Mưa rơi suốt con đường trở lại Sài Gòn, sau một chuyến đi xa dài ngày nhất không có chị bên cạnh. Tôi mỉm cười nhìn Sài Gòn hiện ra trước mắt. Một chuyến đi dài với rất nhiều trải nghiệm, rất nhiều điều thú vị để kể với chị. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu mỗi ngày đều bên chị, có thể cảm nhận được sự nhàm chán, cảm nhận được rõ nỗi đau vì đã luôn bên chị mà không chắc rằng mình có thực sự yêu thương, một suy nghĩ của một tên ngốc, để rồi tôi quyết định đi… đi để trải nghiệm, đi vì nhiệt huyết tuổi trẻ… và đi để hiểu mình hơn. Chị ủng hộ chuyến đi lần này, chị không giận, không buồn… chị nói vậy và tôi tin là như vậy.
Sài Gòn cũng mưa, những cơn mưa giữa mùa mát lạnh. Tôi len lỏi khỏi dòng người để xuống xe một cách nhanh nhất có thể, mặc kệ những tiếng chửi rủa của mấy đứa bạn trên xe, mặc kệ những lời chia tay chia chân, hỏi han dặn dò nhau chí chóe, mặc kệ luôn cơn mưa nặng hạt phía bên ngoài đường phố Sài Gòn… Tôi chạy nhanh nhất có thể về nơi duy nhất tôi có thể đến mỗi khi mệt mỏi, nơi đó có chị có lẽ vẫn luôn chờ tôi về.
Người tôi ướt sũng vì mưa, cả chiếc balo phía sau lưng cũng nặng hơn do thấm nước, kệ tất cả, tôi chẳng quan tâm đến dơ sạch mà đi thẳng lên phòng tìm chị. Mọi thứ vẫn thân thuộc, không có gì thay đổi, cả một tone màu trắng nhẹ nhàng khắp phòng như giang tay đón tôi về nhà, cảm nhận rõ sự bình yên sau nhiều ngày xa cách.
Chị của tôi đang ngồi trên chiếc ghế so – pha của tôi, ôm chiếc gối ôm, đôi mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế, tóc xõa nhẹ lên bờ vai, môi mấp máy đều đều trong hơi thở của một giấc ngủ say. Tôi lắc đầu mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh, hai tay chấp vào nhau đưa mắt ngắm nhìn chị, tôi vẫn nghĩ suốt chặn đường dài rằng khi gặp lại, chắc sẽ ôm chị thật chặt, hoặc sẽ rón rén hù chị, hay làm một điều gì đó cho chị bất ngờ… nhưng không, ngay lúc này tôi chỉ muốn im lặng ngồi như vậy và nhìn chị ngủ. Tôi từng nói rất nhiều về thiên thần, tôi cũng từng luôn nghe chị luyên thuyên rất nhiều về thiên thần… và ngay lúc này, tôi đang nhìn thấy thiên thần say ngủ trước mặt, dịu dàng và bình yên lắm.
‘Once upon a time…
… an angel in the sky…’
Từng ca từ ngọt ngào phát ra từ chiếc máy nghe nhạc nhỏ tôi mua tặng chị, trong đó chỉ có vài bài hát chị yêu thích nhất, dường như sự trùng hợp nào đó khiến tôi bấm nút play đúng ngay bài hát này vang lên. Tự nhiên tôi bật cười, tay xoa xoa lấy chiếc máy nghe nhạc, bài hát này là do tôi tìm khắp mấy trang nhạc online mới tải về được cho chị, vì bài hát này mà chị bắt tôi phải cùng ngồi xem hết cả bộ phim dài tập với chị, tôi vốn lười xem phim dài tập, vậy mà vẫn phải ngồi suốt mấy đêm liền xem phim chỉ với lý do: Chị muốn khoe với tôi bài hát chị vô tình nghe được và mê luôn nó.
Không biết về lần này, lại bên nhau mỗi ngày, lại gặp nhau đến phát chán, chị sẽ lại bắt tôi tải phim dài tập gì về xem với chị đây, có khi xem riết tôi bị lây luôn cái hội chứng mê nghe nhạc phim của chị luôn không chừng.
– Tính ngồi đó nhìn người ta tới chừng nào hả?
Tôi mỉm cười, tiếng chị nho nhỏ khiến tôi khẽ giật mình, đôi mắt chị vẫn nhắm nghiền. Thì ra chị đã biết tôi về từ lâu rồi, có muốn làm chị bất ngờ cũng không được, có muốn nhìn lén thêm một chút cũng không được nữa. Tôi đứng dậy đi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh, vòng đôi tay gầy gò, đen ngòm vì nắng gió đường dài của mình ôm lấy chị.
– Về rồi hen!
– Uhm! Về rồi!
– Mệt hông?
– Mệt!
Chị từ từ kéo hai tay tôi siết chặt hơn rồi ôm lấy vòng tay tôi từ phía trước, tôi gục đầu lên vai chị, dụi sau vào hít lấy mùi tóc thân quen của chị như cách tôi vẫn luôn làm từ lâu mỗi khi mệt mỏi. Nhiều phút đồng hồ trôi qua, tôi vẫn ôm chị như vậy, mặc cho người mõi nhừ, thấm lạnh, thấm mệt đường dài. Có lẽ chị cũng nhận ra điều này, bỗng nhiên chị gỡ tay tôi ra, xoay người lại, đưa tay vuốt lấy mái tóc khá dài sau nhiều ngày không cắt của tôi.
– Tóc nhóc dài rồi nè, râu cũng nhiều nửa nè. Sao nhóc hổng mặc áo mưa về. Ướt hết luôn rồi, tối bệnh cho coi.
– Không sao đâu, nhóc vẫn khỏe như voi.
– Xí! Mệt nhóc ghê, về cái là làm phiền chị lo lắng liền hà. Giờ nhóc đi tắm nước nóng đi hen, chị sẽ lấy quần áo cho nhóc thay và chuẩn bị nước ép cho nhóc uống.
– Thôi, đang mệt, làm biếng tắm quá, cho ngồi xíu nữa.
– Hông được, nhóc hư quá à, dậy tắm nhanh lên đồ lười biếng, nhanh lên, ở dơ thấy ghê luôn. Dậy nhanh lên nhanh.
Chị chu miêng đứng dậy kéo tay tôi ra khỏi ghế sô pha, tôi cũng uể oải đứng dậy thở phì một cái thật mạnh lấy tinh thần đi tắm. Đột nhiên chị kéo tay tôi lại, nhìn một lượt khắp người tôi rồi mỉm cười.
– Về rồi hen!
– Ừ! Về rồi!
Chị đưa tay lên ngực tôi, từ từ cởi chiếc nút áo sơ mi sọc carô tôi đang mặc.
– Thôi để nhóc làm.
– Đứng yên! Lệnh đó biết chưa.
Chị nghiêm mặt, tôi rùng mình ra vẻ sợ rồi đứng im mặc chị giúp tôi cởi áo.
– Để chị coi coi. Về rồi hen. Coi coi… người rắn chắc hơn nè, tay chân có sẹo mới nửa nè, râu nhiều rồi nè, tóc dài nè, da đen sạm hơn luôn nè…
Chị ngừng lại, đưa mắt long lanh nhìn sâu vào mắt tôi.
– Nhóc của chị… trưởng thành hơn rồi. Hì…
– Uhm!
Đôi mắt chị long lanh dường như ngấn nước, môi nở nụ cười thật tươi, đôi tay chị nhẹ nhàng chèn vào ôm lấy hông tôi rồi siết chặt, chị ngả đầu thật sát vào vai tôi, cắn thật mạnh.
– Em nhớ anh!
– Gì… Thả ra coi, vừa cắn vừa nói… đau… nghe không có được.
– Em nhớ anh!
– Sao?
– Em nhớ anh! Đồ đáng ghét!
Tôi bật cười, chị vừa nói vừa cắn, còn tôi thì cười, chẳng lãng mạn gì hết, một cặp đôi kỳ cục.
– Rồi! Cắn đã rồi, nhóc đi tắm đi, hôi quá à. Nhanh đi nhanh, chút chị sẽ nấu bửa tối thật ngon cho nhóc ăn hen. Nhóc vô tắm đi, sẽ có quần áo cho nhóc thay liền. Hihi!
– Ờ ờ! Thì từ từ.
Chị đẩy tôi vô tuốt trong phòng, đứng ngay dưới vòi hoa sen mới chịu đi ra khỏi phòng tắm, tiếng hát lalala của chị bắt đầu vang lên phía ngoài, tôi khẽ nhìn ra, chị đang kéo của tủ để chọn quần áo cho tôi. Từng dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy khắp cơ thể, xua đi những bụi đường, bùn lầy, phèn chua, muối mặn bám trong từng milimet cơ thể. Đi một chặn đường dài… rồi cũng trưởng thành hơn một chút, ừ cũng nhận ra thêm một chút những điều mình sẽ làm… điều quan trọng hơn… tôi đang ở nhà, vậy đó. (Cười)
Tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm sau khi thay quần áo được chị chuẩn bị đặt sẵn phía bên ngoài cửa. Về nhà rồi, quần sọc, áo thun… nhẹ nhõm cả người. Tôi vui vẻ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, cầm ly nước cam ép mát lạnh tu một hơi ngon lành, để ly xuống bục cửa sổ, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sâu, bình yên nhất suốt nhiều ngày qua, vì tôi biết khi mở mắt ra, sẽ luôn nhìn thấy chị.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện