Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ngày hôm qua… đã từng… » Phần 13

Ngày hôm qua… đã từng…

Phần 13

Gần sáng… tôi tỉnh giấc bởi sự đụng chạm… nếu không bị tác dụng của thuốc thì tôi rất dễ tỉnh giấc. Con nhỏ không biết dậy từ lúc nào phát hiện tôi dành trọn cái mền cho nhỏ nên đang rúc người sát vào tôi, con nhỏ gối đầu lên ngực tôi, kéo cái mền đắp lên 2 đứa rồi vòng tay ôm chặt lấy tôi ngủ ngon lành… Coi vậy mà cũng ngoan dễ sợ… Tôi chỉ cười nhẹ mặc cho con nhỏ muốn làm gì làm rồi chìm trở lại vào giấc ngủ.

Trời sáng, ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu vào mặt làm tôi tỉnh ngủ… nhìn quanh thì nghe tiếng lục đục trong nhà vệ sinh… Lò dò đi vào thì phát hiện con nhỏ đang đứng đánh răng… càng sững sờ hơn khi con nhỏ sử dụng cái bàn chải đánh răng duy nhất của tôi… đánh xong con nhỏ rửa bàn chải, quẹt thêm miếng kem vào rồi đặt lên tay tôi tỉnh bơ đi ra ngoài lau mặt bằng cái khăn của tôi…

Quái… xem như nhà mình chẳng bằng… lại còn sài bàn chải của tôi nữa chứ hồi nhỏ con nhỏ hổng được cô giáo dạy không được sử dụng chung bàn chải đánh răng hay sao trời @@… ngang quá… nghĩ là nghĩ vậy, tôi cũng oánh răng đại, con nhỏ không ngại chẳng lẽ tôi sợ bệnh răng miệng sao… người đẹp vậy chắc an toàn mà ha: D… Đánh răng thì được nhưng mà màn rửa mặt mới khổ… tay không được đụng nước… vậy là kê cái mặt vô vòi nước… tay đau… lỡ dại mở quá đà… nước xịt cái ào bắn thẳng vô mũi… sặc nước… mắt mũi cay xè… với tay hoài không thấy cái khăn đâu… thôi chết con nhỏ trưng dụng mất cái khăn rồi… vậy là mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài kiếm cái khăn… hổng thấy đường… đầu tôi đụng vô tường… con nhỏ ở đâu quay lại nhìn tôi… cười khúc khích…

– Gì vậy.

Tôi nhăn nhó.

– Cái khăn… sặc nước nè!

Con nhỏ ráng kìm giọng cười… đi lại gần tự tay lau cho tôi xong bỏ nguyên cái khăn trên mặt tôi quay đi dắt xe ra ngoài… Trời SG sáng bình yên, đầy sức sống… người tôi cũng tươi tỉnh hẳn ra… Thay đồ (thay đồ 1 mình được rồi nhé) xong tôi vắt theo cuốn giáo trình chuẩn bị cuốc bộ lên lớp… hix tay vẫn còn đau, dưới quê chạy xe buông tay được chứ trên này leo lên dốc cầu xong đổ xuống dốc mà buông tay không thắng được thì có mà ôm đầu xe tải…

Đang tèn tèn cuốc bộ… con nhỏ chạy xe lên ngừng trước mặt tôi…

– Lên xe đi…

Tôi đứng tần ngần một hồi, nghĩ tới cái cảnh đi bộ thêm nửa tiếng nửa cũng hơi ngán… thôi kệ… sợ gì không lên. Tôi ngồi trên xe, con nhỏ lẳng lặng chạy ào đi chẳng thèm cho tôi đội nón bảo hiểm. Mà nghĩ lại cũng hổng có gì lạ, với sắc đẹp của mình, công an mà bắt thì cũng chẳng nỡ làm gì con nhỏ. Đến trường… tôi giờ cứ như em trai được chị gái xinh đẹp đưa đi học vậy, tôi bước xuống xe giữa ánh mắt ngạc nhiên của mấy đứa xung quanh, vài tiếng trêu chọc, vài tiếng xì xầm… cả tiếng của mấy anh chàng trầm trồ trêu ghẹo con nhỏ nửa. Con nhỏ chẳng thèm để ý tới mấy lời tán tỉnh đó quay qua nói với tôi…

– Đứng đây chờ chút!

– Gì nửa…

– Chờ chút đi…

Con nhỏ phóng xe đi… tôi đứng im chờ. Xung quanh mấy đứa quen quen tôi tụ lại hỏi han…

– Ê nhỏ nào bén quá mậy…

– Thằng này lù lù kiếm đâu ra chân dài đưa đi học vậy bây…

– Chắc chị em gì đây…

– Haha làm mai cho tau đi…

Mặc cho đám đó ôm vai bá cổ đứng chém gió… tôi cũng chỉ gật đầu, im lặng. Tính tôi là vậy kể từ ngày vào học… tôi cũng chưa làm quen thân gì với ai… mấy đứa cũng có vẻ rất coi thường tôi… nhất là bọn con trai… về sau tôi càng ít được lòng bọn con trai trong lớp hơn bởi vì đơn giản dù tính tôi bất cần lạnh lùng nhưng chẳng hiểu sao lại nhận được sự ưu ái của chị em nhiều hơn… và cũng vì có quá nhiều chuyện không hay xảy ra… dòng đời xô đẩy tôi lên Sài Gòn học và nhận được nhiều tấm lòng tốt từ bên ngoài… nhưng lại đưa tôi vào nhầm một lớp học mà ở đó… toàn là vật chất, tiền bạc và… mưu mô thủ đoạn đạp lên nhau mà sống.

Đứng được một tí con nhỏ quay lại dúi vào tay tôi 1 hộp bánh cuốn và 1 ly sữa đậu nành, nhỏ lấy gói thuốc lựa ra 2 viên thuốc bỏ vào túi áo tôi.

– Ăn xong nhớ uống thuốc, 2 viên này không được uống mất công uống rồi ngủ gục trong lớp…

Nghĩ lại cảnh ấy chẳng khác nào mẹ chăm sóc con. Con nhỏ đi rồi… tôi lặng lẳng đi vào lớp giữa những tiếng xì xào… rõ ràng sự xuất hiện của con nhỏ đã thay đổi 1 chút cách nhìn của mọi người trong lớp về tôi. Chui vào góc giảng đường, tôi lấy đồ ăn ra ăn, uống thuốc xong là cũng vừa kịp lúc vào học.

Hôm nay có sinh hoạt lớp 2 tiết đầu thì phải. Mèn ơi học cả tháng trời rồi tới hôm nay mới được gặp lại cô giáo chủ nhiệm… Cô bước vào… sinh hoạt, bầu bán linh tinh gì đó tôi chả quan tâm… cuối cùng hổng hiểu sao bà cô nói cái gì tự nhiên cả lớp quay lại nhìn tôi đắm đuối… bà cô nói thêm câu gì đó… cả lớp vỗ tay rần rần… thằng kế bên khều khều lôi tôi lên bục đứng kế cô… bà cô quay ra bắt tay tôi…

– Cô hy vọng em sẽ giúp hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình cũng như đưa lớp ta đạt được nhiều kết quả học tập tốt hơn nửa trong thời gian sắp tới. Mời các bạn cho bạn “…” thêm một tràng vỗ tay để cổ vũ tinh thần…

Lớp tôi lại vỗ tay… chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, nãy giờ lo ngồi nghe nhạc chứ biết quái gì đâu. Nghỉ giữa tiết 5 phút. Có mấy con nhỏ nghe đồn là cùng tổ với tôi (nào giờ có quan tâm gì hoạt động của lớp đâu) tụ lại hỏi han lung tung… tôi nhắm vô con nhỏ nói giọng dễ nghe nhất hỏi:

– Ờ cho M hỏi… vụ gì mà tự nhiên tui bị kéo lên đó rồi bà cô nói gì không hiểu…

Cả đám cười rần…

– Trời ai biểu toàn làm gì đâu không…

Tôi gãi gãi đầu. Con nhỏ có vẻ xinh xinh giọng bắc tiếp luôn.

– M được cô chọn làm lớp phó học tập đó… hihi mai mốt phải làm gương cho cả lớp với bọn này nha…

– Đúng rồi đúng rồi nhìn vậy mà học ghê quá ha…

Tôi vẫn chưa hiểu, tôi có đăng ký đăng kéo, có giơ tay ứng cử hay có đứa nào đề cử gì tới tôi đâu mà tự nhiên lôi đầu tôi lên làm lớp phó học tập.

– Ơ… M… có biết gì đâu mà làm… sao tự nhiên cô chọn M vậy…

Mấy đứa cười khúc khích…

– Đúng là thờ ơ quá… chức lớp phó học tập nè, văn thể nè, lao động nè, kỹ luật nè là dựa vào cái bản tự khai hôm trước và điểm thi vào trường của tụi mình đó.

– Hihi M cao điểm nhất khoa mình lun đó…

Sax sữa… có lộn không vậy trời thi tèn tèn vậy cũng cao điểm nhất ta (sao mới biết cái trường này lấy điểm cũng không cao lắm). Thôi xong… một sự sai lầm lớn nhất trong đời của cô chủ nhiệm… giao trứng cho ác… Tôi mà kể vụ này cho tụi bạn thời cấp 3 chắc tụi nó cười lủng ruột. Lúc còn học sinh đồng ý là tôi làm lớp trưởng có, lớp phó văn thể mỹ có, bí thư đoàn có bởi vì khả năng cầm đầu bày trò quậy trong mấy dịp lễ lộc nên được bà con tin tưởng… chứ vụ làm lớp phó học tập nào giờ làm gì tới lượt tôi =)) trả bài còn phải mượn tập người khác nói gì là giúp đỡ bạn cùng lớp học tốt… Học chuyên ban A nhưng lại thi ĐH khối C mới ghê, cũng nhờ là sở trường nên điểm cũng khá khá… ai ngờ… đâu bị lọt vô cái tròng của cô chủ nhiệm… hix hix.

Tìm cô… giải thích, xin xỏ… cô đều gạt đi… đơn giản vì theo ý các bạn… tôi có vẻ nghiêm chỉnh, ít nói… lẽ ra phải để tôi làm lớp trưởng nhưng mà lớp tôi có rất nhiều thành phần khác nhau, độ tuổi cũng đa dạng 80 – 85 – 83 cũng có cho nên… cô chọn anh Kiệt to cao, học lực khá và nhất là anh sinh năm 85 để làm lớp trưởng… Tuy nhiên nhờ sự kiện này tôi cũng bắt đầu được chú ý nhiều hơn, lớp cũng nhớ ra sự tồn tại của tôi và là một bước ngoặc đưa tôi hòa đồng hơn với hoạt động của lớp… Thôi kệ tới đâu hay tới đó… dù sao… cũng quyết tâm chăm học một lần cho tụi bạn cũ biết mặt mà =))… đến tết họp lớp còn có cái để vỗ ngực “tau là lớp phó học tập” nữa chớ: D…

Tan học… bụng đói cồn cào giờ lại lười về nhà vì sợ nóng… Đứng tần ngần suy nghĩ 1 hồi thì có điện thoại. Là anh Phong…

– Em đang ở đâu?

– Dạ em mới tan học…

– Uhm em qua quán chưa, anh đang lái xe gần tới quán em nè…

– Dạ vậy anh ghé quán trước đi em đi bộ từ từ qua…

– Ủa xe em đâu…

– Dạ tay còn đau chưa chạy xe được…

– Trường em ở đường nào…

– Dạ số… đường…

– Uhm đứng đó đi anh tiện đường ghé chở em qua quán cũng được…

– Thôi anh xin em… đứng đó đi…

– Sao vậy (ủa mắc gì phải xin tôi ta)

– Đây là lệnh em với anh hổng cãi được đâu… vậy nha… chờ chút…

Rồi hiểu luôn… nghe câu này là biết ai đang đi chung với anh Phong rồi đó. Đứng đã… tôi chuyển sang ngồi… rồi lại đứng… công nhận một chút của 2 người này mà cả nửa tiếng rồi chẳng thấy mặt đâu… Cuối cùng xe anh Phong cũng dừng lại… tôi bước lên xe ngồi băng sau. Chị ngồi khoanh tay trước ngực, mặt hổng thèm nhìn qua tôi. Tôi cười hỏi anh Phong…

– Vụ gì vậy anh…

– Hỏi Phương đi em – anh Phong quay lên lái xe đi.

Tôi quay qua chị chọt chọt vô vai chị:

– Nè sao tự nhiên gặp nhox mà mặt bí xị vậy…

– Đang giận.

Sax… tới giờ còn giận… bó tay luôn…

– Hix giận hoài dzậy…

– Im đi… đang giận…

Tôi suýt phì cười… cũng may cố ghìm lại được… Thôi đành ngồi im… chút tính sau chứ có anh Phong ở đây cũng khó mà trêu chị được… Xe dừng ở quán… chị với với xuống trước để anh P đậu xe. Tôi đi trước… chị đi sau, vẫn cái kiểu khoang tay trước ngực mặt bí xị… Lần này… đến lượt chị là trung tâm chú ý của mọi người trong quán… Đơn giản nói thật nếu so với con nhỏ, chị đẹp và cao hơn… con nhỏ bỏ giày cao gót ra cũng chỉ nhỉnh hơn tôi khoảng 1 ngón tay cái, còn chị bỏ giày ra vẫn hơn tôi hơn nửa cái đầu… Giữa trưa… khách cũng đông, chủ yếu là dân văn phòng vào ăn trưa và bàn công việc… Tôi chào ông Kha một tiếng, ổng chẳng thèm trả lời vì giờ ổng đang bận ngắm chị @@ với mấy lão phục vụ khác.(Bao nhiêu phục vụ có máu dê của Sài Gòn chắc gom hết vô cái quán tôi rồi)

– Trời nóng lên gác có phòng ngồi cho mát nha chị…

Chẳng thèm trả lời chị đi thẳng lên gác… tôi lắc đầu đứng ở chân cầu thang để chờ anh Phong… anh Phong vừa bước vào quán… lập tức cũng được làm sự chú ý vì chiều cao vượt trội và vẻ mặt khá nam tính, anh để mái tóc kiểu hàn, tóc nâu cuộn cuộn như sóng biển vậy, lần này đa số người nhìn là… con gái… thật là giờ tôi mới biết chị em cũng thích trai đẹp lắm chứ.

Anh Phong kéo ghế ngồi đối diện chị, còn tôi cũng ngồi xuống kế bên chị… nhìn chị cười cười rồi hỏi anh Phong…

– Anh uống gì em gọi lun…

– Trời nóng quá chắc uống dừa lạnh cho mát…

Tôi mượn cuốn oder của nhỏ phục vụ đứng kế ghi vào 1 dừa tươi, 1 cacao sữa đá đúng món chị thích, còn tôi… sân nhà… trà đá được rồi. Nhỏ phục vụ vừa quay lưng đi thì ông nội Kha đứng lù lù ngay cầu thang… miệng nói nhỏ thành hình… tôi cũng đoán được là “ai dzậy”… tôi cười lấy tay chọt chọt vô mũi chị nhìn ổng nói nhỏ ” bạn em”… Bổng cái cốp… là chị “cốc” lên đầu tôi vì cái tội dám khi quân phạm thượng.

– Hứ làm gì dzạ…

Quê quê… tôi quay qua cười trừ…

– Thôi hết giận đi… bửa giờ còn giận nửa hả…

– Đỡ đau chưa…

– Rồi… khỏe mới đi học đi làm được nè…

– Xí… cho chết… sao không chết lun đi…

– Hehe chết rồi lấy ai dê chị…

Vừa nói tôi vừa làm mặt dê với chị…

– Ghét… đi vòng vòng chơi đây…

Rồi chị đứng dậy đi xuống cầu thang… nhìn theo cửa kính, chị tung tăng đi vòng vòng khắp quán để xem xét… chắc là tò mò đi coi quán của tôi làm ra sao đây mà… lúc đi chơi tôi có khoe tùm lum về quán… Còn tôi với anh Phong… uống một ly trà… anh Phong mỉm cười vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa theo hướng chị…

– Phương đẹp quá ha M.

– Dạ… em cũng không ngờ được làm em của người đẹp vậy nửa đó…

– Ừ… anh chơi với Phương từ nhỏ nhìn quen mà còn thấy đẹp nửa là em.

– Vậy anh… với chị ấy… có phải là…

– À… không… anh chỉ đơn giản là bạn thôi… anh…

Câu chuyện bị ngắt giữa chừng bởi anh phục vụ mang nước lên… Phục vụ đi rồi… anh Phong uống một ngụm dừa tiếp lời luôn…

– M… em cảm thấy thế nào khi gặp Phương…

– Dạ… em cũng không biết nữa… nhưng em vui… chị ấy coi vậy mà… dễ thương… chịu giỡn quá… lần nào gặp chị… em cũng thấy thoải mái lắm.

– Anh… ít khi nào thấy Phương vui như vậy lắm – anh Phong ngả người ra ghế cười buồn.

– Sao vậy anh… bộ có chuyện gì à…

– Phương… không như bề ngoài em nghĩ đâu… Phương trải qua nhiều chuyện đau lòng… Phương tội nghiệp lắm em à… Lâu rồi anh mới thấy Phương được vui vẻ như vậy đó… cho nên… anh…

– Anh cứ nói đi em đang nghe…

– Anh muốn em… hãy tiếp tục bên cạnh Phương như vậy nhé… đừng bao giờ làm Phương phải buồn…

– Dạ… chuyện này thì tất nhiên rồi, em cũng không muốn làm chị buồn… Nhưng có chuyện gì sao anh…

– Uhm… từ từ rồi em cũng sẽ biết thôi. Anh đang lo lắng nhiều cho Phương lắm… sợ Phương sẽ chịu không nổi mọi chuyện rồi… chẳng ai quan tâm Phương thật lòng hết… Giờ phát hiện ra em… anh cũng mừng… vì… lâu lắm rồi anh mới thấy Phương lo lắng, giận dỗi, cười nói cãi nhau như con nít với một người… cũng kỳ lạ… đó là em.

– Dạ… em cũng chưa biết nhiều về chị… chỉ là muốn chị vui nên cãi nhau với chị… cãi riết quen rồi… ủa mà làm như anh sắp đi xa thì phải…

– Ừ… anh còn phải đi du học lấy bằng thạc sĩ… Nhưng Phương cứ gặp nhiều chuyện không vui… anh vẫn phải bảo lưu chần chừ chưa yên tâm để đi được… Anh nghĩ nếu được thì một time nữa anh sẽ đi…

– Vậy… chừng nào anh đi… hix em còn nhỏ vậy… không biết có làm được gì nhiều cho chị không nửa…

– Đừng lo… anh quan sát em cả ngày hôm trước… rồi thái độ của em và Phương đối với nhau… anh nghĩ 2 người sẽ làm chị em tốt mà… chắc em sẽ không bỏ rơi Phương đâu.

– Không đâu anh… chừng nào chị còn chơi với em… thì em sẽ xem chị là chị ruột mà…

– Vậy thì anh yên tâm rồi… Vậy thì từ nay tới lúc anh còn ở đây anh em mình sẽ cố gắng hết sức làm Phương vui nha…

– Tất nhiên rồi… có gì anh cứ kể với em hết về chị…

– Uhm… cái đó còn thời gian dài mà… nhưng tới lúc anh đi rồi em phải tự một mình làm Phương vui đó… nếu em làm Phương buồn… anh sẽ rất giận em…

– Ok… em hứa… luôn bên cạnh chị mà… chị của em… sao bỏ được anh:)

– Quyết định vậy đi cố gắng lên chàng trai…

Tôi với anh cụng tay nhau như những người đàn ông. Cả hai đều nhìn về phía chị mỗi người một suy nghĩ. Chị đẹp quá, lâu nay tôi đều cảm thấy có gì đó ngại ngại khi tiếp xúc với chị… nhưng sau cuộc nói chuyện này… tôi cảm thấy càng thương chị nhiều hơn, muốn giang đôi tay nhỏ bé của tôi để bảo vệ chị nhiều hơn… chẳng biết nữa… từ lâu cảm giác của tôi là chị có nhiều tâm sự lắm. Giờ anh Phong nói chuyện nghiêm túc, tôi càng thấy quý chị nhiều hơn… Sẽ phải cố gắng hiểu chị, hiểu hết những chuyện chị đang trải qua. Tôi đứng dậy nói với a Phong.

– Em ra với chị tí… anh ngồi uống nước nhé…

– Uhm… em gọi anh quản lý em kể lên nói chuyện với anh cho vui.

Tôi đi xuống dưới nói 1 tiếng với ông Kha rồi chạy lại sau lưng đứng ngắm chị. Phát hiện có người nhìn trộm mình (thực ra nãy giờ có cả chục cặp mắt nhìn trộm chị chứ phải mình tôi đâu)… chị quay lại nghinh nghinh cái mặt lên…

– Ra đây chi… 2 anh em mấy người có vẻ hợp nhau quá ha… quan tâm ra với tui chi dzạ…

– Hì hì… thấy chị nghịch quá… ra nghịch chung…

– Nghịch hồi nào… ta có phá quán của nhà ngươi đâu…

– Không phá… nhưng đi qua đi lại hoài… lại đẹp ai mà chịu nổi…

– Cảm ơn nghen, đồ nịnh đầm…

– Nịnh đâu… nói thiệt…

– Xì… khỏi cần chị của nhox đẹp sẵn rồi cưng.

– Tự tin ớn lun.

– Haha đẹp phải tự tin chớ… mà tay sao rồi…

– Đỡ đau rồi… giờ đang chờ lành vết thương thôi…

– Uhm… nhớ uống thuốc chị mua đó nghen… hôm qua làm chị lo muốn chết luôn…

– Sory mà, tại trong bệnh viện đâu có mở chuông điện thoại được.

– Xí ngồi đợi cả buổi ngoài đường… lo cho nhox muốn điên luôn.

– Biết rồi… biết chị thương nhox rồi… vui lắm… ráng khỏe cho chị vui nè.

– Uhm… nhớ đó… mai mốt hứa với chị… đừng bao giờ tắt điện thoại… được không… luôn trả lời khi chi gọi… được không?

Chị bỗng nhiên nghiêm túc lại, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi… Tôi nhìn thấy trong ánh mắt ấy… là cả một tâm hồn đang bị tổn thương… có vẻ tôi quá đa cảm… nhưng… tôi nghĩ vậy… rõ ràng theo lời anh Phong… cũng đúng như vậy. Tôi đưa tay lên má chị vuốt nhẹ…

– Uhm… nhox hứa.

– Kể cả lúc chị giận nhox, hay nhox giận chị… ghét chị… nhox cũng sẽ trả lời chị nha…

– Uhm… nhox hứa…

– Cho dù có chuyện gì… nhox cũng sẽ tin chị nha…

– Uhm… nhox hứa…

– … – chị im lặng nhìn tôi…

– Vậy… cụng mũi chứ…

– Uhm… cụng…

Chị mỉm cười nhắm mắt lại đưa đầu sát vào đầu tôi… tôi khẽ chạm mũi mình vào mũi chị… chợt có vị mặn rớt trên môi… chị rời tôi ra… ôm lấy tôi… hình như chị hơi xúc động…

– Cảm ơn nhox… cảm ơn cả Phong nữa…

Mọi thứ lặng lẽ diễn ra… cứ như một đoạn phim ngắn vậy… Tôi cốc đầu chị…

– Lớn rồi… toàn khóc nhè thui.

Chị cười xấu hổ.

– Kệ chị…

Chị chạy lên lầu kéo anh Phong xuống đi về…

– Về Phong… nhox con cứ chọc Phương hoài chịu hết nổi rồi…

Anh Phong vừa bỏ tiền lên tay người phục vụ đứng gần đó vừa giơ tay chào tôi…

– Về nha… gặp em sau.

Nhìn bóng chị đi khuất rồi… tôi mỉm cười quay trở lại với công việc… sớm hơn mọi ngày so với ca làm của tôi. Hôm nay lại biết thêm được nhiều điều về chị… Nữ hoàng băng giá… Điều duy nhất tôi vẫn thắc mắc… vì sao… chị lại đối xứ đặc biệt với tôi trong khi tôi và chị cũng chỉ gặp nhau 1 vài lần… (câu trả lời sẽ đến khi đến lúc: D)

Tags: , , , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất