Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ngày hôm qua… đã từng… » Phần 111

Ngày hôm qua… đã từng…

Phần 111

Tất nhiên cả buổi, có đứa nào trong nhóm thấy mặt tôi đâu, bởi vì tôi đang chạy xe rong ruỗi khắp nơi, vô thức tôi chạy ngang cả nhà em, đứng sau gốc cây nhìn lên khung cửa sổ nơi có căn phòng của em từng sống. Tất cả đều kín cổng cao tường, chẳng tìm thấy một chút sự sống nhìn từ bên ngoài. Rồi tôi nằm dài xuống đất dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt. Cũng may khu nhà em cũng khá vắng nhất là vào buổi trưa, chẳng được mấy người đi vào khu đường nhỏ này, càng không phải ai cũng có việc để ra đường vào buổi trưa nắng nóng.

Bóng mát của gốc cây già đổ xuống, những suy nghĩ mệt nhoài suýt làm tôi ngủ quên đi nếu không có sự đụng chạm trên mặt. Vội mở mắt ra, một chú chó con màu đốm, chân ngắn đang liếm liếm mặt tôi, đuôi quẫy rối cả lên cứ như thân quen với tôi từ lâu. Ôm lấy con chó vuốt ve, cổ có đeo lục lạc chứng tỏ là chó có chủ. Trước giờ tôi vẫn luôn có duyên với con nít, thú cưng, nhất là chó, luôn luôn đi đâu cũng không sợ chó lạ, tụi tôi cũng rất dễ quen với tôi so với người khác.

– Đâu ra nhảy lên người tau mậy. Nhà mày ở đâu, chạy lung tung một hồi bọn ác nó bắt là lên dĩa nha con.

Con chó hình như hiểu tiếng tôi, vội nhảy khỏi người tôi chạy một vòng ra phía xa cánh cổng màu xanh cào cào cửa rồi lại nhảy nhảy, chạy chạy lao vào người tôi ra vẻ thân thiết. Biết nhà con chó rồi, tôi cũng chẳng vội đuổi con chó về nhà làm gì, đang chán, đang rối kệ có con chó chơi chung một chút cũng đỡ mệt đầu. Rồi tôi dựa lưng vào gốc cây, tay mân mê xoa xoa cổ con chó, cu cậu có vẻ phê nên nằm xuống bên cạnh không quậy nửa.

– Nhà người yêu tau đó. Mày còn nhỏ cỡ này chắc không biết cô ấy đâu, hàng xóm hụt rồi con. Mà cô ấy đi lấy chồng rồi, la mười năm về, theo mày cô ấy có về không.

– Gâu gâu…

– Hơi lạ. Đó giờ không dám qua đây sợ đau dữ lắm, mà giờ tau thấy cũng bình thường. Chỉ thấy nhớ, hơi buồn một chút, chắc do quen. Không biết bây giờ cô ấy sống sao ha mậy.

– …

– Chị yêu tau rồi mày, hình như vậy. Dễ gì mày biết chị tau, mày mà gặp chị bảo đảm mê tít. Chị đẹp, tốt, giỏi đủ thứ, như nữ hoàng thiệt, nhìn tau đi, cùi bắp như vậy, tối ngày làm chị lo, tối ngày làm chị buồn, sao xứng. Tau với người yêu tau, miễn cưỡng cũng thành một đôi, nhưng tau với chị tôi chênh lệch dữ lắm, chưa bao giờ tau dám nghĩ tau sẽ thành một đôi với chị, nghĩ sao tau vầy đi yêu chị được mậy. Chị là chị nửa, sao yêu được.

– …

– Tau có yêu chị không hả? Tau mà biết tau đâu có ngồi đây chơi với mày. Chắc chắn không yêu không hả? Tau biết tau con mày.

– …

– Giờ làm sao đây. Hỏi mày cũng như không. Mày biết khỉ gì chuyện tình cảm. Nói chuyện với mày thà nói chuyện với chó sướng hơn. Ở quên, mày là chó mà. Haha.

– … Gâu gâu…

– Làm sao vẫn bên cạnh chị mà không làm chị tổn thương giờ. Thà không biết gì thì thôi, chứ biết rồi, đâu có đối xử bình thường được nửa. Nào giờ tau lạnh lùng, sống giả tạo với ai cũng được, nhưng với chị thì không, chẳng biết sao nửa, nói chung tau không thể giả bộ không biết gì với chị được. Thề luôn!

– …

– Đối xử với chị như mấy người con gái khác hả? Thôi dẹp đi, tau không làm vậy được, trò gì của tau chị cũng biết hết, không ai hiểu tau bằng chị đâu. Tau… cũng không muốn làm vậy, không biết nửa, tóm lại không làm vậy được, chị sẽ đau lắm, chị buồn thôi tau xót trong lòng rồi, chị mà khóc thà cho mày cắn tau sứt da sứt thịt sướng hơn.

– …

– Tau không biết có nên yêu chị không nửa. Thiệt… Nhưng tau cũng không muốn mất chị. Cái này cũng thiệt luôn.

Tất nhiên ai mà ngồi kế chắc cũng vội gọi điện báo xe bắt chó đưa tôi luôn về trung tâm chích cho vài mũi rồi chuyển luôn sang nhà thương tâm thần vì cái độ tự kỷ nặng nề của tôi. Giữa trưa ngồi gốc cây nói chuyện với chó, cũng may mà chỉ lẩm nhẩm không ai nghe được, không biết con chó tôi nghe không, có nghe thì có hiểu hay không, chỉ thấy cu cậu nằm dài thè lưỡi liếm liếm tay tôi miết, thi thoảng lại gâu gâu nho nhỏ. Thực ra ngay lúc này không nói chuyện với chó thì tôi biết nói chuyện với ai bây giờ, chị thì không dám, em đã xa… ngoài hai người này tôi còn biết lôi ai vào câu chuyện tình rắc rối của ba con người rất trẻ như tôi đây.

– Bobo! Đâu rồi con, về nhà! Bobo!

Tiếng một đứa con gái vọng ra từ phía cánh cổng màu xanh cùng với tiếng mở cổng phá tan không khí buổi trưa yên tĩnh. Con chó vội nhổm dậy chạy lon ton về phía cổng, bước ra là một cô bé xinh xắn khoảng 15 – 17 tuổi, tóc cột nơ, quần ngắn, áo thun trắng in hình hoa hồng.

– Con chó của em hả?

– Ừ! Mà anh là ai dzạ?

Con bé vội chạy ra ôm con chó lên người đưa ánh mắt tò mò khó chịu ném về phía tôi.

– Con chó dễ thương quá!

– Anh là ai hỏi hổng nói. Tính bắt chó hả?

– Nhìn anh có giống dân bắt chó của em không?

– Ai biết được. Anh làm gì ngồi trước nhà tui?

Tôi chưng hửng phì cười trước thái độ của con bé.

– Nè nè anh ngồi trước nhà này chứ không phải nhà em.

– Nhà nào?

– Đó!

– Nhà đó dọn đi hết rồi, giờ cái sân này, cái cây này là của nhà tui.

Lại thêm một cô bé ngang ngược nửa, làm như bất cứ đứa con gái nào xuất hiện xung quanh tôi cũng đều có điểm chung là ngang như cua hết ấy.

– Rồi rồi nhà em. Anh là người tốt, ngồi chơi chút được chưa.

– Người tốt! Chưa chắc à nha. Mà anh làm gì tự nhiên ngồi trước nhà người ta. Dọn đi hết rồi, hổng có gì ăn trộm đâu.

– Này này! Thấy thằng ăn trộm nào nãy giờ ngồi đây nói chuyện với em chưa hả?

– Uhm hen! Mà ai biết được, chưa tin đâu ha. Rồi sao anh tự nhiên ngồi đây chơi? Bộ trồng cây si chị Thy hả? Quên đi! Chỉ đi lấy chồng Việt kiều rồi ha.

– Ờ ờ anh biết.

– Vậy sao anh còn ngồi đây?

– Nói rồi! Anh ngồi chơi!

– Khó hiểu!

Con nhỏ chu chu miệng ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.

– A! Hay anh tính theo dõi rồi làm gì tui hả?

– Làm gì là làm gì?

– Ai biết được mấy người biến thái.

Ơ cái con nhỏ này, gặp được vài phút mà tôi hết từ thằng bắt cho sang ăn trộm giờ sang biến thái, toàn nghề có độ khó cao với tôi không.

– Thôi đi bà! Đa nghi như tào tháo.

– Bộ tui già lắm hả kêu bà. Xí! Né ra tui coi coi.

– Coi gì?

– Số xe chứ gì.

Con nhỏ nhìn biển số xe, ra vẻ suy nghĩ, chợt con nhỏ la lên.

– A! Nhớ rồi! Nhớ số xe này rồi! Anh là cái anh hay chở chị Thy về, bửa hai người qua nhà tui xin xoài ăn đúng hôn?

– Ờ ờ chính anh.

– Vậy nãy giờ hổng nói sớm làm tui sợ muốn chết.

– Sợ mà đứng nói chuyện như điều tra tội phạm nãy giờ đó hả.

– Xí! Kệ tui!

Con nhỏ mặt dãn cái vẻ bà cụ non ra một chút, nhoẻn miệng cười. Thoáng chốc lát chợt nhận ra, con nhỏ cũng xinh xắn quá đó chứ.

– Tui biết rồi!

– Biết gì?

– Anh nhớ chị Thy đúng hôn?

Tôi mỉm cười, ánh mắt quay nhìn về phía khung cửa sổ… à tôi nhớ em không nhỉ?

Tags: , , , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất