Tiếng xe quen thuộc dừng trước mặt tôi… Nhỏ chạy xe thẳng vào nhà rồi bước xuống… gương mặt nhỏ lạnh lùng như bình thường… không vội vàng… không thổn thức để giữ tôi như lần trước… Nhỏ ngồi xuống cạnh tôi.
– Sao anh không đi xe em về…
– …
– Sao anh không tức giận bỏ đi như lần trước…
– …
– Sao anh lạnh lùng như vậy…
– …
– Sao anh cứ cười nhạt như vậy hoài…
– …
– Sao anh ngốc một cách đáng ghét như vậy hả M…
– …
Năm câu hỏi nhỏ đưa ra… rành mạch và rõ ràng… đổi lại… tôi chỉ im lặng… Ly cafe vẫn đắng, có điều đã nhạt đi nhiều vì nước đá tan ra…
– Vì… anh chỉ là gà hoang!
Tôi buông câu nói ra một cách nhẹ nhàng rồi đưa ly cafe lên uống cạn… Sững người một tí… tự nhiên nhỏ mỉm cười…
– Đúng rồi… anh chỉ là một tên gà hoang ngốc đáng ghét, không giàu, không đẹp, không cao, bờ vai cũng không lớn, anh còn nhỏ tuổi… anh chỉ là gà hoang so với phượng hoàng… anh Thành hoàn toàn ngược lại với anh… anh ấy như phượng hoàng vậy đó… ai cũng thích, ai cũng ao ước được làm một nửa của người đàn ông như vậy đó…
Tôi lặng người đi… nhỏ nói từng lời… từng câu… và bấy nhiêu lời của nhỏ cứ như những mũi kim đâm vào tôi… đau nhói.
– Em dẫn anh theo… là để anh biết rằng những người đang theo đuổi em toàn là phượng hoàng, toàn là những người như vậy đó… Đối thủ của anh là phượng hoàng đó…
– Vậy à…
Tôi bật cười nhẹ quăng ly cafe rỗng ra ngoài đường rồi đứng dậy bước vào trong… Nhỏ đứng dậy chạy đến chắn trước mặt tôi mỉm cười… nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy kể từ khi nhìn thấy nhỏ đến giờ…
– Nhưng… anh biết không… có… có những người… chỉ yêu gà hoang thôi… ngốc à… Em yêu anh!
Thy bật khóc kéo tôi lại gần đặt lên môi tôi nụ hôn trong nước mắt… một nụ hôn ngọt ngào, mãnh liệt như chính con người của nhỏ vậy… Mọi thứ cứ như vỡ òa trong hạnh phúc… một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt tôi, mỉm cười… tôi đưa tay siết chặt lấy người Thy, miệng vẫn không rời môi em… Tôi và Thy cuốn môi nhau trong tiếng nhạc êm đềm… Không gian như ngừng lại, còn đòi hỏi gì hơn ở một tình yêu… còn đòi hỏi gì hơn sau những chuỗi dài những ngày im lặng để tìm thấy nhau… Nụ hôn kéo dài… tưởng chừng không dứt nếu không có tiếng xe cấp cứu hú lên trong đêm…
Tôi rời Thy ra, khép cửa lại, bật đèn lên để nhìn rõ “em”… Gương mặt em ửng hồng, chiếc váy trắng làm em như công nương của hoàng gia đang ghé thăm căn nhà tồi tàn của anh chàng nghèo khó vậy. Em kéo tôi lại gần… nhìn vào mắt tôi…
– Anh là tên ngốc lạnh lùng 1 cách đáng ghét!
Tôi đưa tay lau nước mắt cho em mỉm cười…
– Em mới ngốc… đi yêu gà hoang chứ không chọn phượng hoàng…
– Tại anh đó…
– Ừ…
– Giờ biết xung quanh em toàn phượng hoàng… sợ không…
– Không. Anh chỉ sợ em không yêu anh.
– Đồ ngốc… yêu từ lâu rồi: P…
Tôi hôn em… một nụ hôn từ từ, mơn trớn nhẹ nhàng… người em run lên khẽ kéo tôi nằm xuống… em nhìn tôi âu yếm…
– Lần đầu của em đó… đừng… lạnh lùng với em nửa… nha anh…
– Ừ…
Tôi mỉm cười lừa lưỡi vào miệng em… ngọt ngào say đắm… mọi thứ giờ đã không còn khoảng cách, tôi hoàn toàn đã bị em bắt mất rồi… Tay tôi ôm lấy thân hình nóng bỏng của em… một thân hình đã bao người mơ ước được ôm trong tay mà bấy lâu nay tôi vẫn ngu ngốc thờ ơ không chạm đến… Nhưng giờ đây tôi chỉ muốn được gần em, muốn em là của tôi mãi mãi, bất chấp khoảng cách, bất chấp cuộc sống có tàn nhẫn đến đâu… nếu có con phượng hoàng nào ở trước mặt tôi cũng chẳng quan tâm, chỉ có em… chỉ có em trong mắt tôi lúc này thôi.
– Anh…
– Sao em…
– Cảm ơn anh…
– Cảm ơn gì…
– Đã giữ lời hứa… lúc nảy… em biết anh đau lắm… vậy mà… anh đã không quay lưng đi… em quay xuống… không có anh ở đó… em sẽ không chịu nổi đâu… may quá anh vẫn ngồi đó… chẳng phải ai khác… là anh của em… là người em yêu… anh đã không bỏ em đi dù anh đau nhiều như vậy… huhu…
– Ừ…
Kéo váy em xuống khỏi ngực… tôi khẽ hôn lên bầu vú căn tròn mà chưa bao giờ tôi dám mơ tới… đẹp đến say người… trắng hồng… em khẽ gọi tên tôi… hay tay em ôm siết đầu tôi kéo vào lồng ngực… Kéo váy em ra khỏi chân… kéo luôn tất cả những gì còn lại… tôi suýt ngừng thở vì cả thân hình em đang ngọt ngào trước mắt… đẹp đến say lòng dưới ánh đèn… Tôi cởi áo… cúi người xuống hôn như mưa lên tất cả những nơi tôi nhìn thấy, chà sát, ôm lấy em… từng cm trên người Thy… đều có dấu ấn của đôi môi tôi… Đôi mắt em nhắm nghiền… người em run lên mỗi khi tôi chạm vào nơi nhảy cảm nhất của người con gái… Mới lần đầu tiên… mà… đã ra nhiều như thế này rồi… Tôi mỉm cười hôn dần lên bụng, lên ngực rồi cổ và cuối cùng dừng lại cuốn lấy lưỡi em say đắm… Khẽ kiu em cởi quần tôi ra… Miệng không rời môi tôi, Thy dùng hai tay kéo khóa quần rồi co đôi chân dài miên man của mình đạp nhẹ hết tất cả xuống dưới… kéo tay em đặt vào thằng nhỏ tôi khẽ hỏi…
– Sợ không…
– Sợ…
– Sợ mà cười…
– Ừ… kệ em…
Rúc đầu vào ngực tôi… em hôn lên ngực tôi… chẳng biết phải lần đầu tiên hay không mà em hôn tôi như mưa, ngọt ngào và đầy mãnh liệt…
Đặt thằng nhỏ vào em… Vừa hôn em tôi vừa đẩy mạnh xé toang tất cả… Siết người chặt lấy tôi vì đau, vài giọi nước mắt rơi ra từ khóe mắt… em bật khóc…
Hôn em trong đam mê… tôi từ từ cử động thân người… mọi thứ đã ở đúng nơi tôi sẽ đến… tiếng em rên khe khẽ ngọt ngào, bờ môi em ngọt ngào, từng tiếng em khẽ gọi tên tôi cũng ngọt ngào như vậy… Sài Gòn đêm nay có bình yên không nhỉ…
Em và tôi chìm trong đam mê và khao khát tình yêu… cho đến khi tôi phóng tất cả vào bên trong em rồi nằm xuống bên cạnh… môi vẫn hôn lên những nơi mà tôi thích, rồi ôm chặt em trong lòng… Tay em nghịch khắp ngực tôi…
– Đồ đáng ghét…
– Ừ…
– Lại ừ… đến giờ mới chịu…
– Chịu gì…
– Không nói… đáng ghét…
Tôi mỉm cười… mắt nhìn lên trần nhà, tay mân mê bầu ngực em…
– Sao… em lại chọn anh…
– Em có chọn đâu…
– Chứ sao…
– Em yêu anh… em không có chọn anh…
– Ừ… đơn giản thiệt…
Tôi nhìn lại cả người em… một cơ thể em đối với tôi gần như hoàn mỹ… hoàn mỹ đến như mơ… Bịt mắt tôi lại em khẽ cười…
– Ai cho nhìn… tắt đèn đi… tính nhìn tới sáng hả…
Sax… tới giờ mới biết mắc cỡ… bó tay em của tôi luôn… Mỉm cười đứng dậy tắt đèn… Tôi lại nằm xuống cạnh em…
– Anh… anh… xin lỗi… vì… toàn làm em khóc… anh…
Chưa nói hết câu em đã kéo tôi xuống đưa lưỡi vào miệng tôi, hai đôi môi lại cuốn lấy nhau đam mê bất tận…
– Em không cần anh nói gì đâu… cứ là anh… nhưng… đừng bao giờ lạnh lùng với em nửa… nha anh…
– Ừ…
Tôi và em nằm như vậy, ôm chặt lấy nhau cứ như rời ra đôi phương sẽ lấp tức biến mất vậy.
– Lạnh không…
– Không…
– Không mặc đồ vào thiệt hả…
– Không…
– Nhưng anh lạnh…
– Thì kệ… có em nè…
Em kéo cái mền phủ lên người 2 đứa rồi rúc vào ngực tôi nằm im, tay tôi vẫn không buông tha ngực và lưng em cho đến khi tiếng em thở đều đều… tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm… lại có đụng chạm… lan da mát lạnh của em khiến tôi khó có thể ngủ được nhiều như mọi ngày… đành thức dậy nằm ngắm em. Tôi cứ ngắm như vậy mãi, chẳng bao giờ chán… người em thơm thoang thoảng… mùi con gái có khác… luôn luôn quyến rũ.
– Sao anh hổng ngủ… nhìn hoài dzạ…
– Ừ… anh thích nhìn…
– Hihi người ta ngủ cũng nhìn… làm em thức rồi nè…
– Ừ… sao thức theo chi…
– Chứ cứ đụng đụng… ai ngủ được…
– Sorry mà… tại em đẹp…
– Hả… có nghe lầm không… trời, tên ngốc của em bữa nay bày đặt nịnh nửa kìa…
– Thiệt…
– Không tin…
– Thề…
– Không tin…
– …
– Em yêu anh…
Nhỏ lại kéo tôi vào… hôn tôi nhẹ nhàng… đã là của nhau… chẳng việc gì vội vã… nhưng càng hôn… hai cơ thể lại càng nóng lên, hơi thở gấp gáp… Tôi và em lại cuốn lấy nhau trong đam mê, ngọt ngào… say đắm… Tôi say sưa khắm phá từng cm cơ thể của em… như để bù đắp lại những chuỗi ngày lạnh lùng với em vậy… cứ tranh thủ những lúc tai tôi ở gần bờ môi là em lại thì thầm trong hơi thở gấp gáp”em yêu anh”… 3 từ đó… suốt từ lúc bên nhau đến giờ… em nói hàng trăm lần rồi… vậy mà… cũng vẫn cứ nói…
Sài Gòn buổi sáng… mưa rả rích, trời khá lạnh… người hơi mệt vì quần nhau cả đêm với cô model nằm kế bên… Một đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi có lẽ tính đến tận ngày hôm nay… đó vẫn là đêm tôi và em vui nhất… vì đêm ấy… em đã bắt được trái tim tôi… chính tôi… cũng bắt được em… người lạnh lùng kiêu sa.
‘… đến phút cuối anh chợt nhận ra em… em là người anh yêu…
… trong suốt cuộc đời này…
… người yêu ơi anh muốn nói bao điều… nhưng sao môi này cứ thẹn thùng giấu giếm…
… nhìn sâu trong ánh mắt dịu dàng chẳng cần lời nào hơn… khi ta đã thấy được yêu thương…
… trọn vẹn cho nhau… nhé em…’
Bài “Giây Phút Này” do Lam Trường và Minh Thư thể hiện.
– Lại nhìn trộm người ta kìa…
– Anh làm em thức hả…
– Không… tự em thức… tại mưa đó…
– Ừ… mưa sáng giờ…
– Vậy giờ sao…
– Tự nhiên lười đi học…
– Vậy ngủ chút hết mưa mình đi ăn hen…
– Ừ… người hơi mỏi…
– Hihi… ai bĩu… quậy cả đêm chi…
– Quậy gì… em cũng tham gia mừ…
– Ghét… tại anh quậy em bộ… nè lăn qua đây… em massa cho…
– Bít làm không đó…
– Kệ làm đại…
Tôi nằm up xuống để em massa lưng… người em vẫn chẳng mặc gì… dùng hai tay xoa đều lên lưng tôi, bóp bóp, đấm đấm rồi lại xoa… Tôi chẳng biết đi massa người ta có làm gì khác không như với tôi như vậy là thoải mái lắm rồi… nhất là lại được nằm ngắm đôi chân dài không một chút tì vết của em… tôi đưa tay… xoa nhẹ nhẹ lên đùi em… được một lúc tôi quay người lại nằm hẳn lên đùi ngắm em… cúi xuống nhìn tôi dịu dàng, tay em xoa lên ngực tôi, tay còn lại luồn vào tóc tôi… em mỉm cười…
– Đồ hư hỏng… quậy nửa nha…
– Ừ… tại em đẹp chi…
– Ghét anh lắm. Ngày nào cũng lạnh lùng làm em bực lắm lun.
– Ừ… tính anh vậy…
– Em… chưa biết gì về anh hết… Kể em nghe về anh đi…
– Kể gì giờ…
– Gia đình… bạn bè…
– … anh chẳng biết bắt đầu từ đâu nửa… gia đình anh không hạnh phúc… người thân không thích cái tính bất cần của anh… anh xa gia đình từ khi còn nhỏ xíu… thành ra… chẳng có gì để kể về gia đình anh hết… nhiều lúc cũng muốn có chút ký ức nào đó về gia đình… nhưng… toàn là những trận đòn, toàn là nước mắt của 2 mẹ con… nên… anh chẳng muốn nhớ nửa… anh…
Em đưa môi em gắn chặt vào môi để ngăn tôi nói tiếp… Rời tôi ra em mỉm cười…
– Anh bôn ba một mình… chắc anh cô đơn lắm… Giờ em hiểu… điều gì làm nên cái tính lạnh lùng của anh rồi… đừng nói nửa… từ nay… anh có em rồi… anh không cô đơn nửa đâu… đồ ngốc…
– Ừ…
Tôi mỉm cười kéo em xuống… ôm chặt lấy em… Những nụ hôn tưởng chừng bất tận, nhưng vòng tay siết chặt… Cả hai lại lao vào nhau… quên hết mọi thứ xung quanh… chỉ cần biết tôi và em… đang có nhau tại căn phòng nhỏ giữa đất Sài Gòn đông người này… đâu phải ai… cũng tìm được tình yêu thực sự của mình một cách dễ dàng đâu… Anh yêu em… người lạnh lùng à…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện