Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ngày hôm qua… đã từng… » Phần 119

Ngày hôm qua… đã từng…

Phần 119

Quay về nhà với cái đầu và áo ướt đẫm sương lạnh, điều thú vị nhất là ngồi dưới sân nhà nướng khô, nướng thịt nhâm nhi một ít vang Đà Lạt nồng nồng chát chát. Vì hôm nay hai đứa ở lại đêm cuối nên sơ cũng vui vẻ cho thức khuya nướng đồ ăn chơi, tiện thể chị nói chuyện tôi biết nhiều hơn về tụi nhỏ, về sơ, về mọi thứ ở căn nhà này. Câu chuyện tưởng chừng kéo dài cả đêm cho đến tận khi vào phòng ngủ, chị vẫn say sưa nói nói kể kể.

“Nếu bạn gặp một cặp đôi nào đó trên đường, cô gái xinh đẹp luôn nói cười rất nhiều, một tên nhóc mặt rất ngố tỉnh bơ im lặng làm chuyện khác… có thể đó chính là tôi và chị”

Luôn là như vậy, chị luôn luyên thuyên rất nhiều và tôi luôn luôn im lặng làm chuyện khác, trông tôi như chẳng nghe chị nói gì, nhưng thực ra tôi đều lắng nghe hết. Tại sao ư… không nghe mà được à, chị sẽ giận đó. (Cười)

– Nhóc cười gì đó?

– À thì cười vì thấy chị vui.

– Hihi đồ nịnh đầm!

– Chị nè! Lúc nào cũng nói nhiều như vậy với một tên luôn im ru như nhóc không chán à?

– Hông chán đâu. Hổng phải nhóc cũng hay trêu chọc cãi nhau với chị đó sao.

– Nhưng cũng đâu thấm gì với thời gian nhóc im cho chị nói một mình.

– Uhmmmm chị hổng biết nửa. Chị quen rồi. Quen từ hồi làm Na kìa, với lại một người nói thì phải có một người nghe. Vui nhất là khi biết luôn có người lắng nghe mình mà. Hihi!

Tôi bật cười, tự nhìn lại mình, cũng không biết từ bao giờ quen nghe chị nói linh tinh rồi, nhờ lại nhiều lúc ở nhà học bài hay làm công chuyện của công ty, chị cứ nói tùm lum cả lên bên cạnh, vậy mà tôi làm bình thường, công nhận sức chịu đựng của tôi trâu bò thật.

– A nhóc quên nửa!

Chị bỗng nhiên bật dậy vỗ ngực tôi, hai con chó cũng giật mình ngẩng dậy thè lè lưỡi hóng chuyện.

– Gì nửa?

– Nhóc nhóc cho chị tiền đi.

– Hả là sao?

– Bóp tiền nhóc đâu đưa chị nhanh nhanh.

– Ờ ờ từ từ…

Tôi ngồi dậy lục túi áo khoác để trên đầu nằm.

– Đây nè!

– Hihi.

Chị cầm bóp tôi lấy hết tiền ra đếm, tôi cũng chẳng nhớ mình có nhiêu tiền, lúc vội vàng đi lên đây gom hết tiền lương, tiền tiết kiệm rồi đi không có đếm kỹ.

– Nhóc nhóc cho chị hết nha.

– Ờ ờ.

– Hihi…

Chị tươi cười tiếp tục đếm tiền, sau đó chị móc hết tiền trong bóp chị ra ngồi đếm đếm, xếp xếp.

– Xong! Hihi, ngủ thôi.

Tôi lắc đầu nằm xoa xoa đầu con Ster mập nhắm mắt ngủ. Bình thường đi chung là cứ y như rằng bị chị tước đoạt quyền giữ bóp tiền của mình, nay lại còn bày đặt xin xỏ. Tôi cũng chẳng buồn hỏi lý do chị xin tiền làm gì, từ lâu tôi và chị đã vượt qua cái rào cản vật chất tiền bạc, đi với chị làm người vô sản riết quen luôn.

Sáng, bình minh thức dậy toàn thân ê ẩm, bình thường mình chị đè thôi đã đủ mệt rồi, giờ thêm con quỷ Ster mập đè, may mà hôm nay sơ đuổi về chứ ngủ lại thêm vài ngày chắc tôi vô viện chỉnh hình luôn quá. Đúng giờ hẹn, anh tài xế đi xe ôm đến ăn sáng cùng cả nhà để chuẩn bị lái xe về Sài Gòn. Tôi vừa ăn vừa ngồi nghe anh tài xế chém gió mấy ngày đi chơi ở Đà Lạt, còn chị thì nói chuyện tạm biệt sơ, cô Mai và mấy đứa nhỏ trong nhà. Chào hỏi dặn dò xong xuôi, tôi cùng chị lên xe về Sài Gòn. Xe lăn bánh được vài chục mét thì tôi nhận ra cô Mai đang chạy xe máy theo sau, đến đoạn dốc không xa nhà, chị kêu anh tài xế dừng lại chờ cô Mai.

– Ủa quên gì hả chị?

– Chờ chút nha.

Chị bước ra khỏi xe, cô Mai cũng vừa đến. Chị móc trong trong ví ra số tiền hồi đêm chị góp được của tôi và chị đưa cho cô Mai. Hai người nói chuyện thêm một chút rồi chị quay lại xe.

– Xong rồi! Về xì phố thôi hihihi.

– Nói nghe coi, vụ gì vậy?

– Chị gửi tiền của hai đứa mình để cô Mai mua sữa cho bé thỏ với ku gấu đó, trang trải chi phí ăn uống cho cả nhà nửa hihi. Bửa giờ chị lên sơ cho ăn toàn đồ ngon hông luôn mà chị góp tiền sơ hổng chịu lấy, hihi phải lén gửi cho cô Mai nè.

– À hiểu rồi.

– Hàng tháng chị có gửi xíu tiền phụ sơ nuôi mấy em. Sơ khó tính lắm luôn, sơ hổng nhận tiền của chị đâu, chị phải lấy papa ra dọa sơ mới chịu nhận mỗi tháng một ít đó. Cũng tùm lum chuyện, sơ buồn người thân bên ngoại chị nên sơ mới khó tính chuyện nhận tiền phụ của chị. Tháng này chị gửi tiền rồi, giờ gửi nửa sơ hổng chịu nhận. Mà mấy bữa nay lên ăn ở nè, chị biết nhà sơ bị thâm hụt tiền, đành phải năn nỉ cô Mai giấu sơ chịu nhận tiền tụi mình, nhóc hổng được nói sơ biết đó nghen.

– Rồi, biết rồi.

Tôi cũng không hỏi nhiều nửa, tất nhiên tôi biết với điều kiện nhà chị dư sức chăm cho cả trung tâm trẻ luôn nói gì có mấy đứa nhỏ nhà sơ, có lẽ đã có chuyện gì đó nên sơ mới không nhận sự giúp đỡ từ chị.

– À chị nè, tháng sau có gửi tiền lên, nhóc phụ ít nhé.

– Ai cần chứ.

– Ơ tấm lòng người ta mà.

– Hihi đồ ngốc. Ai cần nhóc nói chứ, chuyện đó là đương nhiên ha. Mai mốt bớt nạp tiền chơi game đi ha, bớt uống caffe đi ha. Để tiền góp với chị gửi cho mấy bé biết chưa.

– Hả! Bớt caffe?

– Giờ sao!!!

– Rồi thì bớt, được chưa.

– Nhóc ngoan! Hihi!

Tôi lắc đầu cười, bụng một trời lo lắng, gì chứ bắt nhịn caffe còn hơn đem tôi ra giết thịt. Quãng đường về Sài Gòn đầy ắp tiếng cười của chị, hành trình kéo dài hơn rất nhiều so với bình thường vì chị cứ bắt dừng tùm lum chỗ để ngắm cảnh, chụp hình.

“Chị à! Nhóc không chắc mình có yêu chị không… nhưng nhìn chị cười như bây giờ, tất cả đều không quan trọng nửa”.

Tags: , , , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất