bừng thôi. Nhưng biết em còn đau… tôi cũng không muốn làm gì nửa… kéo em vào lòng, làn da mát lạnh của em chạm vào làm tôi cảm thấy rất dễ chịu… hôn nhẹ lên môi em… tôi thầm thì…
– Em cũng hư lắm đó…
– Hihi tại anh chứ bộ… không được nghĩ linh tinh nha… coi phim đi…
– Ừ…
Tôi gật đầu ôm chặt lấy em… 2 đứa ngồi coi cho hết phim rồi lăn ra ôm nhau ngủ… Một buổi sáng bình yên… một buổi sáng Sài Gòn hạnh phúc!
– Nè… anh… dậy tới giờ đi làm rồi đó…
Tôi mở mắt ra… chưa kịp hoàn hồn em đã khóa môi tôi… hix lần nào ngủ dậy cũng được cưỡng hôn thế này… chắc tôi xin được ngủ 1 tiếng dậy cỡ vài lần cho rồi.
– Anh ngủ tiếp đây em gọi anh đây… 1 phút nửa gọi anh dậy nha.
– Trùi ui… cái tên hư hỏng này… em giết anh lun giờ.
Em ngồi hẳn lên người tôi nhún nhún… mèn ơi bốn mấy kg đè lên bụng mà còn nhún nửa… chắc nội thương luôn quá… tôi hổng phải lực sĩ bụng 6 múi đâu mà chịu nổi… Vội giơ tay đầu hàng… em mới chịu leo xuống… chờ em vừa rời khỏi người tôi liền bật dậy cưỡng hôn em… Bất ngờ em ngã ngửa ra… nhưng rồi cũng chịu đáp lại tôi… Nụ hôn luôn trở thành một điều gì đó rất thân thương đối với em và tôi… và dù cho hôn em hàng triệu lần nửa tôi cũng chẳng cảm thấy bớt đi 1% chán… hoàn toàn không.
– Mệt ghê, lần nào kiu được anh dậy cũng cả mấy tiếng đồng hồ…
– Ừ… ai mượn kiu…
– Hổng kiu tính ngủ hoài hả… dậy đưa em qua nhà nhỏ bạn rồi hả đi làm tối tan ra qua đón em nghen.
– Ủa… qua bạn chi.
– Hihi chuyện con gái hỏi chi.
– Chuyện gì mà từ giờ tới khuya.
– Hứ bình thường em ngủ nhà tôi luôn ấy… tại… cỡ này bị anh quậy… nên ít qua chơi với tụi nó… còn giờ…
– Giờ sao…
– Giờ bắt được anh rồi hihi thì phải cho người ta trở lại tụ tập với bạn người ta chớ…
– Ayda… có vụ này nửa… nghĩa là tán tui… sài tui đã rồi giờ bỏ tui chứ gì…
– Xì… người vậy cũng biết ganh tị nửa hen… mệt anh quá… dậy điiiii…
– Rồi… từ từ… cho anh tắm cái…
– Nhanh nha… tụi em phải bàn 1 số việc quan trọng…
– Bày đặt việc quan với trọng…
Tôi chui vào tắm… con trai… tắm cái cho mát chứ có làm gì khác đâu mà lâu… Thay đồ xong ra thì em cũng mặc quần áo đàng hoàng lại ngồi nghịch hộp kem của em.
– Đi nè chị 2…
– Uhm… em trai ^^
Tôi dắt xe ra ngoài, nhỏ vui vẻ khóa cửa leo lên xe ngồi ôm chặt lấy tôi… Chạy ào đưa nhỏ qua nhà… đứng, ngồi, nằm cả nửa tiếng đồng hồ nhỏ mới thay đồ xong… tưởng thay gì… cũng quần jean áo thun nhưng màu khác thui mà, vậy cũng lâu lắc… Chở em chạy ù lên 1 quán sinh tố trên Q5, chưa kịp dừng xe đã nghe tiếng trêu chọc của đám bạn nhỏ… thôi xong… hôm nay đại hội yêu nhền nhện hay sao mà đông đủ quá trời… có cả nhỏ Hân và chị Tiên (đang cặp với ông Kha) nửa… mặc đồ nhìn đứa nào đứa nấy y như mấy con yêu nhền nhện… lão con trai nào đi ngang mà hổng quay lại nhìn… bảo đảm lão đó mù. Tất nhiên em của tôi xinh đẹp nhất rồi (trong mắt tôi)… Em bước xuống xe… cầm theo nón bảo hiểm…
– Anh về đi… tan làm gọi để em chỉ chỗ qua đón em nghen.
– Ừ…
Em ghé môi hôn tôi một cái rồi mới chịu quay lưng bước vô… mèn ơi… hôn giữa thanh thiên bạch nhật, nhất là dám hôn tôi trước mặt cái đám yêu nữ trong kia… làm mấy chị tám la làng lên trêu chọc cười hí ha hí hửng… Tôi vội gật gật đầu rồi cắm cổ chạy khỏi cái động yêu này rồi dong thẳng về quán… Tôi là tôi lạnh lùng thiệt… nhưng mờ lần nào gặp mấy chị tám này tôi cũng mún nhũn não… chọc gì mà dai như nhện =))
Về quán… tôi đi vào hỏi ông Kha…
– Anh… nảy có gặp chị Tiên…
– Ờ biết rồi mày… mới đưa nó qua Q5 nè…
– Sax… anh cũng mới bên Q5 về hả…
– Ờ… nghe đâu họp hành gì đó sao mày gặp nó dzậy…
– Dạ… cũng mới cõng chị 2 Thy qua đó nè…
– Haha thằng em mày giỏi… bị con Thy nó hốt rồi hả…
Tôi im ru quay đi… hix dù gì cũng được bình chọn là người đứng đắn, lịch sự và nghiêm túc nhất quán mờ… đâu có được để ổng dìm hàng chỉ vì một đứa con gái bắt được trái tim tôi chứ… phải giữ phong cách… vâng phải giữ: D… Thời gian trôi qua nhanh chóng… vòng vòng cũng tới giờ quán đóng cửa… tôi vội vàng phóng xe đi đón em… hix… tự đi không được… cứ bắt tôi phải đi đón chạy tới chạy lui như thằng điên mới chịu… rõ khỗ. Lên tới quán ốc trên Q5… đám yêu nhền nhện đang ngồi sáng rực cả một góc quán, yêu khí bốc lên ngùn ngụt… (khà khà)… phải giải cứu em về với chính nghĩa thui… Tôi dừng xe bên đường móc điện thoại ra gọi cho em… quay lưng lại vẫy vẫy tôi… vẫy theo sau em là cả chục cánh tay của mấy mụ nhìu chuyện kia chào tôi… có lẽ trừ một người ngồi im… đó là nhỏ Hân. Chậc vẫn ghét tôi thì phải… tạm biệt đám bạn xong… em chạy nhanh về phía tôi tay xách theo một hộp trắng đựng gì đó chẳng biết… vừa tới gần em đã ôm cổ hôn tôi một cái xong giơ cái hộp lên đung đưa trước mặt tôi cười…
– Nè… mua mấy món ốc cho anh ăn lun nè… không có được ganh tị nha…
– Ờ ờ có ai nói gì đâu…
– Ai biết được rủi có người trách mình đi ăn mà hổng thèm nhớ tới người ta sao…
– Suy bụng ta ra bụng người… lên xe đi đứng hoài hả…
– Uhm…
Em móc hộp ốc vào cổ xe rồi leo lên sau lưng ôm tôi. Tôi siết ga phóng xe đi… tránh đứng lâu lại đau tim với mấy chị tám. Ghé quán mua 2 ly sinh tố rồi mới về phòng… Tôi đi tắm còn em thì dọn ốc ra cho tôi ăn. Tắm xong ra… em bảo chờ em tắm rồi ra ăn chung… hix ăn rồi mà cũng giành ăn với tôi nửa…
Đành ngồi nhìn mấy chén ốc và coi phim chờ em… Tắm thì lâu mà còn hát um sùm trong nhà tắm nửa… cái tật hát lalala vu vơ mấy bài hát nước ngoài riết trở thành thương hiệu đáng yêu của em luôn. Tắm xong em mặc bộ quần áo quen thuộc của tôi từ lâu trở thành sở hữu của em chạy đến ngồi vào lòng tôi xuýt xoa…
– Lạnh lắm… lạnh lắm luôn…
Tôi cười…
– Biết rồi…
Vòng tay ôm lấy em… em mỉm cười ngửa mặt lên đón 1 nụ hôn của tôi.
– Hết lạnh chưa…
– Uhm… đỡ một tí. Em làm ốc cho anh ăn hen…
– Ừ… mà mua chi tùm lum thứ vậy…
– Thì tụi em gọi món nào… em cũng giấu 1 ít chừa phần cho anh… giành giật dzữ lắm lun đó.
– Tội nghiệp chưa…
Tôi ngồi gọn vào lòng vừa đút ốc cho tôi ăn vừa cùng tôi xem phim…
– Nè… đó giờ chưa hỏi… qua đây ngủ hoài… nhà ba mẹ hổng la em hả…
– Hi giờ mới quan tâm người ta hả…
– Ừ…
– Em hổng phải con gái hư đâu mà lo…
– Ai nói em hư đâu… nhưng dù em hư… anh vẫn ôm em nè…
– Vậy hả… uhm… tự anh hứa đó nghen. Ba mẹ em lâu lâu mới có ở nhà được mấy ngày… ba đi công tác suốt, còn mẹ cũng đi luôn… riết em cũng hổng quan tâm mấy người đó đi đâu làm gì nửa. Nhà chỉ có anh em em với 2 cô giúp việc thôi.
– Ừ hèn gì… thấy em muốn đi đâu thì đi…
– Em tự do lắm lun… mà anh đừng có lo… thấy em đi lung tung vậy chứ hổng có hư đâu nè… thấy người ta… dành lần đầu tiên cho… cho anh hôn…
– Uhm… anh hiểu mà…
Tôi càng siết chặt lấy em nhiều hơn, thì ra em cũng đâu khác gì tôi… ba mẹ em cũng có ở nhà với em đâu, em cũng phải tự lo cho cuộc sống của mình, khác tôi là em còn anh và người giúp việc cùng hoàn cảnh gia đình tốt hơn tôi… hèn gì… tính cách của em cũng có lạnh lùng như tôi nhưng lại rất chu đáo trong mọi việc, nhìn bề ngoài người ta sẽ lầm tưởng em là một tiểu thư kiêu kỳ chẳng làm được trò trống gì ngoài dùng sắc đẹp để nghinh với đời… Nhưng em của tôi hoàn toàn ngược lại, em có bất cần và nghinh với đời nhưng với người thân, bạn thân thì em rất vui vẻ nhất là với tôi… em chăm sóc, quan tâm tôi chẳng khác nào một người vợ hiền vậy… những đức tính đâu phải dễ có được ở một đứa con gái tuổi đời chưa đến 20 này… và không nhiều người có thể nhận ra tính cách thật của em nếu không được tiếp xúc thật nhiều.
Ăn xong… phim cũng gần hết… tôi và em đứng xếp hàng để chờ đánh răng. Có nói em mua thêm bàn chải… nhưng mà nhất quyết hổng chịu, về sau tôi có tự ý mua thêm 1 cái để cho em… nhưng chẳng hiểu sao… không cánh mà bay. Vậy là đành có lỗi với cô giáo dạy vệ sinh răng miệng lúc đi nhà trẻ mà sài chung bàn chải với em… Đánh răng xong em và tôi ôm nhau xem phim cho hết rồi nằm trêu chọc nhau… những nụ hôn ngọt ngào tưởng chừng như không dứt… Tôi có thể tiến xa hơn là những nụ hôn và ôm ấp bình thường bên ngoài… nhưng tôi đủ biết người con gái sau lần đầu tiên thường phải mất 2 – 3 ngày mới bình phục vết thương và dư khả năng kiềm chế cái ham muốn bình thường của mình lại để em không phải bị đau.
– Sao… tới hôm đó… anh mới chịu… với em…
Em rúc đầu vào ngực tôi thủ thỉ. Xoa lên làn da mát lạnh mịn màng của em tôi cười…
– Ừ… vì lúc đó anh mới biết… mình… cần em… Còn những lần trước… anh… chưa dám chắc mình có yêu em hay không… nên anh… không muốn em phải chịu thiệt thòi… anh sợ mình không phải người tốt…
– Đồ ngốc… từ hôm anh chịu bị đâm cứu em… thì… người ta đã thương anh rồi… tại… anh ngốc… anh vô tâm hổng thèm để ý người ta thui…
– Xin lỗi mà…
– Không sao… em hiểu anh mà… nhờ vậy em mới biết tính tình của anh đó…
– Hỏi nè… rồi cái đám bạn em đi chung… tụi đánh anh đó… giờ sao rồi…
– Mấy đứa đó hả… bạn của ông Thành… rồi em quen nên chơi chung… từ lúc tôi đánh anh… em cắt đứt quan hệ lun rồi…
– Sao tự nhiên vì thằng xa lạ như anh mà em trở mặt với bạn bè…
– Em hổng biết nửa… lúc đó em chỉ biết tụi nó làm hại anh… nói thiệt nghen… yêu anh, được ở bên người em yêu thì thì cả thế giới phản đối em cũng mặc kệ…
Tôi ôm mặt, vỗ vỗ vào đầu ra vẻ khổ sở…
– Vậy hả… ôi ôi vậy thì tiêu tui rồi… hổng lẽ tui cũng phải chống cả thế giới để yêu bà cô này sao ta…
Em ngẩn mặt lên nhéo vào hông tôi…
– Dám gọi em là bà cô hả… nè nè… anh… anh hổng chịu vì em bất chấp tất cả hả…
Em có vẻ hơi thất vọng… mặt em buồn thực sự rồi… Tôi khẽ siết chặt rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào của em…
– Không chịu thì anh đâu có nằm đây với em… tiểu thư của anh à…
– Hihi đáng ghét…
Em rúc đầu vào ngực tôi nằm im… Tiếng nhạc từ chiếc điện thoại vang lên những bàn tình ca nhẹ nhàng… đưa em và tôi vào giấc ngủ… em nằm đó… gọn trong vòng tay bé nhỏ của tôi… vòng tay không lớn… nhưng cũng đang cố hết sức ôm chặt lấy em… có được em… đó là niềm hạnh phúc và may mắn nhất cuộc đời của tôi cho đến bây giờ… và nếu làm lại tôi vẫn sẽ nói với em rằng… yêu em… tôi sẵn sàng quay lưng lại với tất cả.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện