Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ngày hôm qua… đã từng… » Phần 110

Ngày hôm qua… đã từng…

Phần 110

Sài Gòn sáng sớm, ánh sáng le lói bắt đầu một ngày mới dường như chưa đủ làm khu vườn bừng sáng, bình yên vẫn ở đây thở những hơi thở nhẹ nhàng ru ngủ. Chỗ đã đổi, chị cuộn người trên chiếc ghế dài còn tôi lại ngồi vắt vẻo phía đối diện, chiếc ghế đơn tuy không đủ nằm nhưng tôi vẫn ngủ thật ngon.

Nhưng hình như có sự đụng chạm của ai đó mà tôi biết chắc chắn là chị chứ không ai khác. Hơi ấm nhè nhẹ phả vào mặt, mỗi giây trôi qua lại gần thêm một chút… để rồi bờ môi tôi cảm nhận được sự va chạm. Một nụ hôn, có lẽ vậy, hình như đó là một nụ hôn, nhanh thôi, vừa đủ để nhận ra, nhanh thôi, vừa đủ để lồng ngực như ngừng đập trong vài giây. Tôi không dám mở mắt ra, càng không dám phản ứng lại dù chỉ là cử động của một ngón tay. Một vài giây mà như dài cả thế kỷ.

– Nhóc là một tên ngốc đáng ghét! Nhóc có biết nhóc đáng ghét cỡ nào hông hả? Nhóc là một tên rất rất ngốc, làm như người ta hổng biết nhóc mua quà cho người ta vậy, chị biết từ lâu rồi hen. Ai mà thèm ghen với đứa con gái đó chứ. Nhưng chị vẫn sẽ rất giận, chị phải trừng phạt nhóc, thật nhiều, thật nặng luôn. Tại sao chứ? Tại sao sau tất cả những chuyện nhóc đã làm dành cho chị tới giờ nhóc vẫn hổng chịu nhận ra tình cảm của mình chứ. Tại sao nhóc ngốc đến vậy hả…

– …

– Biết người ta đang nói chuyện hông hả? Có nghe hông tên đáng ghét kia? Ngủ gì như con heo… haiza nói chuyện với nhóc lúc nào cũng như nói với khúc gỗ ấy. Vô tâm, đáng ghét quá trời luôn.

– …

– Coi lại mình kìa, ai kêu đi làm kiếm tiền mua đồ cho người ta chứ. Làm ngày làm đêm luôn, biết người ta lo lắng cho sức khỏe mấy người hông hả?

– …

– Nói chuyện với khúc gỗ đang ngủ như mấy người chán muốn chết. Ngủ ngoan đi nghen, giờ người ta phải đi nấu đồ ăn sáng chờ mấy người dậy ăn nè…

– …

– Nấu món gì giờ ta?

– …

– Hắn thích ăn bít – tết, nấu bít – tết vậy.

– …

– Hổng biết tới chừng nào nhóc mới nhận ra…”Em yêu anh!”… hả ngốc?

Tiếng bước chân xa dần, xa dần để lại xung quanh tôi cả một khoảng không như ngưng đọng lại tất cả mọi thứ, chẳng cảm nhận bất cứ cảm giác gì từ cơ thể mình nửa. Mọi thứ đều đông cứng lại, gần như nín thở để cố ép mình ngủ ngay lập tức để những điều tôi vừa nghe sẽ tan biến đi như một giấc mơ tôi vừa đi ngang qua. Tôi quá ngốc đến nổi chưa bao giờ nhìn ra tình cảm của chị, hay bởi tôi quá vô tâm, vô tư để luôn ở gần chị chỉ đơn giản chị là chị của tôi. Không thể tin vào những gì mình vừa nghe được, thậm chí không tin cả nụ hôn của nữ hoàng. Nữ hoàng mà lại phải hôn lén tôi sao? Nữ hoàng xinh đẹp như chị, nữ hoàng tốt như chị mà lại đi yêu một thằng nhóc như tôi sao? Chị là chị tôi kia mà, sao lại yêu tôi chứ, sao lại yêu một thằng như tôi làm gì chứ?

Hàng ngàn câu hỏi, hàng đống những cảm xúc đan xen vào nhau đi qua đầu tôi. Không biết phải làm gì lúc này, không biết phải tỉnh dậy và đối mặt như thế nào với chị. Tôi vẫn còn phải chờ em, tôi vẫn còn vẹn nguyên một lời hứa bất chấp sự thật là gì đi nửa, tôi vẫn luôn im lặng và chờ kia mà. Tôi đã đẩy Hân đi, thậm chí tôi biết vì em tôi có thể tìm mọi cách đẩy tất cả các cô gái khác nếu có đến với tôi đi xa, rời khỏi tôi, vì tôi không tốt, vì tôi vẫn chưa có gì trong tay. Nhưng tôi không thể đẩy chị đi, tôi không thể làm chị tổn thương, tôi chỉ có chị là chị tôi thôi.

– Nè! Nhóc con! Nè nè đồ con heo dậy coi tính ngủ tới chiều luôn hả?

– Để yên ngủ coi ai vậy?

– Hứ dậy ngay dậy ngay. Ai cho ngủ hoài hả?

– Đang mệt mà. Để ngủ chút.

– Giờ dậy hông? Dậy dậy điiiii!

– Uidaaaaa đau đau nhóc, từ từ dậy đây… đau nhóc…

Tôi nhảy khỏi ghế đứng ra xa xoa xoa lấy hông vì đau, đúng là chị của tôi, tối ngày có mỗi chiêu nhéo hông, kêu bỏ hoài mà cũng không chịu.

– Dậy đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng nè, mani chuẩn bị đồ ăn xong hết rồi chờ có mình tên nhóc nhà ngươi thôi đó.

– Rồi rồi thì dậy rồi nè. Ủa mà hết giận nhóc rồi hả? Thôi giận thêm đi, ngủ chút nữa.

– Hứ! Dậy dậy, hổng dậy chị ăn hết đồ ăn ráng chịu. Nhanh lên!

Chị chu miệng quay lưng đi vào trong nhà như cố tránh nụ cười khì khì trêu chọc của tôi. Khi bóng chỉ khuất đằng sau cánh cửa, chính tôi ngồi phịch xuống ghế nhìn theo, nụ cười nham nhở như tên ngốc đã tắt. Phải giả vờ là tôi vô tâm vô tư hằng ngày như bây giờ thật khó làm sao.

“Ào ào!”… Tôi vặn nước to hết mức có thể rồi xả thẳng vào mặt, cứ đứng đó thật lâu để kéo dài thêm thời gian, phải thật tỉnh táo, phải xả nước thật nhiều vào người để đầu óc sáng suốt hơn, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, ai mà biết được tôi sẽ làm điều đáng ghét gì tiếp theo. Cứ đứng đó cho đến khi tiếng chị gọi ầm phía ngoài tôi mới mặc tắt nước, thay quần áo khác đi ra khỏi WC. Chợt nhận ra tự bao giờ căn nhà này trở nên quen thuộc, chợt nhận ra mọi vật dụng cá nhân, quần áo, giày dép, sách vở của tôi xuất hiện một cách bình thường, tự nhiên như tôi đang ở trong chính ở nhà mình.

– bữa nay tắm gì lâu ghê luôn. Bộ có tật giật mình, sợ bị chị trừng phạt chứ gì?

– Sợ hồi nào, ủa mà sao hết nhốt nhóc ngoài sân rồi? Hết giận rồi hả?

– Hứ! Ai rảnh giận nhóc làm gì chứ. Mệt ghê ngồi xuống ăn bít – tết nè. Của mami làm đó.

– Ờ ờ thì ăn.

Tôi cười khì khì ngồi xuống, chị đặt dĩa bít tết ngon lành còn nghi ngút khói trước mặt tôi. Như thường lệ, tôi lập tức thưởng thức món ăn trước mặt bằng vẻ mặt háo hức hết sức có thể, kế bên chị im lặng nhìn. Miếng thịt đầu tiên cho vào miệng, tôi đã nhận ra sự quen thuộc của mùi vị này, gần một tháng không ăn cơm nhà chị nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ mùi vị món ăn của thím ba nấu. Đây không phải là món ăn do thím ba nấu, hoàn toàn không phải, tôi nhận ra đây là mùi vị đặc trưng riêng của tất cả những món ăn mỗi buổi tối được người xe ôm đều đặn mang đến.

Nuốt miếng thịt trong miệng, tôi quay qua nhìn chị, vẫn là gương mặt quen thuộc, vẫn là dáng người xinh đẹp này, vẫn là chị nữ hoàng của tôi nhưng có điều gì đó khác rất nhiều, cảm giác khác đi rất nhiều. Tôi không còn nhận ra nữ hoàng kiêu ngạo, ngang bướng, mơ mộng, trẻ con, vô lý… như tôi từng biết nửa. Chị hoàn toàn không biết nấu ăn, thậm chí chị nấu ăn rất dở, ngoài tôi ra chắc chắn không còn ai có thể ăn được món ăn chị nấu, nhưng giờ tôi vừa ăn món bít tết rất ngon, ngon nhất trong tất cả món bít tết trước đây tôi từng ăn. Cả những món ăn mỗi ngày ông xe ôm mang đến nửa, tất cả đều rất ngon. Chị đã nấu tất cả, chị đã từng không biết nấu ăn, nhưng chị đã nấu được, rõ ràng chị đã bỏ rất nhiều công sức lặng lẽ học nấu ăn từ lúc nào để có thể nấu được những món ăn như bây giờ.

– Ăn đi! Làm gì nhìn chị hoài vậy?

– …

– Tính dùng ánh mắt đó nhìn rồi nịnh chị xinh đẹp chứ gì. Chị vẫn còn giận nhóc đó, đừng hòng mua chuộc ha.

Tôi im lặng mỉm cười cắt thêm một miếng thịt nửa cho vào miệng rồi chăm chú thưởng thức, khẽ nhăn mặt, nhai nhai, lại nhăn mặt rồi nuốt một cách khó khăn.

– Sao vậy nhóc?

– Hình như thịt bị mặn. Khó ăn quá!

Chị vội đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

– Sao sao lại mặn? Bộ mặn thiệt hả nhóc?

– Ừ! Mặn thiệt mà.

– Đâu để chị coi coi.

Chị kéo vội dĩa bít – tết lại gần rồi cắt một miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa lẩm bẩm nho nhỏ.

– Sao mặn được. Rõ ràng hồi nảy nấu nếm thử vừa ăn mà. Đâu có mặn gì đâu ta. Nhóc…

Chị quay mặt qua, sững người lại vì bắt phải ánh nhìn của tôi, gương mặt gì chuyển từ vẻ lo lắng sang bất ngờ rồi dịu lại, có lẽ chị nhận ra món thịt không hề bị mặn và hiểu ánh mắt tôi dành cho chị.

– Gì!

– Gì là gì?

– Muốn nói gì nói đi, nhìn hoài vậy?

– Nói gì giờ?

– Ai biết nhóc.

Chị chu miệng cúi cúi mặt xuống tránh ánh nhìn của tôi.

– Vậy tối nay định nấu món gì để xe ôm chuyển qua cho nhóc nào?

– Chị…

Chị ngẩn lên, bắt gặp vẻ mặt đang mỉm cười của tôi, ngay lập tức chị đứng dậy xoay sang phía khác.

– Nhóc… nhóc biết rồi hả?

– Ừ! Vừa biết thôi.

– Sao biết hay vậy?

– Mỗi ngày đều ăn, có ngu cỡ nào cũng nhận ra mùi vị quen thuộc này mà.

Chị cười, hình như chị đang mỉm cười, tôi nhìn thấy khi chị khẽ quay nhẹ mặt về phía tôi.

– Coi vậy cũng còn chút lương tâm, tưởng nhóc hổng bao giờ nhận ra chứ!

Tôi mỉm cười, nụ cười ngờ nghệch, vô hồn. Có lẽ tôi cần phải rời khỏi căn nhà này sớm nhất có thể để tìm lại một chút gì đó yên tĩnh, dù muốn dù không, tôi đang phải đứng giữa hai sự chọn lựa: Chị hoặc chờ Em. Nghe có vẻ buồn cười, chị là chị, em là em, trước giờ đã bao giờ phải chọn lựa đâu, cũng chẳng có chị hay em buộc tôi phải chọn, chẳng ai ép tôi cả, vậy mà tôi vẫn phải chọn.

– Nhóc không thích món ăn này nửa hả?

Tiếng chị nhỏ nhẹ bên tai, tôi giật mình, rơi cả con dao cắt thịt xuống chân. “Choang”.

– Ấy chết! Sơ ý quá. Sorry sorry chị hehe!

– Nhóc sao vậy? Làm gì giật mình với chị dữ vậy? Hihi mệt nhóc ghê, chị không còn giận nhóc nửa đâu. Tạm thời hổng trừng phạt nửa đâu, đừng sợ hihi!

– Ai sợ chị hồi nào, đang tập trung thưởng thức món ăn tự nhiên đưa cái mặt ma nữ vào ai không giật mình.

– Hihi muốn chết hả? Nè nè đừng thấy chị hết giận rồi kiếm chuyện nói xấu chị nha, muốn bị nhốt ngoài sân nửa hôn.

– Ờ nỡ thì nhốt.

– Chờ ăn xong nhốt cho biết mặt. Để chị lấy dao khác cho.

Chị đứng dậy với tay lấy một con dao khác đưa tôi, về phần mình chị ngồi xuống định tìm con dao vừa rớt lên, chợt chị hét nhỏ.

– Chết rồi!

– Sao nửa?

– Nhóc bị đứt chân rồi nè? Hix hix bộ nhóc hổng thấy đau hả? Chảy máu rồi nè.

– Ủa đâu, sao đứt?

Tôi vội co chân lên, thì ra con dao rớt xượt qua ngón chân làm đứt một đường nhỏ, tuy chảy máu nhưng không thấy đau lắm.

– À chắc dao rớt trúng. Đứt chút à không sao đâu. Hehe!

Tôi lấy tay quẹt quẹt lau máu qua loa rồi bỏ chân xuống rồi cầm dao mới lên định tiếp tục ăn thì chị kéo tay tôi đánh nhẹ một cái.

– Cái tên này! Tay dính máu tùm lum còn ăn nửa hả. Đồ ơ dơ! Rửa tay rồi hả ăn chứ!

– À quên! Mà ăn bằng dao nĩa chứ có ăn bằng tay đâu lo không biết. Hề hề.

Tôi chùi đại mấy ngón tay dính máu vào quần jean, ngay lập tức lại bị chị đánh một cái nửa lên vai.

– Trời ơi dơ đồ hết, đi rửa tay ngay cái đồ lôi thôi này. Giết nhóc bây giờ! Hừ hừ!

– Rồi rồi thì rửa làm ghê vậy.

Tôi lắc đầu đứng dậy đi lại bồn xả nước rửa tay, sẵn tiện co chân lên lau lau chỗ vết thương vì máu cũng còn rĩ ra nhẹ nhẹ, công nhận chơi ngu, tay đang dính nước cho vào vết thương, phải nói là rát sướng cả người. Tôi xuýt xoa thồi phù phù cho bớt rát rồi long nhong quay trở lại bàn ăn, hai tay xoa ra trước mặt vung vung.

– Nè rửa sạch rồi nè vừa lòng chưa thím hai… Ủa đâu mất rồi?

Cái người này như ma ấy, mới ngồi đây quay lại đã biến mất tiêu. Tôi lắc đầu ngồi xuống thưởng thức tiếp món ăn của mình, thi thoảng lại đưa tay xuống quẹt nhẹ chỗ vết thương vì rát, cũng tại quẹt hoài nên máu tôi cứ ra hoài.

– Trời ơi lấy tay quẹt hoài vậy hả? Cái tên này chắc chị giết nhóc liền quá nha. Để yên coi.

Chị từ đâu xuất hiện cốc tôi một cái rõ đau rồi ngồi xuống trước mặt tôi, tay chị cầm theo một chiếc hộp y tế màu trắng.

– Đưa coi coi!

– Hả đưa gì?

– Đưa cái đầu nhóc á. Đồ ngốc!

Chị nghiêm mặt kéo chân tôi để lên đùi mình rồi mở hộp lấy bông băng ra. Tôi lại vừa ăn vừa giở giọng xuề xòa ra.

– Đứt có chút xíu băng bó làm gì cho mệt không biết.

– Hông băng sẽ nhiễm trùng sao.

– Lo gì ba cái lẻ tẻ này. Làm quá không.

– Hứ! Lo ăn đi, nói nhiều!

Tôi tưng tửng cắt thịt ăn mặc cái chân cho chị muốn làm gì thì làm, dám cá là chút sẽ có ngay nguyên cục băng to đùng xấu xí trên ngón chân tôi cho coi, tài băng bó của chị tôi rành quá mà.

– Á! Á! Á… cái gì vậy? Ui đau đau!

Đang ngậm miếng thịt to đùng, vừa la nên tôi nuốt cái ực luôn không cần nhai, chẳng biết chị làm gì mà vết thương tôi rát thiếu điều chảy nước mắt. Cố co chân lại mà chị đâu có cho, lại còn nhéo một cái vô bắp chân tôi nửa chứ.

– Mệt quá! Hihi cái đồ nhát gan này, ô – xi già chứ gì.

– Uii rát quá, thôi thôi nghỉ chơi vụ ô – xi già đi.

– Hứ! Ngồi im coi. Phải sát trùng chứ. Đánh chết giờ!

– Trời ơi đứt có chút xíu ô – xi già ô – xi non làm chi không biết. Trời ơi đau mắc nghẹn luôn này. Thôi thôi… Á… Á… đau!

Thiếu điều muốn nhảy dựng chạy khỏi phòng luôn vậy mà chị cứ tủm tỉm cười dùng băng thấm ô – xi già lau lau vết thương tôi không ngừng.

– Hihi đáng đời. Ngồi im coi, cái đồ nhát gan này, hồi đó bị nặng hơn sao hổng la, giờ có chút xíu la hoài dzạ?

– Trước khác giờ khác chứ. Đau thiệt mà. Uidaaa! Ờ vui lắm, cười tiếp đi. Làm đau người khác mà cười hoài, thích lắm nhỉ?

– Hihi kệ chị! Lo ăn kìa! Nói hoài!

Thôi lấy chân lại không được đành tìm quên đau bên dĩa thịt ngon lành vậy. Thực ra cũng không phải đau lắm, chỉ là trước khác giờ khác, ngày trước là tôi lạnh lùng bên em, giờ trước mặt tôi không phải em mà là chị và đã bao giờ tôi lạnh lùng với chị được đâu, vài hành động than thở pha trò, cũng là muốn làm chị cười mà thôi.

Nhắc đến ngày trước, bây giờ chợt tôi lại lặng người đi. Ngày trước chị nấu ăn chẳng khác nào thảm họa, bây giờ mỗi món ăn đều vô cùng xuất sắc. Ngày trước tôi bị thương chị chỉ biết khóc lóc hoảng hốt lo lắng, băng bó thì càng tệ hơn, nhưng giờ vết thương tôi đã được băng bó gọn gàng sạch đẹp.

– Xong!

Chị mỉm cười ngẩn mặt lên nhìn tôi nghiêm mặt, tay vẫn nhẹ nhàng sắp xếp bông băng trở vào hộp.

– Nhóc đó tối ngày bị thương hoài. Thiệt hổng có chị nhóc sẽ ra sao hả? Đồ ngốc!

Tôi cũng mỉm cười quay mặt nhìn vào chỗ đau trên chân mình vừa được băng bó xong lẩm nhẩm một mình cũng như tránh đi ánh mắt long lanh quen thuộc của chị mỗi khi nhìn tôi.

– Ừ! Một ngày nào đó không chị, mình sẽ ra sao nhỉ?

– Hả? Nhóc nói gì đó? Chị hổng nghe.

– À khen chị băng đẹp đó mà.

– Hihi khỏi nịnh ha!

– Nhóc nhóc ăn nửa hôn? Chị lấy thêm thịt cho nhóc nha, còn nhiều lắm nè.

– À ừ!

Chị mỉm cười cầm dĩa đứng dậy đi lại bếp lấy thêm đồ ăn, tôi im lặng nhìn theo từ phía sau, thả nhẹ hai tay xuống, tôi ngả người ra ghế thở phì một hơi dài. “Chị à! Nhóc phải làm sao đây?”.

– Sợi dây chuyền đó, chị thích nó không?

Tôi vừa ăn vừa đưa hỏi chị từ sau lưng, chị dừng lại đưa một tay xoa nhẹ mặt dây chuyền.

– Hông thích!

– Vậy sao đeo tự nhiên đó?

Chị quay lại cười thật tươi.

– Vì nó là của chị.

– Ơ của nhóc mua, đã nói cho chị đâu mà giành?

– Kệ nhóc chứ, chị biết nó là của chị, ngay từ đầu chị đã biết nó sẽ luôn là của chị.

– Nè nè ngang ngược quá nha.

– Kệ người ta! Nhiều chuyện.

Chị quay đi lấy từ trong tủ lạnh một chiếc dĩa chứa những miếng thịt sống đã ướp, tay gắp một miếng rồi cho lên chảo làm chính thịt. Chị thực hiện mọi thứ gọn gàng như một người làm bếp lâu năm, không còn vẻ gì là nữ hoàng cả.

– Học nấu ăn được bao lâu rồi?

– Mới học cũng chưa lâu lắm.

– Ai dạy chị nấu ăn giỏi vậy?

– Mami chứ ai, mami dạy nấu ăn là siêu luôn.

– À ra vậy, ai chứ thím ba thì khỏi chê rồi. Mới học sao làm được nhiều món ăn mỗi ngày hay vậy? Có tài nấu ăn bẩm sinh nhỉ?

– Hổng có, chị chỉ mới nấu được vài món hà. Hihi mấy món ăn đó là mami vừa phụ vừa chỉ chị nấu, nhưng nêm nếm chị tự nêm vì…

– Vì sao?

– Vì… kệ chị đi hỏi nhiều!

Chị thì thầm lý do rất nhỏ, ngập ngừng như sợ tôi sẽ nghe được. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấp thoáng, từ bàn đến bếp, đủ gần để nghe tiếng chị dù rất nhỏ. Tôi mỉm cười, nụ cười không rõ cảm xúc trong tôi là gì. “… vì chỉ người ta hiểu nhóc thích ăn gì thôi…”.

Miếng thịt cuối cùng tôi vừa cho vào miệng cũng là lúc chị trút miếng thịt còn nghi ngút khói xuống dĩa rồi ngồi xuống bên cạnh chống cằm nhìn tôi ăn.

– Sau này nhóc hổng được mua những món đồ mắc tiền nửa nghe hông? Hại sức khỏe, tốn kém, làm người khác phải lo lắng nửa, chị là người ra sao nhóc hiểu rõ nhất, lần này là lần cuối cùng chị nhắc nhóc đó. Đừng bao giờ đem tiền bạc vật chất chen vô giữa chị và nhóc hiểu chưa?

– Nhóc hiểu!

Tôi cúi đầu tránh ánh mắt nghiêm nghị của chị, tôi không hiểu thì còn ai hiểu chị vào đây nửa. Ngay lúc này tôi mới để ý chiếc vòng tay chị đeo là của tôi mua của một thằng nhóc bán đồ lưu niệm cách đây khá lâu với giá 75.000, Tiện tay đưa luôn cho chị, vậy mà tôi vẫn ở trên tay chị đến giờ. Con gấu bông trên giường, ly uống nước bằng sứ, ốp lưng điện thoại… vài thứ lặt vặt khác, đều tiện tay mua mỗi khi đi chơi chung, phần lớn chưa bao giờ vượt quá con số 200.000, Chị vẫn giữ, sử dụng bình thường. Tôi chưa từng để ý đến điều này mãi cho đến ngay lúc này, có lẽ mọi thứ đều nhẹ nhàng trở thành thói quen thường ngày đến nổi tôi chẳng nhận ra.

– Nhóc hiểu vậy còn đi mua cho được sợi dây chuyền mắc ơi là mắc chi hổng biết.

– Uhm! Tại nhóc nghĩ chị sẽ thích nó.

– Tất nhiên chị thích. Nhưng cái giá của nó thực sự hổng cần thiết.

– Biết rồi biết rồi. Dù sao chị thích là được.

– Xí!

Chị đánh nhẹ tôi một cái rồi tiếp tục chống cằm, tay còn lại mân mê mặt dây chuyền lấp lánh, có lẽ từ hôm qua đến giờ hành động này thành thói quen thì phải.

– Mà cho hỏi sao chị biết nhóc mua dây chuyền cho chị vậy? Bộ hồi tối chị Thủy nói hả?

– Hông phải. Chị biết từ lâu rồi hen, ai cần tới tối qua chứ.

– Rồi vậy là cha già Kha nói chứ đâu.

– Hông luôn.

– Ờ ờ, ổng cũng đâu biết nhóc đi làm để mua dây chuyền. À có khi nào chị quen chủ tiệm không, hay bạn chị quen, bạn chị là chủ hay…

– Đều sai hết luôn.

– Vậy sao biết hay vậy nói nghe coi.

– Hihi tại cái tính ngốc nghếch của nhóc đó! Hổng biết bao giờ nhóc mới bỏ tính vô tâm ngốc ơi là ngốc đó hả?

– Này này, đừng có đánh trống lãng, không có liên quan.

– Có!

– Có sao?

Chị lè lười nhéo nhẹ một cái rồi lấy điện thoại ra bấm bấm trước vẻ thắc mắc in lên mặt tôi.

– Nè!

Chị chìa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi, ngẩn ngơ người khi trong màn hình điện thoại là bức ảnh chụp tờ giấy viết tay nhận cọc mua dây chuyền của chị Hương giao cho tôi.

– Ủa ủa kiếm đâu ra cái này vậy?

– Xí! Là chị lục thấy trong túi quần nhóc đó, chụp hình rồi ra chỗ đó hỏi là biết liền. Đồ ngốc, có chuyện giữ bí mật làm người ta bất ngờ cũng sơ hở tùm lum. Cùi bắp!

Hix hix trước dạy chị cùi bắp là chi để giờ bị quăng nguyên cái cùi bắp vô mặt thiệt, mà đúng là cái tính vô tâm hay quên của tôi nên bị lộ chứ chị cũng có tài ba gì đâu, có miếng giấy cũng quên cất. Tôi cười khì khì cho tay vào túi xoa xoa, tay chạm vào những tờ tiền ít ỏi còn sót lại. Chợt nhận ra có điều gì đó không bình thường, không rõ ràng nhưng chắc chắn đã luôn có điều gì đó. Tiền của tôi, lúc nào cũng ít nhưng chưa bao giờ hết, thi thoảng tôi cứ nghĩ mình hết tiền, nhưng lại luôn sót một vài trăm đâu đó trong túi quần, ba – lo, hay ngay chính bóp tiền của tôi. Mặc kệ tôi suy nghĩ muốn nát đầu ra, kế bên chị vẫn vui vẻ chu chu miệng hát khẽ, lúc nào cũng tỏ ra trẻ con, vô tư… nhưng chính cái vẻ ngoài đó của chị luôn luôn mang rất nhiều bí mật, sở thích của chị là tạo ra thật nhiều bí mật, dường như mọi bí mật đó đều dành riêng cho một thằng ngốc như tôi thì phải.

Tôi im lặng ăn hết phần đồ ăn rồi đứng dậy tự cầm chén dĩa định rửa thì chị ngăn lại.

– Làm gì đó!

– Rửa chứ làm gì.

– Xùy xùy nhóc biết gì mà rửa, mất công rửa hổng sạch nửa. Để chị xử cho.

– Này! Tự ái dồn dập nha. Ai nói không rửa được. Không những dĩa mà rửa chảo được luôn nhá, sạch boong luôn.

Tôi giật dĩa lại, gom luôn chảo và một số thứ dơ trên bếp cho luôn vào bồn, xăng tay áo lên chứng minh sự đảm đang của mình cho chị coi. Tự nhiên nửa chừng thấy hơi nhột, hình như vừa bị gài thì phải, đúng là bị gài rồi, chị đang cười tít mắt đứng kế bên nhìn tôi rửa, gương mặt cười tươi nhưng theo tôi là rất gian.

– Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy trai đẹp rửa chén bao giờ hả?

– Thấy ghê!

Chị lè lưỡi, tôi cười tươi hùng dũng đưa cái dĩa sạch bóng cho chị.

– Nè! Sạch bóng loáng!

– Biết rồi! Giỏi! Úp đi, đưa chị chi.

– Up giùm chứ chi, không thấy phải rửa chảo nửa hả. Đẹp vậy đứng không nó phí.

– Xí! Đồ đáng ghét!

Chị nhăn mặt cầm lấy dĩa xoay người qua úp vào nơi để chén dĩa, không biết úp dĩa có gì vui mà tự nhiên vai run run vì cười rồi quay qua nhìn tôi.

– Nhóc nhóc chị biết rồi.

– Biết gì?

– Hihi biết rồi hihi! Nhóc nhóc!

– Cái gì? Nói!

– Từ sau khi ăn xong nhóc với chị sẽ cùng nhau rửa chén nha.

– Ờ… À mà hả?

Tôi ờ theo quan tính, giật mình im bặt vì biết mình đã hớ to, bị chị gài nửa rồi.

– Hihi quyết định vậy đi. Hihi…

– Này này! Đừng có tự quyết định vậy chứ. Nhiễm phim hả, đâu phải tình nhân đâu mà là…

– … vợ chồng chứ gì!

– Hả nói bậy. Đứa nào đó nói…

Cả tôi và chị đều giật mình bởi ai đó tiếp lời sau lưng buộc tôi lên tiếng quay lại, vừa kịp nhận ra giọng nói sau lưng là của ai thì cũng vừa lúc đèn flash chớp sáng, nhỏ Xíu và chú thím ba đang đứng lấp ló ngoài cửa bếp, tay nhỏ Xíu còn cầm một chiếc điện thoại xoay camera về phía chị và tôi.

– Hihi tình tứ quá ha, vậy mà hôm qua có người bắt cả nhà phải tẩy chay người đó, giờ ngồi đây làm đồ ăn, rồi rửa chén chung nửa, sến súa!

Nhỏ Xíu kéo dài từ sến súa nghe muốn nhũn não, chú ba bật cười quay qua nói với thím.

– Thấy chưa tui nói là hổng có giận được một ngày đâu. Giờ bà tính sao?

– Rồi ông thắng. Mai đi siêu thị tui mua cho ông thùng bia được chưa. Già cả nhậu cho dữ vô.

Trong khi tôi đứng trân như tượng thì chị lấy hai tay che mặt lại hét lên…

– Papa, mami, bé Xíu!!! Hổng được nói nửa. Bé Xíu! Chụp gì đó, xóa ngay cho chị.

– Haha kệ em nha, điện thoại của em nha.

– Đứng lại!!! Đưa điện thoại đâyyyyy…

Chị vùng chạy theo để bắt bé Xíu, cả chú thím ba đều bật cười thật to trong khi tôi cũng ngượng chín cả người, hình như cái nhà này ai cũng thích làm quá mọi việc lên thì phải. Tôi vội quay trở lại việc rửa chảo của mình. Thím ba đi lại kế bên cầm giẻ lau lau lại những chỗ bị nước văng ướt.

– Tối qua M ngủ ngon hông cậu.

– Dạ cũng được.

– Tội nghiệp. Ngủ ngoài sân, con nhỏ Xíu này dám thông đồng với cô Phương bắt cậu ngủ ngoài sân, trúng gió rồi sao. Cậu đừng chấp nó nha, tại nó nghe lời cô Phương nên nông nỗi vậy.

– Dạ có gì đâu. Trời này ngủ ngoài sân cũng mát, có mền ngoài đó mà. Ủa bộ thím để sẵn mền cho con hả?

– Hông, mền cô Phương đem ra đó.

– Dạ!

Thím ba quay mặt ra sau nhìn nhìn như kiếm ai rồi quay vào nói nhỏ nhỏ.

– Cậu ăn đồ ăn thấy ngon hông? Của cô Phương nấu đó hổng phải thím đâu.

– Dạ vụ này con biết rồi.

– Ủa! Biết rồi hả?

– Dạ!

– Vậy đỡ cả nhà khỏi giấu mệt người. Cô Phương cũng thiệt tình, giấu cậu làm chi hổng biết, bắt hai người già này giấu theo mệt đứt tim.

– Dạ! Chị là vậy mà.

– Ừ! Con nhỏ thiệt tình, cậu nửa bày đặt quà cáp chi, làm ngày làm đêm cho khỗ. Cô Phương lo cho cậu suốt, ngày nào cũng hỏi thím phải ăn uống làm sao, nấu món gì cho cậu ăn lại sức. Có bửa con nhỏ buồn hiu, thím hỏi mới biết do cậu xuống ký. Mai mốt đừng làm đêm nửa cậu ơi, thanh niên trai tráng coi vậy chớ thức đêm, ăn bao nhiêu cũng hổng lại sức đâu. Nhìn ông già kia kìa, đợt coi đá banh thức ba đêm thôi mà xuống hai ký, huyết áp lên xuống bất tử nửa, khỗ hết sức.

– Dạ con xin lỗi, tại thấy chị thích dây chuyền đó quá thành ra…

– Thím biết cậu có lòng. Nhưng làm vậy là hông tốt, cậu còn nhỏ chưa hiểu chuyện đời nhiều, tuổi trẻ mấy cậu cứ quan trọng tiền bạc làm chi. Mấy con nhỏ khác thím không nói tới chứ cô Phương thím rành một cây, con nhỏ ghét nhất chuyện quan trọng tiền bạc với người thân. Cậu như người trong nhà, cậu Phong nửa, đừng để ý sĩ diện tiền bạc với cô Phương để con nhỏ buồn. Chắc cậu chưa biết hồi nhỏ gia đình cô Phương nghèo cỡ nào phải hông? Từ từ cô Phương cũng kể cậu nghe cho coi, thím nói trước cho cậu biết để hiểu, cô Phương cũng từng sống nghèo hổng thua gì cậu đâu, thành ra cậu đừng để bụng chuyện tiền bạc. Con người giờ sống tiền bạc tôi cũng cần, nhưng quan trọng là tình nghĩa, sống nay chết mai, làm nhiều ăn nhiều, làm ít ăn ít một chút, với thím miễn con Xíu có ăn học, ông già kia bình an là thím cũng vui trong bụng. Cô Phương cũng vậy, miễn cậu đi học, đi làm, sức khỏe bình an là con nhỏ vui liền. Nghe lời thím, người khác sống sao là chuyện của họ, cậu cứ đối xử bình thường với cô Phương là đủ, đừng bày đặt cao sang làm chi cô Phương buồn.

Thím ba còn nói một vài điều khác, tôi nghe và thấm từng lời, càng hiểu nhiều hơn về chị, về những gì chị dành cho mình. Càng hiểu, tôi lại càng lấy bối rối trong lòng, càng hiểu càng khó xử bởi sau tất cả, tôi làm sao nỡ để chị phải tổn thương vì tôi, một người như tôi đã bao giờ đem lại cho chị niềm vui nhiều bằng nổi lo lắng đâu. Nói chuyên với thím ba thêm một chút tôi cũng rời khỏi nhà chị để lên trường họp nhóm làm thực hành.

Tags: , , , , , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất